Khống Thiên Ma Công

Chương 15: Hóa giải



Chương 15: Hóa giải

Tuy Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc đều là cao thủ thuộc vào hàng nhất lưu.

Nhưng khi đối mặt với tuyệt thế cao thủ như Trương Thiên Sư, thì bọn họ sợ rằng ngay cả một chiêu cũng k đỡ được.

Nếu như Tần Phong không b·ị t·hương quá nặng thì có lẽ vẫn có thể đấu được một trận.

Chỉ là lúc này Tần Phong cũng chỉ là đang cố gắng để bản thân không ngất đi mà thôi, khả năng chiến đấu không còn được bao nhiêu.

Chỉ kiếm phi hàng với tốc độ cực nhanh, một đường kiếm bay thẳng, cả Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc đều dốc hết sức tung ra tuyệt kỹ chặn lại.

Phá Thiên Thần Quyền và Thiên Ma Cầm Âm còn chưa thành hình, đã bị một kiếm đâm qua phá giải.

Tần Phong cũng xuất ra U Minh Quỷ Ảnh Trảo đón đỡ, nhưng cũng ngay lập tức bị đẩy lui, tay phải lại có thêm một v·ết t·hương sâu khó lành.

Một chiêu đã đánh bại cả ba cao thủ, chỉ kiếm bay về bên cạnh của chủ nhân, Trương Thiên Sư cưỡi trên lưng một con hạc giấy khổng lồ xuất hiện.

Tần Phá Thiên tuy rằng sợ hãi Trương Thiên Sư, nhưng cũng không phục mà lên tiếng:

-Trương Thiên Sư đức cao vọng trọng không hề thua kém Tứ Đại Thần Tăng, không ngờ hôm nay lại lấy lớn ăn h·iếp nhỏ, còn ra tay lúc người đang gặp nguy.

Trương Thiên Sư điềm tĩnh đáp:

-Bần đạo quả thực cảm thấy hổ thẹn, chỉ là được một người đặc biệt cậy nhờ, bần đạo không thể không ra tay.

Dừng lại một chút, Trương Thiên Sư lại nhìn sang Tần Phong và nói:

-Khi nãy bần đạo thấy Ma Thánh thi triển thần thông có thể hô phong hoán vũ rất là lợi hại, bây giờ bần đạo cũng xin được phép múa rìu qua mắt thợ một lần.

Vừa dứt lời, Trương Thiên Sư ngay lập tức chỉ ngón tay lên trời, vẽ loằng ngoằng thứ gì đó giống như là bùa chú.

Mây đen kéo đến cùng sấm chớp, vô số đạo lôi điện màu xanh lam liên tục đánh xuống vị trí của nhóm ba người Tần Phong.

Tần Phong vô cùng bất ngờ, trước giờ nghe danh Trương Thiên Sư là cao thủ sử dụng kiếm đệ nhất đương thế hiện nay, không thể nào nghĩ đến ông ta cũng có thể giống với hắn gọi ra lôi điện từ trên bầu trời.

Như vậy, các nguyên tố ngũ hành khác có lẽ Trương Thiên Sư cũng có thể gọi ra được.

Nếu thế, đối với Thiên Địa Thần Thông của Tần Phong chính là tương sinh tương khắc.

Ma lực của Tần Phong vốn dĩ là vô cùng vô tận. Chỉ là sau trận chiến đấu với hai vị thần tăng, hắn đã trọng thương, lại trúng thêm mười ba trên mười tám quyền phục ma của Tâm Minh đại sư.

Tần Phong hiện tại không thể nào sử dụng toàn bộ ma lực của mình, ngoài nhập môn ma công ra, các loại thần thông trong Khống Thiên Ma Công, Tần Phong hiện tại không có khả năng thi triển.

Đứng dưới lôi điện dày đặc, cả ba người thanh niên nam nữ đều hoàn toàn bất lực, chỉ có thể chịu đòn.

Dựa vào công lực của mình, tuy ba người không c·hết nhưng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.



Tần Phong điên cuồng cười lớn nói to:

-Ha ha ha, Trương Thiên Sư được người đời kính ngưỡng lại cũng đi học những thứ bàng môn tà đạo giống như ta hay sao? Thật sự là thú vị, rất rất thú vị.

Nghe Tần Phong nói vậy, hai người Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc cũng cười lên theo, hóa ra tuyệt thế cao thủ Trương Thiên Sư cũng tu luyện ma công giống ma giáo bọn họ.

Nghe được nụ cười đầy sự mỉa mai và khinh thường của ba người thanh niên, Trương Thiên Sư không hề tức giận, mà từ tốn nói:

-Các vị đừng quên ta là người tu đạo, cái mà Ma Thánh sử dụng là ma công cưỡng đoạt tạo hóa của thiên địa, còn cái mà ta sử dụng lại là đạo pháp chính thống thuận theo tự nhiên.

Ba người nghe vậy cũng không nói gì thêm, đối với cao thủ tuyệt thế trên giang hồ bọn họ tự có sự kính ngưỡng nhất định, dù rằng nếu muốn cưỡng từ đoạt lí thì ba người thanh niên nhất định là phải giỏi hơn một lão đạo sĩ già rồi.

Trương Thiên Sư không tiếp tục t·ấn c·ông vì mục đích của ông ta không phải g·iết ba người bọn họ, mà Trương Thiên Sư lại nói tiếp:

-Trong thiên địa rộng lớn, có ma công lợi hại, nhưng cũng sẽ có đạo thuật tương sinh tương khắc. Nếu ba vị đồng ý bỏ tối theo sáng, phế bỏ ma công, đi theo bần đạo tu hành, bần đạo hôm nay không những sẽ đảm bảo không làm hại đến tính mạng ba vị, mà còn sẽ bảo vệ ba vị đến khi bần đạo không còn trên thế gian này nữa.

Hảo ý của Trương Thiên Sư ba người đều đã thấy, nếu có Trương Thiên Sư bảo vệ đúng là ba người sẽ an toàn.

Chỉ là cuộc đời là của bọn họ, luyện đạo pháp hay ma công là quyền của bọn họ, mà ma công mỗi người trong ba người luyện đều có ý nghĩa nhất định với bản thân mỗi người, cả ba người đều không thể từ bỏ được.

Không hẹn mà lại ăn ý, cả ba lại cùng đồng thanh nói:

-Cảm tạ hảo ý của Thiên Sư, chỉ là muốn ta từ bỏ võ công của mình rồi tu đạo, ta không làm được, nếu như ý trời bắt hôm nay chúng ta phải c·hết, vậy thì chúng ta cứ cố gắng hết sức để giành lấy sự sống của mình mà thôi.

Ba người nói cứng là như vậy, nhưng hiện tại cả ba người không có người nào là còn khả năng chiến đấu, miễn cưỡng giữ cho cơ thể đứng vững đã là khá lắm rồi.

Đối mặt với cao thủ tuyệt thế là Trương Thiên Sư, cả ba người làm sao có cơ hội sống được đây?

Trương Thiên Sư biết rằng không thể thuyết phục ba người bọn họ từ bỏ, bởi vì hiện tại ba người đều đã đứng trước c·ái c·hết vậy mà không chịu quay đầu.

Tiếc nuối ba người có sự kiện định cần có của một nhân tài tương lai, Trương Thiên Sư hơi lắc đầu, ông đã quyết định ra tay toàn lực, quyết tâm phế đi ba người bọn họ trước.Điều khiển chỉ kiếm phi hành, t·ấn c·ông tới đan điền và kinh mạch của ba người.

Chỉ kiếm xé gió mà đi, tốc độ là cực kì nhanh, lúc ở trạng thái tốt nhất ba người cũng khó lòng tránh né được, đừng nói hiện tại ba người đứng còn không vững.

Ngay vào lúc này, từ bên trái con đường, một con hung thú toàn thân rực lửa lao ra, trùng hợp chặn lại chỉ kiếm phi hành của Trương Thiên Sư.

Khi chỉ kiếm đâm vào thân con hung thú, một t·iếng n·ổ lớn phát ra, lực xung kích lan ra khiến cho ba người nhóm Tần Phong phải liên tục lùi lại phía sau.

Chỉ kiếm xoay vòng, bay về bên người chủ nhân của nó.

Con hung thú toàn thân rực lửa cũng lộ ra nguyên hình là một thanh mộc đao, chỉ là hiện tại thanh mộc đao đó đã bị chỉ kiếm cắt làm đôi.

Là mộc đao của Liễu Nguyên, Liễu Nguyên cũng không để người khác phải chờ đợi mà cầm trên tay một thanh mộc đao khác xuất hiện. Liễu Nguyên cung kính hướng về phía Trương Thiên Sư nói:



-Thiên Sư, ba người bọn họ đều mà bằng hữu của tại hạ, mong rằng thiên sư có thể nể mặt gia phụ mà để tại hại mang ba người bọn họ đi.

Nhìn thấy người tới là Liễu Nguyên, Trương Thiên Sư mỉm cười nói:

-Hóa ra là Liễu Tam Công Tử, nếu là bình thường chỉ cần công tử lên tiếng, bần đạo nhất định nghe theo, nhưng hôm nay bần đạo nhận ủy thác của người mà đến, đành để cho công tử thất vọng rồi.

Trương Thiên Sư đã tỏ rõ ý định muốn giữ lại ba người Tần Phong. Liễu Nguyên chỉ có thể nắm chặt thanh mộc đao còn lại, đứng chắn trước người ba vị bằng hữu của mình.

Liễu Nguyên thật sự là can đảm, cũng là một người hết lòng vì bằng hữu, hắn chỉ là cao thủ trên Hào Kiệt Bảng, làm sao có thể đối phó với cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng, vậy mà vẫn không lùi một bước.

Trái tim của Trần Như Ngọc vì vậy mà bỗng dưng cảm thấy ấm áp đến lạ thường, dù rằng nàng đang gặp nguy hiểm khó mà thoát được.

Thấy Liễu Nguyên dù biết không đủ thực lực ngăn cản mình mà vẫn hiên ngang đứng ra bảo vệ bằng hữu, Trương Thiên Sư ngầm khen ngợi trong lòng, ông ta lại nói tiếp:

-Tam công tử hết lòng vì bằng hữu thật khiến cho bần đạo cảm động, chỉ là nếu hôm nay người ngăn bần đạo lại là Bá Đao - Liễu Tiên Sinh, có lẽ bần đạo không thể không từ bỏ. Còn công tử tuổi còn trẻ mà đã có được nội công thâm hậu như vậy, tương lai còn có thể vượt qua cả bần đạo với Liễu Tiên Sinh, hôm nay công tử không nên hi sinh vô ích như vậy.

Ý tứ của Trương Thiên Sư đã rõ ràng, chỉ cần Liễu Nguyên chịu rời đi một mình, Trương Thiên Sư nhất định sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đối với ba người bọn Tần Phong, Liễu Nguyên đã có lòng nghĩa hiệp ra tay bảo vệ bằng hữu, trong lòng bọn họ cũng không muốn Liễu Nguyên vì mình mà c·hết, cho nên Tần Phong đã lên tiếng:

-Liễu đệ, đệ hãy đi đi, đệ không thể cản được ông ta đâu, đừng vì chúng ta mà hi sinh oan uổng.

Hai người Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc không nói thêm, dù chỉ mới tiếp xúc với Liễu Nguyên một thời gian ngắn, vậy mà Liễu Nguyên đã có thể đứng ra bảo vệ bọn họ, như vậy bọn họ cũng đã cảm động lắm rồi, lời bọn họ muốn nói cũng chính là lời Tần Phong mới vừa nói xong.

Liễu Nguyên vẫn xoay lưng về phía ba người, hướng mặt đối diện Trương Thiên Sư, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

-Thiên Sư và mọi người đừng nói thêm nữa, ý ta đã quyết, nếu hôm nay Thiên Sư nhất định phải mang ba người bằng hữu này của ta đi, vậy hãy bước qua xác của ta trước đã.

Liễu Nguyên dứt lời, đang định xuất thủ trước để cố gắng giành lấy tiên cơ, dù biết rằng có là như vậy thì hiện tại hắn cũng không cản lại được Trương Thiên Sư. Bất ngờ mới lại xuất hiện, từ sau lưng Trương Thiên Sư là phát ra tiếng nói khác:

-A Di Đà Phật, may mà bần đạo đã đến kịp lúc.

Là Tuệ Hải đại sư của Lôi Âm Tự, ông ta cũng là một trong Ngũ Tuyệt Cao Thủ, ngang hàng với Trương Thiên Sư.

Nhất tuyệt Trương Thiên Sư đã không thể nào đối phó, hiện tại lại có thêm nhất tuyệt Tuệ Hải đại sư, hôm nay sợ rằng ba người Tần Phong không thể nào không bị giữ lại rồi.

Chỉ là lời nói tiếp theo của Tuệ Hải đại sư lại khiến cho toàn bộ những người ở đây kinh ngạc:

-Liễu Tam Công Tử không thể ngăn Trương Thiên Sư lại, vậy nếu thêm bần tăng thì liệu rằng Trương Thiên Sư có chịu dừng tay hay không?

Trương Thiên Sư là người kinh ngạc nhất, không ngờ Tuệ Hải đại sư đến đứng bên cạnh mình, vậy mà lại không có ý định giúp đỡ mình mà lại muốn ngăn cản mình.

Trong đầu Trương Thiên Sư đầy rẫy những nghi vấn, chỉ là ông ta biết hiện tại cũng không tiện lên tiếng hỏi Tuệ Hải đại sư, đành lắc đầu từ bỏ, nói:

-Nếu đại sư đã ra mặt, vậy bần đạo không thể không nên mặt đại sư.

Nói rồi, Trương Thiên Sư ngay lập tức cưỡi hạc giấy rời đi. Tuệ Hải đại sư mỉm cười với nhóm thanh niên một cái, rồi cũng không nói gì thêm, quay lưng trở lại đỉnh núi Trúc Lâm Tự.



Một trận chiến tưởng chừng như không thể nào giành được phần thắng của Liễu Nguyên, còn chưa có bắt đầu đã được hóa giải nhờ sự xuất hiện của Tuệ Hải đại sư.

Tuy nhiên, khốc liệt nhất vẫn là nơi nhân sĩ giang hồ Bắc Ly cùng với giáo chúng ma giáo đang khai chiến.

Thi thể rải rác khắp mọi nơi, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng. Những người còn sống cũng mang đầy thương tích và đang trong tình trạng kiệt sức.

Tâm Minh đại sư đột phá giới hạn bản thân, bước vào cảnh giới của tuyệt thế cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng. Như vậy đứng đầu Hào Kiệt Bảng chính là hai người Ma Vương và Kiếm Thánh.

Cao thủ tuyệt thế không tham gia, người có năng lực cản lại Ma Vương hiện tại chỉ còn duy nhất một mình Kiếm Thánh – Hoàng Kiếm.

Kiếm Thánh chỉ một lòng si mê với kiếm, vốn dĩ không quản chuyện chính tà, chỉ là lần này ông ta cũng giống như Trương Thiên Sư, được một người đặc biệt ủy thác, cho nên mới chịu ra tay.

Tuy rằng Ma Vương đã b·ị t·hương và tiêu hao nội lực từ trận chiến với hai vị thần tăng, nhưng bên cạnh vẫn có một vị Cầm Thánh phối hợp ăn ý, cho dù không thi triển Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc, thì Kiếm Thánh cũng không cách nào lấy một địch hai được.

Giao tranh hồi lâu, t·hương v·ong đã lên đến con số hàng ngàn người, đã đến lúc phải tung ra đòn quyết định số phận trận chiến này rồi.

Kiếm Thánh ngự không bay lên, tay cầm thánh kiếm chỉ lên trời, hô lớn:

-Kiếm đến!

Kiếm Thánh dứt lời, trong vòng trăm dặm, ngoại trừ thanh chỉ kiếm của Trương Thiên Sư, chỉ cần là kiếm, dù có chủ hay vô chủ, đều giống như bị Kiếm Thánh thu hút, đồng loạt bay đến tụ tập lại sau lưng của Kiếm Thánh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả giáo chúng ma giáo cùng với toàn bộ nhân sĩ giang hồ ở đây đều phải kinh hãi.

Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm quy tụ lại ở sau lưng, bay lơ lửng trên bầu trời, thanh thế của Kiếm Thánh đã đạt đến cực đại, chỉ cần ông ta cử động một cái, sẽ có hàng ngàn hàng vạn người phải c·hết trong nháy mắt.

Nhìn thấy một màn này, Ma Vương không khỏi gật đầu khen ngợi một câu:

-Quả nhiên không uổng người đời gọi ông là Kiếm Thánh, chỉ là một chiêu này của ông, vẫn không đủ để đối đầu với Trương Thiên Sư.

Nghe một câu này của Ma Vương, Kiếm Thánh cũng không khỏi cảm thán trong lòng, dù ông ta đã đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, bản thân là một thanh kiếm, là thánh trong kiếm, điều khiển vạn kiếm trong trăm dặm, nhưng lại bại dưới một thanh chỉ kiếm tầm thường trong tay Trương Thiên Sư.

Cùng là dĩ khí ngự kiếm, chỉ kiếm phi hành của Trương Thiên Sư lại mạnh đến mức độ Kiếm Thánh không thể tưởng tượng nổi, có thể dùng nhất kiếm để phá vạn kiếm.

Tuy nhiên, trận chiến vẫn chưa kết thúc, Kiếm Thánh nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của mình, chuẩn bị tung ra đòn cuối cùng.

Ngay lúc này, Tâm Minh đại sư bỗng nhiên đột ngột xuất hiện ở giữa hai người Ma Vương và Kiếm Thánh.

Từ cơ thể Tâm Minh đại sư phát ra tiếng nói vang vọng khắp mọi nơi, khiến cho ai ai cũng đều nghe thấy:

-A Di Đà Phật, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, hôm nay nơi đây đã đổ máu quá nhiều rồi, mong rằng các vị nể tình Trúc Lâm Tự mà dừng tay lại, bần tăng xin dùng tính mạng của mình để hóa giải mọi ân oán từ trước cho đến hôm nay.

Vừa dứt lời, toàn thân Tâm Minh đại sư phát ra ánh sáng trắng, chiếu rọi đến muôn phương.

Người người được ánh sáng này chiếu vào đều cảm thấy trong lòng vui sướng, không còn ý định g·iết người.

Ngay cả kiếm thế giống như một cây cung đang được kéo căng của Kiếm Thánh cũng được hóa giải, hàng vạn cây kiếm rơi lả tả xuống bên dưới, vậy mà lại không làm một ai b·ị t·hương.
— QUẢNG CÁO —