Kết hợp với ba thần thông thi triển ra lúc đầu là Phong Thần Thông, Lôi Thần Thông và Vũ Thần Thông, Tần Phong thi triển ra thêm Băng Thần Thông, nhằm mục địch cản bước hai vị thần tăng.
Một c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ không chỉ mang theo mây mù sấm chớp mà còn mang theo m·ưa b·ão và băng tuyết được hình thành.
Sức mạnh của thiên địa tự nhiên là không thể đo lường được, c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ này đủ sức kéo theo vạn vật xung quanh nơi mà nó đi qua.
Chỉ là, đối đầu với sức mạnh hủy diệt vô hạn của thiên nhiên, hai vị thần tăng vẫn không hề lùi bước, Tam Pháp Thủ Ấn – Vô Ngã Ấn được thi triển ra.
Hai Kim Thân Phật Tổ đứng bất động trong gió bão, gương mặt vẫn luôn nở nụ cười hiền hòa.
Hai Hộ Pháp Kim Long cuộn mình xung quanh, tạo ra thế “ long quyển phong bạo ” đối kháng lại cơn lốc của Tần Phong.
Cơn lốc mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa đáng sợ như vậy, lại dễ dàng bị tiêu tán.
Ngay lập tức, hai hộ pháp kim long lại bổ nhào về phía Tần Phong, thanh thế cực kì khủng bố, vô cùng đáng sợ.
Tần Phong đã trải qua nhiều trận chiến với cao thủ giang hồ, tuy chưa phải là bậc lão làng, nhưng cũng đã hơn xa lúc hắn mới từ trong rừng đi ra.
Thấy nguy không loạn, hai tay Tần Phong đánh ra, ba bức tường được dựng lên bởi hàn băng, lôi điện và vũ bão nhanh chóng thành hình. Ngoài ra còn có một bức tường gió vô hình bổ trợ ở phía sau.
Hai Hộ Pháp Kim Long xông tới, xông qua bốn bức tường do Thiên Địa Thần Thông tạo thành, vô số t·iếng n·ổ lớn phát ra do sự nổ tung của bốn bức tường kiên cố.
Chỉ còn một chút nữa là hai cái long đầu đã trực tiếp cắn vào người của Tần Phong, nhưng Tần Phong cũng đã kịp thời thi triển ra Ma Huyệt Thần Thông.
Vòng xoáy tử hắc sắc tập chung toàn bộ ma lực của Tần Phong không ngờ lại có thể thôn phệ cả Hộ Pháp Kim Long vào trong đó.
Ma Huyệt Thần Thông lần này thi triển ra chỉ để phòng thủ.
Mười hai chiếc ma huyệt được Tần Phong tạo ra, bay xung quanh cơ thể hắn, tạo thành một ma huyệt trận pháp phòng thủ kín kẽ.
Hai vị thần tăng muốn vượt qua người Tần Phong, trước tiên phải xông qua được ma huyệt trận trước đã.
Thấy được ma công tạo ra ma huyệt của Tần Phong thần kì, có thể thôn phệ được cả Hộ Pháp Kim Long vào bên trong, cả Tâm Minh đại sư và Tâm Giác đại sư đều không đủ tự tin rằng bản thân có thể xông qua được ma huyệt trận.
Chỉ là tự tin có thể giữ an toàn sau khi thử phá trận thì cả hai vị thần tăng đều mười phần nắm chắc.
Hai vị thần tăng chia ra trái phải, cùng nhau thi triển một môn bộ pháp thần kì, xông về phía Tần Phong.
Tần Phong điều khiến ma huyệt chắn ở phía trước, bay lượn t·ấn c·ông, nhằm cản lại bước chân của hai vị thần tăng.
Ma huyệt phi hành tốc độ là cực kì nhanh, vậy mà thật sự có thể cản lại bước chân của hai vị thần tăng.
Quả nhiên, việc Tần Phong cho rằng Ma Huyệt Thần Thông là chiêu thức ma công vô địch thiên hạ là hoàn toàn có căn cứ.
Bị vây lại bên trong ma huyệt trận, cả hai vị thần tăng đều không khỏi kinh hoàng, không ngờ trên thế gian này lại có ma công đáng sợ như vậy.
Từng chiếc ma huyệt không những có ma lực vô hạn ở bên trong, lại có khả năng xe rách không gian, khiến cho khí lưu xung quanh co rút.
Nếu như không phải có công lực thâm hậu, hai vị thần tăng sợ rằng cũng đã bị hút vào bên trong ma huyệt rồi.
Lúc trước Tần Phong tỉ đấu với Liễu Đỉnh, Ma Huyệt Thần Thông tuy có thể áp đảo được Liễu Đỉnh, nhưng cũng không thể làm ông ta b·ị t·hương.
Hai vị thần tăng lúc này, ít nhất cũng có cùng đẳng cấp với Liễu Đỉnh, nếu Ma Huyệt Thần Thông đã không thể làm tổn hại tới Liễu Đỉnh, vậy chắc chắn cũng không thể làm tổn hại đến hai vị thần tăng.
Hai vị thần tăng cùng lúc thi triển ra Phá Không Trường Quyền, tuy không thể hoàn toàn đẩy lui ma huyệt, phá đi sự liên kết của ma huyệt trận, nhưng cũng có thể giữ cho ma huyệt không thể tiếp cận đến cơ thể, giữ an toàn cho bản thân.
Tuy vậy, sử dụng Phá Không Trường Quyền cũng không phải là cách hay. Hai bên nếu cứ giằng co như vậy, mục đích giữ chân hai vị thần tăng của Tần Phong đã đạt được.
Nhất định phải biến chiêu, Tâm Minh đại sư thi triển Lục Tự Chân Ngôn Công, Tâm Giác đại sư thi triển Như Lai Thần Chưởng – Phật Pháp Vô Biên.
Lục Tự Chân Ngôn Công kể ra cũng có phần giống với Ma Huyệt Thần Thông, đều là loại võ công lợi hại vừa có thể tần công, vừa có thể phòng thủ.
Sáu chữ của Lục Tự Chân Ngôn Công được Tâm Minh đại sư gọi ra bay loạn khắp nơi, đối kháng với Ma Huyệt Thần Thông.
Mỗi khi mà Ma Huyệt Thần Thông v·a c·hạm vào Lục Tự Chân Ngôn Công, đều tạo ra rung động mãnh liệt dị thường.
Phật và Ma vốn dĩ khắc chế lẫn nhau, khi hai môn công phu có cùng một hiệu quả công thủ đối đầu nhau, vậy thì phải xem xem ngươi thi triển hai môn công phu này, ai công lực cao hơn.
Đạt được hiệu quả bất ngờ, Lục Tự Chân Ngôn Công thật sự đã phá được ma huyệt trận, đẩy lui được ma huyệt, giúp Tâm Minh đại sư vượt lên đến trước mặt Tần Phong.
Phật Pháp Vô Biên của Tâm Giác đại sư thì đơn giản hơn, đúng với cái tên của mình, dựa vào Phật Pháp Vô Biên đẩy lui ma huyệt lại về phía chủ nhân của nó, Tâm Giác đại sư cũng đã đến bên cạnh Tâm Minh đại sư.
Tần Phong không ngờ trên đời thật sự có người vượt qua được ma huyệt trận, tiệp tục điều khiển ma huyệt phi hành, cố gắng duy trì ma huyệt trận, đối kháng lại với Lục Tự Chân Ngôn Công.
Chỉ là cả hai vị thần tăng cũng đã xông qua được ma huyệt trận, tuy rằng ma huyệt trận vẫn được duy trì, nhưng chủ nhân của nó cũng đã ở trong phạm vi t·ấn c·ông của hai vị thần tăng vừa vượt trận.
Ma huyệt phi hành cùng với Lục Tự Chân Ngôn bay lượn khắp nơi, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng phải trả một cái giá đắt. Vậy mà ba người trong trận vẫn liên tục qua chiêu với nhau.
Cao thủ giao đấu chính diện, công lực có thể quyết định kết cục của trận đấu.
Tần Phong dù cho có sử dụng lực lượng của Thiên Địa Thần Thông, cũng không cách nào bằng được công lực đã tích lũy nhiều năm của một trong hai vị thần tăng, chứ đừng nói đến cả hai vị.
Rất nhanh, Tần Phong đã phải chịu thiệt.
Dựa vào kinh nghiệm của mình, Tâm Minh đại sư đã điều khiển Lục Tự Chân Ngôn đẩy lui toàn bộ ma huyệt, không để ma huyệt có cơ hội tiếp cận đến trận đấu.
Tần Phong hai tay đều phải đối địch, không cách nào tạo ra ma huyệt mới, cứ thế mà càng lúc càng bị hai vị thần tăng áp đảo.
Giao đấu khoảng mười chiêu, kinh mạch trong cơ thể Tần Phong bị nội lực của hai vị thần tăng dội ngược vào, tổn thương nghiêm trọng. Dù có ma thể tự động hồi phục cũng không kịp chữa lành.
Tuy nhiên hai vị thần tăng cũng không phải không gặp khó khăn.
Lực lượng của Băng Thần Thông và Lôi Thần Thông cũng xâm nhập vào cơ thể hai vị thần tăng khi hai người đối chưởng trực tiếp với Tần Phong.
Băng Thần Thông làm đông cứng kinh mạch, Lôi Thần Thông làm t·ê l·iệt kinh mạch.
Chỉ là hai vị thần tăng công lực cao cường, chỉ cần tập chung công lực, đã có thể đẩy băng khí và lôi khí ra ngoài, không để chúng làm tổn thương kinh mạch.
Qua thêm mười chiêu nữa, Tần Phong chỉ còn có thể là người chịu đòn, không có cách nào phản công lại.
Tuy nhiên, vào lúc này, hai vị thần tăng có muốn đuổi theo nhóm người Ma Vương thì cũng đã muộn rồi.
Chỉ lắm chắn trước mặt hai vị thần tăng, cũng có một vị Ma Thánh cần được độ hóa.
Tần Phong liên tục chịu đòn b·ị t·hương, tâm trí đã dần mất đi kiểm soát mà trở lên điên loạn, ma tính một lần nữa bộc phát ra, kiểm soát tâm trí.
Mặc kệ cho thương thế nghiêm trọng đến cỡ nào, Tần Phong dang rộng hai tay, để mặc bản thân chịu thêm hai chưởng của hai vị thần tăng, Phong Thần Thông tuy không thể đẩy lui hai vị thần tăng, lại có thể giúp Tần Phong lui lại.
Tần Phong đã bị ma tính khống chế, điên loạn rồi, mặc kệ tất cả, Tần Phong tập chung ma lực tạo ra rất nhiều ma huyệt ở phía sau lưng, Vũ Thần Thông đã gọi ra lưu tinh vũ
Lưu tinh vũ từ trời rơi xuống và từ trong ma huyệt bay ra ồ ạt, không phân biệt ai với ai.
May mà ngoài hai vị thần tăng của Trúc Lâm Tự, hiện tại ở đây còn có ba người nữa cũng thuộc vào hàng cao thủ tuyệt thế.
Không để cho lưu tinh vũ làm nguy hại tới người vô tội, cả ba người dùng hết sức để làm nổ tan những tảng thiên thạch lao đến.
Nhờ vậy mà hai vị thần tăng có thể yên tâm để tập chung đối phó Tần Phong.
Tâm Giác đại sư tung ra đủ loại tuyệt kỹ nhằm phá hủy hoàn toàn những viên thiên thạch có phạm vi ảnh hưởng tới ông ta, tạm thời Tâm Giác đại sư có thể phòng thủ an toàn.
Tâm Minh đại sư quả nhiên vượt trội hơn, cứ một đường lao thẳng tới chỗ Tần Phong, hai tay thi triển tuyệt kỹ Đại Lực Kim Cương Quyền, đấm nổ những viên thiên thạch cản đường.
Một màn thiên thạch nổ tung ở khắp mọi nơi giống như là pháo hoa vậy. Kỳ cảnh như vậy thật đúng là hiếm có, có lẽ chưa từng xuất hiện ở trên thể gian.
Uy lực của lưu tinh vũ do Vũ Thần Thông gọi ra kinh thiên động địa, đây đã là đòn t·ấn c·ông mạnh nhất, được xem như là tối cường tuyệt chiêu của Tần Phong.
Từ trước đến nay, Tần Phong không cách nào tưởng tượng được rằng, có người có thể sử dụng nắm đấm, trực tiếp đấm vỡ được lưu tinh vũ.
Tần Phong huy động ma công điều khiển lưu tinh vũ bay theo ý mình, t·ấn c·ông Tâm Minh đại sư ở mọi mặt.
Trước, sau, trái, phải, bên trên đều có thiên thạch bay đến t·ấn c·ông, Tâm Minh đại sư không hề hoảng loạn, một viên thiên thạch bay đến thì ông ấy đấm vỡ một viên, mà trăm ngàn viên thiên thạch bay đến thì ông ấy đấm vỡ cả trăm ngàn viên.
Cứ như vậy, bằng cách mà người thường không thể tưởng tượng ra nổi, Tâm Minh đại sư vừa di chuyển, vừa đấm vỡ thiên thạch, cuối cùng đã có thể tiếp cận Tần Phong.
Lưu tinh vũ vẫn cứ ào ạt t·ấn c·ông đến, mặc cho Tâm Minh đại sư đã tiệp cận đến bên người của chủ nhân tạo ra lưu tinh vũ.
Tâm Minh đại sư hai tay ôm chặt lấy người Tần Phong, mặc kệ cho lưu tinh vũ đang lao đến.
Hàng loạt thiên thạch đâm vào nhau, đâm cả vào người Tâm Minh đại sư và Tần Phong, nổ tung cả một khoảng không gian rộng lớn.
Con người làm sao có thể sống nổi sau một đòn mạnh được như vậy.
Tần Phong đã thi triển lưu tinh vũ nhiều lần, lần này là dốc toàn bộ công lực, lần này còn gọi ra nhiều thiên thạch nhất, và lần này cũng chính là lần đầu tiên mà hắn phải nếm trải cảm nhận bị lưu tinh vũ rơi nổ đầy người.
Đến khi mà mọi thứ kết thúc, lưu tinh vũ không còn xuất hiện, cũng là lúc mọi người có thể quan sát được nơi mà Tần Phong và Tâm Minh đại sư đứng.
Cà sa cùng tăng phục trên người Tâm Minh đại sư đã rách hết, để lộ ra một cơ thể cường tráng, toàn thân là một màu vàng kim lại còn phát ra ánh sáng.
Tâm Minh đại sư thi triển ra Kim Cang Bất Hoại Thần Thông, vậy mà có thể ở trong nơi mà lưu tinh vũ ảnh hưởng nhiều nhất không hề bị dính một vết xước.
Tần Phong dựa vào ma lực của mình, tuy không tu luyện môn ngạnh công nào, vậy mà thật sự vẫn có thể sống sót, chỉ là toàn thân thương tổn, nội thương trong người cũng không hề nhẹ.
Tần Phong đã bại rồi, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác thất bại sau khi tu luyện ma công. Hắn biết rằng dù là một đấu một, hắn cũng sẽ phải thất bại dưới tay Tâm Minh đại sư mà thôi.
Chỉ là Tần Phong có ma thể tự động hồi phục, lại có ma lực vô cùng vô tận, khi mà Tâm Minh đại sư buông người Tần Phong ra, ma khí bốc lên, vậy mà các v·ết t·hương trên cơ thể Tần Phong lại đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tần Phong vẫn còn đang trong trạng thái nhập ma, thấy bản thân không c·hết, hắn cười “ khà khà ” nói một cách điên cuồng:
-Hay lắm, hay lắm, các ngươi không cách nào g·iết c·hết được ta, vậy thì nhất định sẽ bị ta g·iết ngược lại mà thôi, người chiến thằng cuối cùng vẫn sẽ là ta.
Người Tần Phong đầy máu và v·ết t·hương, điệu cười và giọng nói của hắn man rợn một cách kỳ lạ.
Cho dù là Tâm Minh đại sư đã đoạn lục căn, đạt đến trạng thái lục căn thanh tinh cũng phải rợn người.
Từ trong bụng Tâm Minh đại sư lại phát ra tiếng nói:
-A Di Đà Phật, không ngờ được rằng trên đời lại có ma công có thể tạo ra ma quỷ thật sự, đến cả bần tăng cũng đã bị làm cho sợ hãi. Phật nói “ ta không vào địa ngục thay thế và cứu chúng sinh thì ai thay ta vào ”. Bần tăng hôm nay xin học theo Đức Phật, hi sinh bản thân xuất ra mười tám quyền phục ma. Mong rằng thí chủ có thể từ đó trở lại làm người.
Lời vừa mới dứt, toàn thân Tâm Minh đại sư phát ra ánh sáng trắng, hai tay lập tức xuất quyền.
Tần Phong toàn thân vẫn đang trong trạng thái trọng thương, không cách nào né tránh.
Mỗi một quyền của Tâm Minh đại sư đánh lên trên người Tần Phong, hắn đều cảm nhận được công lực của hắn bị yếu đi một phần.
Có lẽ khi Tâm Minh đánh ra hết mười tám quyền, Khống Thiên Ma Công của Tần Phong thật sự bị phế bỏ.
Mười tám quyền đánh ra đối với cao thủ tuyệt thế như Tâm Minh đại sư chỉ cần thời gian trong chớp mắt.
Nhưng khi mà Tâm Minh đại sư đánh đến quyền thứ mười ba, chỉ còn thiếu năm quyền nữa thôi là kết thúc, một con Huyết Ảnh Ma Long lại xông tới.
Nhóm người Ma Vương xuất hiện, phía sau là hàng ngàn giáo chúng ma giáo.
Đáng lí một quyền phải đánh vào người Tần Phong, lại phải đổi hướng đánh vào Huyết Ảnh Ma Long.
Thiếu đi một quyền, những quyền sau có đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa nữa. Tâm Minh đại sư chỉ đành ngậm ngùi mà than rằng :
-Ý trời, thiên hạ chia cắt, quần ma loạn thế.
Tâm Minh đại sư đã buông bỏ, một quyền đánh vào người Tần Phong chỉ có tác dụng đưa Tần Phong đến chỗ của Ma Vương.
Tâm Minh đại sư không lên tiếng nữa, Ma Vương lại có thể hiểu ý mang Tần Phong rời đi.
Lúc này, nếu như nhân sĩ giang hồ cùng giáo chúng ma giáo phát động t·ấn c·ông, không cần biết kết quả ra sao, nhất định t·hương v·ong vô số, Trúc Lâm Tự sẽ đầy rẫy tử thi.
Chỉ là Tâm Minh đại sư đã buông bỏ, Tâm Giác đại sư cũng có thể buông bỏ, tăng nhân của Trúc Lâm Tự cũng có thể buông bỏ. Nhưng Hoa Phi Vũ không thể bỏ lỡ cơ hội diệt trừ ma giáo.
Hoa Phi Vũ đứng ở trước đám người nhân sĩ võ lâm hô to:
-Ma giáo dám t·ấn c·ông lên Trúc Lâm Tự, chúng ta không thể nào để chúng rời đi như vậy. Các vị bằng hữu giang hồ hãy theo ta, g·iết sạch lũ ma giáo.
Hoa Phi Vũ vừa dứt lời, bảy vị chưởng môn đứng phía sau hắn cùng hô vang:
-Giếttttt …..
Chỉ thấy phần lớn nhân sĩ giang hồ, đặc biệt là những người thuộc giang hồ Bắc Ly, vậy mà thật sự cùng nhau đuổi g·iết quân đoàn ma giáo.
Ma Vương nhận thấy tình hình không ổn, giao Tần Phong lại cho Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc, nói:
-Thiên Nhi, Ngọc Nhi, hai đứa hãy cùng vị bằng hữu này rời đi trước. Có ta ở đây, ta sẽ chặn lại bọn tiểu nhân tự cho mình là chính phái kia.
Tần Phong bị trọng thương còn chưa khôi phục, đúng thật là phải cần có người bảo vệ rời đi.
Mà Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc lại là hai người duy nhất quen biết Tần Phong lúc này. Dù Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc có muốn ở lại cũng không thể.
Cả hai người không có ý kiến, cùng nhau dìu Tần Phong có vẻ như sắp ngất rời đi. Còn lại toàn bộ giáo chúng ma giáo đều cùng ở lại với Ma Vương nghênh địch.
Chỉ là khi nhóm ba người rời đi đến lưng chừng núi, một âm thanh kì lạ từ trên bầu trời bay tới “ vù, roẹt roẹt ”.
Khi mà ba người ngẩng đầu lên, một thanh chỉ kiếm ( kiếm giấy ) đang bay lượn trên bầu trời, bay về phía bọn họ.