Khống Thiên Ma Công

Chương 2: Nhất Tiếu Khuynh Tâm, Nhất Tiếu Khuynh Thành



Chương 2: Nhất Tiếu Khuynh Tâm, Nhất Tiếu Khuynh Thành

Trên thế gian, dù bất kể có là sự vật gì, có khởi đầu tự nhiên cũng sẽ có kết thúc, có sinh ắt phải có tử.

Đó chính là quy luật tự nhiên trong trời đất.

Mưa cũng là như vậy.

Cơn mưa cho dù có lớn đến đâu rồi cũng sẽ đến lúc trời quang mây tạnh, mặt trời sẽ mọc lên chiếu sáng cho muôn loài.

Cho dù cơn mưa ấy có là do ma quỷ tạo thành đi chăng nữa.

Cơn mưa máu đã qua đi.

Nhưng nó đã cuốn theo hết tất cả những hi vọng sống của những người nông dân trong vùng ảnh hưởng của nó.

Hậu quả mà cơn mưa đem lại thực sự là quá lớn.

Ngũ cốc hoa màu bị ngập nước, dập nát c·hết hết không còn gì.

Động vật thì nhiễm bệnh rồi l·ây l·an cho nhau, lây sang cho cả con người.

Nghèo đói cùng bệnh tật kéo đến cùng một lúc.

Thử hỏi có còn mấy ai có thể tiếp tục duy trì, cố gắng sống sót để đợi tới vụ mùa năm sau đây?

Ở giữa khu rừng, nơi trung tâm của trận mưa máu, Tần Phong vẫn nằm im bất động ở đó, không hề nhúc nhích.

Chỉ có điều hắn đã không còn mở to đôi mắt của mình mà đã nhắm mắt lại.

Ánh sáng của mặt trời bao phủ khắp thế gian, sưởi ấm cho muôn loài.

Có những tia nắng có thể xuyên qua được những tán cây cổ thụ, chiếu xuống mặt đất của khu rừng, chiếu cả lên trên cơ thể của Tần Phong.

Máu ở xung quanh khu rừng đã đông lại, mùi tanh bốc lên khiến cho con người ta đau đầu vô cùng và cực kì buồn nôn.

Máu ở gần cơ thể Tần Phong còn nhớp nhớp, dính dính khiến cho cơ thể hắn càng trở nên bẩn thỉu hơn.

Tần Phong vẫn cứ nằm im như vậy cho đến bảy ngày sau.

Trong bảy ngày này lại có thêm hai trận mưa lớn khác.



Không phải mưa máu, quy mô cùng thời lượng cũng không bằng trận mưa máu trước đó.

Nhưng hai trận mưa lớn này lại tẩy rửa cho cả khu rừng, giúp cho khu rừng trở nên sạch sẽ, bớt đi cảm giác c·hết chóc phần nào.

Các dòng sông, dòng suối chảy trong rừng cũng nhờ vậy mà trở lại màu sắc vốn có của mình.

Có lẽ ông trời cũng thương xót cho muôn loài sống trong khu rừng này, nên đã làm ra hai trận mưa lớn đó.

Hôm nay, Tần Phong đã đứng dậy, cơ thể của hắn dính toàn là bùn đất và máu, trông cực kì là bẩn thỉu.

Tần Phong cũng lười đi tìm sông suối ở xung quanh mà hắn lại trực tiếp thi triển ma pháp để tẩy rửa cho cơ thể.

Tần Phong lật tay, không gian xung quanh hắn bỗng xuất hiện một dòng nước lớn.

Tần Phong điều khiển cho dòng nước chảy qua cơ thể.

Dòng nước này như là vô cùng vô tận cứ chảy mãi qua cơ thể của hắn.

Cho đến khi cảm thấy rằng cơ thể của mình đã hoàn toàn sạch sẽ, Tần Phong mới khiến cho dòng nước này biến mất đi.

Đây chính là Thủy Thần Thông một chiêu giống như Phong Thần Thông trong Thiên Địa Thần Thông của Khống Thiên Ma Công.

Tần Phong tiếp tục đi bộ về hướng Bắc.

Hắn hiểu rõ là muốn tìm được gia gia hắn thì sẽ phải bỏ ra thời gian và công sức không hề nhỏ.

Cho nên hiện tại hắn cũng không vội vàng mà muốn tiếp tục đi bộ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh của khu rừng này.

Ba ngày sau, Tần Phong đã đi ra khỏi khu vực rừng trung tâm, đi đến khu vực rừng mà thi thoảng cũng sẽ có một vài thợ săn dám đặt chân đến.

Khi Tần Phong đi đến gần một con suối, phía trước hắn vậy mà lại có hai người con gái cực kì xinh đẹp đang tắm cùng nhau.

Mười năm qua, đừng nói là con gái trẻ đẹp, con người mà Tần Phong gặp qua cũng chỉ có mười người khi hắn rời khỏi Ma Cung phát hiện ra là đang theo dõi hắn mà thôi.

Mà trong đó ngoài cái tên bị Tần Phong bắt được rồi t·ự s·át thì chín người còn lại Tần Phong còn chẳng biết được giới tính thật của họ là gì.

Tần Phong đứng hình, cơ thể của hắn cứng đờ, đôi mắt hắn không thể nào rời khỏi được cơ thể của hai cô gái đang ẩn hiện dưới làn nước mát của con suối.

Trong hai cô gái này, cô gái lớn là một mỹ nhân xinh đẹp đội tuổi khoảng mười tám mười chín.

Nàng có một gương mặt xinh đẹp rạng ngời, nụ cười của nàng như có ánh sáng lúc nào cũng nở trên đôi môi căng mọng. Đôi mắt nàng long lanh, cong cong giống như là cũng biết cười vậy.

Cơ thể của nàng cũng là cực phẩm trong cực phẩm.

Làn da của nàng trắng sáng như ngọc.

Dáng người nàng thướt tha mềm mại, khiến cho người ta cảm giác chỉ muốn được ôm lấy nàng vào trong lòng mà không muốn rời xa.

Tần Phong cứ ngỡ ma tâm của hắn sẽ không bao giờ bị lung lay.

Nhưng cứ mỗi lần gương mặt của nàng quay về phía hắn.

Thì nụ cười tỏa sáng ấy, ánh mắt như là cũng biết cười ấy đã làm tan biến hoàn toàn ma tâm của hắn.

Gương mặt xinh đẹp rạng ngời của nàng từ giây phút này đã khắc sâu vào trong trái tim của hắn. Dù cho là đến ngàn vạn năm sau hắn cũng sẽ không bao giờ quên.

Lòng của Tần Phong đã không tìm thấy thù hận đâu nữa mà chỉ toàn là vui vẻ hạnh phúc mà trong suốt mười năm qua hắn chưa từng thấy xuất hiện bao giờ.

Người con gái nhỏ tuổi hơn, độ tuổi vào khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Tuy còn nhỏ nhưng cũng đã vô cùng xinh đẹp, tỏ ra không thua kém gì người kia.

Khi lớn lên phát triển đầy đủ chắc là sẽ còn đẹp hơn nhiều cô gái kia. Đáng tiếc Tần Phong đã hoàn toàn bị cô gái lớn thu hút trước đó rồi.

Hai tuyệt thế mỹ nhân đang cùng nhau vui đùa, tắm chung dưới dòng suối mát trong khu rừng.

Cảnh đẹp tuyệt thế này đã không có bút mực nào có thể tả nổi.

Vì nếu đã đặt bút xuống miêu tả thì sẽ làm giảm đi vẻ đẹp đó xuống hàng ngàn lần.

Giống như là Tần Phong, mới chỉ nhìn được một góc nhỏ của cảnh đẹp đó đã bị mờ mắt không thể nhìn đi nơi khác được nữa, không còn cơ hội ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh nơi đây vào lúc này.

Trái tim của Tần Phong lúc này đập mạnh như là đánh trống.

Nó giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của Tần Phong, nhảy đến trước mặt nàng thiếu nữ xinh đẹp như tiên giáng trần kia, cho nàng thấy được nó đang vì nàng mà b·ốc c·háy, cháy lên ngọn lửa của tình yêu có thể làm khô cạn cả dòng suối mà nàng đang ngâm mình trong đó.

Tiếng tim đập loạn nhịp của Tần Phong làm người con gái khiến nó điên loạn phát giác.

Hóa ra nàng cũng là một cao thủ, hoặc cũng có thể do một loại lực hấp dẫn mà chỉ có thể dùng tâm linh để lí giải được giúp nàng phát hiện ra có kẻ đang nhìn trộm mình.

Ánh mắt của nàng tập trung nhìn về nơi Tần Phong đang đứng, đồng thời miệng của nàng cũng lên tiếng:

- Kẻ nào?

Trái tim của Tần Phong đập càng mạnh hơn trước.

Nhưng cơ thể hắn không còn cứng đơ đứng im bất động nữa.

Tần Phong thi triển thân pháp biến mất ngay tại chỗ.

Công lực của hắn thâm hậu, bộ pháp bình thường mà được hắn thi triển ra cũng trở nên cực kì nhanh.

Nàng còn chưa có nhìn thấy hắn thì hắn đã biến mất rồi.

Tần Phong đứng ở một nơi cách nàng rất xa, đảm bảo nàng không thể nhìn thấy hắn.

Mắt của Tần Phong sáng lên. Hắn đang thi triển Ma Công Thiên Nhãn Thông, giúp hắn có thể nhìn rõ được mọi sự vật dù ở nơi cách xa hắn cả ngàn vạn dặm.

Không ngờ tuyệt đỉnh Ma Công giúp người luyện thành có thể chưởng khống cả thiên địa lại được Tần Phong thi triển ra để ngắm gái.

Cô gái lớn dù không nhìn thấy Tần Phong, nhưng trực giác của nàng vẫn khẳng định rằng có người đang nhìn lén nàng. Nàng cùng với cô gái nhỏ trao đổi vài câu.

Sau đó cả hai cô gái cùng nâng cao cảnh giác đến mức tối đa, đề phòng xung quanh, bước chân cẩn thận đi lên bờ. Hai nàng vội vàng mặc lại y phục của mình rồi lại vội vàng rời đi.

Nhưng mọi biểu cảm cùng hành động của hai nàng làm sao có thể thoát khỏi được Thiên Nhãn Thông của Tần Phong được cơ chứ.

Cô gái lớn khoác trên người một bộ y phục mỏng màu cánh sen được làm từ một loại lụa chất lượng cao có công dụng đông ấm hạ mát.

Loại lụa này chỉ có giới quý tộc giàu có mới có thể mua và sử dụng được. Còn cô gái nhỏ, trang phục nhìn qua chính là trang phục của một nha hoàn.

Hai nàng khi thì thi triển khinh công, khi thì lại đi bộ.

Còn Tần Phong thì cứ giữ khoảng cách an toàn mà đi theo tránh để hai nàng phát hiện ra hắn.

Tần Phong thực sự là rất muốn tiến lên phía trước làm quen với cô gái đã lấy đi mất trái tim của hắn.

Chỉ là hiện tại, khi hắn nhìn lại bản thân mình từ trên xuống dưới. Chỉ thấy dù đã sử dụng Thủy Thần Thông tắm rửa sạch sẽ cho cơ thể.

Nhưng mà tóc của hắn vẫn khô rối bù xù, gương mặt thì râu ria mọc rậm rạp, dù hắn có đẹp trai anh tuấn đến đâu cũng sẽ bị che đi mà thôi.

Thân thể thì để trần, chỉ có một tấm da thú dùng để che đi phần hạ bộ của mình mà thôi. Tự bản thân hắn lúc này cũng cảm thấy tự ti, thấy mình chính là người rừng không xứng được với mỹ nhân như nàng.



Mọi sự tập trung của Tần Phong chỉ dành cho nàng, không hề để ý đến mọi thứ ở xung quanh. Nàng đi nhanh thì hắn đi nhanh, nàng đi chậm thì hắn đi chậm, nàng dừng lại nghỉ ngơi thì hắn dừng lại đứng im ngắm nàng.

Cho đến khi gần đi ra khỏi khu rừng này, bên cạnh Tần Phong đã xuất hiện một người giống như là một thợ săn đi ngang bên cạnh hắn mà hắn vốn không hề phát giác.

Người này thấy Tần Phong cứ giống như là thất thần đi về phía trước mà không có mục đích gì thì nảy ra ý định xấu đối với Tần Phong. Người này cất tiếng gọi:

- Huynh đệ, huynh đệ, ...

Cùng với đó, người này đưa tay ra kéo Tần Phong dừng lại.

Tần Phong dừng lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn sang bên cạnh, thấy người kéo mình dừng lại là một người thợ săn bình thường thì không quan tâm, lập tức quay mặt trở lại muốn tiếp tục đi theo tiếng gọi của con tim.

Nhưng hình bóng của người thiếu nữ ấy đã biến mất.

Tần Phong đang muốn thi triển Thiên Nhãn Thông để tìm kiếm thì người thợ săn đã đứng chắn ở trước mặt của hắn.

Bị cản trở, Tần Phong rất muốn một trảo g·iết c·hết người này.

Nhưng vì ma tâm đã bị tình yêu đuổi đi đâu mất.

Cho nên hắn bây giờ không có tùy ý g·iết người như trước đó nữa.

Người này không biết được là bản thân đã may mắn như thế nào mới không bị Tần Phong g·iết. Vậy nên hắn lại lên tiếng:

- Huynh đệ, ta thấy ngươi rất lạ mặt, nhà của ngươi ở đâu?

Tần Phong nghe người khác hỏi thì ngây thơ không chút đề phòng mà trả lời:

- Nhà ta ở Cửu Dương thành.

Người này nghe được câu trả lời của Tần Phong thì có hơi bất ngờ, nhưng hắn lại tỏ ra vẻ mình không tin mà nói tiếp:

- Cửu Dương thành là thành lớn, nghe nói sầm uất không kém gì với kinh thành, lại cách nơi đây cả nghìn dặm xa xôi, nhìn ngươi có vẻ thật thà như vậy mà trình đôi nói dối lại giỏi như vậy, ta không tin ngươi đâu.

Quả thật hiện tại nhìn bộ dạng của Tần Phong như vậy, nói hắn nhà ở Cửu Dương thành sầm uất thì có mấy người tin được lời hắn nói. Thấy thế, Tần Phong lại nói tiếp:

- Nhà ta thực sự ở Cửu Dương thành, mười năm trước cả nhà bị g·iết hại chỉ còn mỗi một mình ta bị lưu lạc vào sâu trong rừng rậm này, bây giờ mới đi ra ngoài.

Tần Phong trước năm mười ba tuổi tự cho mình là thiên tài mắt để cao hơn đầu, thuộc dạng ếch ngồi đáy giếng.

Từ lúc tròn mười ba tuổi gia đình gặp phải biến cố, một mình hắn sống trong rừng sâu không một bóng người cho tới nay.

Cho nên kinh nghiệm sống, kinh nghiệm giang hồ của Tần Phong là quá ít, không có tâm đề phòng người khác, mới được hỏi đã khai ra hết.

Thấy Tần Phong có vẻ ngây thơ dễ bị lừa người này liền dụ dỗ hắn:

- Huynh đệ ngươi thật là đáng thương, đã không còn có nhà để về nữa rồi, hay là ngươi nhận ta làm đại ca đi, từ nay ngươi đi theo ta, nhà của ta cũng là nhà của ngươi, ngươi sẽ không sợ bị đói nữa đâu.

Nếu Tần Phong là một tên ngốc bình thường thì có lẽ nghe đến có nhà để ở, có cái để ăn thì có lẽ sẽ đi theo người này ngay lập tức.

Chỉ là hiện tại Tần Phong chỉ muốn đi theo người thiếu nữ đã lấy đi trái tim của hắn.

Mà cho dù không có nàng xuất hiện thì Tần Phong cũng phải đi tìm gia gia của hắn tìm hiểu sự thật để trả thù cho toàn bộ người của Thần Phong tiêu cục. Thế nên Tần Phong đã từ chối:

- Không cần đâu. Nếu không có gì thì ta đi trước đây.

Người này thấy Tần Phong từ chối, ngay lập tức hắn vội vàng chạy theo Tần Phong mời mọc:

- Huynh đệ đang đi ra khỏi rừng đúng không? Hay là chúng ta đi cùng nhau đi, đến quán trọ ở ngoài ta mời ngươi uống rượu.

Tần Phong nghĩ rằng có lẽ khi đến quán trọ thì rất có thể sẽ gặp được nàng nên lần này Tần Phong đã không có từ chối.

Ra khỏi khu rừng, người thợ săn dẫn Tần Phong đi đến quán trọ gần đó.

Quán trọ ở vùng rừng núi vắng khách.

Chủ nhân quán trọ này là một người quả phụ cũng có vài phần phong tình.

Bên cạnh nàng có một tiểu nhị để giúp đỡ.

Tần Phong nhìn khắp xung quanh quán trọ mà không nhìn thấy người mà hắn muốn gặp đâu thì tỏ rõ ra vẻ thất vọng.

Biểu cảm trên khuôn mặt của hắn không thể nào giấu được những người có mặt ở đây.

Không biết vì sao mà hắn tỏ ra thất vọng.

Nhưng hắn càng như thế càng dễ bị chuốc say.

Ly rượu của Tần Phong đã bị bôi thuốc từ trước.

Chỉ vài câu nói chuyện phiếm, sau vài ly rượu, Tần Phong đã gục ngã xuống bàn.

Trong cơn mê man, hắn thấy người thợ săn đang nói chuyện gì đó với bà chủ quán trọ, sau đó nhận bạc từ bà ta rồi rời đi.

Thực chất là Tần Phong có thể dùng nội lực để ép rượu ra ngoài, nhưng hắn lại suy nghĩ rằng uống rượu như vậy thì nào còn ý nghĩa gì nữa chẳng thà là uống nước lã còn hơn.

Khi Tần Phong tỉnh dậy vì bị tạt nước lạnh vào mặt thì hắn đã bị trói chặt cứng vào một cây cột lớn, hai tay hai chân khó mà cử động được.

Trước mắt hắn là bà chủ quán trọ cùng tên tiểu nhị đang cầm một cái xô.

Thì ra nơi đây chính là một hắc điếm chuyên tìm cơ hội để g·iết người c·ướp c·ủa hoặc bắt những kẻ to xác mà ngu ngốc như Tần Phong đem bán đi làm nô lệ.

Tần Phong hiện tại dù có ngu ngốc đến đâu thì cũng hiểu được là mình đã bị lừa.

Tức giận, Tần Phong trợn to hai mắt, vận nội công lên mức tối đa.

Dây thừng dùng để trói hắn bị nổ tung đứt thành nhiều mảnh nhỏ.

Cây cột lớn mà Tần Phong bị trói vào cũng nổ tung kéo theo một mảnh kiến trúc theo đó mà sụp đổ xuống.

Hai con người đang làm ra gương mặt dữ tợn mà nhìn Tần Phong thì lập tức trợn tròn mắt, há hốc mồm vì bất ngờ.

Đến khi viên ngói đầu tiên rơi vào người tên tiểu nhị, bọn chúng mới quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy để mặc cho những viên gạch ngói khác rơi vào người.

Bọn chúng rất muốn chạy, nhưng bọn chúng đã sợ đến cái mức không nhấc chân lên được nữa vì run.

Nói ra thì dài nhưng sự việc xảy ra chỉ trong thoáng chốc.

Tần Phong đi đến trước người hai người bọn chúng cất tiếng hỏi:

- Các ngươi muốn c·hết hay là muốn sống?

Con người có mấy ai mà không muốn được sống cơ chứ.

Bọn chúng liên tục đập đầu xuống đất, hành động này vô tình làm cho bọn chúng đỡ run hơn, đã có thể mở miệng cầu xin:

- Đại hiệp tha mạng.

Chỉ thấy giọng của Tần Phong cất lên:

- Muốn sống thì hai người các ngươi phải làm việc cho ta. Nếu không làm được ... C·hết!

Hai người liên tục vâng dạ rối rít vì được tha c·hết.

Việc đầu tiên mà Tần Phong muốn hai người làm là giúp hắn cắt tóc cạo râu, chải chuốt lại đầu tóc cho gọn gàng, thay một bộ y phục đàng hoàng.

Sau khi đầu tóc đã trở nên gọn gàng, râu ria đã được cạo sạch sẽ, vẻ đẹp trai anh tuấn của Tần Phong đã lộ ra ngoài.

Hắn chỉ thay một bộ y phục bình thường thôi đã làm cho con tim của bà chủ quán trọ xao xuyến.

Tưởng tượng đến cơ bắp rắn rỏi phía sau lớp áo mà hắn đang mặc, nàng ta liền có ý định trao thân cho Tần Phong mà bị hắn phũ phàng không để tâm đến.

Việc thứ hai mà Tần Phong muốn hai người này làm là đưa hắn đi g·iết tên thợ săn đã lừa hắn đến đây.

Dám lừa gạt Tần Phong và có âm mưu hại hắn thì nhất định phải c·hết.

Hai người bà chủ quán trọ đoán rằng tên thợ săn sau khi có tiền thì đã đi vào trong thành đến thanh lâu để mua vui.

Nhưng Tần Phong vẫn muốn hai người dẫn hắn đến nhà của tên thợ săn trước tránh việc bỏ sót.

Quả nhiên, khi đến nhà của tên thợ săn thì chỉ có duy nhất vợ của hắn ở nhà còn tên thợ săn vẫn còn chưa về.

Thấy người đến không có ý tốt, nàng liên tục lùi lại đến khi lưng dựa vào tường, ánh mắt tỏ rõ sự lo lắng.

Tần Phong thấy người vợ của tên thợ săn là một người đàn bà xấu xí lại bị câm, tay chân to, người cũng to.

Tên thợ săn cưới người đàn bà này về làm vợ mục đích chỉ là để giúp hắn làm việc và sinh con.

Nhưng đã cưới được mấy năm mà nàng vẫn không có thai cho nên nàng càng bị tên thợ săn ghét bỏ.

Cứ hễ có tiền là hắn sẽ bỏ đi đến thanh lâu mua vui, để mặc người vợ xấu xí ở nhà một mình.

Thấy nàng đã đủ đáng thương, Tần Phong không tìm thấy tên thợ săn liền bỏ đi, không có làm hại đến nàng.

Ba người đi đến thành trì gần đây nhất.

Đây là một thành trì nhỏ có tên là Nam Lâm thành.

Nghe nói năm xưa nước Nam Ly thành lập, hoàng đế đã cho khai phá khu rừng phía Nam.

Thành này trước kia chính là một phần của khu rừng phía Nam.

Sau khi được khai phá thì đã được cho xây dựng thành trì để tránh thú rừng làm hại đến người dân.



Nhưng sau khi hoàng đế đầu tiên của nước Nam Ly băng hà, các hoàng đế tiếp theo của nước Nam Ly không chú trọng đến việc khai phá khu rừng phía Nam để mở rộng lãnh thổ nữa, mà tập trung vào việc c·hiến t·ranh với phương Bắc.

Thế nên thành trì này dần dần bị mất đi sự quan tâm của triều đình.

Trong thành có đến bốn cái thanh lâu, mười mấy cái sòng bạc lớn nhỏ.

Đúng là nơi tụ tập lí tưởng của bọn côn đồ và t·ội p·hạm.

Thành chủ của Nam Lâm thành cũng là người đứng sau dung túng che chở cho tất cả các tội ác xảy ra hàng ngày bên trong thành.

Thanh Lâu đầu tiên mà Tần Phong đến tên là Xuân Phong Lâu.

Vừa mới bước vào cửa, Tần Phong đã nhìn ngang nhìn dọc, đi đến bên cạnh cái bàn ở gần hắn nhất, một tay hắn lật tung cả cái bàn ném ra giữa đại sảnh, hắn hét lớn:

- Tên thợ săn khốn nạn, mau lăn ra đây chịu c·hết!

Đến hiện tại mà Tần Phong vẫn chưa biết tên của tên thợ săn hay bà chủ quán trọ và tên tiểu nhị.

Chính là vì kinh nghiệm sống của Tần Phong quá là ít ỏi và non nớt.

Nhưng hành động vừa rồi của Tần Phong thực sự đã gây ra được sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.

Trong thanh lâu hiện tại chưa phải là thời điểm đông khách nhất, nhưng số lượng thợ săn hay những tên côn đồ có mặt ở đây hiện tại cũng không phải là ít.

Lời của Tần Phong đã đụng chạm đến đám thợ săn ở đây, còn những tên côn đồ không ngại mà giúp thanh lâu giải quyết phiền phức để kiếm được lợi từ bà chủ thanh lâu.

Tần Phong nhanh chóng bị bao vây bởi mấy chục tên thợ săn cùng với côn đồ.

Tần Phong tuy rất thiếu kinh nghiệm thực chiến. Nhưng để đối phó với đám tạp nham này, Tần Phong cũng không cần sử dụng đến Ma Công mà chỉ cần giơ tay nhất chân cũng có thể lấy đi tính mạng của bọn chúng.

Trong lúc hỗn loạn có hai người lại muốn lén lút rời đi.

Nhưng thật không may cho bọn chúng, Tần Phong tuy không chú ý đến, nhưng khi cả hai đã gần thoát ra khỏi cửa, Tần Phong lại vô tình nhìn qua đến hướng bên đó.

Thấy bọn chúng muốn bỏ trốn, Tần Phong lập tức thi triển mà công Thần Túc Thông.

Trong nháy mắt Tần Phong đã xuất hiện ở trước cửa ra vào, chắn ở trước mặt hai người bà chủ quán trọ.

Trong tay của Tần Phong từ lúc nào đã nắm chặt một thanh đao.

Không có nhiều lời, Tần Phong một đao chém ngang, cổ họng hai người lập tức phun ra máu tươi.

C·hết chính là kết cục của hai kẻ đầu tiên dám không nghe lời của Tần Phong mà giở trò sau lưng hắn.

Thấy võ công mà Tần Phong thi triển ra cũng không phải dạng bình thường, những người không liên quan ở trong Xuân Phong Lâu cũng không dám manh động nữa.

Tần Phong sau khi lục soát hết Xuân Phong Lâu mà vẫn không tìm thấy tên thợ săn đã lừa bán hắn thì bỏ đi. Nhưng tin tức mà hắn đã đại náo Xuân Phong lâu thì đã truyền ra khắp Nam Lâm thành từ lâu.

Thanh lâu thứ hai mà Tần Phong đến có tên là Minh Nguyệt Lâu.

Bà chủ thanh lâu này đã gọi đến hơn một trăm tên côn đồ có võ công khá tốt lại mang theo đao kiếm.

Bà ta tin rằng cho dù Tần Phong có giỏi cũng không thể nào địch nổi hơn một trăm người.

Hơn nữa chỉ cần kéo dài đến khi người đó của phủ thành chủ xuất hiện, Tần Phong sẽ gặp phải khắc tinh mà thôi.

Tần Phong bước vào Minh Nguyệt lâu, lại tiếp tục là một màn đập bàn la hét, sau đó là chém g·iết.

Lần này tên thợ săn mà Tần Phong muốn tìm đã xuất hiện.

Hắn thấy có người dám đến thanh lâu gây sự thì cũng hóng hớt chạy ra xem.

Thấy người đang đại náo thanh lâu có chút quen mắt mà nhất thời không nhớ ra là ai.

Đương nhiên là phải như vậy.

Tần Phong lúc này râu tóc đã gọn gàng, lại mặc quần áo đầy đủ.

Tên thợ săn phải mất một lúc lâu mới có thể nhận ra người đang đại náo thanh lâu chính là người đã bị hắn lừa bán đi cho bà chủ quán trọ.

Tên thợ săn định lén lút bỏ trốn.

Nhưng đen cho hắn là chính vào lúc mà hắn nhận ra Tần Phong Tần Phong cũng đã phát hiện ra hắn.

Không để tên thợ săn kịp bỏ trốn, Tần Phong ném mạnh thanh đao trong tay của mình đi.

Thanh đao xé gió bay đi mang theo nội lực hùng hậu.

Một đao trúng đích, cắt lìa hai chân của tên thợ săn, khiến hắn đau đớn chỉ kịp la lên một tiếng rồi ngất đi.

Không có ai giúp tên thợ săn cầm máu.

Tần Phong muốn ngay lập tức đến bên người tên thợ săn, khiến cho hắn phải chịu một chút đau khổ rồi mới g·iết hắn.

Nhưng nếu như vậy sẽ phải hiển lộ một chút võ công chân chính của bản thân, để đám côn đồ này sợ hãi mà lui.

Nhập Môn Ma Công U Minh Quỷ Ảnh Trảo đang chuẩn bị được xuất ra, Tần Phong lại cảm giác được phía sau lưng hắn có người vừa đánh lén.

Chỉ nghe một tiếng đàn trong trẻo phát ra, một cỗ khí kình sắc bén đánh đến sau lưng của Tần Phong.

Nhưng Tần Phong nào có dễ b·ị đ·ánh trúng như vậy.

Tần Phong xoay người lại, dễ dàng tránh né đòn t·ấn c·ông từ phía sau.

Khí kình đánh trúng một tên đang cầm đao lao tới định chém Tần Phong.

Chỉ thấy quần áo của hắn lập tức nổ tung, trên người hắn xuất hiện chằng chịt những vết cắt sâu hoắm.

Tên côn đồ cứ như vậy mà phải bỏ mạng.

Những tên côn đồ khác thấy có cao thủ xuất hiện thì cũng không dám lên đánh nữa, tất cả lui hết lại phía sau.

Trái tim của Tần Phong lại mất kiểm soát đập liên hồi.

Người tới rõ ràng là một thiếu niên nam tử một thân bạch y khí chất ngời ngời, anh tuấn tiêu sái.

Thiếu niên anh hùng này tóc buộc cao một phần, một phần còn lại để xõa, tay ôm theo một cây cổ cầm, động tác tiêu sái mà bước vào.

Tuy mặc nam trang và rất có khí độ, người khác mới nhìn sẽ nhận định là một thiếu hiệp võ công cao cường lại anh tuấn.

Nhưng Tần Phong từ lần đầu nhìn thấy nàng đã khắc cốt ghi tâm gương mặt của nàng rồi, làm sao mà có thể không nhận ra nàng được chứ.

Người khác có thể nghĩ có lẽ hai người là huynh muội của nhau hay gì đó tương tự.

Còn Tần Phong đã ở cảnh giới siêu phàm, hoàn toàn có thể dễ dàng dựa vào hơi thở của một người mà phân biệt được giới tính.

Chỉ đáng tiếc là nàng đang xuất thủ để đối phó với Tần Phong.

Ánh mắt mà Tần Phong nhìn nàng không hiểu tại sao lại đem tới cho nàng một cảm giác khó chịu, nàng ra tay càng quyết liệt hơn.

Đôi tay của nàng điêu luyện lướt trên những dây đàn, nàng đang gảy một khúc nhạc mà Tàn Phong không biết tên.

Khúc nhạc mang theo sát ý cùng khí kình sắc bén vô cùng hướng về phía Tần Phong.

Võ công mà nàng thể hiện ra lợi hại như vậy thì đã có thể xếp nàng vào hàng nhất lưu cao thủ trong giang hồ.

Nhưng như vậy mà muốn làm b·ị t·hương Tần Phong thì vẫn còn thiếu rất nhiều.

Chỉ là Tần Phong lại không hề muốn làm nàng b·ị t·hương.

Hắn không có sử dụng đến ma công, chỉ đánh ra những quyền cơ bản mà trẻ con cũng biết được vài chiêu để phòng thủ, phá đi khí kình sắc bén t·ấn c·ông hắn.

Người ngoài nhìn vào thì thấy quyền pháp của Tần Phong đơn giản vụng về.

Còn thiếu hiệp bạch y thì tỏ rõ phong thái của một cao thủ, nhàn nhã gảy đàn, làm khó Tần Phong từ khoảng cách xa.

Thiếu niên này lại có gương mặt cực kì tuấn mỹ, quả thật so với Tần Phong là khác biệt quá lớn, mặc dù gương mặt của Tần Phong so với bình thường cũng được coi là anh tuấn.

Các cô gái trong thanh lâu si mê vẻ anh tuấn tiêu sái đó đến ngây ngốc.

Trong đầu các nàng đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh được thiếu niên lang một thân bạch y c·ướp mình ra khỏi thanh lâu rồi đưa mình đi ngao du khắp thiên hạ.

Nhưng bọn họ nào có ngờ, người mà đã khiến bọn họ si mê đến ngay dại như vậy lại là nữ đóng giả nam.

Nhìn vào trận đấu của hai người, người thường nhìn vào sẽ thấy thiếu hiệp bạch y anh tuấn đang áp đảo đối thủ.

Nhưng chỉ có cao thủ chân chính mới có thể nhìn ra là Tần Phong còn chưa có sử dụng đến võ công chân chính.

Khi hai người đấu với nhau được hơn mười chiêu, từ ngoài cửa đi vào thêm hai thiếu niên anh tuấn không thua gì thiếu hiệp bạch y.

Một người mặc hắc y, dáng người cao lớn nhưng khí chất tỏa ra có chút tà mị.

Người này thì đúng là nam nhân thật.

Người còn lại dáng người nhỏ con chưa trưởng thành, nhìn vào trang phục của hắn thì có lẽ chính là một người hầu đi theo chủ.

Nhìn kỹ thì chính là nha hoàn xinh đẹp ngày trước đã đi theo thiếu nữ mà Tần Phong không thể nào quên. Hắc y nam tử lúc này lên tiếng:

- Sư đệ, để ta giúp đệ một tay.

Nói xong thì hắn liền xông vào t·ấn c·ông Tần Phong.

Chỉ là hắc y nam tử không ngờ người mà hắn gọi là sư đệ lại không muốn hợp công với hắn.



Thế là đối thủ của Tần Phong lại đổi thành hắc y nam tử.

Người này cũng giống như Tần Phong không sử dụng v·ũ k·hí, võ công của hắn chủ yếu là quyền chưởng.

Quyền pháp bá đạo mang theo nội công thâm hậu, mỗi quyền xuất ra đều có thể nghe thấy t·iếng n·ổ nhỏ đi cùng.

Có thể tưởng tượng nếu b·ị đ·ánh trúng một quyền bá đạo như vậy thì người bị trúng quyền sẽ thê thảm ra sao.

Võ công của hắc y nam tử so sánh ra thì cao hơn người mà hắn gọi là sư đệ không ít.

Tần Phong vẫn chỉ sử dụng quyền pháp thông thường vì nghĩ rằng hắc y nam tử này có quan hệ đồng môn với người mà hắn thầm yêu.

Võ công của hắc y nam tử cao cường như vậy mà Tần Phong đến cả Nhập Môn Ma Công còn chưa cả dùng đến.

Đủ để thấy Tần Phong đã ở cảnh giới chí cao, khó mà có đối thủ. Hai người đấu nhau được hơn ba mươi chiêu thì từ ngoài cửa lại có tiếng hét vào:

- Tất cả dừng tay lại hết cho ta.

Lời vừa mới dứt vậy mà lại có đến vài trăm binh lính kéo nhau đi vào, nhất thời không thể đếm rõ số lượng binh lính là bao nhiêu.

Người có thể điều động lượng binh lính đông như vậy trong thành này thì còn có thể là ai cơ chứ. Binh lính bao vây hết toàn bộ người ở trong Minh Nguyệt Lâu.

Tần Phong cùng hắc y nam tử cũng đã dừng tay lại, đứng cách nhau một khoảng cách an toàn. Mọi người thấy đi vào sau cùng là một tên quan béo ú ục ịch.

Hắn chính là thành chủ của Nam Lâm Thành này.

Đi cùng bên cạnh hắn có hai người.

Một người trung niên, dáng người to lớn, tay phải của hắn đang chơi đùa với ba cục xúc xắc.

Một người lại là một thiếu niên anh tuấn nữa.

Độ tuổi của hắn tầm tuổi với Tần Phong.

Phía sau lưng hắn đeo hai thanh mộc đao giống như là đồ chơi của trẻ con vậy.

Tần Phong nhìn thiếu niên này rất là quen mắt nhưng nhất thời không thể nhận ra.

Người trong có mặt ở trong Minh Nguyệt Lâu đều cùng nhau cảm thán trong lòng.

Ngày hôm nay không hiểu tại sao lại có nhiều thiếu niên cực kì anh tuấn như vậy xuất hiện?

Đám đàn bà thì si mê đến điên dại.

Đám đàn ông thì không khỏi bực tức trong lòng.

Một trận ồn ào không tránh khỏi nổ ra.

Tên thành chủ béo ú lại bực mình hét lên:

- Câm miệng hết lại cho ta.

Quả nhiên lời nói của thành chủ là có trọng lượng nhất ở nơi thành trì xa xôi.

Tất cả mọi người lập tức im lặng.

Thấy thế bà chủ của Minh Nguyệt Lâu đã đon đả đi đến, nói:

- Ây da, Dương thành chủ, cuối cùng ngài cũng đã chịu xuất hiện, nếu ngài tới chậm một chút nữa thôi Minh Nguyệt Lâu của ta đã bị hắn phá cho tan nát hết rồi.

Vừa nói, bà ta vừa chỉ tay vào Tần Phong, có ý đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu của Tần Phong.

Lúc này Dương thành chủ lại tỏ ra xa cách với bà ta mà nói:

- Đúng sai bản thành chủ tự nhiên phân biệt được. Dung ma ma bà bớt tỏ ra thân thiết với ta như vậy đi. Người khác sẽ hiểu lầm bản thành chủ đó.

Lão thành chủ béo ú đã tỏ rõ thái độ thể hiện uy quyền và sự xa cách như vậy.

Dung ma ma cùng các kỹ nữ của Minh Nguyệt Lâu ban đầu đang định lên tiếng cho các vị thiếu hiệp anh tuấn đã giúp đỡ đánh với Tần Phong.

Nhưng hiện tại có ai trong bọn họ dám mở lời.

Sau khi thể hiện ra uy quyền của mình, lão thành chủ béo ú lại chỉ tay vào Tần Phong cùng tất cả những người mà không phải thuộc hạ của lão nuôi ở bên ngoài, nói:

- Bắt tất cả bọn chúng lại cho ta.

Trong tất cả những người mà bị tên Dương thành chủ béo ú chỉ tay có cả người mà Tần Phong thầm yêu.

Nên Tần Phong hành động đều dựa trên hành động của nàng.

Lúc đầu còn có người định phản kháng.

Nhưng gã đàn ông trung niên to lớn đứng cạnh tên Dương thành chủ béo ú lên tiếng:

- Ta khuyên các ngươi đừng có cố chống cự vô ích làm gì.

Nghe thấy lời này của hắn, những người có ý định phản kháng đều đã từ bỏ ngay ý định đó.

Có thể thấy được người mang đến uy quyền thực sự cho lão Dương thành chủ này chính là gã đàn ông trung niên to lớn này.

Những người trong giang hồ ở đây e sợ gã đàn ông trung niên to lớn này như thế nào có thể tưởng tượng được.

Tần Phong không hề e sợ hắn. Tần Phong tự tin nếu hắn muốn rời đi thì những người ở đây không ai cản được.

Nhưng khi thấy người mình yêu đã chấp nhận chịu trói mà không hề phản kháng, Tần Phong cũng đệ binh lính trói lại.

Tần Phong mơ tưởng biết đâu mình lại được giam cùng một phòng với nàng.

Nhưng ước mơ đôi khi cũng chỉ là mơ ước, Tần Phong bị giam một mình một phòng trong nhà lao.

Ngồi một mình ở trong nhà lao u tối, thêm với tâm tính Tần Phong lại không được bình thường.

Tần Phong lúc này không khỏi có những suy nghĩ lệch lạc.

Lúc mới bị mang vào nhà lao, Tần Phong đã bị binh lính canh ở nhà lao lục soát toàn bộ cơ thể.

Tần Phong nghĩ về nàng " Không lẽ nàng cũng bị những tên lính canh này động chạm vào người, rồi cả tên thành chủ béo ú đó nhìn là biết không phải người tốt lành gì. Đúng rồi, trong những câu chuyện hồi nhỏ mà mình hay được nghe, những tên thành chủ quan lại béo giống như hắn đều là một lũ cẩu quan háo tài háo sắc. Nếu có hai người bên cạnh áp chế, nàng sẽ bị tên thành chủ đó làm hại mất."

Tần Phong đang có dấu hiệu sắp nổi điên.

Hắn càng nghĩ đến nàng, càng nghĩ đến nụ cười của nàng, hắn càng không khống chế nổi mình nữa.

Tần Phong giơ tay phải hướng lên trên trời.

Mây trên bầu trời nhà lao bắt đầu xoay vần, ẩn hiện ở trong những đám mây có những ánh chớp màu vàng.

Không ngờ cách một lớp mái ngói của nhà lao, Tần Phong vẫn có thể thi triển thần thông khống chế thiên địa của mình.

Khi Tần Phong hạ tay xuống, đồng thời ở trên bầu trời cũng đã đánh xuống một đạo lôi điện màu vàng cực lớn.

Đạo lôi điện đánh xuống nhà lao lập tức nổ tung, toàn bộ nhà lao đổ sập xuống.

Tần Phong suy nghĩ nếu như hắn phá tan nhà lao thì có thể giải thoát được những t·ội p·hạm bị giam ở đây.

Những tên t·ội p·hạm này sau khi ra khỏi nhà lao có thể cùng hắn t·ấn c·ông vào phủ thành chủ, g·iết c·hết tên Dương thành chủ béo ú xấu xa đó.

Chỉ là Tần Phong vẫn quá ngây thơ ngu ngốc, tính toán vẫn còn sai rất nhiều.

Một đòn Lôi Thần Thông của hắn vừa rồi đánh xuống nhà lao, có mấy người có thể còn sống, có mấy người không bị v·ụ n·ổ làm cho b·ị t·hương? Câu trả lời đã có ở trước mặt.

Ngoài Tần Phong ra, tất cả đều đã nằm im bất động.

Tần Phong lục tung trong đ·ống đ·ổ n·át.

May mắn hắn không tìm thấy nàng, người mà hắn vừa muốn tìm được vừa muốn không tìm được ở trong đó.

Kể cả hai người quen của nàng hắn cũng không tìm được thấy đâu.

Không tìm được nàng, Tần Phong nhặt lấy một cây đao của một tên lính canh xấu số đ·ã c·hết trong v·ụ n·ổ.

Một người một đao lao về phía thành chủ.

Hắn suy nghĩ trong đầu nếu như mà hắn không chạy nhanh lên thì nàng sẽ gặp phải chuyện chẳng lành.

Trên đường đi, những tên binh lính tới cản đường Tần Phong chỉ có cùng một kết cục là c·hết.

Thành Nam Lâm lúc này đã bị Tần Phong làm cho nghiêng trời lệch đất cũng chỉ vì nàng. Đến khi xông được vào phủ thành chủ, Tần Phong đã hét lớn:

- Tên thành chủ béo ú c·hết tiệt, mau mau lăn ra đây chịu c·hết cho ta.

Không để Tần Phong phải đợi lâu, rất nhanh có sáu người cùng nhau xuất hiện.

Là tên thành chủ béo ú và hai người giúp đỡ hắn cùng với nhóm ba người mà Tần Phong đang tìm kiếm.

Thấy bọn họ đi cùng nhau thì Tần Phong có chút bất ngờ, động tác g·iết người của hắn chậm lại không ít.

Suốt cả chặng đường chém g·iết đến đây, Tần Phong không có sử dụng ma công, Thần Phong đao pháp hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Vì hắn sợ rằng khi nàng nhìn thấy hắn sử dụng ma công thì sẽ tạo ra ấn tượng không tốt về hắn cho nàng.

Nhưng g·iết người vẫn là g·iết người, cảnh tượng xác c·hết nằm la liệt trên đường vẫn còn ở đó.

Thấy cảnh đẫm máu này có một người đã không chịu đựng nổi.

Thiếu niên nam tử anh tuấn khí độ bất phàm lưng đeo hai thanh mộc đao đã không chịu đựng được mà ra tay với Tần Phong.

Tay phải người này dơ lên, một thanh mộc đao bay ra khỏi lưng rơi vào trong tay hắn. Một đao kinh thế hãi tục chém xuống, chém thẳng về phía Tần Phong.
— QUẢNG CÁO —