Một đao này bá đạo vô cùng, trong giang hồ có được mấy người có thể đỡ được một đao này cơ chứ.
Tần Phong có thể. Nhưng điều kiện là hắn cũng phải thật sự tập trung mới có thể đỡ được.
Khi Tần Phong nhìn thấy một đao này, hắn cuối cùng cũng đã nhận ra được thiếu hiệp lưng đeo song mộc đao này rốt cuộc là ai.
Đáng lẽ hắn phải nhận ra cậu ta sớm hơn mới phải. Đúng là đã bị nữ sắc che mắt mất rồi.
Năm xưa, khi mà Thần Phong Tiêu Cục vẫn còn, Tần Phong khi đó kiêu ngạo mắt để cao hơn đầu.
Trong những người cùng trang lứa với Tần Phong thì hắn chỉ coi trọng một người.
Người đó vừa là bằng hữu cũng vừa là đối thủ lớn nhất trong đời mà Tần Phong phải vượt qua.
Người đó kém Tần Phong một tuổi, là con trai thứ ba của Bá Đao - Liễu Đỉnh, tam thiếu gia của Liễu Diệp Sơn Trang - Liễu Nguyên.
Năm xưa Tần Phong tự phụ nhưng mỗi lần cùng với Liễu Nguyên lén lút tỉ thí thì đều bị bại bởi một đao này.
Chỉ là cho đến bây giờ Tần Phong vẫn không ngờ rằng một đao này một khi chém ra lại mang khí thế kinh thiên động địa, uy lực bá đạo tột cùng đến mức đáng sợ như vậy.
Xem ra lúc nhỏ, tuy công lực kém xa so với hiện tại, nhưng Liễu Nguyên vẫn là rất cố gắng hết sức nương tay với Tần Phong.
Xem ra lúc nhỏ, cũng chỉ có Tần Phong mới coi Liễu Nguyên là đối thủ, còn hắn thực chất không xứng để làm đối thủ của Liễu Nguyên khi đó.
Đó là những dòng hồi ức cùng với suy nghĩ của Tần Phong khi đang nằm ngửa dưới đất.
Một đao vừa rồi do bất ngờ nên Tần Phong đã không kịp đỡ lấy.
Một vết chém kéo dài từ đỉnh đầu đến cuối phần bụng như là muốn chia cắt cơ thể của Tần Phong ra thành hai phần.
Ai cũng nghĩ rằng Tần Phong nhất định đ·ã c·hết, không có cách nào có thể sống nổi sau một đao bá đạo kinh thiên đó.
Những cao thủ có mặt ở đây hôm nay đều là những người có lòng say mê với võ học.
Mọi người đều đang cùng tưởng tượng rằng nếu đặt mình vào vị trí của Tần Phong khi ấy thì có thể đỡ được một đao bá đạo kinh thiên đó hay không?
Rùng mình một cái khi phát hiện bản thân không có cách nào đỡ được một đao đó.
Mọi người ở đây đều nhìn Liễu Nguyên bằng ánh mắt thán phục. Ngay cả trung niên nam tử có thân hình to lớn cũng phải lên tiếng khen ngợi Liễu Nguyên:
- Một đao vừa rồi của Liễu Tam Công Tử quả nhiên là bá tuyệt nhân gian. Đến ngay cả tại hạ nếu đổi lại ở vị trí đó cũng không chắc có thể đỡ được một đao này.
Khi Liễu Nguyên đang định lên tiếng khách sáo đáp lại, ở phía sau lưng của hắn, Tần Phong đã bật dậy.
Vết thương kéo dài khắp cơ thể Tần Phong vậy mà không nhìn thấy đâu nữa, cứ như là chưa từng xuất hiện vậy.
Khi Liễu Nguyên quay lưng lại với Tần Phong đang nằm dưới đất, miệng v·ết t·hương trên cơ thể Tần Phong vẫn đang b·ốc c·háy.
Mọi người đều tưởng rằng đó là do đao chiêu bá đạo nội lực rực lửa đã thiêu đốt cơ thể Tần Phong.
Sự thật lại không phải như vậy, dù một đao đó có bá đạo rực lửa thật đó, nhưng ngọn lửa cháy trên miệng v·ết t·hương của Tần Phong lại là ma hỏa do hắn tạo ra để chữa lành v·ết t·hương trên cơ thể mình.
Đây chính là công dụng đặc biệt khi luyện thành ma công là có thể tái sinh lại huyết nhục khi đã b·ị t·hương.
Tần Phong đứng dậy mà không làm sao, trên cơ thể đến một v·ết t·hương nhỏ cũng không có, chỉ là quần áo đang mặc đã bị rách hết.
Mọi người ai nấy cũng đều phải trợn tròn mắt mà ngạc nhiên.
Liễu Nguyên thấy vậy cũng cảm thấy kì lạ nhìn Tần Phong chăm chú. Không ai hơn hắn hiểu rõ uy lực của một đao vừa rồi.
Lúc này chỉ nghe Tần Phong phát ra một tiếng cười dài rồi nói:
- Ha ha ha ha ... Liễu Nguyên, lâu ngày không gặp lại, đã không còn nhận ra ta nữa rồi sao? Thần Phong tiêu cục Tần Phong xin được chỉ giáo.
Đến lúc này thì Liễu Nguyên cũng đã nhận ra được Tần Phong rồi, người ở phía đối diện đúng là người bạn lúc nhỏ của hắn đây mà.
Ánh mắt Liễu Nguyên nhìn Tần Phong đã không còn một chút sát ý nào, thay vào đã là ánh mắt vui mừng khi nhìn thấy bằng hữu cũ lâu ngày không gặp.
Liễu Nguyên ném một thanh mộc đao cho Tần Phong.
Tần Phong đón lấy thanh mộc đao bằng tay phải, bày ra tư thế chuẩn bị t·ấn c·ông.
Hai người nhìn nhau, khung cảnh nơi đây trong mắt của hai người như biến đổi chuyển đến phía sau rừng cây liễu ở trong Liễu Diệp Sơn Trang, có hai đứa nam hài đang lén trốn tất cả mọi người ra đây để tỉ thí.
Tần Phong vẫn là người xuất đao trước, vừa ra tay Tần Phong vừa nói:
- Lần thứ tám Thần Phong Tiêu Cục - Tần Phong tỉ thí với tam thiếu gia của Liễu Diệp Sơn Trang - Liễu Nguyên. Lần này nhất định ta sẽ không thua ngươi đâu.
Bảy mươi hai đường khoái đao trong Thần Phong Đao Pháp lại được Tần Phong thi triển ra.
Mặc dù đao trên tay của Tần Phong hiện tại đã rất nhanh. Nhưng trong mắt các cao thủ ở đây thì Thần Phong đao pháp có quá nhiều sơ hở.
Liễu Nguyên thì vẫn như ngày nhỏ, phòng thủ một cách vô cùng cẩn mật, không một đao nào của Tần Phong có thể đột phá phòng thủ.
Tuy Thần Phong Đao Pháp đầy rẫy những sơ hở, nhưng Liễu Nguyên vẫn không có t·ấn c·ông vào, cứ để mặc cho Tần Phong được thể hiện đến đường đao cuối cùng.
Một đao đánh vào cổ tay của Tần Phong, hất đao trong tay Tần Phong bay lên.
Liễu Nguyên một đao từ bên trên chém xuống, xem tư thế của Liễu Nguyên thì đây chính là một đao mà khi nãy hắn dùng để chém Tần Phong.
Chỉ là lần này không có khí thế kinh thiên động địa, không có sức mạnh bá đạo vô cùng. Một đao dừng lại ở trên đỉnh đầu của Tần Phong.
Cả hai lại nhìn nhau mỉm cười.
Liễu Nguyên buông đao xuống.
Hai người thanh niên nam tử ôm chặt lấy nhau.
Bao nhiêu cảm xúc theo đó mà vỡ òa. Liễu Nguyên vậy mà vừa khóc vừa nói:
- Tần huynh, không ngờ còn có thể gặp lại được huynh. Hơn mười năm qua, rốt cuộc huynh đã đi đâu vậy?
Đứng trước khung cảnh đầy cảm động của hai người bằng hữu lâu năm mới được gặp lại nhau, Dương thành chủ lại trở nên tức giận.
Tần Phong đã g·iết biết bao nhiêu là thuộc hạ của hắn, coi thường uy quyền của hắn, đặc biệt là lại muốn lấy mạng của hắn.
Thấy Tần Phong vui vẻ, hắn nào có thể nuốt trôi được cục tức ở trong người.
Trong lòng Dương thành chủ tính toán, hai người này mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng có lợi hại đến đâu thì cũng vẫn còn rất trẻ tuổi, làm sao có thể so sánh được với người đang đứng cạnh hắn đã vang danh giang hồ nhiều năm như vậy cơ chứ?
Đã có tự tin vì có người trung niên nam từ to lớn ở bên cạnh giúp đỡ, Dương thành chủ làm sao có thể để mặt mũi của hắn cứ như vậy mà bị làm mất được chứ.
Tần Phong nếu đã muốn g·iết hắn thì sẽ phải trả giá đắt.
Liễu Nguyên đã muốn làm bằng hữu của Tần Phong thì cũng phải chịu hậu quả cùng.
Dương thành chủ không kìm nén cơn giận nữa mà lập tức bạo phát:
- Hai người các ngươi lại dám ở nơi đây không để bản thành chủ vào trong mắt, nghĩ rằng ở nơi đây không có người có thể trị được các ngươi sao? Người đâu, bắt hai tên này lại cho ta.
Lời của thành chủ đại nhân thì bọn binh lính nào dám không nghe theo.
Nhưng thực lực của hai chàng thanh niên này vừa mới bày ra, có ai lại coi thường mạng sống của mình mà dám xông lên.
Bọn binh lính cũng chỉ dám bao vây lấy hai người thành một vòng tròn, giữ mình ở khoảng cách an toàn, đợi người đó xuất thủ trước.
Vào lúc này, cái người có võ công cao cường mà Dương thành chủ và bọn binh lính ỷ lại vào đã lên tiếng:
- Dương thành chủ, tuy ta đã giúp ông giải quyết nhiều việc ở trong thành, nhưng hai chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, ta không phải là thuộc hạ của ông. Nếu như ông muốn c·hết có thể nhờ ta cho ông một quyền, không phải tốn công chọc vào hai người bọn họ làm gì cả. Nếu một trong hai người bọn họ mà muốn g·iết ông, thì dù cho ta có ra tay bảo vệ ông thì sớm muộn ông cũng phải c·hết mà thôi.
Lúc này, mặt của Dương thành chủ đã tái mét.
Cơ thể của ông ta béo ú vậy mà lại giống như bị người ta hút hết máu vậy.
Sống lưng của ông ta lạnh toát, cơ thể không tự chủ được mà run lên.
Điểm tựa vững chắc duy nhất mà ông ta tự tin có thể dựa vào thì đã tự động rời bỏ ông ta.
Dương thành chủ cảm giác như hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mà ông ta còn sống trên đời.
Ông ta là một người tham lam, ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng ông ta không phải là kẻ ngu dốt.
Cao thủ là gì? Cao thủ là người có thể dễ dàng vượt qua vòng bao vây của hàng ngàn binh lính đi đến chỗ ông ta, đoạt mạng sống của ông ta.
Nhưng thật là may mắn cho Dương thành chủ, Liễu Nguyên không phải một kẻ khát máu, Liễu Nguyên là một người có trái tim vô cùng nhân hậu. Liễu Nguyên đã lên tiếng hỏi Tần Phong:
- Tần huynh, ta biết Dương thành chủ không phải một vị quan tốt. Nhưng huynh mới vào trong thành có một ngày, tại sao lại nhất định muốn g·iết ông ta? Dương thành chủ tuy đã điều tra huynh. Nhưng ông ta trọng người tài, vì để lấy lòng huynh mà đã bắt nhốt tên thợ săn đó, chuẩn bị đem hắn tới trước mặt của huynh.
Tần Phong tỏ ra ngại ngùng, trong chuyện tình cảm hắn không hề có tự tin.
Làm sao mà Tần Phong có thể thừa nhận là do hắn suy nghĩ lung tung, sợ Dương thành chủ có lòng dạ cầm thú làm vấy bẩn người con gái mà hắn đem lòng thầm yêu được.
Thấy bộ dạng ngại ngùng lúc này của Tần Phong, Liễu Nguyên tuy không biết được trong lòng của Tần Phong đã nghĩ đến điều gì.
Nhưng theo hắn suy đoán thì chuyện này khả năng cao chỉ là hiểu lầm mà thôi. Liễu Nguyên lên tiếng giải vây cho cả hai bên:
- Có lẽ mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mà đã là hiểu lầm, vậy thì Tần huynh, Dương thành chủ, hai người hãy cùng lùi một bước có được không? Chuyện này cứ bỏ nó sang một bên đi.
Tần Phong ban đầu là vì người mà mình yêu thầm mới một đường chém g·iết đến đây.
Hiện tại thấy nàng không sao thì lòng hắn cũng yên tâm.
Dương thành chủ này làm quan như thế nào không quan hệ đến hắn.
Thế nên cứ để mặc Liễu Nguyên quyết định chuyện này.
Dương thành chủ ban đầu là muốn chiêu mộ Tần Phong về dưới trướng của mình.
Sau lại bị Tần Phong và Liễu Nguyên làm cho mất sạch mặt mũi nên mới trở nên tức giận.
Rồi lại bị thực lực của Tần Phong và Liễu Nguyên làm cho tức giận chuyển thành sợ hãi.
Mặt mũi quan trọng hay tính mạng quan trọng? Không cần đặt lên bàn cân cũng có thể biết được.
Như vớ được một sợi dây cứu mạng, Dương thành chủ làm sao có thể không nắm bắt được chứ? Ông ta không còn quan tâm đến mặt mũi làm gì nữa, hạ giọng nói:
- Vâng, vâng, vâng, ... Liễu công tử nói rất phải. Tất cả mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm mà thôi. Người đâu, còn không mau tránh đường cho hai vị công tử. Hôm nay, ta phải thiết đãi hai vị công tử cùng các vị này mới được.
Nói rồi ông ta lại chỉ tay vào một tên lính mà ra lệnh:
- Ngươi mau chạy đến tửu lâu, thông báo bọn chúng là ta sẽ mời các vị công tử tới dùng bữa, nói bọn chúng mau mau chuẩn bị.
Bây giờ đã là đêm muộn, bình thường hầu như mọi người đều đã say giấc.
Chỉ vì hôm nay Tần Phong làm náo loạn một phen, làm cho tất cả dân chúng trong thành không ai dám đi ngủ.
Tuy vậy theo lẽ thường cũng chẳng còn có tửu lâu nào mở cửa nữa. Nhưng lệnh của thành chủ thì có mấy ai là dám chống đối lại.
Tại Thính Vũ Lâu - tửu lâu lớn nhất trong Nam Lâm Thành, sáu người đang ngồi uống rượu nói chuyện với nhau.
Dương thành chủ nói là mời khách, nhưng những người ngồi đây đều là người trong giang hồ, ông ta lại là quan lại, đúng là không có cách nào nói chuyện hợp được với nhau.
Thế nên sau khi những người khác tỏ ý là muốn đuổi ông ta đi, ông ta cũng biết ý mà chủ động rời đi trước.
Nha hoàn xinh đẹp đóng giả thành nam bộc cũng được kéo xuống ngồi cùng.
Trong lúc mọi người uống rượu nói chuyện, Tần Phong cũng đã biết được tên họ của những người này.
Nam tử trung niên cao lớn có tên là Chúc Mạnh Hùng, người trong giang hồ đặt cho danh hiệu là Đỗ Cuồng, là một vị cao thủ tiền bối.
Người con gái mà Tần Phong yêu thầm tự xưng là Trần Bạch. Nhưng Tần Phong biết đó là tên giả vì nàng vẫn còn đang cải trang là nam nhân.
Vị sư huynh mặc hắc y của nàng có cùng họ với Tần Phong tự xưng là Tần Thiên. Chắc đây cũng là tên giả. Tần Phong còn nhìn ra hắn cũng có tình ý với người sư muội của mình.
Nhưng Tần Phong lại không biết người mà hắn thầm yêu lại rất hay nhìn lén người đang ngồi cạnh hắn - bằng hữu tốt của Tần Phong - Liễu Nguyên.
Khí độ và phong thái cùng với tính cách nhân hậu của Liễu Nguyên đã gây ấn tượng với nàng.
Tại sao lại có một người thanh niên anh tuấn có tính cách nhân hậu mà võ công lại cao cường bá đạo như vậy? Câu hỏi đó không biết là từ khi nào đã tồn tại trong tâm trí của nàng?
Liễu Nguyên cũng cho biết là hắn đến Nam Lâm Thành này là để điều tra hiện tượng kì lạ trời đổ mưa máu suốt ba ngày ba đêm ở khu rừng phía Nam cùng với những vùng ở lân cận khu rừng.
Tình cờ lại gặp được Đỗ Cuồng ở đây, thế là đã rủ ông ta cùng mình điều tra chuyện kì lạ này.
Nhưng nguyên nhân của trận mưa máu đó thì đến ngay cả người đã vô tình tạo ra nó là Tần Phong cũng không hề hay biết.
Liễu Nguyên và Đỗ Cuồng làm sao có thể điều tra được.
Liễu Nguyên đang định chuẩn bị trở về thì may mắn lại gặp lại Tần Phong.
Đỗ Cuồng lúc này uống cạn một bát rượu nói:
- Vừa hay hôm nay là ngày Giang Hồ Long Hổ Bảng đưa ra danh sách xếp hạng các cao thủ ở trong giang hồ hàng năm. Năm ngoái, ta cùng với Liễu Tam Công Tử cùng được xếp vào hàng Thập Kiệt Cao Thủ. Cho nên chút nữa sẽ có người tới đưa trước cho chúng ta một bản.
Nghe đến Giang Hồ Long Hổ Bảng, Tần Phong ngơ ngác vì trước đây hắn chưa từng được nghe qua. Thấy biểu hiện của Tần Phong, Liễu Nguyên đã từ tốn giải thích cho hắn hiểu:
- Mười năm trước, sau khi Thần Phong Tiêu Cục bị t·hảm s·át, huynh thì lại m·ất t·ích, trong giang hồ bỗng nhiên xuất hiện một người gọi là Thiên Cơ Tán Nhân. Ông ta đi khắp thiên hạ, viết lại những chuyện xảy ra trong giang hồ mà ông ta nhìn thấy hoặc nghe ngóng được. Sau đó sẽ biên tập lại thành một cuốn sách, hàng tháng sẽ gửi đến các tiệm in ấn, bán ra ngoài thị trường. Sách của ông ta ngày càng trở nên nổi tiếng. Không chỉ có người trong giang hồ quan tâm mà đến cả những người dân bình thường cũng rất quan tâm. Nhưng nổi tiếng là như vậy lại không có ai biết được gương mặt thật của Thiên Cơ Tán Nhân, vì khả năng thay đổi khuôn mặt và hình dạng cơ thể của ông ta rất thần kì. Ông ta lại sáng lập ra Thiên Cơ Các và nhận đệ tử. Thiên Cơ Các cũng không có người nào biết ở đâu. Đệ tử của ông ta thu nhận cũng học được thuật thay hình đổi dạng thay ông ta đi khắp thiên hạ ghi chép lại những chuyện xảy ra trên giang hồ rồi gửi về Thiên Cơ Các bằng một cách bí mật. Từ đó dựa vào những chuyện xảy ra trong giang hồ mà hàng năm sẽ bình chọn ra xếp hạng các cao thủ trong giang hồ. Đó chính là Giang Hồ Long Hổ Bảng. Đệ tử của Thiên Cơ Tán Nhân được người trong giang hồ gọi là Thiên Cơ Sứ Giả.
Liễu Nguyên nói tới đây, từ ngoài cửa sổ bỗng nhiên bay vào một cuốn sách.
Không cần nói thì mọi người cũng biết đó là sách gì rồi.
Đỗ Cuồng ở đây được coi như là tiền bối giang hồ, có bối phận lớn nhất nên ông ta đã tự mình cầm Giang Hồ Long Hổ Bảng lên đọc trước tiên.
Đỗ Cuồng hào sảng biết rằng đám hậu bối cũng rất mong chờ nên đã đọc to cho mọi người cùng nghe.
Các sự kiện lớn nhỏ xảy ra trong vòng một năm, đối với người mới chập chững bước chân vào giang hồ là Tần Phong đương nhiên là rất thú vị và cuốn hút.
Hắn chăm chú ngồi nghe Đỗ Cuồng đọc mà không bỏ sót một chữ nào.
Những người khác thì đã biết trước đó vì hàng tháng Giang Hồ Long Hổ Bảng đều ra sách.
Chỉ đến khi những chuyện đã xảy ra trong thời gian một tháng này được đọc lên thì mọi người mới chăm chú nghe hơn một chút.
Đến cuối cùng có một sự kiện được xem như là chấn động giang hồ được công bố.
Ma Vương cùng với Cầm Thánh đã hợp lại với nhau, gửi thư khiêu chiến lên Trúc Lâm Tự. Hẹn với hai vị Thần Tăng của Trúc Lâm Tự là hai tháng sau cả hai người sẽ cùng lên Trúc Lâm Tự quyết đấu sinh tử cùng hai vị Thần Tăng.
Nghe Đỗ Cuồng đọc đến đây, ai nấy cũng đều tỏ ra bất ngờ.
Đặc biệt là người mà Tần Phong thầm yêu và sư huynh của nàng.
Cả hai người đồng thời làm rơi bát rượu của mình xuống đất, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Đỗ Cuồng xem như không có chuyện gì lại nói tiếp:
- Ha ha, dù sao trận quyết đấu đó hai tháng sau mới diễn ra. Chúng ta trước tiên quan tâm đến xếp hàng trên Giang Hồ Long Hổ Bảng năm nay đã.
Đỗ Cuồng lại quay sang phía Tần Phong, chỉ tay vào Tần Phong nói:
- Ngươi mới vào giang hồ đúng không? Chắc ngươi không biết xếp hạng trên Giang Hồ Long Hổ Bảng có hai phần đâu nhỉ? Nào để ta giải thích cho ngươi nghe trước:
- Giang Hồ Long Hổ Bảng được chia thành hai phần, cũng là hai bảng khác nhau. Phần trước gọi là Hào Kiệt Bảng hay Hổ Bảng. Bảng này là xếp hạng các vị hào kiệt có võ công cao cường trong giang hồ. Ta cùng với Liễu Tam Công Tử cũng có tên ở trong bảng này.
Nghe đến đây Liễu Phong không khỏi tỏ ra hâm mộ mà nhìn hai người. Lại nghe Đỗ Cuồng nói tiếp:
- Phần sau gọi là Tuyệt Thế Bảng hay là Long Bảng. Bảng này là xếp hạng của các cao thủ chân chính đã vượt qua giới hạn của con người, đạt đến cảnh giới kinh thế hãi tục. Do đó không thể nào xếp chung bọn họ với những cao thủ trong Hào Kiệt Bảng được. Bá Đao tiên sinh chính là được xếp ở trong bảng này.
Bá Đao - Liễu Đỉnh được xếp hạng trong Tuyệt Thế Bảng thì Tần Phong cũng đã đoán biết được. Dù sao từ lúc hắn còn rất nhỏ, Bá Đao đã từ lâu được xưng tụng là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao. Hơn nữa Liễu Nguyên con trai hắn cũng đã được xếp hạng trong Hào Kiệt Bảng.
- Khi xưa lúc Giang Hồ Long Hổ Bảng đưa ra xếp hạng các cao thủ lần đầu, đã có rất nhiều người không phục mà đi khiêu chiến các cao thủ được xếp hạng trên đó. Nhưng bọn họ càng khiêu chiến thì càng chứng minh xếp hạng trên Giang Hồ Long Hổ Bảng là hoàn toàn đúng.
Sau khi giải thích thêm cho Tần Phong về Giang Hồ Long Hổ Bảng, Đỗ Cuồng hào hứng nói:
- Nào chúng ta cũng xem xem xếp hạng trong Giang Hồ Long Hổ Bảng năm nay được xếp như thế nào.
- Đầu tiên là Hào Kiệt Bảng, năm nay vẫn có mười người được xếp vào Hào Kiệt Bảng.
- Đứng đầu Hào Kiệt Bảng là Tâm Minh đại sư. Là một trong Tứ Đại Thần Tăng hiện nay. Lúc còn trẻ cùng sư đệ là Tâm Giác đại sư xuống núi rèn luyện bản thân gặp Ma Vương - Giáo Chủ Ma Giáo khi đó. Hai huynh đệ đã hợp lực đánh bại được Ma Vương lúc bấy giờ. Nhưng Tâm Minh đại sư đã bị mù hai mắt sau trận chiến đó. Võ công sau này tiến bộ không nhanh được bằng sư đệ của mình. Hiện tại Tâm Minh đại sư là trưởng lão canh giữ Tàng Kinh Các của Trúc Lâm Tự.
- Đứng thứ hai trên Hào Kiệt Bảng là Tần Hiểu. Trước kia tên là Lục Hiểu. Là Đương Thế Ma Vương - Giáo Chủ Ma Giáo Đương Nhiệm. Là đệ tử cũng là con rể của cựu Ma Vương. Sau khi bái sư đã chuyển sang họ Tần của sư phụ. Sau khi cựu Ma Vương c·hết thì lên ngôi thay. Thừa kế toàn bộ võ công của Ma Vương đời trước, lại mang một thân hùng tài đại lược, từ sớm đã trò giỏi hơn thầy. Vì không chịu xuất động giáo chúng đánh lên Trúc Lâm Tự trả thù cho cựu Ma Vương nên thê tử đã bỏ hắn đi phiêu bạt giang hồ sau khi đã sinh con xong.
- Đứng thứ ba trên Hào Kiệt Bảng là Hoàng Kiếm. Là người sử dụng kiếm giỏi thứ hai trong thiên hạ. Kiếm pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập thánh. Được người trong giang hồ tôn xưng là Kiếm Thánh. Chấp niệm đối với kiếm là quá lớn. Mỗi lần có đột phá trong kiếm pháp đều đi tìm thiên hạ đệ nhất kiếm để so tài. Nhưng mỗi lần như vậy đều thua nửa chiêu ôm cay đắng trở về.
Sau đó là lời bình trong Giang Hồ Long Hổ Bảng:
- Ba đại cao thủ đứng đầu Hào Kiệt Bảng thực lực tương đương, khó phân cao thấp. Cảnh giới võ học của ba người cũng chỉ kém hắn các cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng có một chút mà thôi.
- Đứng thứ tư trên Hào Kiệt Bảng là Hồng Thất Thất. Là một vị nữ trung hào kiệt, bang chủ của Cái Bang. Tuy là phận nữ lưu nhưng có đẳng cấp và khí phách của một vị đại tông sư. Dựa vào võ công bản thân tự sáng tạo ra, tập hợp lại tất cả ăn mày trong thiên hạ, sáng tạo ra Cái Bang, từng bước đưa Cái Bang trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Bang. Lúc còn trẻ có duyên gặp được vị đứng đầu trong Tứ Đại Thần Tăng hiện nay, học được công phu thiền môn. Nội công của nàng hiện tại đã cao tuyệt, thâm hậu mênh mông như biển lớn, không thể nào đo đếm được.
- Đứng thứ năm trên Hào Kiệt Bảng là Liễu Nguyên. Con trai thứ ba của Đương Thế Thiên Hạ Đệ Nhất Đao - Bá Đao. Kế thừa đao pháp gia truyền từ cha. Tuổi còn trẻ nhưng khí độ đã bất phàm, công lực thâm hậu. Tuy tính tình ôn hòa dễ gần, đối xử với những người xung quanh đều rất tốt. Nhưng một khi đã thi triển đao pháp thì kinh thiên động địa, bá đạo vô cùng. Anh hùng trên giang hồ không ai là không tôn trọng, đã đặt cho danh hiệu Tiểu Bá Đao.
Đỗ Cuồng đọc đến đây thì dừng lại khen ngợi Liễu Nguyên:
- Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Liễu Tam Công Tử thật là anh hùng xuất thiếu niên. Năm ngoái mới chỉ được xếp cuối trong Hào Kiệt Bảng, năm nay đã đứng thứ năm vượt qua cả ta rồi. Chỉ nhìn vào một đao khi nãy mà công tử thi triển ra, quả nhiên xứng với bốn chữ " Bá Tuyệt Nhân Giang " của Liễu Diệp Bá Đao. Đoán chừng qua vài năm nữa là có thể giống như Bá Đao Tiên Sinh có một vị trí trong Tuyệt Thế Bảng.
Nghe được lời khen của Đỗ Cuồng, Liễu Nguyên khiêm tốn đáp:
- Tiền bối đã quá khen rồi. Tại hạ đạt được thành tựu như ngày hôm nay là do may mắn đã được gia phụ thân truyền. Để đạt được đến cảnh giới như của gia phụ và các vị tiền bối trên Tuyệt Thế Bảng thì không biết là phải đến ngày tháng năm nào? Có khi cả đời tại hạ cũng không thể nào vượt qua vách ngăn giới hạn đó.
Lời của Liễu Nguyên tuy là lời khiêm tốn nhưng cũng là sự thật. Các cao thủ tuyệt thế được xếp vào trong Tuyệt Thế Bảng không chỉ là những người có tư chất của một thiên tài, bọn họ còn phải trải qua cả một quá trình không ngừng nỗ lực rèn luyện lâu dài, nếm trải bao nhiêu cay đắng từ những thất bại mà không lùi bước, mới có thể đúc kết ra được những kinh nghiệm dành riêng cho bản thân mình. Tích lũy nội công từng chút một mới có được những đột phá ở trong võ học, đột phá bản thân ra khỏi giới hạn của con người, đạt đến cảnh giới kinh thế hãi tục.
Cái mà được gọi là tư chất thiên tài cũng chỉ là điều kiện căn bản để bước chân vào giang hồ mà thôi. Thử hỏi những nhất lưu cao thủ ở trong giang hồ mà xem, có mấy ai khi xưa chưa từng được gọi là thiên tài.
Tần Phong chỉ là một trường hợp đặc biệt ngang nhiên xuất hiện ở trên đời.
Hắn có tư chất của một thiên tài võ học, lại tu luyện ma công vượt qua giới hạn của võ công đương thế, ngày hắn còn nhỏ cả nhà rất có khả năng cao đã bị chính gia gia ruột thịt của hắn t·hảm s·át.
Tần Phong nhờ vậy mới vô tình dễ dàng nhập vào trong ma đạo, đạt đến đỉnh cao của Khống Thiên Ma Công, vượt xa các loại võ công khác trong giang hồ hiện tại.
Thấy Liễu Nguyên khiêm tốn dựa trên sự thật thì Đỗ Cuồng không khỏi gật đầu khâm phục. Quay sang cho Tần Phong lời khuyên:
- Tần Phong huynh đệ cũng rất khá, đỡ được một đao của Liễu Tam Công Tử mà không bị làm sao. Tương lai nhất định cũng sẽ vang danh giang hồ.
Đỗ Cuồng hiện tại còn chưa có biết rằng sau đêm nay cái tên Tần Phong đã vang danh giang hồ rồi.
Đỗ Cuồng thấy Tần Phong còn đỏ mặt do thiếu kinh nghiệm, chưa biết đáp lại lời khen của tiền bối giang hồ như thế nào thì cũng không để ý đến Tần Phong nữa mà đọc tiếp:
- Đứng thứ sáu trên Hào Kiệt Bảng là Chúc Mạnh Hùng. Là một con ma cờ bạc chính hiệu, máu đỏ đen đến c·hết cũng không hết được. Với kĩ thuật cờ bạc của ông ta thì đã có thể xưng vương trong giới đỏ đen. Nhưng cái mà ông ta theo đuổi không phải là giành chiến thắng mà là sự may rủi hồi hộp khi không biết trước được kết quả. Ông ta đến thành Nam Lâm là nơi có nhiều sòng bạc và kỹ viện nhất nước Nam Ly để thỏa mãn nhu cầu đ·ánh b·ạc của mình. Vì trao đổi lợi ích nên đã hợp tác với thành chủ của thành Nam Lâm, giúp ông ta làm nhiều chuyện xấu. Người trong giang hồ gọi ông ta là Đỗ Cuồng.
Đọc đến tên của mình, Đỗ Cuồng cười ha ha.
Ông ta không phải người tốt cũng không phải người xấu.
Ông ta làm việc gì đều là bởi vì ông ta thích làm.
Hắc bạch lưỡng đạo đều tôn trọng ông ta vì võ công của ông ta giỏi.
Ông ta cũng rất mê võ nhưng vì biết mình không thể trở thành đệ nhất thiên hạ nên ông ta cũng lười rèn luyện mà tập trung vào đam mê khác của mình.
Cái danh hiệu Thập Kiệt Cao Thủ trong Hào Kiệt Bảng có thì tốt mà không có ông ta cũng chả quan tâm gì nhiều. Sống làm sao cho vui vẻ thoải mái là được. T
rong các cao thủ được vinh danh trên Giang Hồ Long Hổ Bảng hay thậm chí là tất cả người trong giang hồ thì ông ta là người tiêu dao tự tại nhất. Đỗ Cuồng cười xong lại đọc tiếp:
- Đứng thứ bảy trên h Hào Kiệt Bảng là Hoa Phi Vũ. Là Minh Chủ Võ Lâm nước Bắc Ly. Kiếm pháp người này vô cùng hoa lệ nhưng cũng rất có hiệu quả khi dùng để đối địch. Là một người coi trọng danh tiếng hơn tính mạng. Do có võ công cao cường lại luôn thích thể hiện mình là người trượng nghĩa, luôn luôn chống đối với ma giáo ở vùng Tây Bắc nước Mạc nên rất được các môn phải chính đạo trong nước Bắc Ly ủng hộ. Lâu ngày trở thành sợ dây liên kết giữa các môn phái, được đưa lên làm Võ Lâm Minh Chủ.
- Đứng thứ tám trên Hào Kiệt Bảng là Tần Khả Tình. Là con gái của Cựu Ma Vương - Tiền Nhiệm Giáo Chủ Ma Giáo. Cũng là sư tỉ đồng thời là phu nhân của Đương Thế Ma Vương - Đương Nhiệm Giáo Chủ Ma Giáo. Từng là Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân. Vì phu quân dây dưa mãi không chịu cùng mình đi báo mối thù g·iết cha. Nên sau khi sinh con đã một mình bỏ đi. Từng một mình đánh lên Trúc Lâm Tự nhưng đã bị Tâm Minh đại sư đánh trọng thương. May mắn Ma Vương kịp thời xuất hiện nên đã cứu được một mạng. Tu luyện tuyệt kỹ Thiên Ma Cầm của ma giáo, lại yêu thích chơi đàn. Từ lúc còn trẻ đã trở thành người chơi đàn hay nhất trong thiên hạ. Người trong giang hồ dành tặng cho nàng danh hiệu Cầm Thánh.
- Đứng thứ chín trên Hào Kiệt Bảng là Lý Thế Xương. Là đệ đệ ruột của Đương Kim Thiên Tử nước Bắc Ly. Từ nhỏ đã mê đắm luyện võ mà không ham mê quyền thế nên rất được các ca ca yêu quý. Năm mười ba tuổi trốn khỏi hoàng cung đi tìm thầy giỏi trong thiên hạ để học võ. Đến khi đại ca của hắn đăng ngôi thiên tử mới quay trở lại hoàng cung. Không được phong vương chỉ được phong hầu. Hoàng đế yêu quý nên giữ lại bên cạnh chứ không ban đất cho cai quản. Sau này được mang theo bên mình kim bài, thay mặt hoàng tộc tham gia vào trong giang hồ. Trở thành bạn tốt của Đỗ Cuồng vì tính cách của cả hai đều thích tiêu dao tự tại. Người trong giang hồ đặt cho danh hiệu là Tiêu DAo Hầu.
- Đứng thứ mười trên Hào Kiệt Bảng là Vạn Tam Kha. Là sư đệ cũng là bạn thân của Lý Thế Xương. Sinh ra đã là thế tử của Vạn Gia - gia tộc giàu có nhất trong thiên hạ. Kế thừa tài năng kinh doanh đệ nhất của gia tộc. Mê tiền nhưng cũng mê võ. Đã từng dùng tiền để mời thầy giỏi trong khắp thiên hạ về dạy võ cho mình. Sau đó gặp gỡ với Lý Thế Xương đang đi tìm các cao thủ võ lâm để bái sư học võ. Hai người nhờ vào cơ duyên may mắn gặp được một vị ẩn thế cao nhân đang hấp hối. Được cao nhân trước lúc c·hết nhận làm đệ tử, truyền dạy cho thần công. Do nhà giàu lại đam mê kinh doanh kiếm tiền, không một lòng vì võ đạo nên người trong giang hồ đặt cho biệt danh là Vạn Kim Công Tử.
Sau khi đọc hết Hào Kiệt Bảng thì sẽ đến Tuyệt Thế Bảng. Chỉ có thể là những tuyệt thế cao thủ chân chính có đẳng cấp vượt xa phần còn lại trong giang hồ mới được xếp hạng trong bảng này.