Trong mắt Trương Thiên Sư lúc này, chỉ thấy gương mặt Tần Phong hiện lên nụ cười tà dị, rõ ràng hắn đã bị chỉ kiếm đâm vào bụng, rõ ràng kiếm khí sắc bén đang muốn chém đôi hắn, nhưng hắn lại không có một chút dấu hiệu hoảng loạn nào.
Điều đó chứng minh, Tần Phong vẫn đang tự tin vào bản thân, một kiếm kia của Trương Thiên Sư cho dù có thể trảm thế gian thành hai, cũng không thể trảm được Tần Phong.
Trước người Tần Phong lại xuất hiện thêm một ma huyệt, che chắn Tần Phong khỏi đòn kiếm khí tuyệt thế đó.
Kiếm khí của Trương Thiên Sư mang theo đạo pháp của tự nhiên, uy lực tuyệt đối không thua một đao bá tuyệt nhân gian của Bá Đao – Liễu Đỉnh.
Nhưng khi bị ma huyệt chắn ở phía trước, kiếm khí đó lại không thể vượt qua, chỉ có thể đẩy lui Tần Phong và ma huyệt của hắn về phía sau.
Nhưng nụ cười tà dị của Tần Phong chắc chắn không phải là nụ cười tự tin, mà là một nụ cười mang đầy sự nguy hiểm c·hết chóc.
Thế nhân chỉ nhìn thấy Trương Thiên Sư xông qua khói lửa, một kiếm trảm Tần Phong.
Thế nhân lại không thấy, vô số ma huyệt đang được sinh ra từ trong màn khói lửa đó.
Phía sau lưng Trương Thiên Sư, lưu tinh vũ mang theo sức mạnh của các loại Thiên Địa Thần Thông khác đang hướng đến người ông ta.
Trương Thiên Sư tuy cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn rồi.
Vô số lưu tinh khổng lồ rơi trực tiếp lên người Trương Thiên Sư.
Toàn bộ cơ thể Trương Thiên Sư chìm vào trong v·ụ n·ổ của vô số lưu tinh các loại, những mảnh vỡ lưu tinh bắn ra xung quanh đã có sức mạnh cực kì khủng kh·iếp.
Trương Thiên Sư trực tiếp phải hứng chịu phần lớn sức mạnh của lưu tinh vũ, lần này sợ rằng không c·hết cũng trọng thương.
Tần Phong đứng lơ lửng trên không trung, chỉ kiếm đâm vào bụng hắn đã được rút ra, ném sang một bên, nụ cười tà dị đã chuyển thành nụ cười tự tin của kẻ chiến thắng.
Từ lúc bắt đầu trận đấu, vì đối thủ là tuyệt thế cao thủ, bắt buộc phải tập trung toàn bộ tinh lực vào trận đấu, cho nên Trương Thiên Sư không nói chuyện, còn Tần Phong chỉ nói một câu lúc bắt đầu.
Giờ đây, Tần Phong mang theo nụ cười của ngưởi chiến thắng, tự tin phán xét kết quả của trận đấu này:
-Ngũ Tuyệt Cao Thủ - Trương Thiên Sư, hôm nay t·ử t·rận tại đây.
Lưu tinh vũ ngừng rơi, những t·iếng n·ổ làm rung động cả trời đất cũng dừng lại, thân hình Trương Thiên Sư từ không trung tự do rơi xuống, không ngờ v·ụ n·ổ liên tiếp của lưu tinh vũ cũng không thể khiến Trương Thiên Sư tan xương nát thịt, chẳng lẽ Trương Thiên Sư vẫn có thể còn sống sau khi bị lưu tinh vũ rơi vào người?
Trương Thiên Sư đáp đất, không phải là một cái xác đang nằm, mà ông ta vẫn còn đứng thẳng, hướng ánh mắt về phía Tần Phong, quả thật ông ta chưa c·hết, tuy nhiên toàn thân cũng đầy những vết bỏng sau v·ụ n·ổ, máu của ông ta dính đầy lên tấm đạo bào rách nát.
Trương Thiên Sư vẫy tay thu hồi chỉ kiếm quay lại, sau đó mới từ từ lên tiếng nói câu đầu tiên từ khi trận đấu bắt đầu:
-Chỉ là mấy viên đá nhỏ mà cũng muốn đoạt mạng của ta, thật là quá coi thường bần đạo rồi, nhưng một chiêu mạnh như vậy cũng khiến ta phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, trận đấu hôm nay bần đạo nhận thua, hẹn Ma Thánh thí chủ tái đấu vào lần sau.
Tần Phong nghe ý của Trương Thiên Sư như muốn rút lui, hắn không khỏi cười chế nhạo đáp:
-Lão mũi trâu, lão nghĩ với trạng thái hiện tại của lão, ta không thể bồi thêm một chưởng g·iết c·hết lão được hay sao?
Trương Thiên Sư lắc đầu trả lời:
-Bản lĩnh của Ma Thánh thí chủ ta đã thấy, chỉ là số mạng của bần đạo vẫn chưa đến lúc phải c·hết, hôm nay, thí chủ chắc chắn không thể g·iết nổi bần đạo.
Tần Phong vẫn giữa nguyên nụ cười đầy sự chế giễu, hỏi lại:
-Thật sao?
Ngay sau đó, cuồng phong nổi lên, cuốn lấy chân của Trương Thiên Sư, Tần Phong tiếp tục ra tay, sử dụng Phong Thần Thông bao vây Trương Thiên Sư lại.
Cảm nhận được sát ý trong lòng Tần Phong, bản thân đã trọng thương không còn cơ hội giành chiến thắng, Trương Thiên Sư xuất ra chỉ kiếm, một lần nữa dung hợp đạo pháp và kiếm pháp, đạt đến trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Chỉ kiếm xé gió mà đi, Trương Thiên Sư cũng ở ngay sát phía sau chỉ kiếm, phương hướng là đến chỗ Lãnh Vô Tình và Dương Như Hoa.
Tần Phong làm sao có thể để Trương Thiên Sư dễ dàng mang hai người kia bỏ đi như vậy, ngoài Phong Thần Thông, thì Vân Thần Thông, Lôi Thần Thông, Băng Thần Thông, Hỏa Thần Thông, Thổ Thần Thông cũng được Tần Phong thi triển ra cùng một lúc.
Sương mù nhanh chóng bao phủ, hạn chế tầm nhìn của Trương Thiên Sư.
Đôi mắt Trương Thiên Sư ẩn hiện lam quang, là một loại huyền thuật của đạo môn, khai mở thiên nhãn, cùng với Thiên Nhãn Thông của Tần Phong có điểm tương đồng.
Vân Thần Thông không đạt được hiệu quả che mắt khi gặp thiên nhãn nhìn thấu vạn vật.
Lôi điện từ cửu tiêu đánh xuống, đáng sợ vô cùng, Trương Thiên Sư không có ý định đón đỡ, mà càng tăng tốc độ phi hành của chỉ kiếm, lựa chọn né tránh.
Lôi điện dù cực nhanh cũng không thể nào đánh trúng được Trương Thiên Sư.
Tốc độ băng, hỏa cũng không kém, đã bao vây tứ phía Trương Thiên Sư, chỉ là Nhân Kiếm Hợp Nhất đã từng phá hợp kích băng hỏa rồi, Trương Thiên Sư tự tin không quan tâm đến băng hỏa đang bao vây xung quanh.
Lần này Băng – Hỏa Thần Thông bị chia tách uy lực ra tứ phía, không còn tập trung uy lực lại thành một đòn hợp kích siêu cường nữa, như vậy thì làm sao có thể cản bước được Trương Thiên Sư.
Ma lực của Tần Phong tập trung vào Thổ Thần Thông là nhiều nhất, ngoài những quỷ trảo nhô lên từ mặt đất như muốn tóm chặt lấy Trương Thiên Sư, còn dựng lên những bức tường đá cao trăm trượng, chắn trước đường lui của Trương Thiên Sư, đặc biệt nhất chính là những phân thân bằng đất đá của Tần Phong đang hướng t·ấn c·ông đến Trương Thiên Sư.
Tốc độ của quỷ tảo dù nhanh, cũng không thể nhanh bằng lôi điện, lôi điện đã không đánh trúng được người của Trương Thiên Sư, vậy quỷ trảo làm sao mà tóm trúng được Trương Thiên Sư.
Những bức tường đá dù cao và dày đến đâu, cũng làm sao có thể cản được một tuyệt thế cao thủ muốn đâm xuyên qua, một tuyệt thế cao thủ như Trương Thiên Sư còn có thể dời non lấp biển được, chứ đừng nói là phá đi mấy bức tường đá.
Còn những phân thân bằng đất đá của Tần Phong, chỉ có được hình dáng của Tần Phong, không có được sức mạnh của Tần Phong, chúng lấy cái gì để ngăn cản được Trương Thiên Sư đây?
Tốc độ phi hành của Trương Thiên Sư cùng với chỉ kiếm từ đầu đến cuối vẫn nhanh hơn cả một cơn gió, ông ta đã mang Lãnh Vô Tình và Dương Như Hoa cùng đi.
Trước khi bóng của Trương Thiên Sư biến mất ở phía chân trời, giọng ông ta cất lên:
-Ma Thánh không hổ là Võ Lâm Chí Tôn, hôm nay bần đạo bại là không thể phản bác, nhưng nếu muốn đoạt mạng của bần đạo, người có năng lực đó còn chưa có xuất hiện.
Tần Phong biết, dù có thi triển Phong Thần Thông, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo Trương Thiên Sư cũng không đuổi kịp, cho nên sau nỗ lực cản bước Trương Thiên Sư lại mà không thành, Tần Phong cũng buông tay để cho ông ta dẫn Lãnh Vô Tình và Dương Như Hoa rời đi.
Tần Phong nhìn về nơi mà bóng của Trương Thiên Sư biến mất, chỉ có thể cảm thán một câu:
-Ngũ Tuyệt Cao Thủ quả nhiên không dễ g·iết!
Sau khi nói ra câu cảm thán trong lòng mình, Tần Phong lại suy nghĩ: “ Liệu rằng hắn có nên tìm kiếm một phương pháp thoát thân giống như Trương Thiên Sư không? Đấu với tuyệt thế cao thủ như Bá Đao – Liễu Đỉnh hay Trương Thiên Sư, hắn đều b·ị t·hương rất nặng, vì thực chất ma lực của hắn cũng không bằng với công lực của cao thủ tuyệt thế. Nếu như gặp phải trường hợp ma thể không thể tự động hồi phục như lần bị Tâm Minh đại sư đánh trên Trúc Lâm Tự. Có lẽ tương lai hắn thật sự cũng phải bỏ mạng.”
Tần Phong thu lại ma công, hạ thân xuống đất, tiến về phía có Trần Như Ngọc đang đứng.
Tần Phá Thiên lên tiếng khen Tần Phong trước:
-Tần huynh, huynh thật lợi hại.
Tần Phong mỉm cười tự tin, suy nghĩ trong đầu: “ ngươi khen như vậy là khen thừa rồi ” nhưng vẫn đáp lại xã giao:
-Chỉ là may mắn mới thắng được thôi, tương lai khi Tần huynh đạt tới cảnh giới của tuyệt thế cao thủ, chắc chắn sẽ mạnh hơn ta.
Tần Phá Thiên tự nhiên không cho lời Tần Phong là đúng, đến cha hắn là Ma Vương – Tần Hiểu cũng chưa đạt tới trình độ của tuyệt thế cao thủ.
Nhưng Tần Phá Thiên lại mong lời của Tần Phong nói là thật, dù sao đã là người luyện võ, nhất định có ước mơ trở thành Võ Lâm Chí Tôn.
Tần Phá Thiên đáp:
-Tiểu đệ không dám mơ tưởng đạt tới cảnh giới đó, nhưng nếu thật sự có ngày tiểu đệ đạt tới cảnh giới của cao thủ tuyệt thế, chắc chắn khi đó Tần huynh vẫn bỏ xa tiểu đệ.
Tần Phong cũng không khen Tần Phá Thiên nữa, hỏi:
-Võ công của Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn so ra cũng là võ công tuyệt đỉnh, nhưng sao từ trước đến giờ ta chưa từng nghe tới hai môn phái này? Tần huynh đã nhận biết hai môn phái này, có thể nói cho ta được biết hay không?
Tần Phong hỏi sang Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn, thật ra là vì hắn cảm thấy tuyệt chiêu hợp bích của hai môn phái này rất mạnh, nếu như là cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng xuất ra, nhất định uy lực vô cùng.
Tần Phong cảm nhận được sự nguy hiểm ở trong hai môn võ công đó.
Tần Phá Thiên cũng không giấu diếm mà kể lại:
-Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn năm xưa từng là kẻ thù truyền kiếp của giáo ta. Chính hai môn phái đó đã giúp họ Lý tranh giành thiên hạ của họ Mạc. Chỉ là vì lợi ích mà hai môn phái sau này xảy ra xung đột, ủng hộ hai vị hoàng tử khác nhau, nước Ly cũng chia ra thành Bắc Nam. Cũng vì nội đấu mà sau đó hai môn phái này suy yếu dần, sau đó m·ất t·ích khỏi giang hồ. Đến hôm nay, hai môn phái đó tái xuất giang hồ, có lẽ cũng đã đến lúc thiên hạ năm nước phải chấm dứt hòa bình rồi, hiệp ước đình chiến nên bị xé bỏ rồi.
Tần Phong nghe Tần Phá Thiên kể tóm tắt thì cũng hiểu được vì sao Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc lại có vẻ ghét hai môn phái kia như vậy.
Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản được sự tò mò của Tần Phong đối với hai môn phái đó, hắn âm thâm quyết định, tương lai sẽ đến thăm quan hai môn phái đó một lần.
Trần Như Ngọc lúc này lại lên tiếng:
-Phổ Đức Thần Tăng chuẩn bị giảng pháp ở Lôi Âm Tự, ngay cả ma giáo chúng ta cũng đến, việc Trương Thiên Sư xuất hiện ở đây thì không có điều gì kì lạ, nhưng Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn rõ ràng là ở vùng biên giới của Nam Ly và Bắc Ly, tại sao họ lại đến nơi này?
Lúc này, Tần Phá Thiên mới giật mình, hắn đã bỏ qua một chi tiết quan trọng như vậy, may mà có Trần Như Ngọc nhắc.
Tần Phong không phải là người ma giáo nên không chú tâm đến mục đích của hai môn phái đối lập ma giáo là gì, tuy nhiên, nếu như Trần Như Ngọc đã chỉ ra như vậy, bản thân hắn cũng cảm thấy tò mò muốn tìm hiểu.
Không chỉ một mình Tần Phong, cả ba người còn lại cũng đều muốn biết mục đích mà người của Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn lại xuất hiện ở nơi này.
Nhưng Lãnh Vô Tình và Dương Như Hoa đã được Trương Thiên Sư cứu đi, bọn họ biết tìm hiểu manh mối ở đâu bây giờ.
Có lẽ, manh mối sẽ đến từ Giang Hồ Long Hổ Bảng, chỉ là sẽ phải đợi, sợ rằng trong thời gian đó Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn đã đạt được mục đích của mình rồi.
Khi mọi người đang không biết phải làm sao, người mang tin tức đến cho bọn họ, không ngờ lại là tiểu nhị của quán trọ.
Tên tiểu nhị thấy trận chiến đã kết thúc, bọn người Tần Phong vẫn còn đang ở lại bàn luận về mục đích của Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn, hắn liền tiến đến bắt chuyện:
-Các vị khách quan, …
Tiểu nhị mới lên tiếng, Tần Phá Thiên đã ném một đĩnh bạc cho hắn, nói:
-Chỗ này là tiền bồi thường, ngươi xem đã đủ chưa?
-Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia, chỗ này đã đủ rồi, đã đủ rồi.
Nhưng tiểu nhị không hề có ý lui về quầy, mà cứ đứng ở đó, Trần Như Ngọc cảm thấy kì lạ nên hỏi:
-Ngươi còn chuyện gì sao?
Tiểu nhị vẫn giữ nguyên nụ cười tươi của mình, hắn nói:
-Tiểu nhân có biết một số tin tức, có lẽ sẽ giúp được cho các vị đại gia, …
Nói đến đó, tên tiểu nhị dừng lại không nói thêm nữa.
Trần Như Ngọc hiểu ý, ném thêm cho hắn một đĩnh bạc.
Tiểu nhị bắt lấy đĩnh bạc, liền nói:
-Ở phía đông bắc, cách nơi này khoảng năm dặm, có một hồ nước, nước trong hồ đó rất trong và mát. Từ nửa tháng trước, cứ cách ba hôm, vào lúc nửa đêm, trên trời sẽ có một cột sáng chiếu xuống dưới hồ. Đêm nay, vừa vặn là đêm cảnh tượng đó sẽ xuất hiện.
Thông tin mà tên tiểu nhị nói đã đủ, để xem kì cảnh mà tên tiểu nhị miêu tả có liên quan tới việc Triều Dương Phái và Huyết Ảnh Môn hay không, phải chờ đến đêm nay mới biết được.
Cả bọn Tần Phong rời đi, không ai để ý đến tên điếm tiểu nhị đang nhìn theo và nở một nụ cười đầy bí hiểm.
Đợi đến khi nhóm Tần Phong đi xa, tên tiểu nhị mới nhìn xuống hai đĩnh bạc trong tay, đang định cất đi, hắn lại phát hiện điều kì lạ.
Trên đĩnh bạc mà Trần Như Ngọc ném cho hắn, có bốn chữ nhỏ: “ Thiên Cơ Sứ Giả ”