Thiên Tử Kiếm đã thành hình, lấy ma làm gốc mà trở thành U Minh Thiên Tử Kiếm.
Hàng ngàn nhân sĩ giang hồ đang vây lấy Tần Phong, cảnh tượng Thiên Tử Kiếm thành hình quá mức chấn động, đã thu hút không ít kẻ không s·ợ c·hết đến đây.
Trạng thái tà dị của Tần Phong cũng khiến cho Liễu Nguyên không khỏi lo lắng, khẽ lên tiếng gọi:
-Tần huynh,…
Tần Phong đang ngắm nhìn thanh kiếm trong tay, lại quay sang nhìn Liễu Nguyên, đôi mắt đang đỏ rực như máu lại từ từ trở về trạng thái lúc bình thường. Tần Phong mỉm cười với Liễu Nguyên, nói:
-Liễu đệ, mau đến đây.
Thấy Tần Phong còn tỉnh táo, Liễu Nguyên không e ngại mà đến đứng bên cạnh Tần Phong.
Hai người thanh niên này hợp lại, đứng chung với nhau, thiên hạ có mấy người dám động thủ với họ.
Hơn nữa không chỉ có Liễu Nguyên, mà Hồng Thất Thất dẫn theo các đệ tử tinh anh của Cái Bang cũng đứng cùng phe với Tần Phong.
Còn chưa tính đến ba người thuộc ma giáo đi cùng Tần Phong võ công cũng không hề yếu chút nào.
Tần Phong đưa mắt nhìn đám nhân sĩ giang hồ vẫn đang bao vây lấy mình, bình tĩnh nói:
-Kẻ nào muốn đoạt kiếm, cứ việc bước ra, còn không, cút!
Không ai dám bước ra để giành lấy Thiên Tử Kiếm, vậy chỉ có thể theo lời Tần Phong mà cùng nhau rút đi, ngay cả Lý Thành lòng có không cam tâm đến đâu, cũng không dám có hành động gì.
Đợi đến khi tất cả những người không đứng cùng phe với Tần Phong rút hết, Hồng Thất Thất cũng lệnh cho những đệ tử tinh anh của Cái Bang rời đi:
-Các đệ tử Cái Bang nghe lệnh, trở về vị trí của mình, đợi chỉ thị tiếp theo của ta.
Hiện tại, đứng cùng Tần Phong, chỉ thiếu Đỗ Cuồng – Chúc Mạnh Hùng không có ở đây, còn lại đều là những bằng hữu hắn quen khi mới gia nhập vào giang hồ.
Hồng Thất Thất muốn Tần Phong giao ra Thiên Tử Kiếm, nên giả vờ hỏi:
-Tần huynh đệ, sao còn chưa đưa Thiên Tử Kiếm cho Liễu tam công tử?
Tần Phong liếc nhìn Hồng Thất Thất một cái, rồi lại quay sang phía Liễu Nguyên, hỏi:
-Liễu đệ, đệ muốn thanh kiếm này?
Liễu Nguyên đương nhiên không muốn Thiên Tử Kiếm, nhưng nhiệm vụ của hắn là phối hợp với Hồng Thất Thất, đoạt Thiên Tử Kiếm về cho Nam Đế.
Trước mặt vị bằng hữu đã quen từ nhỏ, Liễu Nguyên thành thật nói:
-Tần huynh, cha muốn đệ đoạt lấy thanh kiếm này, mang về cho hoàng thượng.
Liễu Nguyên đã có ý muốn mang Thiên Tử Kiếm về cho Nam Đế, mà Thiên Tử Kiếm đối với Tần Phong cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên Tần Phong dễ dàng đưa ra, nhưng Tần Phong vẫn nói thêm:
-Liễu đệ, nếu đệ đã muốn thì cứ mang thanh kiếm này đi, chỉ là Nam Đế tuy có khí chất của bậc vương giả, nhưng lại không phải chân long, cho dù sở hữu thanh kiếm này, ta nghĩ cũng không có ý nghĩa.
Lời nói thêm của Tần Phong tuy vô ý, nhưng lại khiến cho nhiều người phải lưu tâm.
Hồng Thất Thất cùng Nam Đế có quan hệ phức tạp, lần này mục đích đến là giúp Nam Đế đoạt kiếm, khi nghe lời Tần Phong nói, đôi lông mày của nàng trong sát na khẽ co lại, chỉ là những người ở đây không ai để ý đến.
Ngoài Hồng Thất Thất, cả Liễu Nguyên, Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc cũng đều có suy nghĩ riêng.
Tần Phá Thiên nhanh miệng nói:
-Nếu vậy, hay đưa Thiên Tử Kiếm cho ta, đợi khi họ Mạc lấy lại được giang sơn, các vị ở đây đều là công thần lớn, hoàng đế bệ hạ sẽ không bạc đãi các vị đâu.
Ma giáo giúp đỡ nhà Mạc thì ai cũng biết, cho nên Tần Phá Thiên lên tiếng muốn trao Thiên Tử Kiếm cho hoàng đế nhà Mạc cũng không có gì lạ.
Mà Thiên Tử Kiếm lấy ma đạo làm chủ mà đúc thành hình, nếu có ý cũng sẽ hướng đến nhà Mạc được sự ủng hộ của ma giáo.
Chỉ là, Tần Phá Thiên không ngờ, Tần Phong và Liễu Nguyên còn chưa có phản bác lại hắn, Trần Như Ngọc lại lên tiếng:
-Khí vận đế vương của họ Mạc đã tan biến từ lâu, nếu không nhờ giáo ta thì họ Mạc đã tận diệt, Nam Đế không phải là chân long, Mạc Đế cũng không phải.
Ý của Trần Như Ngọc đã rõ ràng, nàng không muốn giao Thiên Tử Kiếm cho họ Mạc. Nhưng nàng là người ma giáo, không hướng về họ Mạc được ma giáo ủng hộ, vậy nàng lại hướng về người nào?
Mọi người ở đây có thể không biết, nhưng Tần Phá Thiên và Tiểu Thanh biết rõ thân phận của Trần Như Ngọc, làm sao có thể không biết ý của Trần Như Ngọc. Tần Phá Thiên lại lên tiếng:
-Sư muội, ta biết muội là con nuôi của Đông Đế, công chúa của Đông Lạc, nhưng chẳng phải từ lúc muội theo mẫu thân của ta, lòng muội vẫn trung thành với giáo ta hay sao?
Lúc này, cả Tần Phong và Liễu Nguyên đều tỏ ra rất bất ngờ, không thể tin được vào tai của mình, không ngờ rằng Trần Như Ngọc lại là công chúa của Đông Lạc.
Còn Hồng Thất Thất có vẻ như dựa vào mạng lưới tình báo lợi hại của Cái Bang, nàng đã biết rõ thân phận của Trần Như Ngọc từ lâu rồi.
Trần Như Ngọc lại không hề quan tâm để câu hỏi của Tần Phá Thiên, nàng hướng về phía Tần Phong và Liễu Nguyên, nàng nói:
-Tần huynh, Liễu huynh, hai người còn nhớ vị hoàng tử Bắc Ly đi cùng Trương Thiên Sư, lần này cũng là hắn suýt chút nữa là đoạt được Thiên Tử Kiếm?
Cả Tần Phong và Liễu Nguyên cùng gật đầu, tuy không lên tiếng trả lời Trần Như Ngọc, nhưng Trần Như Ngọc đã có được đáp án của nàng.
Chỉ là, Trần Như Ngọc còn chưa nói tiếp, Tần Phá Thiên đã nóng vội nói to:
-Sư muội, muội điên rồi sao? Muội lên tiếng giúp Đông Lạc thì ta có thể hiểu, nhưng muội lên tiếng giúp Bắc Ly, muội muốn làm trái tổ huấn của giáo ta hay sao?
Câu hỏi của Tần Phá Thiên là câu hỏi mà ai cũng muốn biết câu trả lời, dù sao Trần Như Ngọc cũng là đệ tử của ma giáo, sao lại lên tiếng giúp hoàng tử của Bắc Ly, nhất định là nàng có lí do riêng của nàng.
Trần Như Ngọc cũng không để mọi người phải suy nghĩ, nàng lên tiếng trả lời câu hỏi của Tần Phá Thiên:
-Sư huynh, ta không hề có ý định nói giúp hoàng tử Bắc Ly, làm trái tổ huấn của giáo. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, so với Mạc Đế và Nam Đế chúng ta từng gặp, vị hoàng tử của Bắc Ly kia, ta cảm nhận được có điều gì đó rất đặc biệt. Sự đặc biệt ấy, ta cũng mới chỉ gặp qua có hai người. Một người là hắn, người còn lại chính là Tam hoàng tử Đông Lạc.
Sự đặc biệt mà Trần Như Ngọc nói chính là long khí hóa hình mà Tần Phong nhìn thấy được trên người Lý Thành, không ngờ rằng trên đời ngoài Lý Thành có lẽ vẫn còn người khác trời sinh có long khí hóa hình.
Ai là chân long thật sự, đối với Tần Phong không quan trọng, nhưng đối với trăm họ chúng sinh trong thiên hạ, điều đó có ý nghĩa cực kì to lớn.
Liễu Nguyên tuy nhận lệnh đoạt Thiên Tử Kiếm, nhưng vì chúng sinh thiên hạ, Thiên Tử Kiếm nên trao cho Chân Mệnh Thiên Tử, Liễu Nguyên quyết định từ bỏ. Hắn nói:
-Tần huynh, hiện nay trên giang hồ không có mấy người đủ khả năng bảo quản thanh kiếm này. Nhưng huynh là Võ Lâm Chí Tôn, hoàn toàn có đủ năng lực. Đệ cầu xin huynh một điều, hãy bảo quản thanh kiếm này thật tốt, đợi đến khi gặp được người xứng đáng làm chủ nhân của nó, hãy giao kiếm ra và giúp đỡ người đó.
Cả Liễu Nguyên và Trần Như Ngọc đều có ý đó, một người là bằng hữu thân thiết từ nhỏ, một người là người con gái trong lòng, Tần Phong đương nhiên sẽ không nghe thêm bất cứ ý kiến nào cả, hắn sẽ giữ lại Thiên Tử Kiếm, đợi Chân Mệnh Thiên Tử xuất hiện.
Nhưng cả ba người đâu có ngờ, tương lai không thể đoán trước, một ma thần hiện thế như Tần Phong, xuất hiện là để làm cho thiên hạ đại loạn, chứ không phải là người giúp thiên hạ thái bình.
Tần Phong đã quyết định giữ Thiên Tử Kiếm, thiên hạ có ai có năng lực c·ướp đoạt từ tay hắn đây?
Cả nhóm lại cùng nhau lên đường đi đến Lôi Âm Tự, vị đứng đầu trong Tứ Đại Thần Tăng – Phổ Đức Thần Tăng đăng đàn giảng pháp, đó cũng là đại sự ở trong thiên hạ này.
Cách ngày Phổ Đức Thần Tăng giảng pháp còn bảy ngày, nhóm Tần Phong đã đến Lôi Âm Tự.
Lần giảng pháp này thu hút nhân sĩ giang hồ kéo đến còn đông hơn lần Ma Vương và Cầm Thánh lên Trúc Lâm Tự khiêu chiến hai vị thần tăng.
Còn đến bảy ngày nữa, nhưng số người kéo đến Lôi Âm Tự đã quá đông, Lôi Âm Tự và cái quán trọ dưới núi đều không còn đủ chỗ cho nhân sĩ giang hồ ở lại.
Nhưng dù không có chỗ ở, cũng chẳng ai muốn từ bỏ lần nghe pháp do Phổ Đức Thần Tăng giảng, khu vực lân cận Lôi Âm Tự người người đã chen chúc nhau đông nghịt, vậy mà càng ngày lại càng có nhiều người đến.
May là tình cảnh hỗn loạn, chém g·iết, báo thù nhau lại không diễn ra như lần ở Trúc Lâm Tự, mục đích duy nhất lần này của tất cả mọi người, đều là đến để nghe pháp.
Tiếp đón nhóm của Tần Phong không ngờ lại là phương trượng của Lôi Âm Tự - Tuệ Hải Thần Tăng và Tiểu Độc Thần.
Tiểu Độc Thần lần đó giúp Tần Phong cản bước của Kiếm Thánh, sau đó đã rời đi luôn, hơn nữa lại đi một mình, cho nên đến sớm hơn nhóm của Tần Phong.
Cả nhóm Tần Phong ai cũng đều chắp hai tay lại, cung kính hướng về phía Tuệ Hải, niệm một câu phật hiệu. Đó là sự tôn trọng của người thế gian đối với Phật cũng như các vị tăng nhân.
Tuệ Hải đại sư và Tiểu Độc Thần cũng hướng về phía mọi người chắp tay, niệm phật hiệu, nói:
-A Di Đà Phật, các vị thí chủ đến bổn tự nghe pháp, khiến cho bần tăng rất vui mừng, mong rằng các vị có thể đạt được lợi ích từ lần giảng pháp này của sư thúc.
Hồng Thất Thất là người có bối phận cao nhất trong nhóm của Tần Phong, đứng ra đầu tiên, nói:
-Nghe Phổ Đức Thần Tăng giảng pháp là niềm vui sướng lớn nhất của thế nhân. Đến hôm đó, bọn ta nhất định chăm chú lắng nghe, không bỏ sót một chữ nào.
Tuệ Hải đại sư lại niệm một câu phật hiệu.
Lúc này, cả nhóm thanh niên lại cùng chắp tay hướng về phía Tuệ Hải đại sư nói:
-Đa tạ Thần Tăng hôm đó đã ra tay tương trợ, nếu không hôm đó sợ rằng tất cả chúng ta đều phải bỏ mạng lại trên Trúc Lâm Tự rồi.
Nhận được lời cảm ơn của cả nhóm thanh niên, Tuệ Hải đại sư không hiểu vì sao lại lắc lắc đầu, sau đó bỏ đi, không nói gì thêm nữa, để lại Tiểu Độc Thần ở lại tiếp đón và sắp xếp chỗ ở cho cả nhóm.
Ở đây, ngoài Tần Phong ra, không ai quen biết Tiểu Độc Thần, cho nên Tần Phong đã chủ động lên tiếng hỏi thăm:
-Tiểu Độc Thần, cảm ơn ngươi đã ra tay giúp ta, nhưng vì sao ngươi lại trông giống như một đệ tử ở đây vậy?
Tiểu Độc Thần cũng không giấu diếm, trả lời thật lòng:
-Ngày đó, khi ngươi rời đi, cha mẹ ta dựa theo chỉ dẫn của sư tổ, truyền lại hết công lực cả đời cho ta, hai người bọn họ đã trở lại giống như người bình thường, lấy lại được dung nhan khi chưa tu luyện độc kinh. Còn ta vì thế mà trở thành cao thủ, nhưng tác dụng phụ khi tu luyện độc kinh lại không xuất hiện. Đến khi ta đạt tới cảnh giới cao nhất trong độc kinh, thì ta có thể sánh ngang với những cao thủ đứng đầu trong thiên hạ.
-Còn việc ta đến Lôi Âm Tự, là do cha mẹ ta muốn ta đến gặp Phổ Đức Thần Tăng, cảm tạ ông ấy ân tình năm xưa không g·iết. Sau đó ta ở lại Lôi Âm Tự học tập giống như một thành viên của Lôi Âm Tự vậy.
-Ngày đó, ta xuất thủ đoạt kiếm cũng là do nhận được sự nhờ cậy của hoàng tộc Đông Lạc. Còn việc giúp ngươi, đó là vì trước khi ta đi, Phổ Đức Thần Tăng có nói với ta một câu: “ Nếu thật sự là Chân Mệnh Thiên Tử, vậy thì Thiên Tự Kiếm sẽ tự động tìm đến ”.
Cả nhóm nghe xong lời của Tiểu Độc Thần thì tự dưng hiểu ra, có lẽ Phổ Đức Thần Tăng đã nhìn thấy trước kết quả của lần tranh đoạt này.
Tần Phong giữ chặt Thiên Tử Kiếm đã được quấn lại bằng vải ở trong tay, trong lòng ngập tràn những suy nghĩ rối bời.
Người nắm giữ Thiên Mệnh - Chân Long Thiên Tử là ai? Tất cả mọi người ở đây, và cả toàn bộ thế nhân còn chưa biết được.