Đến khi ổn định chỗ nghỉ lại cho tất cả mọi người nhóm Tần Phong, Tiểu Độc Thần lại lên tiếng hỏi Tần Phong:
-Ma Thánh, ngươi có muốn cùng ta đi gặp một vài người không?
Cả nhóm đều quay ra nhìn Tần Phong, ai cũng biết “ một vài người trong lời Tiểu Độc Thần là những ai ” chỉ có duy nhất Tần Phong là không biết, Tần Phong tò mò hỏi:
-Ai vậy?
Dù biết những người khác đều đã đoán được, không có gì phải giấu diếm cả, nhưng Tiểu Độc Thần vẫn không chịu nói thẳng cho Tần Phong, mà nói:
-Đến lúc đấy, ngươi sẽ tự biết.
Vì thỏa m·ãn t·ính tò mò của mình, Tần Phong đương nhiên là đồng ý, nói:
-Vậy ngươi dẫn đường đi.
Thế là Tần Phong tách ra khỏi nhóm của mình, để Tiểu Độc Thần dẫn đường đi trước, bản thân hắn đi theo phía sau.
Lôi Âm Tự là một ngôi chùa rộng lớn, Tiểu Độc Thần dẫn Tần Phong đi hết nửa giờ mới đi ra khỏi phạm vi tự do đi lại của khách nhân, đến nơi ở riêng của tăng nhân Lôi Âm Tự.
So với sự hào nhoáng bên ngoài, những điện tháp to lớn, nền sân được lót đá.
Thì nơi ở của tăng nhân Lôi Âm Tự lại cực kì giản dị, họ sống hòa mình vào thiên nhiên, mỗi người tự sống trong một hang đá riêng biệt tự đào, nếu có thêm tăng nhân đến, họ sẽ tự đào ra một hàng đá mới cho mình.
Đường đi ở nơi này cũng chỉ là con đường đất mòn do đi lại lâu ngày mà thành, đôi khi còn không có con đường cụ thể.
Tiểu Độc Thần dẫn Tần Phong đến hang động ở xa nhất, nhìn vào chỉ là một hang động nhỏ, chặt hẹp.
Vậy mà trong cái hang động chặt hẹp đó, có đến sáu người đang ngồi bên trong, năm người trong số đó ngồi cùng nhau, hướng mặt đối diện với người còn lại.
Bọn họ chính là những nhân vật nổi tiếng nhất trong giang hồ, Phổ Đức Thần Tăng và Ngũ Tuyệt Cao Thủ.
Không cần Tiểu Độc Thần dẫn đường nữa, Tần Phong dù có ngốc đến đâu cũng hiểu rằng là sáu người này muốn gặp riêng hắn, cho nên đã tự mình đi vào.
Cùng lúc Tần Phong muốn đi vào hang động đó, Tiểu Độc Thần cũng quay người định rời đi, Phổ Đức Thần Tăng lại lên tiếng:
-Dược Long, ngươi cũng đến ngồi đi.
Dược Long chính là tên của Tiểu Độc Thần. Phổ Đức Thần Tăng đã chỉ định Tiểu Độc Thần ở lại, hắn đương nhiên sẽ không đi.
Tần Phong và Tiểu Độc Thần đi vào trong hang động, quả nhiên ngoài tấm bồ đoàn ở chính giữa đối diện Phổ Đức Thần Tăng, vẫn còn một tấm bồ đoàn khác nằm ở góc phải bên cạnh trang chủ Thiểm Điện Sơn Trang – Độc Cô Tuyệt.
Tất cả mọi người ở trong hang động lúc này đều đang nhắm mắt dưỡng thần, không ai quan tâm đến việc hai người Tần Phong và Tiểu Độc Thần bước vào.
Tần Phong tâm cao khí ngạo, cho rằng mình được Giang Hồ Long Hổ Bảng tôn làm Võ Lâm Chí Tôn, cho nên đã trực tiếp ngồi vào vị trí chính giữa, đối diện với Phổ Đức Thần Tăng.
Còn lại vị trí cuối cùng bên cạnh Độc Cô Tuyệt, Tiểu Độc Thần liền ngồi vào.
Ngồi ở đây toàn là cao thủ được xếp trên Tuyệt Thế Bảng, còn Tiểu Độc Thần chỉ là thuộc nhóm đứng đầu Hào Kiệt Bảng, hiện tại chưa xứng ngang hàng với bọn họ.
Cho nên, ngồi ở đây, Tiểu Độc Thần cảm thấy hơi tự ti, ngồi hơi dịch lại phía sau một chút.
Nhưng Tần Phong lại có vẻ hiểu được nguyên nhân vì sao Phổ Đức Thần Tăng lại gọi Tiểu Độc Thần ở lại.
Là vì khí hình, thứ mà chỉ có cao thủ tuyệt thế mới có, hoặc những người đặc biệt được ông trời ưu ái sinh ra đã có.
Khí hình của Tần Phong là một vị ma thần toàn thân đẫm máu, luôn nhe cặp răng nanh đáng sợ ra ngoài.
Khí hình của Tâm Giác đại sư và cả Tâm Minh đại sư đã viên tịch là một kim thân phật tướng, phía sau lưng có chữ vạn kim sắc liên tục xoay chuyển.
Khí hình của Tuệ Hải đại sư cũng là một kim thân phật tướng, nhưng phía sau lưng không có chữ vạn kim sắc, mà dưới chân phật tướng lại có kim sắc liên hoa đang nở.
Khí hình của Trương Thiên Sư là một thanh lợi kiếm được bao quanh bởi thái cực đồ.
Khí hình của Bá Đao – Liễu Đỉnh là một thanh bảo đao đang rực cháy.
Khí hình của Độc Cô Tuyệt là một thanh trùy thủ tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, lại được vây quanh bởi lôi điện.
Còn Tiểu Độc Thần, thật ra khí hình của hắn vẫn chưa hoàn toàn thành hình, mới chỉ lờ mờ đang ngưng kết lại, theo Tần Phong quan sát có lẽ là một loài độc vật. Như vậy thì, tương lai Tiểu Độc Thần là người có khả năng trở thành tuyệt thế cao thủ tiếp theo nhất.
Nhưng làm cho Tần Phong cảm thấy kì lạ nhất là Phổ Đức Thần Tăng, rõ ràng ông ta là vị đứng đầu trong Tứ Đại Thần Tăng, là người đáng ra phải là Võ Lâm Chí Tôn nếu không lui khỏi ân oán giang hồ, Tần Phong lại không thể nhìn thấy khí hình của ông ta, trông vẻ bề ngoài của ông ta cũng không khác gì các nhà sư khổ hạnh bình thường khác.
Đợi đến khi Tiểu Độc Thần không có nhúc nhích chiếc bồ đoàn của mình đến ngồi lui ra sau nữa, toàn bộ mọi người đang nhắm mắt dưỡng thần mới mở mắt ra.
Phổ Đức Thần Tăng vẫn là người lên tiếng đầu tiên:
-Bần tăng cứ nghĩ Liễu tam công tử sẽ là đệ nhất nhân trong thế hệ sau của giang hồ, không ngờ rằng lại xuất hiện thêm hai người khác cùng thế hệ mà đã vượt lên đi trước Liễu tam công tử.
Vừa bắt đầu, Phổ Đức Thần Tăng vậy mà nói chuyện thế hệ tương lai của giang hồ. Hai người khác trong lời của Phổ Đức Thần Tăng đương nhiên chính là Tần Phong và Tiểu Độc Thần cũng đang ngồi ở đây.
Nghe Phổ Đức Thần Tăng nói như vậy, Liễu Đỉnh vẫn không nhìn Tần Phong hay Tiểu Độc Thần lấy một cái, mà hướng về Phổ Đức Thần Tăng trả lời:
-Khuyển tử bất tài, đã làm thần tăng chê cười rồi.
Phổ Đức Thần Tăng lại lắc đầu, nói:
-Bần tăng không dám chê cười Liễu tam công tử, thử hỏi trong Ngũ Tuyệt hiện nay, khi ở độ tuổi của Liễu tam công tử, có ai bằng được Liễu tam công tử hiện tại.
Nghe Phổ Đức Thần Tăng nói vậy, Ngũ Tuyệt Cao Thủ đều không nói, lời của Phổ Đức Thần Tăng là thật, Liễu Nguyên thật sự là thiên tài kiệt xuất ngàn năm có một, chỉ tiếc là đã sinh muộn mấy năm, nếu không có lẽ bây giờ ít nhất Liễu Nguyên cũng có thể xếp ngang hàng với Ngũ Tuyệt.
Phổ Đức Thần Tăng lại nói tiếp:
-Thế hệ tiếp theo trong giang hồ xuất hiện ba vị thiên tài trẻ tuổi, nếu như có thể vì thế mà tạo phúc cho giang hồ cũng như toàn thể thiên hạ thì thật đáng mừng thay.
Phổ Đức Thần Tăng vừa nói vừa nhìn Tần Phong và Tiểu Độc Thần. Đặc biệt, khi Phổ Đức Thần Tăng nhìn đến Tần Phong, đều khiến cho tâm của Tần Phong thêm một phần an tĩnh.
Điều này, khiến cho Tần Phong cảm thấy rất kì lạ. Vì trước giờ, ngoài Trần Như Ngọc ra, chưa từng có một ai có thể làm cho tâm của hắn an tĩnh cả.
Bỗng chốc, không biết là do Tần Phong còn tính ương ngạnh của tuổi trẻ, hay là do ma tâm của Tần Phong bộc phát muốn phản kháng, khiến cho tâm thần Tần Phong vốn đang an tĩnh lại nổi sóng.
Ma tâm dần chiếm lấy thần trí của Tần Phong, đôi mắt của Tần Phong trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào mắt Phổ Đức Thần Tăng như muốn thách thức.
U Minh Thiên Tử Kiếm cất trong người Tần Phong cũng rục rịch. Nếu như Tần Phong rút kiếm ra tại đây, mọi người ở đây đều có thể thấy hình dáng Thiên Tử Kiếm lúc này, vốn dĩ là một thanh hắc kiếm, lại xuất hiện những đường vết màu đỏ tươi, nhìn tựa như những tia máu vậy.
Đôi mắt của ma thần được khắc họa trên chuôi kiếm, cũng đã chuyển sang màu đỏ giống như Tần Phong.
Chẳng phải Chân Long Thiên Tử mới là chủ nhân thật sự của Thiên Tử Kiếm hay sao? Vì sao U Minh Thiên Tử Kiếm lại có phản ứng với Tần Phong? Rõ ràng Tần Phong không phải là người trời sinh đã có long khí hóa hình mà.
Có lẽ là do Tần Phong là người dẫn dắt thiên địa đúc kiếm, Thiên Tử Kiếm lấy ma đạo làm gốc, cũng trở thành một thanh ma kiếm.
Mà vạn ma trên đời, đều sẽ phải quy phục vị ma thần mạnh nhất, chính là Tần Phong.
Biểu hiện bất thường của Tần Phong, ai cũng có thể thấy, nhưng lại không một ai ra tay, vì họ tin tưởng vào Phổ Đức Thần Tăng sẽ không để Tần Phong hoàn toàn bộc phát ở đây.
Đương nhiên, Phổ Đức Thần Tăng có ý riêng của mình, định để ma tâm của Tần Phong trỗi dậy hoàn toàn, sau đó mời trừ đi, còn nếu cứ để ma tâm lẩn trốn ở một góc khuất trong tâm trí Tần Phong, thì nó sẽ ngày càng lớn dần lên mà thôi.
Ma lực của Tần Phong bộc phát ra cùng với lúc ma tâm hoàn toàn chiếm lấy thần trí hắn, đòn t·ấn c·ông vô hình từ ma lực hướng đến Phổ Đức Thần Tăng.
Đòn t·ấn c·ông tuy là vô hình, nhưng mọi người ở đây đều là cao thủ, có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của nó.
Phổ Đức Thần Tăng thân hình gầy yếu do tu khổ hạnh, cảm tưởng như khi vừa bị ma lực của Tần Phong đánh vào người, sẽ lập tức bị đ·ánh c·hết vậy.
Nhưng không, vào lúc này, khi ma lực của Tần Phong còn chưa chạm được đến người của Phổ Đức Thần Tăng thì đã bị tiêu biến hết, đôi mắt Phổ Đức Thần Tăng lại lóe lên ánh vàng kim sắc.
Trong một sát na, Tần Phong cảm tưởng như phía sau lưng của Phổ Đức Thần Tăng xuất hiện hàng ngàn hàng vạn vị Phật, khiến cho ma thần sau lưng Tần Phong bị phật quang chiếu rọi, biến mất khỏi thế gian.
Ma công của Tần Phong giống như bị phế bỏ hoàn toàn, ma tính cũng theo đó mà tiêu biến theo.
Việc mà Tâm Minh đại sư phải hi sinh tính mạng, dùng công lực và phật lực cả đời, xuất đủ mười tám quyền phục ma mới may ra có thể làm được, nay Phổ Đức Thần Tăng lại chỉ cần dùng đến một ánh mắt.
Tần Phong cảm thấy mình như bị phế bỏ đi ma công, vô cùng tức giận, nhưng hiện tại hắn không thể làm được thắng được bất kì ai ở trong hang động này, chỉ đành nén giận mà bỏ đi.
Phổ Đức Thần Tăng thấy Tần Phong định rời đi, lại lên tiếng:
-A Di Đà Phật, từ xưa đến nay, được và mất luôn luôn đi cùng với nhau, nếu Tần thí chủ đồng ý, có thể đi theo bần tăng tu học phật pháp, tương lai có thể thành chính quả.
Tần Phong không quay đầu lại, quyết định tự mình rời đi, không cam chịu phải khuất phục mà ở bên cạnh người đã phế đi ma công của hắn.
Đó chắc chắn là do tính ương ngạnh của tuổi thiếu niên vẫn còn ở trên người hắn, tính cách bị ảnh hưởng do luyện ma công từ sớm không thể nhất thời thay đổi được.
Nhìn theo bóng lưng Tần Phong rời đi, Phổ Đức Thần Tăng chỉ có thể thở dài, nói theo:
-A Di Đà Phật, mong rằng thí chủ sau này có thể đi theo con đường chính đạo, vì bách tính thiên hạ mà trao Thiên Tử Kiếm cho Chân Long Thiên Tử thật sự.
Đợi đến khi Tần Phong đã đi xa, không còn có thể nghe thấy gì trong hang động được nữa, Trương Thiên Sư mới lên tiếng hỏi Phổ Đức Thần Tăng:
-Tiền bối, như vậy là Ma Thánh đã không còn trên thế gian nữa sao?
Phổ Đức Thần Tăng nghe câu hỏi của Trương Thiên Sư, thấy những người khác cũng đang chăm chú nhìn mình, có lẽ tất cả mọi người ở đây đều rất quan tâm đến câu trả lời của ông ấy. Phổ Đức Thần Tăng chỉ có thể lắc đầu mà trả lời thật lòng:
-Ma công của Tần thí chủ tu luyện không giống như ma công của thế gian. Hiện tại, ngay cả bần tăng cũng không thể phế bỏ đi ma công của hắn. Ma công của hắn chỉ là tạm thời bị áp chế lại. Nếu như sau này bộc phát, sợ rằng còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Độc Cô Tuyệt nghe Phổ Đức Thần Tăng trả lời vậy, thì lên tiếng:
-Vậy thì để ta đuổi theo, g·iết c·hết hắn đi, không phải là xong rồi sao?
Phổ Đức Thần Tăng lại lắc đầu:
-A Di Đà Phật, bần tăng đã nói ma công đó không phải ma công của thế gian này, nếu như cố tính muốn g·iết hắn, sẽ càng làm ma công của hắn bộc phát mà thôi.
Tuệ Hải đại sư lại lên tiếng hỏi:
-Như vậy, sư thúc có biết khi nào Tần thí chủ lại trở lại thành Ma Thánh không?
Phổ Đức Thần Tăng nhắm mắt lại không trả lời. Những người khác vì thế mà đứng dậy cúi người hành lễ rồi bỏ đi. Đợi tất cả mọi người đã đi hết, Phổ Đức Thần Tăng tuy không mở mắt, nhưng miệng ngài lại phát ra tiếng nói:
-Có lẽ là … hôm nay.
Quay trở lại với Tần Phong, hắn nghĩ rằng mình đã bị phế đi ma công, vô cùng tức giận và buồn bã, đã một đường quay lại nơi mà Lôi Âm Tự sắp xếp cho hắn và những người đi cùng hắn ở lại.
Trên đường trở lại chỗ của mình, Tần Phong lại vô tình thì thấy một cặp huynh đệ đang cùng nhau quét sân cho Lôi Âm Tự.
Cả hai anh em đều rất gầy và nhỏ con, người anh thì khoảng mười sáu, người em thì khoảng mười bốn. Có lẽ là họ sống ở dưới chân núi, hàng ngày đến đây làm công quả, mong nhận được bữa cơm chay.
Điều khiến cho Tần Phong chú ý hơn là, người anh vậy mà lại có long hình chi khí quấn quanh người. Tần Phong tuy không vận dụng được ma công của mình nữa, nhưng khả năng nhìn thấy khí hình vẫn còn.
Vì câu nói cuối cùng của Phổ Đức Thần Tăng, lại đang lúc tức giận, Tần Phong thật sự muốn dùng Thiên Tử Kiếm, g·iết c·hết toàn bộ người mang long hình chi khí trên đời.
Khi mà Tần Phong mang ánh mắt đầy oán độc và sát khí hướng lên người của người anh, như là cảm nhận được, cả hai anh em cùng quay lại nhìn Tần Phong.
Khi nhìn thấy Tần Phong đang đứng một mình, biết có lẽ Tần Phong là khách quý của Lôi Âm Tự đến để nghe giảng pháp, cả hai đều cùng nhau chắp tay lại, hướng Tần Phong mỉm cười.
Điều này làm cho tâm trạng của Tần Phong dịu nhẹ đi đôi chút. Nhưng Tần Phong lại ngay lập tức đắm chìm vào trong suy nghĩ sai lệch của mình, cảm thấy xung quanh không có ai, rút Thiên Tử Kiếm được giấu kĩ trong người ra, một kiếm đâm xuyên qua ngực người anh có chân long chi khí.
Cả hai anh em đều bất ngời, đợi đến khi người anh b·ất t·ỉnh, người em kịp phản ứng, thì bóng dáng Tần Phong đã biến đi mất rồi.
Đến khi Tần Phong trở về nơi mà Lôi Âm Tự sắp xếp cho hắn và đồng bạn, lại thấy có thêm một nhóm người xuất hiện ở chỗ này, đang cùng Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh nói chuyện.
Nhìn thoáng qua, Tần Phong xác định được nhóm người này có lẽ đến từ hoàng cung một trong năm nước. Và người thanh niên đang đứng nói chuyện với Trần Như Ngọc lại là một người mang long khí hóa hình.
Không ngờ, trong một khoảng thời gian ngắn, sau khi bị phế đi ma công, Tần Phong lại gặp được hai người mang long khí hóa hình liên tiếp.
Và chắc chắn, Cửu Hoàng Tử của Bắc Ly – Lý Thành cũng sẽ có mặt ở Lôi Âm Tự.
Như vậy, vào lần đại hội Phổ Đức Thần Tăng đăng đàn giảng pháp này, cả ba vị Chân Long trong thiên hạ được Phổ Đức Thần Tăng tiên đoán cùng Trương Thiên Sư ngày trước, đã cùng hội tụ ở đây.