Khống Thiên Ma Công

Chương 30: Ma Thánh Nhập Ma



Chương 30: Ma Thánh Nhập Ma

Người có long khí hóa hình quấn quanh người, có lẽ chính là Tam hoàng tử Đông Lạc mà Trần Như Ngọc từng nhắc đến.

Thân phận của Trần Như Ngọc đặc biệt, nàng là con nuôi của Đông Đế, cũng là công chúa của Đông Lạc.

Việc Tam hoàng tử Đông Lạc có mặt ở đây, nói chuyện cùng nàng cũng không có gì là lạ cả.

Tần Phong mang oán tâm sâu nặng đối với Phổ Đức Thần Tăng, không muốn mong muốn thiên hạ thái bình của ông ta thành sự thật, muốn dùng Thiên Tử Kiếm, g·iết hết những người mang long khí trong thiên hạ, khiến cho thiên hạ không thể thái bình.

Tần Phong tiếp cận nhóm người đang nói chuyện, nhằm mục đích tìm cơ hội tiếp cận Tam hoàng tử Đông Lạc, một kiếm g·iết c·hết hắn, không còn quan tâm Tam hoàng tử Đông Lạc cũng xem như là người thân của Trần Như Ngọc.

Thấy Tần Phong bước đến, cả nhóm đang nói chuyện, đều quay sang nhìn hắn.

Trần Như Ngọc lên tiếng giới thiệu:

-Hoàng huynh, giới thiệu với huynh, đây là Võ Lâm Chí Tôn – Ma Thánh – Tần Phong nổi tiếng trên giang hồ.

-Tần huynh, ta xin giới thiệu với huynh, đây là Tam hoàng tử Đông Lạc, Trần Lĩnh.

Tần Phong cùng Trần Lĩnh nhìn nhau, mỉm cười, Trần Lĩnh lên tiếng trước:

-Nghe danh Ma Thánh đã lâu, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên khí độ bất phàm, Lĩnh thật vinh hạnh được làm quen cùng.

Tần Phong cũng giả vờ khách sáo, đáp lại:

-Tam hoàng tử tỏa ra khí chất hơn người, tương lai nhất định giúp Đông Lạc lớn mạnh, Tần mỗ dù thế nào đi nữa cũng chỉ là một người phiêu bạt giang hồ, không thể nào so sánh được với ngài.

Có thêm Tần Phong gia nhập vào, nhóm người Trần Lĩnh và Trần Như Ngọc nói chuyện không còn được thoải mái.

Cho nên, Trần Lĩnh cũng sớm kết thúc cuộc nói chuyện, dẫn thuộc hạ rời đi. Tần Phong và Trần Như Ngọc cùng Tiểu Thanh cũng quay lại phòng của mình.

Đến buổi tối, sau khi dùng cơm xong, Tần Phong vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì về huynh đệ quét sân sáng nay, Lôi Âm Tự không ngờ lại có thể kín tiếng che giấu tin tức giỏi đến như vậy.

Tâm trạng của Tần Phong buồn bã vì nghĩ mình đã bị phế đi ma công, bất giác muốn đi tìm Trần Như Ngọc nói chuyện, dù không nói chuyện, được cùng nàng uống một chén trà thôi cũng được.

Nhưng khi Tần Phong đi gần đến cửa phòng của Trần Như Ngọc, lại nghe thấy tiếng nàng và Tiểu Thanh đang nói chuyện. Tiểu Thanh nên tiếng hỏi:

-Tiểu thư, nô tì tuy còn nhỏ, nhưng cảm thấy Tam hoàng tử đối với tiểu thư có chút khác lạ.

Trần Như Ngọc nghe Tiểu Thanh nói vậy thì vội vàngnói:

-Tiểu Thanh, muội đừng nói lung tung, ta và tam ca chỉ là tình cảm huynh muội đơn thuần mà thôi.



Tiểu Thanh nghe Trần Như Ngọc phủ nhận, thì lại tự mình nói thầm gì đó, Tần Phong ở ngoài không hề nghe thấy. Nhưng Trần Như Ngọc có vẻ lại nghe thấy tiếng nói thầm của Tiểu Thanh, cho nên đã nói to hơn:

-Ta bảo muội đừng nói lung tung nữa mà!

Tiểu Thanh thấy Trần Như Ngọc lên giọng, cũng không dám nhắc đến Trần Lĩnh nữa, nhưng vẫn tiếp tục hỏi về người khác:

-Vâng tiểu thư, muội không dám nói đến Tam hoàng tử nữa, nhưng còn Tần Phá Thiên thiếu gia thì sao? Nô tì thấy thiếu gia cũng rất có ý với tiểu thư đó.

Trần Như Ngọc nghe đến Tần Phá Thiên thì ngược lại thở dài, nói ra tâm sự trong lòng:

-Ta biết sư phụ có ý muốn tác hợp ta với sư huynh, sư huynh cũng là một người rất tốt, rất quan tâm đến ta, nhưng trước giờ ta chỉ coi huynh ấy như huynh trưởng của mình, không hề có tình cảm đặc biệt với huynh ấy. Ta không biết phải nói rõ ra với huynh ấy như thế nào, ta cũng sợ phải đối mặt với sư phụ. Nhưng có lẽ ta phải sớm nói chuyện với sư huynh và sư phụ thôi.

Tiểu Thanh nghe Trần Như Ngọc nói ra tâm sự, nàng lại tinh nghịch trêu tiếp:

-Tiểu thư muốn nói với thiếu gia là tiểu thư không thích thiếu gia, người tiểu thư thích là Liễu Nguyên công tử phải không?

Bị Tiểu Thanh nói trúng trái tim của mình, Trần Như Ngọc xấu hổ, lại một lần nữa nói to:

-Tiểu Thanh, muội đừng có nói linh tinh nữa đi!

Tiểu Thanh lại cười, nói thêm:

-Hì hì, tiểu thư bị muội đoán trúng rồi phải không? Nhưng ta thấy Liễu Nguyên công tử tuy tốt nhưng cứ như khúc gỗ vậy, còn Tần Phong công tử tuổi trẻ mà đã làm Võ Lâm Chí Tôn, ta thấy hắn mới là người hợp với tiểu thư nhất.

Tần Phong ở ngoài nghe lời Tiểu Thanh nói thì tim đập thình thịch, nếu như thật sự hắn có được Trần Như Ngọc, đừng nói mất đi ma công, cho dù cả đời này hắn luyện võ được, hắn cũng chịu.

Nhưng câu trả lời của Trần Như Ngọc lại như đâm vào trái tim hắn một dao vậy, nàng nói:

-Tiểu Thanh, ngươi đừng nhắc đến hắn, ta đối với hắn trước giờ đều không có thiện cảm gì, ta coi hắn giống như một tên ma quỷ đáng sợ hơn là người, chẳng lẽ ngươi quên đêm hắn g·iết người ở Nam Lâm Thành rồi hay sao?

Thật ra, ngay từ đầu Trần Như Ngọc nhìn thấy Tần Phong đã cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng mà không thể nói ra.

Nàng đâu biết, người mà nàng cảm nhận được là nhìn lén nàng và Tiểu Thanh tắm ở khu rừng phía Nam là Tần Phong.

Cho nên, khi lần đầu gặp Tần Phong nàng mới cảm thấy khó chịu như vậy. Nhưng từ cảm giác khó chịu trong lòng đối với một người, cũng có thể tiến triển thành tình yêu.

Trần Như Ngọc không hiểu, Tần Phong cũng không hiểu. Vì vậy, Tần Phong không ngờ chỉ vì một câu nói của Trần Như Ngọc, đã phát điên, trực tiếp đẩy cửa, xông thẳng vào phòng Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh.

Gương mặt Tần Phong trở nên dữ tợn, hắn như hóa thành một con thú, ép Trần Như Ngọc vào tường, điên cuồng nói:

-Nàng coi ta là ma quỷ, nàng coi ta là ma quỷ. Nhưng nàng có biết, vì nàng mà ta đã từ bỏ ma tâm, vì nàng mà ta không màng nguy hiểm đi vào U Linh Lâm, vì nàng mà ta liều mạng cản bước hai vị thần tăng của Trúc Lâm Tự. Cuối cùng là vì nàng mà ta quên mất mối thù g·iết hại cả tiêu cục nhà ta, cứ mãi đi theo nàng đi khắp giang hồ. Vậy mà nàng thậm chí không coi ta như con người, lại coi ta là một tên ma quỷ.



Trần Như Ngọc bị Tần Phong ép sát vào tường, tim nàng đập thình thịch vì bất ngờ, lời của nàng nghẹn lại trong cổ họng mà không nói ra được, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tần Phong.

Còn Tần Phong, thấy Trần Như Ngọc không nên tiếng, trong tâm hắn lại càng thấy khó chịu hơn, xuất ra một trảo đánh vào bức tường phía sau lưng Trần Như Ngọc.

Là U Minh Quỷ Ảnh Trảo, Tần Phong bất ngờ, Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh cũng bất ngờ.

Tần Phong không tin được vào mắt mình, hắn rõ ràng đã bị Phổ Đức Thần Tăng phế đi ma công, tại sao vẫn có thể sử dụng được U Minh Quỷ Ảnh Trảo?

Tần Phong không hề biết rằng, thật ra Khống Thiên Ma Công mà hắn luyện lại vô cùng thần kì, ngay cả Phổ Đức Thần Tăng cũng không có cách nào phế bỏ được.

Ma công của hắn chỉ là bị Phổ Đức Thần Tăng dùng Phật lực làm cho lắng xuống cùng với ma tâm, tạm thời không thể sử dụng được.

Nhưng khi tâm trạng của hắn bị kích thích, ma tâm trỗi dậy, thì lúc đó, ma công cũng từ từ khôi phục.

Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh bất ngờ, vì không tin được Tần Phong lại hành động như vậy.

Tiểu Thanh nhìn ra được Tần Phong có ý với Trần Như Ngọc, mà cách Tần Phong yêu một người lại rất vụng về, luôn tìm cách ở bên che chở cho người mình yêu. Vậy mà Tần Phong lại có thể bốc phát cơn giận dữ trước mặt Trần Như Ngọc.

Trần Như Ngọc thì ngay từ lúc Tần Phong xông vào, nàng đã bị bất ngờ rồi, trạng thái đó vẫn còn chưa biến mất, Tần Phong lại trút giận lên bức tường ngay sau lưng nàng, nàng nào có thể hoàn hồn lại được.

Động tĩnh mà Tần Phong gây ra quá lớn, những người khác cũng đã kéo đến ngay lập tức.

Thấy trạng thái bất thường của Tần Phong, Liễu Nguyên vô cùng lo lắng, tiến đến đưa tay ra, với lấy người Tần Phong, nói:

-Tần huynh,…

Liễu Nguyên còn chưa nói hết câu, Tần Phong không hiểu vì lí do gì, xuất ra một trảo, đánh thẳng vào ngực Liễu Nguyên.

Uy lực của U Minh Quỷ Ảnh Trảo không thể nào coi thường được, chỉ là ma lực của Tần Phong vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, uy lực một trảo này chỉ có chưa được một phần lúc bình thường.

Tuy uy lực một trảo của Tần Phong đánh ra yếu, nhưng Liễu Nguyên cũng không hề đề phòng, bị một trảo của Tần Phong đánh lui.

Tâm trạng của Tần Phong điên cuồng, hắn vung trảo lên t·ấn c·ông tất cả mọi người trừ Trần Như Ngọc.

Mọi người đều e ngại ma công của Tần Phong, nhất thời không để ý đến uy lực của ma trảo đã giảm đi rất nhiều, nên chỉ có thể tránh né, không dám đối đầu trực tiếp. Ngay cả Cái Vương – Hồng Thất Thất cũng vậy.

Tần Phong tuy điên cuồng, nhưng ma tâm của hắn lúc này lại không hướng đến g·iết người, mà hướng đến việc xông ra ngoài, làm náo loạn giang hồ thiên hạ.

Tần Phong điên cuồng đánh loạn lung tung một hồi, cuối cùng xông ra khỏi cửa, muốn rời khỏi Lôi Âm Tự.

Đúng lúc, nhóm người của Tam hoàng tử Đông Lạc – Trần Lĩnh cũng vừa nghe tiếng náo loạn mà chạy đến.



Tần Phong nhìn thấy Trần Lĩnh, liền rút U Minh Thiên Tử Kiếm trong người ra, một kiếm hướng về phía Trần Lĩnh.

Kiếm chiêu tuy đơn giản, nhưng lại mang ma lực của nhập môn ma công, hắc khí biến hóa thành hình dạng vô số quỷ dữ, theo lưỡi kiếm đâm về phía Trần Lĩnh.

Tuy ma lực chưa hồi phục được bao nhiêu, nhưng uy lực của nhập môn ma công không phải người thường có thể đỡ được.

Đám hộ vệ bên cạnh Trần Lĩnh đã liều mạng xông lên chặn kiếm, bảo vệ chủ nhân.

Nhưng đều không thể nào chặn nổi, khi thanh kiếm đâm qua, toàn bộ hộ vệ của Trần Lĩnh mang theo cùng nhau trúng độc, cơ thể lập tức p·hát n·ổ thành huyết vụ.

Trần Như Ngọc đứng ở phía sau quan sát, lo lắng Tần Phong sẽ g·iết c·hết Trần Lĩnh, vội vàng hét lên:

-Tần huynh, đừng mà …

Nhưng Tần Phong lúc này không còn quan tâm đến nàng nữa, vì nàng mà ma tâm của hắn lắng xuống, cùng vì nàng mà ma tâm của hắn trỗi dậy.

Tưởng chừng như Tần Phong chắc chắn sẽ g·iết Trần Lĩnh, một đóa liên hoa bỗng nhiên hiện ra, chắn trước mũi kiếm, nở rộ, làm ma khí từ nhập môn ma công tiêu tán.

Là Tuệ Hải đại sư – phương trượng của Lôi Âm Tự, ông ta đã đến kịp lúc, cứu Trần Lĩnh một mạng.

Ma công của Tần Phong chưa hoàn toàn khôi phục, ngoài nhập môn ma công có thể miễn cưỡng thi triển ra, các loại Thiên Địa Thần Thông đều không sử dụng được.

Biết rằng hiện tại ngay cả cao thủ trên Hào Kiệt Bảng cũng có thể đánh bại mình, đừng nói đến cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng, Tần Phong tuy điên cuồng, cũng phải bỏ chạy.

Tuy không thể thi triển Phong Thần Thông, nhưng tốc độ của Tần Phong vẫn rất nhanh, nếu không phải cao thủ trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, trên đời không còn mấy người có thể đuổi kịp hắn.

Mà cả Tuệ Hải đại sư hay Liễu Nguyên hay các cao thủ khác có mặt ở đây, không ai đuổi theo Tần Phong cả, cho nên Tần Phong dễ dàng rời khỏi Lôi Âm Tự.

Tần Phong cứ chạy mãi không ngừng, trên đường hắn đi qua, cây cối đều bị ma trảo làm cho p·hát n·ổ, ma tâm của hắn trỗi dậy mà không có chỗ nào để xả ra.

Tần Phong chạy suốt đêm, tưởng chứng như đã rời xa Lôi Âm Tự, nhưng đứng trước mặt hắn lại là Tuệ Hải đại sư, không phải ông ta không đuổi theo hắn sao? Tại sao ông ta lại nhanh như vậy ở đây?

Tần Phong dù bị ma tâm khống chế lí trí, nhưng tình trạng hiện tại của hắn vẫn chưa thể đấu được với Tuệ Hải đại sư, cho nên chỉ có thể đứng nhìn Tuệ Hải đại sư, hỏi:

-Đại sư muốn cản ta sao?

Tuy Tần Phong đã g·iết người ở Lôi Âm Tự, trên đường đi lại phát tiết lên cây cối dọc đường, Tuệ Hải đại sư vẫn nhìn hắn, mỉm cười hiền từ, nói:

-A Di Đà Phật, bần tăng không phải muốn cản lại thí chủ, bần tăng là muốn dẫn đường cho thí chủ đi theo chính đạo.

Tần Phong nghe vậy, không có ý tôn trọng nào, lại nói:

-Hòa thượng các ngươi chỉ giỏi ngụy biện mà thôi, chẳng phải vẫn là cản đường ta sao?

Nói rồi, dù biết không thế thắng được Tuệ Hải đại sư vào lúc này, Tần Phong vẫn xuất trảo, t·ấn c·ông Tuệ Hải đại sư.
— QUẢNG CÁO —