U Minh Quỷ Ảnh Trảo xuất ra, ma khí từ cơ thể Tần Phong bốc lên, hóa thành ác ma, t·ấn c·ông Tuệ Hải đại sư.
Tâm Tuệ Hải đại sư tĩnh lặng như nước, dù gương mặt ác ma có dữ tợn đến đâu, cũng không thể làm lay động tâm trí ông ta.
Toàn thân Tuệ Hải đại sư phóng xuất ánh sáng bạch quang tường hòa, khi ác ma t·ấn c·ông đến lập tức bị xua tan, không thể làm tổn thương cơ thể của Tuệ Hải đại sư.
Tần Phong đang hướng ma trảo đánh đến cũng phải dừng lại, không dám tiến gần đến Tuệ Hải đại sư.
Tần Phong bật người nhảy lên cao, thi triển U Minh Quỷ Ảnh Cước, vô số cước ảnh hòa quyện cùng ma khí bao vây Tuệ Hải đại sư, phong tỏa hết mọi đường lui của ông ta.
Tuệ Hải đại sư cũng không cần phải lui bước, hai tay vẫn chắp lại, dưới chân đã nở rộ ra một đóa liên hoa.
Đóa liên hoa tỏa ra ánh sáng, chiếu thẳng vào ma khí, U Minh Quỷ Ảnh Cước bị tiêu tán, không một cước ảnh nào còn sót lại.
Ánh sáng từ đóa liên hoa vẫn tiếp tục chiếu rọi, chiếu thẳng lên người của Tần Phong.
Ma khí trên người Tần Phong bị xua tan, ma tâm cũng dần lắng xuống, còn cơ thể Tần Phong lại không hề có dấu hiệu b·ị t·hương.
Tần Phong vô cùng bất ngờ, không ngờ rằng chiêu thức có thể hóa giải hoàn toàn uy lực của chiêu thức khác, khi đánh lên người lại không hề có sức sát thương.
Tuệ Hải đại sư lại lên tiếng:
-A Di Đà Phật, Đức Phật từ bi, lòng luôn muốn phổ độ hết thảy chúng sinh, chưa bao giờ có ý định s·át h·ại sinh linh.
Câu nói của Tuệ Hải đại sư đã làm rõ thắc mắc trong lòng Tần Phong.
Nếu như là lúc bình thường, có lẽ Tần Phong sẽ có giác ngộ với Phật Pháp, chắp tay thành kính mà niệm Phật hiệu.
Nhưng giờ đây, trái tim Tần Phong đang phải chịu sự đau đớn như bị ngàn m·ũi d·ao đâm vào, cái cảm giác yêu mà không được đáp lại, cái cảm giác mà người con gái mình yêu lại coi mình như ma quỷ, thật sự rất là đau đớn, tâm Tần Phong không yên được, ma tâm cũng theo đó tự động mà trỗi dậy mạnh mẽ.
Ma khí một lần nữa bao phủ lấy toàn thân Tần Phong, tay trái Tần Phong thi triển U Minh Quỷ Ảnh Trảo, tay phải Tần Phong thi triển U Minh Ma Ảnh Quyền, hướng t·ấn c·ông về phía Tuệ Hải đại sư.
Tuệ Hải đại sư lại niệm Phật hiệu:
-A Di Đà Phật.
Câu niệm chậm rãi, đi sâu vào lòng người, tiếng niệm mang sức mạnh giống như tuyệt kỹ Sư Tử Hống của Trúc Lâm Tự, đẩy lui ma khí, vang vọng trong đầu Tần Phong.
Thần thức Tần Phong vang vọng câu Phật hiệu mà Tuệ Hải đại sư vừa niệm ra, thần thức không hề bị tổn thương, ngược lại được thanh tỉnh, quả nhiên vẫn là một chiêu thức không gây ra sát thương với đối thủ, mục đích của Tuệ Hải đại sư là dừng chiến, chế ngự ma tâm của Tần Phong.
Nhưng Tần Phong đang cố ý giải phóng ma tâm của mình, những tác động từ bên ngoài chỉ có tác dụng nhất thời mà thôi, người quyết định nhập ma vẫn là chính bản thân Tần Phong, như vậy thì không ai có thể ngăn cản được.
Rút U Minh Thiên Tử Kiếm trong người ra, ma khí nồng đậm từ thanh ma kiếm hòa quyện cùng ma khí tỏa ra từ người Tần Phong, vô số ác ma đang gào thét xung quang vị vua của chúng.
Một cảnh này, ngay cả Tuệ Hải đại sư nhìn thấy cũng phải cảm thán trong lòng, quyết tâm chế phục Tần Phong, mang hắn về Lôi Âm Tự, đệ Phổ Đức Thần Tăng khống chế ác ma trong người hắn của Tuệ Hải đại sư càng lớn.
Hoa sen dưới chân Tuệ Hải đại sư biến lớn, cảnh vật xung quanh hai người cũng thay đổi theo, rõ ràng đang là buổi đêm trong rừng rậm âm u, lại hóa thành đang đứng ở một cánh đồng hoa thơm ngát đầy nắng và gió.
Đứng dưới cảnh đẹp giống như tiên cảnh, Tần Phong vẫn điên cuồng giải phóng ma tâm của mình, không ngờ lại làm thay đổi được ý cảnh mà Tuệ Hải đại sư tạo ra.
Những cánh hoa bay đủ loại màu sắc sặc sỡ đang bay theo gió bên trong ý cảnh, lại cùng nhau đồng màu, trở thành những cảnh hoa nhuộm đầy máu tươi đang bay đầy trời.
Những bông hoa dại trên cánh đồng hoa cũng hóa thành bỉ ngạn hoa.
Không gian tươi đẹp trong ý cảnh lại chỉ còn hai màu hắc - huyết.
Công lực của Tần Phong hiện tại cho dù ở trạng thái đỉnh cao cũng không bằng được Tuệ Hải đại sư, nhưng ma tâm của hắn nuôi dưỡng mười năm bộc phát, vượt xa khả năng tưởng tượng của con người, trừ khi Tuệ Hải đại sư thành Phật, nếu không làm sao có thể độ hóa được chân ma.
Tay của Tần Phong nắm chặt U Minh Thiên Tử Kiếm, nội lực là ma lực của nhập môn ma công, chiêu thức thi triển là Thần Phong Đao Pháp gia truyền của Thần Phong Tiêu Cục.
Tuy Thần Phong Đao Pháp không phải là đao pháp cao siêu gì, nhưng người thi triển lại là ma đầu đáng sợ nhất trong thiên hạ, tốc độ của đao pháp đã vượt qua mức tối đa, uy lực của đao chiêu mang uy lực của nhập môn ma công, độ sắc bén của U Minh Thiên Tử Kiếm cũng là đệ nhất thiên hạ.
Tất cả những điều này, đã khiến cho Thần Phong Đao Pháp trong tay Tần Phong đột phá giới hạn, tuy chưa đạt đến trình độ ngang hàng với Liễu Diệp Bá Đao, nhưng cũng vượt xa các loại đao pháp thông thường khác.
Kiếm khí màu đen tung hoành tứ phía, thanh thế kinh nhân lao đến, mấy ai có thể coi thường.
Tuệ Hải đại sư lần này thật sự không thể không động thủ, một quyền đánh ra, xuyên thẳng qua màn kiếm khí dày đặc đã kết thành lưới, đánh trúng vào người của Tần Phong.
Tần Phong trúng quyền, b·ị đ·ánh bật lại về phía sau, thanh thế kinh nhân lúc vừa rồi biến mất.
Trình độ am hiểu về võ học của cao thủ tuyệt thế là thứ mà Tần Phong không có, nếu không phải vì ma công hắn luyện đặc biệt, với kinh nghiệm non nớt của mình, làm sao hắn đủ tư cách xếp hạng trên Tuyệt Thế Bảng.
Chênh lệch thực lực giữa hai bên là quá rõ ràng, Tần Phong lúc này vừa không thể đánh, vừa không chạy thoát được, tình trạng tuyệt vọng càng làm hắn trở nên tức giận hơn.
Tần Phong nghĩ đến Phổ Đức Thần Tăng đã phong ấn ma công của hắn, nghĩ đến vị bằng hữu tốt nhất – Liễu Nguyên đã c·ướp đi trái tim người con gái hắn yêu, nghĩ đến người con gái mình yêu lại coi mình như ma quỷ.
Ma tâm của Tần Phong càng lúc càng dâng lên cao, đến mức ánh sáng từ tu vi Phật pháp của Tuệ Hải đại sư tỏa ra, cũng không làm vơi bớt được.
Ma tâm càng mạnh, ma lực càng cao, tuy rằng vẫn chưa sử dụng được thần thông chân chính của Khống Thiên Ma Công, nhưng nhập môn ma công đã đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Ma khí tỏa ra từ cơ thể Tần Phong tăng vọt, biết rằng dù là những chiêu thức nhập môn của ma công hay Thần Phong Đao Pháp cũng sẽ bị Tuệ Hải đại sư dễ dàng hóa giải, Tần Phong bật người lên không, dơ kiếm lên cao, mô phỏng lại đao chiêu mạnh nhất của Liễu Diệp Bá Đao mà chém kiếm xuống.
Từ trận tỉ đấu với Bá Đao dưới núi Trúc Lâm Tự ngày trước, Tần Phong đã nhìn ra toàn bộ quá trình xuất đao của đao chiêu bá đạo nhất thiên hạ đó.
Nhưng biến hóa ẩn giấu bên trong đao chiêu đó, Tần Phong làm sao có thể suy diễn ra được.
Đao chiêu của Tần Phong chỉ là hàng đạo nhái, chỉ có hình nhưng không có ý, thanh thế bá đạo của Liễu Diệp Bá Đao hoàn toàn không thể hiện được ra, chỉ dựa vào ma khí dày đặc mà miễn cưỡng có được một chút uy lực.
Một đầu hung thú thời thượng cổ được tạo thành bởi ma khí đen xì hiện ra, nhe nanh múa vuốt t·ấn c·ông về phía Tuệ Hải đại sư.
Tuệ Hải đại sư lúc đầu thấy Tần Phong thi triển Liễu Diệp Bá Đao thì có chút bất ngờ, nhưng trong chớp mắt, ông ta đã nhìn ra được điểm khác biệt trong một đao đó của Tần Phong, chỉ cần búng tay một cái, một tia bạch quang bắn ra, xuyên qua đầu của hung thú, một đao của Tần Phong lại bị hóa giải.
Tần Phong vẫn không bỏ cuộc, hắn lại mô phỏng Nhân Kiếm Hợp Nhất của Trương Thiên Sư, mượn thế xoay người một vòng, Tần Phong ném kiếm trong tay ra, U Minh Thiên Tử Kiếm bay thẳng hướng cổ họng của Tuệ Hải đại sư, phía sau có Tần Phong thi triển U Minh Quỷ Ảnh Trảo đuổi theo.
U Minh Thiên Tử Kiếm là bảo kiếm sắc bén nhất trong thiên hạ, Tuệ Hải đại sư không muốn né tránh thì bắt buộc phải đón đỡ.
Tuy nhiên, việc đỡ kiếm đối với Tuệ Hải đại sư mà nói là một chuyện quá mức đơn giản.
Ngón trỏ và ngón giữa của Tuệ Hải đại sư đưa ra, kẹp chặt lấy U Minh Thiên Tử Kiếm, sau đó xoay tay, chuôi kiếm lập tực đánh ngược lại về phía quỷ trảo.
Quỷ trảo của Tần Phong không những bị chặn lại, xương tay của hắn của đã b·ị đ·ánh gãy.
Tuy Tuệ Hải đại sư vẫn luôn nhẹ tạy, nhưng ông ta hiểu rằng muốn chế phục Tần Phong, không thể không làm cho hắn b·ị t·hương.
Trong lúc Tần Phong còn chưa tỉnh táo lại sau cơn đau đơn vì gãy xương tay, Tuệ Hải đại sư đã điểm ra năm chỉ, điểm huyệt Tần Phong, không cho hắn cơ hội phản kháng nữa.
Ma khí trong U Minh Thiên Tử Kiếm quá dày, Tuệ Hải đại sư không muốn giữ lâu, vung tay một cái, thiên kiếm đã cắm ngay trước mặt Tần Phong.
Tần Phong tuyệt vọng vì không còn phản kháng được nữa, thì đúng lúc này, vô số bổng ảnh ngập trời lao đến, t·ấn c·ông Tuệ Hải đại sư.
Thanh thế quá lớn, ngay cả Cái Vương – Hồng Thất Thất cũng không có khả năng đánh ra một chiêu mạnh như này, người đến rốt cuộc là ai? Tại sao lại giúp Tần Phong?
Chỉ thấy, sau khi Tuệ Hải đại sư hóa giải hết những bổng ảnh t·ấn c·ông ông ta, chắn trước người Tần Phong đã đứng một hắc y nam tử không rõ tuổi tác, tay cầm một cây bổng trúc có vẻ tầm thường.
Nhưng Tần Phong nhìn ra, người ra tay giúp hắn không hề tầm thường, người này cũng có khí hình, khí hình của hắn ta là một đôi mắt ẩn sau một chiếc mặt lạ kì lạ, trình độ võ công của người này chắc chắn cũng không kém cao thủ tuyệt thế trên Tuyệt Thế Bảng.
Nhưng rốt cuộc người này là ai? Tại sao một cao thủ có võ công cao như vậy, mà trong giang hồ lại không có một ai biết đến? Tần Phong không biết, Tuệ Hải đại sư cũng không biết.
Tuệ Hải đại sư lại cất tiếng:
-A Di Đà Phật, thí chủ là ai, vì sao lại xen vào chuyện của bần tăng?
Hắc y nam tử ngay lập tức trả lời bằng chất giọng ồm ồm:
-Ta là ai ngươi không cần phải biết, vì sao ta ra tay ngươi cũng không cần phải biết, ngươi chỉ cần biết, hôm nay, ngươi tuyệt đối không thể mang người này đi.
Nói rồi, cả hai bên không nói với nhau thêm bất kì câu nào, lại tiếp tục động thủ.
Tần Phong đã bị điểm huyệt, trong thời gian ngắn không thể tự giải huyệt cho mình, chỉ có thể đứng im tại chỗ, nhìn hai cao thủ giao đấu với nhau.
Bổng pháp của hắc y nam tử chứa đựng trăm ngàn biến hóa, biến hóa khôn lường, Tuệ Hải đại sư không thể nhãn nhã đón đỡ như khi đánh với Tần Phong được nữa rồi.
Hơn nữa, hắc y nam tử như nắm giữ được thiên ý, đoán biết được tương lai, khi đấu với Tuệ Hải đại sư lại có thể luôn nắm được thế chủ động.
Trong chớp mắt, cả hai bên đã giao đấu hàng chục chiêu, Tuệ Hải đại sư bị ép vào thế bị động, liền bộc phát nội công của mình, toàn thân Tuệ Hải đại sư được bao bọc bởi hình ảnh liên hoa đang nở, phòng thủ mọi đòn t·ấn c·ông của hắc y nam tử, hơn nữa liên hoa nở càng lúc càng to, vậy mà ép lui được hắc y nam tử.
Tuệ Hải đại sư sau khi ép lui đối phương, không thừa cơ t·ấn c·ông, mà dừng lại lên tiếng:
-Bổng pháp của thí chủ giống như chứa đựng thiên cơ, có lẽ hai chữ thiên cơ rất hợp với thí chủ, nếu bần tăng đoán không nhầm, thí chủ chính là Thiên Cơ Tán Nhân. Thiên hạ đồn rằng, thực lực của Thiên Cơ Tán Nhân không thể thua kém Ngũ Tuyệt Cao Thủ, quả nhiên là không sai.
Thiên Cơ Tán Nhân cũng không định phủ nhận, mà nói:
-Tuệ Hải đại sư quả nhiên trí tuệ như hải, nhanh như vậy đã đoán ra được thân phận của ta, tại hạ thật bội phục, tuy nhiên, nếu đại sư chỉ thi triển Diệu Pháp Liên Hoa Công, thì chắc chắn sẽ không thắng được ta đâu. Đại sư hãy sử dụng Nhất Phật Nhị Tôn Công đi.