Thuốc giải đã được bọn sơn tặc chia nhau hết. Tần Phong không có cách nào ngoài việc để đám sơn tặc chăm sóc đồng bạn của mình. Sau đó đi tìm tiểu độc thần trong miệng đám sơn tặc, lấy thuốc giải về.
Bọn sơn tặc tỏ ra rất sợ hãi khi nhắc đến tiểu độc thần, không một tên nào dám dẫn đường cho Tần Phong đi vào U Linh Lâm, dù cho Tần Phong có đe dọa bọn chúng như thế nào.
Bất lực, Tần Phong đánh theo chỉ dẫn của đám sơn tặc, một mình đi vào U Linh Lâm, tìm bắt tiểu độc thần, ép hắn giao ra thuốc giải cho đồng bạn mình.
Bên ngoài rìa U Linh Lâm, Tần Phong đang ngắm nhìn hàng ngàn cây đào ở nơi đây một cách say đắm.
Hoa đào quả nhiên đều là một màu đỏ của máu như trong lời đồn.
Khu rừng ở tận cùng phía Nam nước Nam Ly, ngày trước Tần Phong từng một mình đồ sát một nửa số sinh vật sống ở nơi đó, máu nhuộm cả khu rừng. Nhưng rồi những cơn mưa lớn cũng có thể tẩy rửa sạch sẽ khu rừng đó.
Còn U Linh Lâm này, sau bao nhiêu năm c·hiến t·ranh đã kết thúc, mà cách hoa nơi đây vẫn còn giữ lại màu đỏ của máu. Có thể tưởng tượng, những năm chiến loạn đó, khu rừng này đã ngập tràn máu tươi của binh sĩ nhiều như thế nào.
Khi có một cơn gió lớn thổi qua, hàng ngàn hàng vạn cánh hoa rời cây, bay đi theo gió, che khuất cả bầu trời.
Có lẽ lúc trước đây, khi U Linh Lâm còn là Đào Hoa Lâm, cánh hoa đào còn giữ được màu sắc nguyên bản của mình, cảnh tượng hàng ngàn vạn cánh hoa bay theo gió này, thật đúng với bốn chữ " mãn thiên hoa vũ " là cảnh đẹp tuyệt sắc có một không hai trên đời, chỉ có ở nơi đây mới có.
Còn bây giờ, Đào Hoa Lâm đã đổi tên thành U Linh Lâm, mãn thiên hoa vũ cũng nên đổi tên thành mãn thiên huyết vũ. Vẫn là cảnh đẹp tuyệt sắc chỉ nơi đây mới có. nhưng nó đã không còn dành cho toàn bộ mọi người nữa rồi.
Vì máu, thường mang đến cho con người ta cảm giác sợ hãi, thay vì yêu thích. Và chỉ có những ma đầu khát máu, có ma căn cắm rễ sâu ở trong tim, mới say mê vẻ đẹp của huyết vũ.
Tần Phong lại liên tưởng đến Ma Cung mà hắn sống ở đó nhiều năm. Nếu Ma Cung là một góc của Tu La Điện. Thì U Linh Lâm này, chắc chắn chính là con đường dẫn con người đi gặp Tu La.
Ma tính ẩn sâu trong tim Tần Phong lại mạnh mẽ trỗi dậy. Đôi mắt Tần Phong phát sáng, hai con ngươi đã chuyển sang màu đỏ tươi của máu. Chứng minh ma tính đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí Tần Phong.
Bất chợt, Tần Phong vận công, máu huyết trong cơ thể sôi trào, ma lực được vận lên tới đỉnh điểm. Đôi mắt đang phát sáng, chiếu ra màu đỏ của máu, do ma lực được đẩy lên tới tối đa, đã bốc lửa, ngọn lửa đỏ cháy cả ra bên ngoài hốc mắt.
Ngọn lửa kì lạ chưa từng được xuất hiện trên thế gian, nếu phải đặt cho nó một cái tên, thì tên của nó phải là: " Tu La Huyết Hỏa ".
Bất tri bất giác, ma công của Tần Phong lại có bước đột phá lớn, Tần Phong vô tình đã vượt qua giới hạn của bản thân, nâng ma lực lên một tầng cao mới.
Ma lực tăng lên, ma tính cũng tăng theo, đầu óc của Tần Phong càng trở nên trống rỗng vì bị ma tính khống chế.
Trong trạng thái nhập ma mất đi lí trí, Tần Phong phải cố gắng lắm mới nhớ được một điều rằng, mình phải đi vào trong khu rừng này, để tìm kiếm một thứ gì đó.
Không hề thu lại ma lực tỏa ra, Tần Phong bước từng bước đi vào trong khu rừng.
Tuy không hề nhớ những gì mà bọn sơn tặc chỉ dẫn, nhưng ý thức mơ hồ vẫn giúp Tần Phong đi đúng con đường mà bọn sơn tặc chỉ.
Tần Phong đi sâu vào U Linh Lâm, rõ ràng ở bên ngoài lúc này vẫn đang là ban ngày và có nắng, mà trong U Linh Lâm này lại u tối như là ban đêm, sương mù dày đặc có màu hồng nhạt, ngăn cản tầm nhìn của Tần Phong, mặc dù đôi mắt Tần Phong đang b·ốc c·háy lớn bởi ma lực.
Sương mù thông thường có màu trắng xám, sương mù nơi đây lại có màu hồng nhạt, không cần suy nghĩ cũng thấy nhất định là có điều kì lạ.
Nghĩ đơn giản, có lẽ là do ảnh hưởng bởi màu đỏ máu của vô số cánh hoa đào nơi đây. Nhưng nếu không phải vì lí do này, người đi vào U Linh lâm phải hết sức đề phòng sương mù kì lạ này.
Nói là cố gắng hết sức đề phòng, nhưng sương mù đã trải rộng khắp toàn bộ khu rừng, thì làm sao có thể tránh khỏi việc sương mù sẽ tiếp xúc trực tiếp với da thịt được chứ.
Đừng nói là hiện tại, đầu óc Tần Phong đang trống rỗng vì bị ma tính khống chế, cho dù trong lúc tỉnh táo, Tần Phong nhất định vẫn sẽ lựa chọn cách cứ trực tiếp đi xuyên qua lớp sương mù này.
Đi vào khu vực sương mù dày đặc nhất, da thịt cơ thể Tần Phong có cảm giác như là đang được một làn nước ấm liên tục chảy qua, vuốt ve cơ thể.
Điều này, vậy mà lại càng kích thích ma tính của Tần Phong tăng cao hơn nữa, Tần Phong lại một lần nữa dừng bước chân lại, hưởng thụ cảm giác ma tính trong cơ thể được kích thích.
Không để Tần Phong hưởng thụ cảm giác ma tính được kích thích này lâu, bất chợt từ bốn phương tám hướng cùng lúc vang lên một giọng nói không biết của nam hay nữ:
- Ngươi không phải là Trình Thế Minh, ngươi là ai?
Trình Thế Minh chính là tên đại đương gia của đám sơn tặc chặn c·ướp nhóm của Tần Phong.
Mỗi lần sau khi hoàn thành một vụ c·ướp xong, Trình Thế Minh đều phải mang theo chiến lợi phẩm, đi vào U Linh Lâm, để chia cho tiểu độc thần một phần.
Bởi vì Trình Thế Minh chỉ là đại đương gia của đám sơn tặc, còn tiểu độc thần mới là vua của cả vùng rừng núi U Linh Lâm này.
Nếu như làm cho tiểu độc thần không vui, cả sơn trại của Trình Thế Minh sẽ bị độc c·hết hết.
Chỉ đường cho Tần Phong đi tìm tiểu độc thần, có lẽ Trình Thế Minh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, rời sơn trại của mình đi nơi khác.
Về phía Tần Phong và tiểu độc thần lúc này, tâm trí Tần Phong đang hoàn toàn bị ma tính chiếm lấy. Tần Phong đang hưởng thụ cảm giác ma tính được kích thích, thì tiểu độc thần lên tiếng.
Điều này làm cho Tần Phong cảm thấy khó chịu, lại sẵn cơn khát máu do ma tính bộc phát còn chưa được thỏa mãn, Tần Phong nhất định sẽ g·iết tiểu độc thần.
Ẩn nấp trong làn sương mù dày đặc, lại dùng bị thuật để giọng nói của mình phát ra từ khắp mọi phương hướng, từ trước đến nay, không ai có thể tìm thấy tiểu độc thần.
Sống như vua chúa của khu rừng U Linh Lâm, ai ai cũng phải kh·iếp sợ, lại chưa từng có đối thủ. tiểu độc thần dần dần sản sinh ra tính cách bá đạo ngang ngược, không coi ai ra gì.
Lai một tên " ếch ngồi đáy giếng " có tầm nhìn hạn hẹp và kiêu ngạo, giống như những tên hộ vệ bên cạnh Nam Đế, xuất hiện trên thế gian.
Trước nay chưa từng có ai đoán được vị trí của tiểu độc thần, bị tiểu độc thần đùa giỡn đến c·hết trong U linh Lâm. Đó là do tiểu độc thần chưa gặp phải cao thủ thực sự.
Hôm nay, Tần Phong xuất hiện ở nơi đây, có lẽ là do ông trời đã sắp xếp, để Tần Phong đến thu phục tiểu độc thần.
Tần Phong được tôn xưng làm Võ Lâm Chí Tôn, nếu hắn không phải là cao thủ thực sự, thì ai mới là cao thủ thực sự đây?
Lại trùng hợp, Tần Phong mang trong người rất nhiều loại thần thông, vừa hay có thể khắc chế ưu điểm của tiểu độc thần.
Đôi mắt Tần Phong đang b·ốc c·háy ngọn lửa do ma lực tạo ra, khi thi triển Thiên Nhãn Thông, thì hiệu quả đạt được càng cao hơn.
Thiên Nhĩ Thông cũng được Tần Phong thi triển ra, dư sức giúp cho Tần Phong phân biệt được, đâu là âm thanh thật, đâu là âm thanh do bí pháp tạo thành.
Tần Phong liên tục đánh hàng loạt chưởng tùy ý vào khoảng không. Tất nhiên là không đánh trúng tiểu độc thần rồi.
Nếu như biết suy nghĩ, chỉ cần dùng một chưởng đánh tùy ý là được rồi, tiểu độc thần sẽ bị dụ mà lên tiếng nói chuyện.
Tần Phong lại đang bị ma tính khống chế, chưởng đánh ra hàng loạt, không có suy nghĩ nên không có mục đích, vô tình lại là đang dùng cách đơn giản nhất, dụ tiểu độc thần nói chuyện.
Quả nhiên, tiểu độc thần đã tiếp tục lên tiếng:
- Ha ha, tiểu tử, ngươi cứ đánh lung tung như thế, đến khi nội lực cạn hết, ngươi sẽ c·hết ngay đó. Hay là ngươi chơi với ta một chút trước khi c·hết đi.
Tiểu độc thần vừa dứt lời, hàng loạt các mũi tên tẩm độc từ khắp các hướng được bắn về phía Tần Phong. Đây chính là một trong những cái bẫy do tiểu độc thần tạo ra.
Hôm nay, tiểu độc thần dùng cái bẫy này đề g·iết Tần Phong, đoán rằng Tần Phong sẽ bị biến thành một con nhím.
Nhưng bao nhiêu đó làm sao đủ để đối phó được một vị cao thủ.
Tay phải của Tần Phong đánh một chưởng sang ngang. Toàn bộ mũi tên bắn đến bên phải Tần Phong b·ị đ·ánh bật ngược lại.
Đó chính là hướng mà tiểu độc thần đang ẩn nấp.
Tiểu độc thần đã bị những mũi tên của bản thân dùng để đối phó Tần Phong khóa cứng lại trên một cây đào khổng lồ.
Chỉ một chiêu, tiểu độc thần đã bại.
Tiểu độc thần còn có võ công chưa sử dụng đến mà, còn có rất nhiều bẫy chưa được kích hoạt mà.
Trước kia hoành hành bá đạo trong U Linh Lâm, không hề biết sợ là gì.
Hôm nay, tiểu độc thần đã được nếm trải cảm giác sợ hãi là như thế nào.
Tần Phong mang theo đôi mắt bốc lửa màu đỏ của máu, đi ra từ trong sương mù màu hồng nhạt. Trong mắt tiểu độc thần, Tần Phong giống như là thiên ma đi ra từ cõi địa ngục vậy.
Trong khoảng khắc, tiểu độc thần cảm giác nơi đây trở nên xa lạ, tiểu độc thần là người nơi khác đi lạc vào đây, còn nơi đây là địa ngục do Tần Phong làm chủ mới đúng.
Thực chất, cảnh tượng Tần Phong đi ra từ sương mù màu hồng, là do Tần Phong xuất hiện trong tầm nhìn của tiểu độc thần. Còn sương mù màu hồng, vẫn tràn ngập khắp U Linh Lâm. không có nơi nào quanh đây là không có sương mù cả.
Khi Tần Phong dơ ra một trảo mang theo ma khí cuồn cuộn, tiểu độc thần đã tưởng rằng mình sẽ phải c·hết dưới ma trảo đó.
Tiểu độc thần đã nhắm chặt hai mắt của mình lại, chờ đợi c·ái c·hết.
Vậy mà may mắn lại kịp mỉm cười với tiểu độc thần.
Tần Phong buỗng nhiên dừng tay lại, cơ thể không hề cử động nữa.
Chính là do độc tính ẩn bên trong sương mù màu hồng, nó đã bắt đầu phát huy hiệu quả lên trên người Tần Phong.
Tâm trí của Tần Phong lúc này đã bị chìm trong ảo mộng của chính mình, không còn nhận thức sự vật ở bên ngoài thế giới thật được nữa.
Độc tính hòa bên trong sương mù màu hồng, không phải là loại độc gây c·hết người, mà là loại độc làm mê man tâm trí con người, khiến người đó bất tri bất giác rơi vào mộng cảnh của bản thân.
Tiểu độc thần, đợi mãi mà không thấy một trảo của Tần Phong đánh xuống, từ từ mở hé hai mắt ra, thấy Tần Phong đã rơi vào cơn mê man. Tiểu độc thần thở ra một hơi, thả lỏng cơ thế.
Lớp y phục bên ngoài của tiểu độc thần bung ra, vậy mà tiểu độc thần lại mang cơ thể của một bé gái khoảng mười mười một tuổi.
Dễ dàng thoát ra khỏi lớp y phục bên ngoài của mình, tiểu độc thần dùng cách kim thiền thoát xác mà chạy đi.
Tiểu độc thần đã rất sợ hãi Tần Phong, mà không kịp suy nghĩ gì đã chạy đi, mặc dù Tần Phong đang chìm vào trong mộng ảo của chính mình.
Nếu là người ác tâm suy nghĩ một chút, nhất định sẽ dùng một dao xuyên qua tim Tần Phong, g·iết c·hết hắn.
Còn nếu suy nghĩ xa hơn một chút, Tần Phong có võ công cao như vậy, biết đâu Tần Phong có cơ thể đao thương bất nhập, một dao không xuyên được qua tim Tần Phong, ngược lại đánh thức Tần Phong, lúc đó may mắn cũng sẽ không còn mỉm cười nữa, chạy đi mới là biện pháp hay nhất.
Tiểu độc thần sợ hãi bỏ chạy mà không suy nghĩ, vừa hay lại là biện pháp hay nhất mà người thông minh có thể nghĩ ra.
Về phía Tần Phong, việc chìm trong mộng ảo của chính mình, ngược lại đang giúp tâm trí hắn dần thoát ra khỏi sự khống chế của ma tính.
Không ngờ, sương mù màu hồng này, còn mang theo hiệu quả của xuân dược. Ảo cảnh mà Tần Phong nhìn thấy, lại là cảnh mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của Trần Như Ngọc.
Ma tính của Tần Phong một lần nữa dần thu lại, ẩn lập vào một góc trong tâm trí Tần Phong, nhường chỗ cho cảm xúc của tình yêu dâng lên.
Đến khi thoát ra khỏi cơn mộng ảo của mình, tâm trí của Tần Phong đã trở lại như lúc bình thường.
Độc tính của sương mù màu hồng vẫn còn ở trong cơ thể. Tần Phong có thể vận công mà dễ dàng ép chỗ độc tính đó ra ngoài.
Nhưng mà Tần Phong vẫn cứ để mặc cho độc tính tồn tại trong cơ thể như vậy, vì độc tính này cho hắn cảm giác rằng hắn có được Trần Như Ngọc.
Có thể thấy rằng, Tần Phong đã yêu Trần Như Ngọc đến mức điên dại, bị tình yêu đơn phương của mình làm cho si ngốc luôn rồi.
Tận hưởng cảm giác ảo tưởng có được Trần Như Ngọc thêm một khoảng thời gian nữa, Tần Phong mới bắt đầu đuổi theo dấu vết của tiểu độc thần.
Tiểu độc thần đã chạy được một đoạn rất xa, nhưng vẫn chưa đến được nơi mà hắn muốn đến.
Tần Phong thi triển Phong Thần Thông bay đi như gió, rất nhanh đã đuổi gần kịp tiểu độc thần.
Một chạy một đuổi đến một thác nước, đây chính là nơi mà tiểu độc thần muốn đến, vừa lúc Tần Phong cũng đã đuổi kịp đến.
Nơi đây vậy mà lại không bị sương mù màu hồng bao phủ.
Hoa đào nơi đây cũng vẫn giữ lại được màu sắc vốn có của hoa đào bình thường, chứ không phải là bị nhuộm đỏ thành màu máu.
Những ánh nắng vàng chiếu xuống mặt nước, long lanh khiến cho cảnh sắc càng trở lên tuyệt đẹp, tiên cảnh có lẽ cũng chỉ đẹp đến như thế này mà thôi.
Tần Phong không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh sắc nơi đây, nhiệm vụ của hắn là bắt tiểu độc thần, ép hắn giao ra thuốc giải cho đồng bạn của mình.
Còn về phía tiểu độc thần, tuy đã đến được nơi bản thân muốn đến, lại vẫn rất sợ hãi Tần Phong, sợ rằng hắn sẽ ra tay g·iết mình, sợ chỗ dựa vững chắc nhất của mình cũng không thể cứu nổi mình.
Nhìn vào thái độ sợ hãi của tiểu độc thần đối với Tần Phong, người nào thấy cũng đều sẽ nghĩ Tần Phong muốn làm hại đứa bé gái này.
Bên trong thác nước, có hai chưởng lực được đánh ra, hướng về phía Tần Phong.
Vốn dĩ chỉ là hai chưởng có uy lực bình thường, vậy mà khi hòa làm một với nhau, uy lực lại tăng lên theo cấp số nhân, không thể nào coi thường được.
Chưởng lực dung hợp này là loại gây sát thương ở diện rộng, lại đánh ra một cách bất ngờ. Tần Phong không có cách nào né tránh, chỉ có thể đón đỡ.
Một chưởng đánh ra được để thăng bởi Phong Thần Thông, đón đỡ chưởng lực dung hợp đánh ra từ bên trong thác nước.
" Bùm " một tiếng, con suối nhỏ dưới dòng thác nước nổ tung, nước bắn lên cao đến tận trời.
Tần Phong bị dư lực dội ngược lại đẩy lui.
Lần đầu tiên sử dụng thần thông của mình đề thăng chưởng pháp, mà lại bị đẩy lui, điểu này khiến Tần Phong cảm thấy bất ngờ.
Phải biết rằng, lúc bước chân vào trong U Linh Lâm, ma lực của Tần Phong đã vô tình được đề thăng lên một cảnh giới, đã vượt hơn hẳn khi Tần Phong rời khỏi ma cung.
Vậy mà lúc này, Tần Phong dường như vừa bị một chưởng tùy ý đẩy lui lại.
Người trốn ở bên trong thác nước, chẳng nhẽ là cao thủ tuyệt thế, có tên trong Tuyệt Thế Bảng.
Từ lúc tên mình xuất hiện trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, miễn là cao thủ gặp được Tần Phong, đều là chưa phân thắng bại, chưa chịu dừng.
Tần Phong tưởng rằng lần này cũng sẽ như vậy, muốn bắt được tiểu độc thần, thì phải đánh thắng người này.
Một lần nữa vận ma công lên mức cao nhất, Tần Phong tay trái thi triển Băng Thần Thông, tay phải thi triển Phong Thần Thông, phối hợp với nhau đánh ra một đòn.
Cuồng phong kéo theo băng tuyết, hóa thành một cơn lốc băng đánh về hướng dòng thác nước.
Cái lạnh từ Băng Thần Thông đủ sức băng phong tất cả vạn vật.
Dòng nước trên thác đang chảy từ trên xuống dưới, đúng theo quy luật của tự nhiên, bỗng dưng ở giữa khoảng không lại thay đổi dòng, tạo thành một vòng xoáy nước bắn ra, nghênh đón một chiêu băng phong hợp kích của Tần Phong.
Nhìn kĩ, ta có thể thấy, chính là có hai chưởng lực, một âm một dương, đang xoay tròn tạo thành hình thái cực, điều khiển nước trên thác đổichieeufu.
Lốc xoáy băng phong đối đầu với xoáy nước thì ngang ngửa, bất phân thắng bại.
Lần này, Tần Phong dùng đến hai loại thần thông phối hợp với nhau, đã không bị rơi vào thế hạ phong nữa rồi.
Hai bên giằng co, đấu sức bền với nhau.
Một bên thì có ma năng vô cùng vô tận, không hề biết mệt.
Bên còn lại thì là thái cực, âm dương bổ trợ, sinh mãi không ngừng.
Nếu là như vậy, hai bên phải đấu đến bao giờ đây?
Cả hai bên dường như là có cùng suy nghĩ,cùng một lúc xuất ra mười hai thành công lực. Cuối cùng, hai chiêu lại triệt tiêu nhau hoàn toàn, vạn vật xung quanh dòng thác lại trở về như cũ.
Bên trong dòng thác, phát ra tiếng nói của một người đàn ông:
- Hai phụ phụ ta đã rút khỏi giang hồ nhiều năm như vậy, không ngờ hiện tại trên giang hồ, thanh niên trẻ tuổi lại có nội lực thâm hậu đến như vậy.
Rút khỏi giang hồ, tự nhiên sẽ không có tên trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, chỉ là Tần Phong không ngờ, đấu với hắn vậy mà là hai người phối hợp, chứ không phải là một người.
Không để Tần phong suy nghĩ thêm, bên trong thác nước vậy mà lại có chưởng phong tiếp tục đánh ra.
Hai vị tiền bối đã rút khỏi giang hồ này, hôm nay gặp được Tần Phong, có lẽ đã ngứa ngáy tay chân rồi.
Lần này t·ấn c·ông Tần Phong, không phải là một chưởng có uy lực cực mạnh, mà là hàng loạt chưởng đánh ra, liên miên không dứt, vô cùng vô tận.
Hàng ngàn chưởng phong đánh ra, vừa nhanh vừa mạnh, uy thế kinh thiên động địa, còn đáng sợ hơn một chưởng uy lực vô cùng lúc ban đầu.
Tốc độ chưởng phong đánh ra cực kì nhanh, lại là số lượng lớn, muốn chống đỡ lại, chỉ có tốc độ của phong và lôi.
Biết là như vậy, nhưng đối phương đã nắm thế chủ động, nếu bây giờ Tần Phong ra tay chống lại, vẫn sẽ bị rơi vào thế hạ phong.
Thủy Thần Thông lại được Tần Phong sử dụng trước, một bức tường nước lớn được dựng lên từ con suối dưới dòng thác nước, che chắn chưởng phong đang đánh đến cho Tần Phong.
Lúc này, Tần Phong mới sử dụng Phong Lôi hợp kích, xuất quyền liên tiếp, đối kháng lại với đối thủ.
Lôi điện từ tất cả mọi hướng tràn về, kết hợp cùng quyền phong, một lần nữa cân bằng với thế công của hai phu phụ tiền bối ở bên trong thác nước.
Hai bên đối chiêu, người bình thường nhìn vào, thấy hai bên mới chỉ xuất ra ba chiêu. Còn cao thủ nhìn vào, sẽ thấy hai bên đã giao thủ với nhau cả trăm chiêu.
Đó là những đại chiêu cả hai bên tung ra còn ẩn chứa nhiều biến hóa, chứa đựng cả trăm ngàn chiêu thứ nhỏ khác nhau.
Hai bên giao thủ cách nhau bởi một tầng thác nước đang đổ xuống. Tần Phong vẫn chưa sử dụng thần thông mạnh nhất, có uy lực nhất của mình.
Bên trong thác nước, hai phu phụ tiền bối kia cũng mới chỉ sử dụng bảy phần thực lực của họ.
Cách không đối chiêu, cả hai bên vẫn còn đang thăm dò lần nhau.
Nhưng nếu cứ mãi như vậy thì không thể nào phân thắng bại được.
Bây giờ, một là cả hai bên cùng dừng tay lại nói chuyện, không cần phải dốc hết sức, để đi đến kết cục lưỡng bại câu thương. Hai là cả hai bên sẽ phải dùng đến tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, để có thể phân thắng bại..
Bên trong thác nước, lại vang lên tiếng nói của người đàn ông:
- Tiểu tử, ngươi còn trẻ như vậy, mà đã có thể đánh với bảy phần thực lực của hai phu phụ ta. Có thể thấy ngươi đã phải khổ luyện như thế nào mới có được công lực đáng sợ như vậy. Nếu bây giờ ngươi thu tay lại, rời khỏi U Linh Lâm này, hứa sẽ không bao giờ đặt chân vào bên trong U Linh Lâm nữa. Hai phu phụ chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Quả nhiên, hai phu phụ tiền bối kia vẫn chưa sử dụng hết mười phần thực lực, vẫn còn bảo lưu lại sát chiêu chưa sử dụng đến.
Nhưng Tần Phong vẫn không hề sợ hãi, hắn vẫn còn có thần thông mà hắn cho là vô địch - Ma Huyệt Thần Thông, cùng với thần thông có uy lực hủy thiên diệt địa - Vũ Thần Thông.
Thế nên, Tần Phong vẫn rất tự tin vào ma công của mình, không hề có ý định rút lui. Tần Phong lên tiếng trả lời:
- Hai vị là tiền bối võ lâm, đúng là lời của hai vị, người là vãn bối như ta nhất định phải nghe theo. Nhưng từ lúc gia nhập vào giang hồ cho đến này, đây là lần đầu tiên ta gặp được đối thủ, làm sao có thể chưa phân thắng bại mà đã bỏ đi được cơ chứ?
Tần Phong lúc này đã không còn quan tâm đến tiểu độc thần, mà hắn muốn thỏa mãn chiến tâm trong lòng, được đánh một trận sảng khoái với đối thủ.
Thấy bản thân đã lên tiếng cảnh cáo, muốn để Tần Phong an toàn rời đi, vì tiếc một nhân tài trẻ tuổi trong võ lâm.
Vậy mà Tần Phong vẫn còn ngoan cố ở lại.
Nếu đã vậy thì, hai phu phụ đành phải dùng đến bản lĩnh g·iết người chân chính của họ thôi.
Tuy ngay từ đầu, hai phu phụ đã đánh ra toàn bộ mười thành công lực, nhưng võ công của hai người cũng không chỉ có như vậy, mà còn có điểm đặc sắc khác, chính là độc.
Võ công thi triển ra bởi độc công, uy lực phá hủy nhất thời có thể không tăng lên bao nhiêu, nhưng hiệu quả g·iết địch mà độc công đem lại thì vượt ngoài sức tưởng tượng.
Năm xưa, khi hai phu phụ còn tung hoành trên giang hồ, số cao thủ c·hết dưới độc công của bọn họ, là một con số không thể nào đếm được.
Chưởng phong mà hai phu phụ xuất ra, vẫn dày đặc như trước, lại có thêm muôn vàn màu sắc biến hóa đi cùng, tự nhiên là có ẩn giấu huyền cơ bên trong, không thể nào mà không đề phòng được.
Cách không đối chưởng, tuy không thể bị trúng độc luôn, nhưng độc tính vẫn hòa vào bên trong không khí xung quanh, khiến cho đối thủ từ từ bị trúng độc.
Mà phá hủy đi một thứ gì đó một cách từ từ, đó mới là cách phá hủy đáng sợ nhất.
Quả nhiên, chỉ mới đối chưởng thêm một lúc, da thịt cơ thể Tần Phong đã có biểu hiện bị trúng độc, biến đổi thành nhiều loại màu sắc loang lổ khắp cơ thể.
Nếu không phải Tần Phong có ma lực thâm hậu, hắn dù cho có mười cái mạng cũng không đủ để c·hết.
Mà nếu như cứ tiếp tục như vậy, Tần Phong cũng sẽ chỉ có con đường c·hết.
Đã đến lúc phải sử dụng chiêu thức khác rồi. Ma Huyệt Thần Thông đã được Tần Phong thi triển ra.
Hơn mười vòng xoáy tử hắc sắc to như là cái mâm ăn cơm xuất hiện, chắn trước người Tần Phong, không để một giọt nước nào có thể bắn được vào người Tần Phong.
Khi Tần Phong luyện thành Khống Thiên Ma Công, thấy được Ma Huyệt Thần Thông. vừa có thể công, vừa có thể thủ, lại có khả năng thôn phệ vạn vật.
Tần Phong tự tin rằng, đây chính là ma công vô địch thiên hạ, không có cách nào phá giải nó được.
Có Ma Huyệt che chắn trước người, Tần Phong có thể yên tâm vận công giải độc trên cơ thể.
Vận ma công lên mức cao nhất, Tần Phong sử dụng Hỏa Thần Thông, tự thiêu đốt cơ thể mình.
Ma hảo cháy khắp toàn thân Tần Phong, chỉ trong một khắc, độc khí đã được loại bỏ hoàn toàn.
Chỉ là da thịt của Tần Phong vì bị đốt nên cũng bị bỏng, cháy xém, bong tróc ra.
May mà Tần Phong còn có ma thể tự động hồi phục.
Thu lại Hỏa Thần Thông, ma khí dâng lên, bao quanh cơ thể Tần Phong.
Đến khi ma khí thu lại, cơ thể Tần Phong đã không còn một v·ết t·hương nào cả.
Chứng kiến trận đấu của hai bên từ đầu đến bây giờ, tiểu độc thần đi qua hết bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Hai phu phụ bên trong thác nước chính là cha mẹ của tiểu độc thần.
Tiểu độc thần chỉ biết, cha mẹ của mình rất là đáng sợ và lợi hại, lại không rõ thực lực của hai người. Không ngờ được cha mẹ của mình lại có võ công cao cường đến như vậy. Nhưng sao cha mẹ lại không dạy cho mình?
Còn Tần Phong, không ngờ hắn cũng có võ công cao cường như vậy, có thể đánh ngang với cha mẹ tiểu độc thần.
Mà cái cảnh tượng Tần Phong dẫn hỏa thiêu thân, dẫn động ma khí để chữa lành mọi v·ết t·hương trên da thịt, tiểu độc thần cũng đã chứng kiến toàn bộ.
Hai chân của tiểu độc thần không ngừng run rẩy, đã không thể nào đứng vững nữa rồi. "Người ở trước mắt, thật sự là ma quỷ sao? "
Tần Phong hồi phục hoàn toàn, cũng đã đến lúc hắn kết thúc trận đấu này ở đây rồi.
Vũ Thần Thông cùng Lôi Thần Thông - hai loại thần thông có sức mạnh phá hủy kinh khủng nhất, được Tần Phong cùng lúc thi triển ra.
Lưu tinh vũ cùng lôi điện không xuất hiện từ trên bầu trời, mà bắn ra từ bên trong ma huyệt của Tần Phong.
Uy lực của hai loại thần thông này là cực kì đáng sợ, với sức lực của con người, làm sao có thể chống đỡ được đây?
Hàng loạt chưởng phong đánh ra, cũng chỉ có thể ngăn cản tốc độ bay đến của lưu tinh vũ một chút.
Thiên thạch cùng lôi điện mang sức mạnh hủy diệt, đi đến đâu là làm mọi thứ nổ tung đến đấy.
Một nơi được xem là tiên cảnh hiếm có của nhân gian, cứ như vậy mà bị phá hủy đi.
Hai phụ phụ trốn bên trong thác nước, bị Tần Phong đánh bại, trọng thương, cuối cùng cũng phải lộ diện.
Thân hình của hai phu phụ lộ ra bên ngoài, đến cả Tần Phong khi nhìn thấy cũng không khỏi buồn nôn. Đó không phải là con người nữa rồi, mà là hai con quái vật gớm gh·iếp.
Cơ thể thì trương phình khổng lồ, to lớn gấp bốn năm lần người trưởng thành bình thường, da thịt thì nổi đầy những bọng nước, do độc tính đã ăn vào trong máu lâu năm.
Máu từ cơ thể họ chảy ra, có màu tím đen. Chỉ một giọt rơi xuống, cũng đủ để ăn mòn một viên đá lớn.
Sợ rằng, nếu như là người biết cách sử dụng, chỉ một giọt máu độc đó thôi, cũng đủ để hạ độc c·hết hết cả một thành trì.
Tuy hai phu phụ đã bị Tần Phong đánh trọng thương, nhưng trên gương mặt bọn họ lại lộ ra nét mặt vui mừng.
Tần Phong nhất thời cùng không hiểu, tại làm sao hai người đó lại có biểu cảm như vậy.
Cho đến khi, tay của người đàn ông nhấc ra, trên tay ông ta cầm một hộp gỗ, Tần Phong mới có thể lờ mờ đoán ra được, hai phu phụ quái nhân bọn họ vui mừng vì cái hộp gỗ đó.
Kỳ lạ thật, bọn họ sống bên trong dòng thác nước, hộp gỗ lại ở trong tay bọn họ, vì sao lúc này mới tỏ ra vui sướng như vậy?
Cắt ngang tâm trạng vui sướng của hai phu phụ quái nhân kia, Tần Phong lên tiếng:
- Vãn bối là Tần Phong, xin ra mắt hai vị tiền bối, vừa rồi nếu vãn bối có điều gì mạo phạm, xin hai vị tiền bối lượng thứ.
Đúng là thanh niên trẻ tuổi mới gia nhập vào giang hồ, còn non kinh nghiệm, Tần Phong còn giữ tính cách kiêu ngạo của thời thiếu niên mười ba tuổi, cách nói chuyện thật là khiến cho người khác phải khó chịu.
Rõ ràng vừa ra tay đánh hai phu phụ nhà người ta trọng thương, vậy mà lại không biết ngượng mồm, đòi người ta phải lượng thứ cho mình.
May vừa đúng lúc, dù bị Tần Phong đánh trọng thương, tậm trạng của hai phu phụ lại đang rất tốt. Cho nên cả hai người đều không chú ý đến câu từ của Tần Phong nói ra.
Về phía tiểu độc thần, hắn không ngờ cha mẹ mình lại biến đổi thành hình dạng như vậy.
Lúc đầu, tiểu độc thần còn trách vì sao cha mẹ không truyền võ công cho mình. Nhưng nếu luyện thành võ công như bọn họ, mà cơ thể lại bị biến đổi thành giống như quái vật thế kia, tiểu độc thần thà không luyện còn hơn.
Người đàn ông quái nhân lại lên tiếng:
- Tên ngươi là Tần Phong sao? Có phải Võ Lâm Chí Tôn - Ma Thánh - Tần Phong không?
Nghe được câu hỏi dành cho mình, Tần Phong tự hào trả lời:
- Chính là vãn bối. Không ngờ hai vị tiền bối ẩn cư nơi đây, xa rời thế nhân, vậy mà cũng biết đến Giang Hồ Long Hổ Bảng.
Có được đáp án từ câu trả lời của Tần Phong, người đàn ông lại cười lên nói liền ba câu dài:
- Ha ha ha, nếu là Võ Lâm Chí Tôn, hai phu phụ bọn ta có bại cũng không có gì để nói.
- Trong lúc giao thủ với ngươi, thấy ngươi còn trẻ tuổi mà đã có công lực thâm hậu như vậy, lại có thần thông điều khiển được cả thiên địa, phu phụ bọn ta đã lờ mờ đoán ra thân phận của ngươi rồi.
- Mà đã là Võ Lâm Chí Tôn, hành xử có kiêu ngạo một chút, cũng là điều dễ hiểu.
Tần Phong lúc này lại tỏ ra khiêm tốn nói:
- Vừa rồi khi giao thủ, hai vị tiền bối thể hiện ra công lực cũng thật là thâm hậu, độc công của hai vị cũng rất lợi hại, vãn bối chỉ là may mắn mới có thể thắng được mà thôi.
Thấy Tần Phong ra vẻ khiêm tốn, người đàn ông lại nói:
- Có gì là may mắn cơ chứ, võ công thần kì ma ngươi thể hiện ra, càng về sau thì càng lợi hại, phu phụ bọn ta không phải là đối thủ của ngươi được.
Khẳng định thực lực của Tần Phong xong, người đàn ông lại lên tiếng hỏi:
- Hôm nay, không hiểu vì sao Võ Lâm Chí Tôn lại đi vào U Linh Lâm này?
Tần Phong quay sang nhìn tiểu độc thần một cái, rồi thành thật trả lời:
- Vãn bối cùng vài vị bằng hữu của mình, đi qua vùng núi bên ngoài, vô tình gặp một đám sơn tặc sử dụng độc dược ám toán. Nhưng bằng hữu của vãn bối, tuy không bị đôc c·hết, nhưng nội lực đã bị tiêu tán hết đi. Bọn sơn tặc đã dùng hết thuốc giải, nghe bọn chúng nói là thuốc giải chỉ có vị tiểu độc thần này là có, nên vãn bối tới đây để xin thuốc giải.
Nghe câu hỏi của Tần Phong, người đàn ông gật đầu nói:
- Quả nhiên là như vậy, độc của Độc Vương và Độc Hậu - hai phu phụ bọn ta, dù không phải là loại độc gây c·hết người, thế gian vẫn không có người nào có thể giải được.