Khống Thiên Ma Công

Chương 9: Chân Long Phương Bắc



Chương 9: Chân Long Phương Bắc

Độc Vương và Độc Hậu, hai cái tên đã biến mất khỏi giang hồ từ lâu, tưởng chừng như không còn ai nhớ đến.

Hôm nay, hai danh hiệu đó lại được đọc lên, khiến Tần Phong bất ngờ.

Tần Phong còn nhớ, Liễu Nguyên từng kể rằng: " Bốn mươi năm trước, có hai phu phụ là hai cao thủ sử dụng độc, tự xưng là Độc Vương và Độc Hậu. Người chồng thì phong độ tiêu sái, người vợ cũng là một tuyệt thế mỹ nhân. Nhưng đằng sau hai con người đó, lại là hai con ác quỷ đam mê g·iết người, dù là người bình thường vô tội bọn họ cũng không tha. Hai phu phụ tung hoành khắp thiên hạ năm nước. Chính ma hai đạo khi gặp đều chỉ có thể đi đường vòng. Chỉ cho đến một ngày, Phổ Đức Thần Tăng vì nhân sĩ giang hồ, sử dụng phật lực vô biên, thu phục hai phu phụ bọn họ. Từ đó, hai cái tên Độc Vương và Độc Hậu biến mất khỏi giang hồ, giống như chưa từng xuất hiện vậy. "

Có thể thấy rằng, nếu như Độc Vương và Độc Hậu một lần nữa xuất hiện trên giang hồ, thì sự sắp xếp thứ hạng trên Giang Hồ Long Hổ Bảng sẽ nhất định phải thay đổi.

Thực lực khi hai phu phụ phối hợp với nhau, đủ sức khiến cho cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng cũng phải dè chừng ba phần. Điều này đã được chứng minh từ trận đấu giữa hai phu phụ cùng với Tần Phong.

Chỉ là, theo lời kể của Liễu Nguyên, cả hai phu phụ bọn họ đều thuộc những người có ngoại hình. Nhưng hôm nay, Tần Phong gặp mặt ở đây, lại là hai quái nhân có ngoại hình cực kì ghê tởm.

Không quan tâm nhiều đến nguyên nhân Độc Vương và Độc Hậu trở thành quái vật, Tần Phong lúc này quan tâm hơn tới thuốc giải, quay về giải độc cho đồng bạn của mình.

Sau khi nhận được thuốc giải từ tay tiểu độc thần, Tần Phong ngay lập tức trở về sơn trại của Trình Thế Minh.

Trên đường trở về, Tần Phong không gặp được bất kì một tên sơn tặc nào, khiến cho trong lòng Tần Phong không khỏi lo lắng.

Dùng tốc độ nhanh nhất, quay về đến cổng sơn trại, cảnh tượng trước mắt Tần Phong hiện giờ, có thể dùng bốn chữ: " vườn không nhà trống " để miêu tả.

Đồ đạc và dụng cụ sinh hoạt hàng ngày của bọn sơn tặc vung vãi khắp nơi, giống như bị ai đó lục tung lên vậy. Từ cồng nhìn vào bên trong sơn trại cũng không có một bóng người.

Tần Phong vô cùng lo lắng, vội đi tìm đồng bạn của mình. May mắn là, Tần Phong đã lo lắng thừa rồi, nhóm người Liễu Nguyên vẫn ở lại trong sơn trại chờ Tần Phong.

Thấy Liễu Nguyên và Trần Như Ngọc không sao, Tần Phong thở ra một hơi dài, trút đi hết sự lo lắng ở trong lòng, Tần Phong lên tiếng hỏi:

- Liễu đệ, đã xảy ra chuyện gì ở đây vậy?

Thấy Tần Phong xuất hiện, nhóm Liễu Nguyên cũng rất vui mừng, Liễu Nguyên trả lời Tần Phong:

- Tần huynh, huynh trở lại thật là tốt quá. Có vẻ như đám sơn tặc rất sợ tên tiểu độc thần đó, huynh vừa mới đi khỏi, chúng liền vội vàng rời sơn trại đi nơi khác.

Tần Phong nghe Liễu Nguyên nói vậy, đã hoàn toàn yên tâm, lại nói tiếp:

- Ta đã lấy được thuốc giải ở đây rồi, mọi người hãy mau dùng đi.

Sau khi mọi người dùng thuốc giải do Tần Phong mang về, tuy chưa thể hoàn toàn hồi phục lại nội công trong cơ thể, vẫn lập tức vội vàng lên đường, trận quyết đấu trên Trúc Lâm Tự không còn bao lâu nữa sẽ bắt đầu, bọn họ không còn nhiều thời gian để ở lại nơi này, đành phải vừa đi, vừa chờ nội công hồi phục.

Cách ba ngày trước trận quyết đấu trên Trúc Lâm Tự, nhóm người Tần Phong cuối cùng cũng đã đến được khu vực dân cư dưới chân núi Trúc lâm Tự.

Vừa đến nơi, Tần Phá Thiên ngay lập tức đã ghì cương ngựa, cho ngựa của mình dừng lại.

Khi mọi người quay đầu lại nhìn Tần Phá Thiên, không để một ai kịp lên tiếng hỏi, Tần Phá Thiên đã ôm quyền lên tiếng trước:

- Hai vị tiền bối, Tần huynh, Liễu huynh, thân phận của ta và sư muội đặc biệt, chúng ta tạm thời chia tay nhau tại đây, hẹn gặp lại mọi người ở trên Trúc Lâm Tự.

Mọi người đều đã biết thân phận của Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc, nên không ai lên tiếng ngăn cản.

Chỉ là trong nhóm, có hai người không muốn chia tay.

Một người là Tần Phong, hắn đã quá mê đắm Trần Như Ngọc, hắn muốn đi cùng nàng, ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, nhưng hắn có lí do gì để ở bên cạnh nàng đây?

Người còn lại là Trần Như Ngọc - người con gái mà Tần Phong thầm yêu, nàng cũng đang biết yêu, nhưng người nàng yêu không phải Tần Phong, mà là bạn thân của Tần Phong - Liễu Nguyên.

Nàng rất muốn ở bên cạnh Liễu Nguyên, trở thành người phụ nữ của Liễu Nguyên, ở nhà đợi chàng sau mỗi lần chàng đi xa trở về.

Chỉ là tâm ý của nàng, có thể Liễu Nguyên vẫn chưa nhận ra, cũng có thể Liễu Nguyên vẫn đang cố tình tránh né.

Mọi người chia tay nhau, trong nhóm hiện tại còn Cái Vương, Đỗ Cuồng, Tần Phong và Liễu Nguyên.

Bốn người cùng nhau vào một quán trọ, múc đích thuê phòng nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới lên Trúc Lâm Tự.

Từ một tháng trước, người trong giang hồ đổ dồn về Trúc Lâm Tự ngày một nhiều, các tửu lâu toàn bộ đã kín phòng.

May mắn nhóm Tần Phong đều là cao thủ trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, chỉ cần Đỗ Cuồng ra mặt, chuyện có hai phòng để ở là một chuyện dễ dàng.

Cái Vương là nữ nhân nên ở riêng một phòng, ba người còn lại thì ở trong một phòng.

Sau khi ổn định chỗ ở tạm thời, cả bốn người lại cùng nhau xuống tầng một của tửu lâu uống rượu.

Do số người đổ dồn lên Trúc Lâm Tự là cực kì đông, cho nên không thiếu những người vì mục đích cá nhân mà đến.

Có thể chia những người này thành ba nhóm người.

Nhóm đầu tiên, là những người vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của các cao thủ trên giang hồ, đặc biệt là các cao thủ có tên trên Giang Hồ Long Hổ Bảng mà đến.

Nhóm thứ hai, là những người vì danh mà đến, bọn họ tự cho rằng bản thân có võ công cao cường, nhưng lại chưa có cơ hội tỏa sáng, nhân dịp các cao thủ trên giang hồ tề tựu về đây, muốn tìm cơ hội thách đấu một phen, giành lấy danh tiếng trên giang hồ.

Nhóm thứ ba, là những người vì thù mà đến, đã là người trong giang hồ thì chắc chắn sẽ có không ít kẻ thù. Lúc bình thường, không biết tìm kiếm kẻ thù ở nơi nào. Thì bây giờ, người giang hồ đổ xô về Trúc Lâm Tự ngày một đông, muốn tìm kiếm kẻ thù của mình thì đây cũng là một cơ hội.



Tần Phong thuốc nhóm đầu tiên và thứ ba. Hắn vừa muốn gặp các cao thủ khác trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, vừa muốn nhân cơ hội tìm kiếm gia gia của mình.

Nhóm của Tần Phong, vì sự xuất hiện của ba cao thủ trên Hào Kiệt Bảng nên tránh được rất nhiều phiền phức. Do cao thủ trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, người bình thường tự biết không dễ gì mà động vào, lúc này lại còn xuất hiện cùng nhau.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn mọi người đều sợ cao thủ trên Hào Kiệt Bảng.

Nếu là người trên Hào Kiệt Bảng thì sao phải e ngại người khác trên Hào Kiệt Bảng.

Khi nhóm Tần Phong đang say sưa uống rượu, bên ngoài cửa ra vào xuất hiện tám người.

Vừa nhìn là đã biết, trong số tám người này, ai nấy cũng đều có võ công không hề yếu.

Người đi đầu tám người lên tiếng:

- Chúc Mạnh Hùng, bọn ta đã chờ ngươi ở đây lâu rồi.

Dám gọi thẳng tên của Đỗ Cuống, quả nhiên người tới không phải dạng người đơn giản.

Hắn chính là Hoa Phi Vũ - Minh chủ võ lâm Bắc Ly.

Bảy người đi bên cạnh Hoa Phi Vũ lần lượt là chưởng môn bảy phái: Hoa Kiếm, Phong Nha, Tản Viên, Long Hưng, Đà Sơn, Quảng Sơn, Mộc Sơn.

Thấy nhóm người giang hồ vừa mới vào có vẻ như là muốn gây chuyện, vì e ngại danh tiếng của Hoa Phi Vũ và bảy vị chưởng môn, những người không liên quan lập tức rời đi, không dám ở lại trong quán trọ.

Vốn dĩ Đỗ Cuồng là bạn thân của Tiêu Dao Hầu - Lý Thế Xương và Vạn Kim Công Tử - Vạn Tam Kha. H

Hoa Phi Vũ là minh chủ võ lâm Bắc Ly cũng là chỗ thân quen của hai người kia.

Chỉ là Hoa Phi Vũ lại không có tấm lòng hào hiệp cần có của một vị minh chủ, mà hắn lại là một người yêu thích hư danh, lòng dạ hẹp hòi.

Cho nên khi hắn xếp sau Đỗ Cuồng trên Giang Hồ Long Hổ Bảng và không nhận được sự coi trọng của hai người kia bằng Đỗ Cuồng, Hoa Phi Vũ đã nảy sinh sự ghen ghét đối với Đỗ Cuồng.

Đáng ra cả hai đã có thể trở thành bằng hữu, nhưng vì tính cách giả tạo và lòng dạ hẹp hòi của Hoa Phi Vũ, nên cả hai đã trở thành kẻ địch của nhau, vừa gặp là phải động thủ.

Đỗ Cuồng thấy người đến là Hoa Phi Vũ, cũng không thèm để ý đến xung quanh, lên tiếng đáp trả:

- Thì ra là tên giả tạo nhà ngươi, lần trước bị ta đánh cho phải cúp đuôi bỏ chạy, lần này còn dám đến đứng trước mặt ta sao?

Đỗ Cuồng và Hoa Phi Vũ, một người thích tiêu dao tự tại - một người bị danh lợi quấn thân, một người hành xử phóng khoáng - một người gò bó bởi lễ nghi, một người xếp thứ sáu trên Hào Kiệt Bảng - một người xếp thứ bảy trên Hào Kiệt Bảng. Hai người thực sự rất thích hợp để làm kẻ địch của nhau.

Khi Hoa Phi Vũ nghe Đỗ Cuồng nhắc lại chuyện bị Đỗ Cuồng đánh cho phải bỏ chạy, cảm thấy danh dự bị xúc phạm, cơn tức giận trong lòng dâng lên, quyết tâm rửa sạch muối nhục ngày đó.

Hoa Phi Vũ ngay lập tức rút kiếm ra, vừa ra tay, vừa lên tiếng nói:

- Ai bị ngươi đánh cho phải bỏ chạy cơ chứ, ngươi đừng có ở đó ăn nói lung tung.

Đỗ Cuồng thấy đối phương đã động thủ, thì cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp ra tay đánh trả, mọi lời nói lúc này đều là vô nghĩa, chỉ có hành động mới có thể chứng minh sự thật.

Kiếm pháp của Hoa Phi Vũ cực kì hoa lệ, vừa mới rút kiếm ra, kiếm ảnh đã tràn ngập khắp không gian, như là trăm hoa đang đua nở, bao vây Đỗ Cuồng ở mọi phía.

Mọi chiêu kiếm pháp trong thiên hạ, dù cho có hoàn hảo đến đâu cũng đều có cách phá giải.

Nếu như Đỗ Cuồng ra sức chống đỡ toàn bộ kiếm ảnh của Hoa Phi Vũ, nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi.

Cách duy nhất để phá chiêu kiếm này là toàn lực đánh ra một đòn, cắt đứt liên kết của các kiếm ảnh với nhau.

Đỗ Cuống đã giao thủ với Hoa Phi Vũ nhiều lần, đương nhiên là biết cách phá giải chiêu kiếm này.

Một quyền toàn lực xuất ra, quyền kình cương mãnh vô cùng, đủ sức phá tan mọi kiếm ảnh trong chiêu kiếm của Hoa Phi Vũ.

Lấy chiêu thức của Hoa Phi Vũ làm tiền đề, Đỗ Cuồng đặt tên cho một chiêu quyền pháp này là: " Nhất quyền phá bách hoa ".

Bách hoa ở đây nghĩa là bách hoa đua nở trong kiếm ý của Hoa Phi Vũ, hay là Đỗ Cuồng có ẩn ý bên trong rằng: " cho dù có một trăm Hoa Phi Vũ cũng không bằng một Đỗ Cuồng ".

Hai bên giao thủ chỉ mới có một chiêu, Hoa Phi Vũ đã bị quyền kính của Đỗ Cuồng bức cho phải lui lại, bách hoa ngay lập tức lui tàn.

Đỗ Cuồng thì vẫn đứng hiên ngang, không hề có nửa điểm là phải chịu thiệt thòi.

Cảnh tượng bách hoa lụi tàn càng làm cho dáng đứng hiên ngang của Đỗ Cuồng càng trở lên thần thánh hơn.

Sau một chiêu là đã giành được lợi thế, Đỗ Cuồng không thừa cơ giành lấy thế chủ động, mà đứng đó cười sảng khoái, nói:

- Hoa Phi Vũ, ở trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, ngươi xếp ở ngay phía sau ta, vậy mà chỉ với một quyền của ta đã khiến ngươi chật vật như vậy, thực chất là ngươi không xứng được xếp hạng trên Giang Hồ Long Hổ Bảng. Sao nào, có cần bảy vị chưởng môn đến đây cùng ngươi giúp đỡ hay không?

Trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, Cầm Thánh - Tần Khả Tình, Tiêu Dao Hầu - Lý Thế Xương, Vạn Kim Công Tử - Vạn Tam Kha đều có thực lực không thua kém Đỗ Cuồng là bao nhiêu. So với Hoa Phi Vũ chỉ một chiêu đã rơi vào thế hạ phong, ba người kia quả thật có tư cách xếp hạng trên Hoa Phi Vũ.

Lỗi sai này của Thiên Cơ Các đã được Đỗ Cuồng chỉ ra nhiều lần khi so tài với Hoa Phi Vũ.

Nhưng tại sao Thiên Cơ Các vẫn xếp Hoa Phi Vũ ở trên ba người kia trong Giang Hồ Long Hổ Bảng, điều này thực sự đã khiến thế nhân phải tranh luận nhiều năm mà không có được đáp án chính xác.



Bên cạnh Hoa Phi Vũ còn có bảy vị chưởng môn của bảy phái, họ đều là nhất đẳng cao thủ, là tông sư võ học một đời, chỉ xếp sau các cao thủ trên Giang Hồ Long Hổ Bảng.

Hoa Phi Vũ thực sự rất muốn cùng bảy người này vây công Đỗ Cuồng.

Nếu là ở nơi không người, Hoa Phi Vũ nhất định sẽ làm như vậy.

Chỉ là ở đây, bên phía Đỗ Cuồng, ngoài Tần Phong ra, còn có Cái Vương - Hồng Thất Thất và Tiểu Bá Đao - Liễu Nguyên.

Nếu bọn họ ra tay giúp Đỗ Cuồng, bên phía Hoa Phi Vũ dù cho có đông người hơn, cũng phải nhận lấy thất bại.

Còn nếu bọn họ không ra tay, chưa nói đến việc một mình Đỗ Cuồng có khả năng đánh bại cả tám người, dù cho tám người hợp lại có giành chiến thắng đi chăng nữa, danh tiếng của Hoa Phi Vũ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Mà Hoa Phi Vũ lại là người coi trọng danh tiếng như là mạng của mình vậy.

Cho nên, chuyện tám người cùng nhau vây công Đỗ Cuồng ở đây là không thể nào.

Hoa Phi Vũ lại xuất thủ t·ấn c·ông Đỗ Cuồng, hắn nghĩ rằng: " chỉ cần hắn cẩn thận một chút, giao thủ với Đỗ Cuồng vài trăm chiêu bất phân thắng bại, thì hắn có thể lấy lại danh tiếng của mình ".

Chỉ là muốn thực hiện được điều đó, Hoa Phi Vũ biết mình phải chiếm được tiên cơ trước tiên, sau là sử dụng những chiêu kiếm thực dụng thay vì các chiêu kiếm hoa mỹ.

Ngay khi hai bên vừa chuẩn bị động thủ với nhau một lần nữa, một nguồn nội lực thanh thuần từ bên ngoài cửa quán trọ bay vào, ngăn cản hai người tiếp tục giao thủ.

Bên ngoài cửa ra vào của quán trọ, lại xuất hiện thêm hai người đi vào.

Trong hai người này, một người là một vị đạo sĩ râu tóc đều đã bạc trắng, nhưng lại có gương mặt hồng hào, không có một nếp nhăn nào cả, cứ giống như là gương mặt của trẻ con vậy. Khí chất mà vị đạo sĩ này tỏa ra khiến cho mọi người cảm nhận được một sự thần thánh, phong thái của vị đạo sĩ cứ giống như là một vị tiên nhân vậy.

Người còn lại là một thanh niên trẻ, tầm tuổi Tần Phong và Liễu Nguyên, gương mặt anh tuấn, một thân bạch y điểm họa tiết màu vàng kim, thần thái thể hiện ra ngoài mang khí chất của một vị vương giả.

Tần Phong tu luyện Khống Thiên Ma Công, có thần thông Thiên Nhãn Thông, không những có thể giúp hắn nhìn rõ vạn vật từ xa ngàn dặm, mà còn giúp hắn có thể nhìn được những thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Ví dụ như là khí hình - một loại hình thái đặc biệt được hình thành bởi khí chất của con người mà không phải ai cũng có, phải rèn đúc theo thời gian mới thành hình được.

Tần Phong sau khi luyện thành Khống Thiên Ma Công, khí hình của hắn được hình thành, là một ma thần có gương mặt cực kì dữ tợn.

Từ trước đến nay, Tần Phong cứ nghĩ hắn là một người đặc biệt, duy nhất chỉ có hắn mới có khí hình.

Bởi vì đến những cao thủ như Đỗ Cuồng, Liễu Nguyên, Hồng Thất thất hay phu phụ Độc Vương - Độc Hậu cũng không hề có khí hình, mà chỉ là khí chất bọn họ tỏa ra rõ ràng hơn một chút mà thôi.

Vậy mà hôm nay, hai người vừa mới vào quán trọ, không ngờ cả hai người đều có khí hình đặc biệt giống như Tần Phong.

Vị đạo sĩ trông giống như thần tiên kia, khi hình chính là một thanh lợi kiếm được bao quanh bởi thái cực đồ.

Đó chính là song khí hình, còn đặc biệt hơn cả Tần Phong.

Còn người thanh niên trẻ tuổi kia, khí hình lại là một con thần long đang bay lượn xung quanh cơ thể.

Cả hai người này đều có khí hình đặc biệt hơn Tần Phong.

Nhất là người thanh niên kia, tuổi còn rất là trẻ, chỉ ngang với Tần Phong, công lực cũng không hề đặt đến cảnh giới cao thâm gì. Vậy mà lại có khí hình, lại còn là khí hình động.

Có lẽ, người thanh niên này trời sinh đã có khí hình.

Long hình chi khí, chẳng lẽ người thanh niên này chính là người mang thiên mệnh, chân long thiên tử trong truyền thuyết.

Tần Phong đã từng gặp qua Nam Đế, đến cả Nam Đế cũng không có long khí hóa hình bao quanh cơ thể như thanh niên này, có thể khẳng định Nam Đế cũng không phải là chân long.

Quay lại khoảng thời gian khi Tần Phong vừa mới ra nhập vào giang hồ, tại phủ quốc sư nước Bắc Ly, Trương Thiên Sư nhấp một ngụm trà, nói với thanh niên ngồi đối diện:

- Nghe nói, trong thời gian bần đạo không có ở trong phủ, Cửu hoàng tử đã nhiều lần đến tìm, bần đạo thật là có tội lỗi lớn.

Thanh niên được gọi là Cửu hoàng tử chính là chân long nước Bắc Ly - Lý Thành.

Nghe được lời mở đầu của Trương Thiên Sư, Lý Thành lên tiếng:

- Quốc sư bộn bề công việc, nào đâu có tội lỗi gì, Lý Thành may mắn được quốc sư giành thời gian cho, chính là vinh hạnh của Lý Thành.

Lý Thành là một vị hoàng tử, nhưng trước mặt vị quốc sư này lại không có nửa điểm thể hiện sự kiêu ngạo, ngược lại là rất khiêm tốn, đủ để thấy vai trò của vị quốc sư này ở trong nước Bắc Ly là quan trọng đến nhường nào.

Trương Thiên Sư lại hỏi:

- Chẳng hay, Cửu hoàng tử nhiều lần đến thăm là vì chuyện gì?

Lý Thành không hề giấu diếm, trực tiếp trả lời:

- Phụ vương lâm bệnh nặng, bên trong các huynh đệ của ta âm thầm tranh đấu, bên ngoài Mạc triều cùng với Nam triều đang liên hệ với hai nước còn lại, ý đồ t·ấn c·ông Bắc Ly ta, Lý Thành cố ý đến tìm quốc sư, mong được quốc sư chỉ cho một con đường sáng.

Trương Thiên Sư nghe Lý Thành đã nói ra mục đích đến đây, chưa có ý định trả lời Lý Thành ngay, Trương Thiên Sư lại nói:

- Bần đạo chỉ biết xem thiên tượng, không biết bày mưu tính kế, so với Cửu hoàng tử từ nhỏ đã thông minh, thật không có cách nào dám chỉ dạy Cửu hoàng tử phải làm như thế nào được. Có lẽ trong lòng Cửu hoàng tử đã có đường đi riêng của mình.



Lý Thành nghe Trương Thiên Sư nói vậy, không hề có ý định phản bác lại, lên tiếng nói:

- Lý Thành lần này thực chất đến mục đích là muốn bái quốc sư làm thầy, mong rằng quốc sư không chê Lý Thành ngu dốt, mà nhận Lý Thành làm đệ tử.

Cuối cùng Lý Thành cũng đã chịu nói ra sự thật ở trong lòng.

Các hoàng tử tranh giành đấu đá lẫn nhau, nếu ai có thể bái vị quốc sư này làm thầy, chưa nói là có học được gì hay không, ít nhất là đã lôi kéo được ông ta về phe của mình, mà địa vị của một vị quốc sư ở trong triều đình thì không bao giờ là thấp cả.

Nếu như Lý Thành thành công bái Trương Thiên Sư làm thầy, con đường tranh giành hoàng vị, hắn đã thành công được một nửa rồi.

Trương Thiên Sư nghe lời thật lòng của Lý Thành thì lắc đầu.

Ông ta trước giờ không hề có ý định nhận bất kì vị hoàng tử nào làm đệ tử cả, ngay cả Lý Thành có là người mà ông ta coi trọng cũng không thể.

Nếu như thiên hạ thái bình, không có chuyện năm nước phân tranh, ông ta có thể suy xét đến việc bồi dưỡng ra một vị hoàng đế, để cho địa vị đạo gia của ông ta tiến thêm một bậc trong lòng dân chúng.

Chỉ là thiên hạ chia năm, Trương Thiên Sư thấy được, nếu như hoàng đế tôn trọng đạo gia quá mức, đó lại không phải chuyện tốt.

Một người tu đạo như Trương Thiên Sư, lại có thể thấy được khiếm khuyết ở trong đạo của mình, thật đúng là một thiên tài tuyệt thế.

Thấy Trương Thiên Sư lắc đầu, ý định không muốn thu nhận mình, Lý Thành trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trương Thiên Sư, đang định dập đầu cầu xin, lại bị Trương Thiên Sư nhanh chóng đỡ lấy trước.

Trương Thiên Sư lên tiếng:

- Cửu hoàng tử, ngài cần gì phải ép bần đạo khó xử như vậy.

Lý Thành cũng lên tiếng đáp lại:

- Quốc sư, Lý Thành thật tâm muốn bái quốc sư làm thầy của mình.

Giọng nói của Lý Thành chân thật, có thể thấy hắn đã đem hết lòng thành của mình ra, bày tỏ với Trương Thiên Sư.

Vậy mà Trương Thiên Sư vẫn một mực từ chối:

- Bần đạo thật sự không thể, nếu như bần đạo nhận Cửu hoàng tử làm đồ đệ, bận đạo nhất định cũng phải nhận các vị hoàng tử khác, nếu không trong lòng bần đạo sẽ sinh ra tâm ma. Hơn nữa, ngoài võ học và đạo pháp ra, bần đạo không còn gì nổi trội. Mà hai thứ đó, bần đạo đều đã có truyền nhân, sẽ không dạy thêm cho bất cứ ai nữa cả.

Lý Thành biết bản thân đã không thể nào đạt được mục đích, đành từ bỏ ý định, nhưng trước khi ra về, vẫn không quên phép tắc lễ nghi. Lý Thành cúi đầu lên tiếng:

- Lý Thành không dám ở lại làm phiền quốc sư nữa, xin phép được về phủ của mình.

Lý Thành quay lưng thất vọng rời đi, khi Lý Thành vừa ra đến cửa, Trương Thiên Sư lại lên tiếng:

- Cửu hoàng tử, xin hãy dừng bước.

Cuối cùng, Trương Thiên Sư cũng không đành lòng, dù sao ông ta cũng là quốc sư của nước Bắc Ly, trong lòng ông ta vẫn ưu tiên Bắc Ly hơn các nước còn lại.

Dù rằng ông ta đã được Phổ Đức Thần Tăng cho biết Bắc Ly không thể thống nhất thiên hạ. Nhưng trong mắt Trương Thiên Sư, vị Cửu hoàng tử này vẫn là một vị chân long thực sự, ông ta vẫn muốn cho Bắc Ly một cơ hội.

Lý Thành vui mừng quay lại hỏi:

- Quốc sư, ông đã thay đổi quyết định, đồng ý nhận ta làm đệ tử.

Trương Thiên Sư lại vẫn lắc đầu nói:

- Không phải, bần đạo là muốn chỉ cho Cửu hoàng tử con đường sáng mà ban đầu Cửu hoàng tử đã hỏi bần đạo.

Gương mặt Lý Thành tỏ ra hơi thất vọng, nhưng ngay lập tức tan biến, nếu Trương Thiên Sư thật sự chỉ đường cho Lý Thành, vậy đã là tốt với hắn lắm rồi, sau này vẫn có cơ hội có thể tranh thủ được sự ủng hộ của Trương Thiên Sư. Lý Thành liền chắp hai tay lại, nói:

- Lý Thành xin rửa tai nghe lời dạy của quốc sư.

Lúc này, Trương Thiên Sư không còn giấu diếm, nói ra toàn bộ:

- Cửu hoàng tử có thể đến Trúc Lâm Tự, xin được học tập Phật pháp nơi đây.

- Muốn cho thiên hạ thái bình, cần có một vị quân chủ chấm dứt được c·hiến t·ranh.

- Vị quân chủ ấy nhất định phải là người nắm giữ được Thiên Thời - Địa Lợi - Nhân Hòa.

- Về Thiên Thời, thiên hạ đại loạn, ai là người nắm giữ thiên mệnh còn chưa thể chắc chắn.

- Về Địa Lợi, nước Bắc Ly ta là nước mạnh nhất, rộng lớn nhất trong năm nước, tưởng chừng như nắm được địa lợi, sự thật là bị cả bốn nước còn lại coi là kẻ thù lớn nhất phải tiêu diệt.

- Còn về Nhân Hòa, nếu như Cửu hoàng tử học được sự từ bi của Phật gia, lại đem sự từ bi ấy mà tạo phúc cho muôn dân, Cửu hoàng tử sẽ có được Nhân Hòa.

- Trong ba thứ Thiên Thời - Địa Lợi - Nhân Hòa, thì Nhân Hòa xếp sau cùng, nhưng lại là thứ quan trọng nhất, có được Nhân Hòa rồi sẽ từ từ có được Thiên Thời và Địa Lợi.

- Hơn nữa, trong Trúc Lâm Tự, có một người thích hợp để trở thành thầy của Cửu hoàng tử hơn bất kì một ai. Nếu như Cửu hoàng tử gặp được người này, Cửu hoàng tử sẽ hiểu được ý của bần đạo.

Lý Thành là người thông minh, sau khi nghe Trương Thiên Sư chỉ điểm, thì nghe một biết mười.

Nếu hắn thực sự đến Trúc Lâm Tự - một ngôi chùa lớn được người dân kính ngưỡng, cũng là một môn phái đệ nhất trong giang hồ, hắn sẽ có khả năng giành được sự ủng hộ từ Tiêu Dao Hầu - vị đệ đệ mà phụ hoàng hắn yêu thương và tin tưởng nhất.

Và nếu như có thể sử dụng được quan hệ của Tiêu Dao Hầu, sẽ có được sự ủng hộ của rất nhiều cao thủ ở trong võ lâm, sẽ có được sự ủng hộ của người giàu nhất thiên hạ hiện nay - Vạn Tam Kha.

Lại nói, hôm nay Trương Thiên Sư chỉ điểm cho Lý Thành, sau này nhất định cũng sẽ ngầm ủng hộ Lý Thành.Vậy ngôi vị hoàng đế, Lý Thành đã nắm chắc chín phần có thể đoạt được về tay rồi. Thậm chí, sự nghiệp thống nhất thiên hạ năm nước, Lý Thành cũng có tự tin rằng hắn sẽ làm được.
— QUẢNG CÁO —