Đến bình minh, Thúc Tiển nhận được hồi báo, ba chuyện cậu sai bảo, hai chuyện đầu — phái người đón Lưu Hướng từ Hoàng Lăng về, cầm tù Đại Trưởng công chúa — đã làm xong xuôi. Song còn chuyện thứ ba liên quan đến Lan Vinh, lại có điểm ngoài dự kiến.
Hẳn là ông ta đã nhận được tin sớm, bỏ trốn trong đêm, dùng lý do trong người có chuyện khẩn cấp cần giải quyết lệnh mở cổng thành, Môn lại tin là thật, ông ta đã trốn khỏi thành, không rõ tung tích.
Gió từ cửa sổ im hơi lặng tiếng âm thầm tràn vào, dưới ánh nến tàn chập chờn chưa tắt, Thúc Tiển đứng dậy, từ trong hốc tối lấy ra một vật, chậm rãi mở ra trên bàn, cúi nhìn đăm đăm một lát rồi ngẩng lên vẫy tay với cung nữ Đoạn Nhi đứng hầu bên cạnh. Cậu chỉ vào vật trên bàn, nói: “Đây là di chiếu tiên đế để lại cho trẫm. Biết trẫm muốn xử lý nó thế nào không?”
Đoạn Nhi ngây ra, chần chừ đoạn, cuối cùng ỷ vào được đối đãi hơn kẻ khác một bậc, đánh bạo nói: “Tiểu tỳ không biết. Bệ hạ định xử lý thế nào?”
“Trẫm muốn đốt nó.”
“Ngươi đi bẩm báo với Thái hậu đi chứ.”
Cung nữ kịp phản ứng, sắc mặt trắng bệch, run rẩy quỳ xuống dập đầu, miệng cầu xin tha, bảo là lệnh của Thái hậu, trước đây đưa nàng ta quay lại là muốn nàng ta nghe lén động tĩnh bên này, nàng ta không dám không nghe theo.
Thúc Tiển Nhin cung nữ sợ đến run lẩy bẩy cả người trên mặt đất, mắt lộ ra mấy phần bi ai: “Quả nhiên người trong cung đều là kẻ vô tâm vô tình. Ngay cả một kẻ có thể nói chuyện, cũng tìm không thấy.”
Cậu nhìn quanh tòa điện thất hoa lệ.
“Nhưng mà, sao trẫm không phải như thế chứ?”
“Xét về vô tâm, luận về vô tình, trẫm vẫn xếp thứ nhất.”
Cậu như đang nói với cung nữ, lại như đang nói một mình.
Cung nữ nghe không rõ, chỉ lệ tuôn dào dạt không ngừng, mặt như hoa lê ngậm mưa, chỉ lo năn nỉ xin tha. Thần sắc Thúc Tiển chuyển sang lạnh lùng và chán ghét.
“Đều là người đáng thương, thân bất do kỷ. Trẫm không giết ngươi.” Cậu hờ hững nói xong, không hề nhìn đến cung nữ, sai người kéo ra ngoài.
Trong cung Đôn Ý, Lý Thái phi bán thân bất toại ngôn ngữ không tiện, tính tình cũng trở nên nóng nảy, có khi tinh thần thậm chí không tỉnh táo, cả đêm không ngủ, chửi bới rên rỉ, dù nghe hàm hàm hồ hồ nhưng cũng phân biệt được, miệng đầy bất kính, trong đêm khuya lọt vào tai như quỷ dữ, người xung quanh đều sợ hãi. Lan Thái hậu sợ lỡ đến tai Thúc Thận Huy gây hoạ, nơm nớp lo sợ, ban đầu còn đích thân trông nom bên cạnh, sau đấy hết có thể kiên nhẫn, lệnh cho Thái y cắt thuốc hạng nặng cho bà ta, trộn vào chỗ thuốc uống thường ngày. Đêm qua cũng vậy, Lý Thái phi đã mê man một đêm, Lan Thái hậu hiện tại vội vã chạy đến, sai người thức tỉnh bà, song thuốc quá nặng, mặc cho kêu gọi cách nào, thần chí của Lý Thái phi vẫn không tỉnh. Lan Thái hậu mới lệnh Thái y dùng kim châm thức tỉnh.
Thái y chạy tới, thấy Thái hậu đang nôn nóng đi qua đi lại trước giường Lý Thái Hoàng Thái phi, mặt trắng bệch, hai mắt đỏ rực, cả người còn như hơi run rẩy nom rất doạ người, không dám không nghe theo, vội vàng lấy kim châm, định huyệt vị mà hạ châm. Dưới kích thích, quả nhiên Lý Thái phi tỉnh lại, trong cổ họng phát ra một âm thanh ú ớ mơ hồ, mí mắt lật lên lật xuống mấy lần, nhưng cuối cùng mở không lên. Thử mấy lần đều như thế. Thái hậu không ngừng thúc giục, Thái y tâm hoảng ý loạn, lau mồ hôi giải thích, rằng dược tính đang nặng, xin bà yên tâm chờ dược tính tan đi bớt là có thể tỉnh lại.
“Cút!” Lan Thái hậu đỏ mắt nhào tới, bỗng chụp lấy hai vai Lý Thái phi giật nửa người bà ta ngồi dậy, dốc hết sức bình sinh hung bạo lắc, vừa lắc vừa nghiến răng: “Tỉnh lại! Bà tỉnh lại cho ta!”
Thái phi bị bà lắc xõa tung cả tóc, cổ bị lắc mạnh muốn rớt cả đầu. Một lát sau, cùng với tiếng rên đau đớn trầm thấp, mí mắt cụp xuống từ từ mở, nhìn rõ là Lan Thái hậu, trong mắt lộ vẻ tức giận, cố hết sức nâng cánh tay còn động đậy được, xỉa ngón ta vào bà ta, miệng phát ra âm thanh ú ớ: “Ngươi…”
“Trận đã đánh xong! Bệ hạ đã ban chết cho Lan Vinh! Chắc chắn là do bệ hạ sợ Thúc Thận Huy hãm hại, bất đắc dĩ mới làm vậy! Sao nó có thể giết cậu ruột của nó được chứ? Nhất định là Thúc Thận Huy buộc nó! Nó là vì tự vệ!”Lan Thái hậu một mặt điên cuồng lắc Lý Thái phi, một mặt khàn giọng gào thét, “Bà nói mau! Ngoài Cao Chúc, trước khi tiên đế ra đi, phải chăng đã sắp xếp ai khác nữa, hay là còn cách gì khác! Ta phải nhanh báo cho bệ hạ!”
Cổ họng Lý Thái phi phát ra tiếng khùng khục, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
“Nói! Bà mau nói cho ta!” Lan Thái hậu như phát điên, tiếp tục lắc không ngừng, cứ như làm vậy sẽ có cách cứu mạng.
“Mẫu hậu đang làm gì vậy?” Sau lưng bỗng nghe một giọng nói truyền đến.
Lan Thái hậu dừng lắc, thở hồng hộc quay lại. chẳng biết Thúc Tiển tới đây tự lúc nào, đứng sau lưng bà, kẻ hầu chung quanh đều đã quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Bà thở hổn hển mấy hơi, hất Lý Thái phi ra, quay lại chạy đến bên Thúc Tiển.
“Tiển Nhi con đến thật đúng lúc, mẹ cũng đang muốn đi tìm con! Con không thể đối xử với cậu con thế! Ông ấy một lòng bảo vệ con mới đắc tội kẻ kia! Hiện giờ phương Bắc thắng trận, con có biết rằng, rất nhiều đại thần trong triều đã sớm âm thầm viết xong chúc biểu, đợi chừng tranh vị giành công ủng hộ đầu tiên hay không! Cao Chúc đã không còn, con mà còn giết Lan Vinh thì sau này thật sự tứ cố vô thân, trên đời không còn kẻ nào có thể trợ lực! Mẫu hậu biết đây không phải là bản tâm của con, con thả Lan Vinh đi, mẫu hậu van xin con…”
Thúc Tiển tựa như chưa từng để lọt vào tai, gỡ bàn tay đang níu ống tay áo mình của Lan Thái hậu, bước thẳng tới trước giường Lý Thái phi, hơi cúi người nhìn bà ta.
“Hôm đó, bà mượn danh tiên đế, giả di chiếu bày ra cho trẫm, là định thế nào?” Mặt cậu không lộ vẻ, chậm rãi nói.
Lý Thái phi trừng to mắt, chằm chằm nhìn Thúc Tiển, thấy cậu nói xong, lấy trong tay áo ra một vật.
Chính là di chỉ của Minh Đế bà giữ nhiều năm kia. Ngay phút này, Thúc Tiển đưa nó đến đám nến trước giường.
Ngay lập tức, một góc lụa bén lửa. Ngọn lửa bén lên, rừng rực một đường nhanh chóng liếm lên cao. Thúc Tiển buông tay, bức di chỉ như món đồ không đáng một đồng bị vứt bỏ, bị lửa liếm quanh, bay xuống đất.
“Tiển Nhi con điên rồi!” Lan Thái hậu lấy lại tinh thần, ré lên the thé, vọt tới nhấc chân ra sức dập lửa, không sợ phỏng tay, chụp món đồ dưới đất, đã thấy nó bị đốt chỉ còn một góc, trước mắt tối sầm, ngã ngồi xuống đất.
Lý Thái phi thì muốn nứt cả mắt, đưa tay muốn chụp đến, song nào được, chỉ chòng chọc nhìn bức di chỉ bị đốt trụi chỉ còn khung sừng, mấp máy bờ môi, đột nhiên, phát ra một tiếng ú ớ oán hận đầy không cam lòng: “Trời cao —” hô xong hai chữ, người té thẳng từ trên giường xuống, đổ xuống đất, bất động.
“Tiển Nhi, Tiển Nhi! Mi đến cùng muốn làm gì —— “
Trong tiếng khóc tuyệt vọng đến tê tâm liệt phế của Lan Thái hậu sau lưng, Thúc Tiển bước ra cung Đôn Ý.
Tin tức liên tiếp đã một lần nữa chấn động triều thần.
Thì ra vào đêm đại hôn của Nhiếp Chính Vương gặp chuyện trước đây, Lan Vinh cũng là một trong đám chủ mưu. Không chỉ thế, hắn cùng Sí Thư trong ngoài cấu kết, đổ thêm dầu vào lửa vào Cao Chúc, cản trở chiến sự; mà làm người không ngờ tới là còn âm thầm che chở cho dư đảng của Cao Vương Thành Vương. Hắn tự biết tội ác bại lộ, đêm qua đã chạy án. Thiếu đế đã hạ lệnh đuổi bắt, cũng triệu hồi Lưu Hướng từ Hoàng lăng về, lệnh cho tiếp chưởng Địa môn ti.
Chưa hết, khiến bá quan khiếp sợ nhất là, di chỉ của Tiên đế hôm Đôn Ý Thái Hoàng Thái phi từng tuyên bố mà không ai quên được kia nghe nói thì ra là giả mạo chỉ dụ của vua. Đêm qua Thiếu đế chính mắt nhìn ngụy chiếu thiêu hủy, mà Đôn Ý Thái phi một tay tạo ra nguỵ chiếu kia e rằng cũng không còn sống lâu trên đời.
Trước đây người người thầm rõ trong lòng, chờ đến chừng chiến sự phương bắc kết thúc, giữa Thiếu đế và Nhiếp Chính Vương e không thể nào tiếp tục duy trì hiện trạng. Tình trạng hiện giờ khó bề phân biệt thật giả, Thiếu đế làm vậy, đến cùng là từ ý của chính ngài, hay tất thảy đều do Nhiếp Chính Vương ép buộc, Thiếu đế có chỗ bất đắc dĩ?
Triều đình Đại Ngụy mai này, đi theo con đường nào?
Đám đại thần còn đắm chìm trong niềm vui mừng đại thắng phương Bắc hôm qua, trong lòng lại bồi thêm nỗi lo lắng âm thầm vô hạn. Người người im lặng, chỉ thầm dõi theo toà Vương phủ đóng kín cửa từ hôm qua kia.
Trời lại tối.
Lúc Hiền Vương từ cửa hông yên lặng vào Vương phủ, Thúc Thận Huy còn đang yên giấc.
Đã hồi lâu y không cảm giác một giấc ngủ ngon. Hôm qua, khi tin đại thắng phương Bắc đưa đến, y không gặp ai, không đi bất kì đâu, chợp mắt ngủ. Một giấc này, ngủ thật dài mà sâu.
Tri sự Vương phủ đến, trong tiếng gõ cửa, y đang mơ thấy một cô gái. Nàng ấy đang tung vó chiến mã, trải ngang thiết sơn. Gió lớn thổi váy nàng múa cuồng, bóng ảnh dần đi xa, biến mất trong trời đầy cát vàng. Đương khi y phiền muộn vô hạn, nàng đột nhiên thu tay trên lưng ngựa, nhoẻn má lúm yêu kiều. Trong mơ y chỉ thấy một cảm giác cuồng loạn, trong tích tắc nhiệt huyết sôi trào, đợi phóng ngựa đuổi sát, cảnh trong mơ bị âm thanh hỗn tạp bên tai mà dừng bặt.
Y choàng mở cặp mắt phiếm hồng, phát hiện mình vẫn còn nằm trong tẩm đường. Ngoài cửa sổ trời lại biến đen, trong hoảng hốt, y có cảm giác mờ mịt như không biết năm nào tháng nào làm sao. Chân thực duy nhất, chính là nhịp tim đập mãnh liệt do giấc mơ kia mang lại.
Y ngồi trong bóng đêm một lát, đợi nhịp tim từ từ khôi phục, thở một hơi dài hơi, châm nến, qua mở cửa.
Tri sự thi lễ với y, báo Hiền Vương tới.
Sau ngày chém chết Cao Chúc, y và Hiền Vương, không hề có bất kỳ qua lại riêng nào.
Thúc Thận Huy lệnh tri sự mời Hiền Vương đến Chiêu Cách đường. Một lát sau, y thay quần áo xong xuôi, xuất hiện trước mặt Hiền Vương với nụ cười mỉm trên mặt, tinh thần sáng láng, nom chẳng có gì khác với thường ngày.
Hiền Vương thì khác. Trên mặt ông cũng ôm nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại có vẻ có phần miễn cưỡng. Sau khi ngồi xuống, ông nhìn Thúc Thận Huy, mấy bận định nói lại thôi, càng lộ vẻ tâm sự nặng nề.
“Hoàng bá tổ có việc, cứ nói thẳng.”
Hiền Vương ngập ngừng đoạn, rốt cuộc mở miệng: “Điện hạ, tối nay ta đến, là nhận bệ hạ nhờ cậy.”