Không Tỉnh

Chương 113



Thiếu đế đối với Hiền Vương mà nói, ngôi vị Hoàng đế của cậu ta vốn may mắn mà đoạt được, không phải thiên mệnh, dù miễn cưỡng ngồi ngôi nhưng chung quy bản tính gian ngoan, tư chất ngu dốt, lực không thể bằng, không chỉ thế, đức không xứng vị, họa người hại mình.

Thiên hạ bấy giờ lấy bậc năng giả làm gốc, đạo lý này, cho tới bây giờ cậu ta mới hiểu, mất bò mới lo làm chuồng, chỉ mong chớp thời gian không muộn. Cậu ta xem như thiêu huỷ di chỉ, thề với trời, thù tất thảy mọi người cũng sẽ không có việc gì.

Năm đó Hiền Vương thoái vị nhường Thánh Võ Hoàng đế, sáng lập một đoạn giai thoại đường lê sinh huy, châu ngọc phía trước, hẳn cậu ta muốn bắt chước.

Ngữ điệu Hiền Vương vốn nhát gừng, nói đến đây, ông ngừng lại, nhìn sang Thúc Thận Huy.

Ánh nến hắt ra một khuông mặt yên lặng lắng nghe.

Hiền Vương lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, đi đến trước mặt y, lấy một bức thư mang đến, khom người hai tay dâng lên.

“Đây là chiếu thư thoái vị, bệ hạ ủy thác ta chuyển lên điện hạ. Bệ hạ nói, Tam hoàng thúc của ngài còn thích hợp làm Hoàng đế thiên hạ này hơn ngài. Về công việc, bao gồm khi nào công bố thiên hạ, tất thảy xin điện hạ định đoạt, ngài ấy đều tuân theo.”

Hiền Vương nâng thư, đợi Thúc Thận Huy tiếp nhận.

Thúc Thận Huy không hề nhúc nhích: “Xin đem vật này trả lại cho bệ hạ, chuyển lời đến bệ hạ, chớ tự coi nhẹ mình. Ta biết năng lực của ngài, trị được thế, tể được dân*.” (cứu giúp)

“Mặt khác, ta cũng có một thứ, Hoàng bá phụ đã tới, phiền ngài trình giúp đến bệ hạ— “

Y đứng dậy, đem một quyển tấu chương đến, “Đây là tấu từ chức mà Đại triều hội Nguyên đán ta từng trình lên, hẳn Hoàng bá phụ còn nhớ lúc ấy bệ hạ chưa chuẩn, thu lại. Cũng vì nhận ân của bệ hạ, cho phép ta nhiếp chính đến nay. Quốc chiến đã thắng, ngôi vị Nhiếp Chính Vương này của ta, đã tới lúc thật sự gỡ bỏ.”

Y lại mang tới một chiếc hộp, đặt xuống mở ra. Hiền Vương nhìn là nhận ra ngay, trong đó đựng đai lưng bằng vàng ngọc chín vòng mà năm xưa Minh Đế trước khi lâm chung tự tay thắt bên hông y. Lúc ấy Hiền Vương ở bên cạnh, chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, huynh đệ tình thâm, cảm động bực nào.

“Đai lưng làm tin cho nhiếp chính. Hôm nay ta đã từ chức, vật này, nên trả lại.”

Y từ tốn nói.

Nhưng tâm tình Hiền Vương đã càng thêm ảm đạm.

Trên đời này có một loại người, như mặt trời treo trên trời không, chói mắt bẩm sinh, sáng chói rực rỡ không thể nào che giấu. Nhưng hoa lệ sáng chói này rơi vào mắt người, sẽ trở thành mũi nhọn có thể cắt đến mình.

Người cháu này của ông, chính là như thế.

Y là cháu của Cao Tổ, con của Thánh Võ Hoàng đế, có thiên tư long phượng, biểu lộ như mặt trời, có tài kinh vĩ, năng lực trị thế.

Hôm nay dù tin tức truyền ra rằng đêm qua Thiếu đế chỉ Đôn Ý Thái Hoàng Thái phi giả truyền ngụy chiếu, thiêu huỷ ngay trước mặt bà. Nhưng sự thực thế nào, lòng Hiền Vương biết rõ.

Di chiếu ấy nhất định là thật. Còn trước khi Minh Đế lâm chung, vì sao một mặt thân tặng đai lưng, một mặt để lại di chỉ, Hiền Vương cũng quá rõ — Minh Đế không tin hoàng đệ của mình không có ý đồ dòm ngó hoàng vị.

Đến ngài mà còn vậy, huống chi kẻ khác.

Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Hiền Vương thủy chung tin tưởng, đứa cháu này chưa từng có nửa ý niệm chiếm hữu ngôi vị trong điện Tuyên Chính kia. Cho dù là sau khi chém chết Cao Chúc ngay trước mặt Thiếu đế và bá quan, Hiền Vương cũng giữ nguyên nhận định.

Sự kiện hôm đó, ở trong mắt người khác, là Nhiếp Chính Vương trừ bỏ thế lực ủng hộ Thiếu đế, độc tài đại quyền, đối lập triệt để với Thiếu đế.

Nhưng với Hiền Vương, ông như cảm nhận được một loại quyết tuyệt nào đó về số mệnh đi đến chỗ không lối về.

Ông thật sự hy vọng là mình cả nghĩ quá, dự đoán sai lầm.

Hiền Vương đứng khựng một lát, bỗng hoàn hồn, như muốn cứu vãn thứ gì, vội giải thích: “Điện hạ! Bệ hạ làm chuyện gì có lẽ ngài còn chưa biết. Ngài ấy đã hạ lệnh triệu hồi Lưu Hướng, lệnh cậu ấy tiếp chưởng Địa môn ti. Di chiếu tiên đế gì đó, cũng chỉ là do Lý Thái phi giả mạo chỉ dụ vua, bệ hạ đã đốt rụi! Còn Lan Vinh nữa! Bệ hạ đã ban chết, tuy hắn ta may mắn trốn thoát, nhưng mà đền tội là chuyện sớm muộn. Điện hạ, bệ hạ thật sự biết sai rồi, ngài muốn đền bù! Huống chi, điện hạ cũng đã nhận định bệ hạ nên tiếp tục tại vị, thế thì đừng nên tháo gánh nặng sớm như vậy. Hiện giờ dù quốc chiến đã thắng, nhưng triều đình trống rỗng, bệ hạ còn cần điện hạ phụ tá —— “

Hiền Vương đang nói đến đây, nhìn thấy bức chiếu thư thoái vị chính mình mang đến, bỗng đáy lòng rét run, giọng từ từ tiêu mất.

Đêm nay mình đưa tới, nếu thật sự không phải thuật lòng người của đế vương, mà là đến từ thấu hiểu của thiếu niên kia?

Thúc Thận Huy nói: “Bệ hạ lôi lệ phong hành, ta nhìn không sai, tương lai tất thành anh chủ.”

“Điện hạ — “

Thúc Thận Huy mỉm cười nhẹ gật đầu cùng Hiền Vương: “Làm phiền Hoàng bá phụ. Cháu không tiễn.”

Hiền Vương đi rồi, Thúc Thận Huy ngồi lại, lát sau, đi tới chỗ thư phòng cất giữ sa bàn và địa đồ sau tấm màn vải, gỡ dư đồ đã treo trên tường từ rất lâu xuống, cẩn thận xếp ngay ngắn, cất kỹ, rồi phủ một lớp áo chống bụi bọc kín sa bàn, xong xuôi, cuối cùng y nhìn quanh một vòng rồi ra ngoài, quay về tẩm đường, lúc ngang qua Trì Viên trên đường, gió đêm chầm chậm, đưa hương sen thoang thoảng đến.

Y chậm rãi ngừng bước, đứng ở mép nước. Nhớ đến đêm đại hôn với nàng ấy.

Đêm đó cháu trai tìm đến, cô đi từ phòng động phòng ra ngoài, xong chuyện, y đưa cô về, hình như cũng qua con đường tắt này, để làm dịu xấu hổ chung đụng giữa cả hai mà y mở miệng giới thiệu Trì Viên này, bảo khi hoa sen nở, cô có thể đến đây tiêu khiển ngày hè.

Hiện giờ hoa đã nở, nàng đã không còn, đã đi đến vùng trời đất có thể khiến nàng giục ngựa phi nhanh, bẩm sinh thuộc về.

Y đứng đó một lúc lâu, mới tiếp tục quay lại Phồng Chỉ đường, sắp xếp lại mấy trang chữ tập viết mà y đã không xe đi xem lại không biết bao nhiêu lần, mang về lại thư phòng mà ban đầu y phát hiện chúng, thả lại vào vại đựng tranh chữ, trả tất thảy khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Y bước ra, dừng bước ở đình viện, quay lại, nhìn tẩm đường y từng ở đây cưới nàng lần cuối, quay đi.

Cuối cùng đêm ấy, y gõ cổng phủ công chúa Vĩnh Thái.

Năm ngoái Vĩnh Thái có thai, trước đây không lâu vui đón một bé trai, trong mắt người ngoài, gần đây Trần Luân cũng giao bớt công sự cho thủ hạ, bản thân hiếm khi ra ngoài, hầu như chỉ ở nhà bầu bạn cùng mẹ con công chúa. Vợ chồng chợt thấy đêm y đến, vui vẻ không thôi, chào đón y ở Bảo Hoa tạ tẩm cư nghỉ ngơi ngày hè.

Thúc Thận Huy cười nói: “A tỷ vui đón Lân nhi ta vẫn chưa đến thăm hỏi, đêm nay mạo muội đến nhà, mong không quấy rầy vợ chồng chị.”

Vĩnh Thái công chúa nói: “Cậu nói gì thế? Chị trông cậu đến còn không được! Vừa mới cùng phò mã nói về cậu với Trường nương của ta này. Cậu còn nhớ chứ, năm ngoái chính là ở chỗ này, ta tiễn Vương nữ Tám Bộ, Trường Ninh cũng đến, cậu te te chạy tới đón nàng ấy, đến mà không vào, thành thành thật thật chờ một bên, cả đám bọn ta cười không hết, chưa từng thấy cậu trung thực vậy nha! Thoắt cái, không ngờ đã lâu vậy rồi! Mau vào đây!”

Thúc Thận Huy bước vào, thăm thằng bé trước, nom cực kỳ đáng yêu, vừa ăn no sữa, say sưa ngủ. Y đưa lễ gặp mặt xong, ra ngoài, xoay qua công chúa: “A tỷ à, đêm nay ta mời Tử Tĩnh uống rượu. Rượu ta đã mang cả đến, mong chị thả người.”

Công chúa ngạc nhiên: “Hôm nay là ngày tốt gì vậy, cậu còn chủ động đến mời ổng uống rượu?” Nói xong, bỗng vỗ trán, “Phải rồi nhỉ! Ngày đại hỉ! Trường Ninh đại thắng, sắp khải hoàn, quả là đáng ăn mừng! Các người cứ việc đi đi! Uống một đêm, ta cũng tuyệt đối không nhiều nửa chữ!”

Thúc Thận Huy cười ha hả: “A tỷ nói rất đúng! Là ngày đại hỉ! Nên nâng ly hát vang, không say không nghỉ!”

Công chúa lập tức sai gia nô kê bàn bày rượu bên thủy tạ, xong xuôi, lệnh gia nô rời đi, cười bảo hai người tự nhiên, mình cũng lui ra.

Nàng dừng ở cổng, quay lại thoáng nhìn bóng Thúc Thận Huy, nụ cười vẫn luôn trưng trên mặt cũng biến mất, cau mày, tự tay nhẹ nhàng đóng kín cổng.

Trong thủy tạ, chỉ còn Thúc Thận Huy và Trần Luân ngồi đối diện. Đêm hè, gió mát phất phơ bên mép nước thật khiến người thư thái cả người. Thúc Thận Huy tự tay rót rượu cho Trần Luân, anh ta vội đứng dậy định ngăn cản, lại nghe y cười nói: “Không cần giữ lễ tiết. Anh có còn nhớ năm ngoái đi săn ở hành cung, đêm đó ngủ trại ở ngoài trời, anh và ta đối ẩm tâm tình chứ. Hôm ấy hai ta đã hẹn lại uống. Đêm nay mượn dịp ngày vui phương Bắc đại thắng, ta đến thực hiện.”

Trần Luân khẽ giật mình, không ngờ một lời thuận miệng hôm ấy mà ngài lại nhớ đến đêm nay.

“Lúc trước hai ta có thể tính là ngang hàng, giờ anh đã làm cha, lợi hại hơn ta nhiều, ta kính anh một chén trước!”

Đã lâu không thấy y cao hứng như thế, nghe y nói vậy, Trần Luân cười uống, đáp lễ: “Lần này phương Bắc đại thắng, Vương phi lập được công lao hãn mã, điện hạ cũng công cán to lớn, thần kính điện hạ và Vương phi!”

Thúc Thận Huy nói: “Dẫn tướng sĩ đánh trận là Trường Ninh, giết địch, cũng là Trường Ninh, ta có công gì mà nói. Anh nói nhầm rồi.”

Trần Luân muốn tranh biện, ngó y một cái bèn dừng lại, thuận theo lời y: “Điện hạ nói đúng. Vậy đều là công của Vương phi, chúc mừng điện hạ!”

Thúc Thận Huy lúc này mới mỉm cười uống. Hai người anh tới tôi đi, trong lúc nói cười vô tình đã mang theo ý say. Trần Luân đang tâm sự một bụng, ban nãy không dám mở miệng, đêm nay đích thân y đã đến, rốt cuộc kìm không được hỏi: “Chiến sự đã xong, sau này điện hạ có tính toán gì không?”

Thúc Thận Huy tự rót tự uống, cười nói, “Tất nhiên là nên đi chỗ ta nên đi rồi.”

Trần Luân khựng một lát, rồi ỷ chếnh choáng, nghiến răng thấp giọng: “Điện hạ, chỉ cần điện hạ cần, Trần Luân muôn lần chết không từ! Không dối điện hạ, gần đây tôi đã có chuẩn bị. Không chỉ có tôi, mà trên dưới triều đình, không ít người hiện giờ đều đang đợi điện hạ. Chỉ cần điện hạ một câu, nhất định nhất hô bách ứng! “

Thúc Thận Huy cười cười: “Tử Tĩnh, anh và ta quen biết nhiều năm, nếu ta có ý nghĩ ấy, còn cần đợi đến hôm nay ư? Lời như vậy, sau này không được nhắc nữa.”

“Điện hạ!” Trần Luân còn tính mở miệng, thấy y đặt ly rượu xuống nụ cười biến mất, bèn đứng dậy chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu: “Thần có tội, điện hạ thứ tội.”

Thúc Thận Huy lặng thinh một lát, đi đến trước mặt đỡ anh ta dậy: “Tử Tĩnh, trận chiến đã xong, Trần Hành thúc phụ của anh ít lâu nữa sẽ vào triều, từ ngôi vị Thích sứ. Chỗ ta có một phong thư, đợi khi ông ấy tới, anh giúp ta chuyển cho ông ấy.” Y lấy ra bức thư đã viết xong, đưa tới.

Trần Hành là cháu gọi bằng chú họ xa của Trần Luân. Anh từ tốn nhận lấy, thấp giọng đáp: “Điện hạ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chuyển giao.”

Thúc Thận Huy chăm chú nhìn anh, mỉm cười gật đầu: “Thiếu niên kết giao, chân thành cởi mở với nhau, có người bạn như anh, thật quá hân hạnh. Đêm nay con của anh ta đã gặp, rượu còn thiếu, cũng đã uống, ta đã đủ hài lòng, nên đi rồi.”

Y ngừng đoạn, “Bệ hạ đã nhận lời, mọi người sẽ không sao cả, ngài sẽ làm được. Tương lai ngài ấy nhất định là quân chủ đến nơi đến chốn, Đại Ngụy thịnh thế là điều có thể. Sau này anh phải trung thành với ngài, trợ giúp việc lớn quốc gia, cùng hưởng vinh quang.”

“Cáo từ, không cần đưa tiễn.” Y gật đầu mỉm cười, quay người rời đi.

“Điện hạ!”

“Tam đệ!”

Công chúa Vĩnh Thái hết nhịn nổi, ban nãy vẫn còn nép mình vào chỗ tối ngoài cổng, vội chạy ra cùng Trần Luân đuổi theo, lớn tiếng gọi y, thấy y nghe tiếng dừng bước, quay lại mỉm cười ôm quyền xa xa hướng về phía bên này làm lễ bái tạ, ra hiệu hai người dừng bước, lập tức quay người sải bước rời đi, dần mất bóng.

Y đã xong việc không còn lo lắng, chỉ duy nhất còn có lỗi với một người, chính là mẹ y, e rằng sau này không thể tận hiếu dưới gối.

Thư y để lại cho Trần Hành, cầu xin Trần Hành, chiếu cố đến quãng đời còn lại của nàng.

Còn nhớ năm ấy, người hoàng huynh kia trước khi chết phong y làm nhiếp chính, tự y đã nhận lời xong. Không lâu sau y nhận được tin, quãng thời gian ấy mẹ y thường xuyên trắng đêm mất ngủ, thường đi chùa lễ Phật cầu nguyện.

Bà sinh ra trong Vương thất, sau này còn vào cung làm phi, có lẽ lúc ấy bà đã biết, khi mình bước vào con đường này, muốn kết thúc yên lành cần phải có phúc duyên cực lớn — trước đây, y đã chiếm hết phú quý nhân gian, e là đã tiêu hết quà tặng trong định mệnh, sao may mắn có thể có phúc duyên thế được.

Lúc bà còn là Vương nữ, vốn cùng Trần Hành lưỡng tình tương duyệt, thậm chí còn đề cập đến cưới xin. Song chỉ vì phụ hoàng vô ý bắt gặp bà lúc đó, bị rung động bởi vẻ đẹp của bà, vận mệnh của bà đã thay đổi, vào cung làm phi.

Năm ấy, sau khi phụ hoàng qua đời không lâu bà xuất cung quay về quê hương, cũng không phải do chính bà nói ra. Là phụ hoàng y trước khi lâm chung hạ lệnh, lệnh cho bà quay về nơi chốn của bà năm ấy.

Dụng ý của ông, lúc ấy Thúc Thận Huy mười bảy tuổi cũng chưa phải đã hiểu rất rõ. Bởi trước đó y từng bất cẩn khám phá chỗ không vui của phụ hoàng và mẫu thân từ sớm, tưởng tình cảm của phụ hoàng đối với mẫu thân đã lạnh nhạt nên mới biếm bà đuổi ra hoàng cung, không cho phép bà ở lại trong cung ngồi trên ngôi cao cùng Lý Thái phi để trừng trị bà.

Phải sau này, y mới dần dần lĩnh ngộ.

Phụ hoàng tất nhiên cách một người hoàn mỹ rất xa, cả đời duy ngã độc tôn, song trước khi lâm chung đã sắp xếp vậy, dụng ý là gì, không cần nói cũng biết.

Đây không chỉ là tâm nguyện của y, cũng là tâm nguyện của Thánh Võ Hoàng đế phụ hoàng y.

Chỉ mong rằng nàng ấy có thể thông cảm với mình, chớ quá độ bi thương, về sau có người bầu bạn đi khắp thiên hạ, cùng chung quãng đời còn lại.

Trong tẩm đường phủ Công chúa, Trần Luân ôm lấy công chúa Vĩnh Thái đang lặng lẽ rơi lệ.

“Vì sao lại thế chứ? Cậu ấy không thể đi sao?” Nàng nghẹn ngào hỏi chồng mình.

Là chính ngài ấy không muốn đi.

Ngài công cao che chủ. Lúc trước Thiếu đế và ngài không có chỗ nghi ngờ, dĩ nhiên ngài có thể công thành lui thân. Nhưng đã như bây giờ, ngài đã không còn đường lui. Ngài chỉ có hai con đường, hoặc là lên ngôi như theo ý nghĩ của mọi người, hoặc là thành toàn Thiếu đế, người thiếu niên do một tay ngài nâng đỡ đến hôm nay.

Với hiểu biết của Trần Luân về ngài ấy, chỉ cần ngài ấy nhận định thiếu niên kia có thể trở thành một quân chủ Đại Ngụy hợp cách, ngài nhất định sẽ thành toàn.

Còn về phần công chúa nói, đi, là ngài có thể, nếu ngài muốn. Nhưng những người như ngài, cao ngạo như ngài, nếu bảo ngài sống cả đời trong nghi kỵ thì với ngài mà nói, sống không bằng chết.

Ngài ấy càng không muốn bởi vì một mình ngài mà liên luỵ tất cả những người trước giờ từng gặp ngài.

Anh không biết nên mở miệng thế nào để giải thích tất cả cho công chúa.

“Không được! Dù Cẩn Mỹ không muốn, ta cũng phải vào cung! Ta muốn đi gặp bệ hạ! Cái đồ trứng thối không có lương tâm — “

Công chúa Vĩnh Thái đột nhiên rời lồng ngực Trần Luân, lung tung quẹt nước mắt, khoác áo định gọi người.

“Công chúa! Phò mã!”

Đúng lúc này, có tiếng gia nô gọi ngoài tẩm đường. Trần Luân mở cửa, được biết, mới rồi, một người tự xưng là Thích sứ Tịnh Châu Trần Hành đến, nói là có việc gấp cầu kiến.

Anh ta và công chúa liếc mắt nhìn nhau, vội chạy ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đầy bụi trần mệt mỏi đứng trong nhà khách, đang nóng lòng bất an đi tới đi lui.

Trần Luân không ngờ, đêm nay Thúc Thận Huy vừa đề cập đến, trùng hợp sao ông ấy lại như từ trên trời rơi xuống.

“Thúc phụ!” Anh ta chào một tiếng, chưa kịp nói gì thêm đã thấy Trần Hành sải bước tới mình.

“Ta vừa vào thành tìm đến phủ Nhiếp Chính Vương, hạ nhân bảo ngài ấy đến chỗ các người.”

“Ngài ấy đâu rồi? Ta nhận Vương phi nhờ vả, có việc gấp tìm ngài ấy!”