Trần Luân nhanh chóng được thủ hạ hồi báo, Môn lại cửa Tây bẩm, vào hai khắc trước, Nhiếp Chính Vương đã ra khỏi thành từ đó.
Bên ngoài cửa Tây là một vùng đồng nội rộng lớn, song ngoài mười dặm có một nơi, chùa Hộ Quốc.
Trực giác nói cho anh biết, ngài ấy có thể đi đâu.
Trong hoàng cung, Hiền Vương được lệnh, đem đai lưng, tấu chương và cả chiếu thư thoái vị của Thiếu đế dâng lên toàn bộ.
Trên đường xuất cung, bước chân ông chậm dần, cuối cùng ngừng lại.
Vết rách giữa Thiếu đế và Nhiếp Chính Vương dần sâu, sau khi Cao Chúc chết, triều đình yên tĩnh, chiến sự phương Bắc cũng vững bước thúc đẩy, thắng lợi trong tầm tay. Ông biết đến chừng tin chiến thắng truyền đến, yên tĩnh giữa Thiếu đế và Nhiếp Chính Vương chắc chắn sẽ bị đánh phá, sẽ có một trận đại biến. Ông lo rằng Trần Luân gây tai hoạ, thừa cơ hội Vĩnh Thái sinh con, nghiêm lệnh cậu ta xin nghỉ ở nhà, tránh bị cuốn vào.
Dự cảm của ông quả nhiên thành hiện thực.
Đêm nay Thiếu đế gọi mình đi truyền lời, ông muôn vàn không muốn, nhưng, thiếu niên kia là Hoàng đế, có thể từ chối chăng.
Trước mắt ông hiện ra dáng vẻ một lát trước của Thiếu đế khi nhận được hồi báo. Cậu ta nhìn vật trình lên, cụp mắt, không nói không rằng, đến mình cũng không nhìn ra nửa phần cảm xúc trong lòng cậu ta ngay lúc đó. Nếu trước đây ông từng cảm thấy song không chắc, thì vào thời khắc ấy, ông đã xác định. Lại nhớ tới trong vòng một đêm nhốt Đại Trưởng công chúa, bức giết Lan Vinh, còn xử lý bức di chiếu kia. Đủ loại hành động, hiển nhiên không phải tiến hành lâm thời mà thiếu niên Hoàng đế đã chuẩn bị trước, chỉ nín nhịt không phát mà thôi.
Đâu đấy cũng giờ này năm ngoái, cậu ta còn từng lỗ mãng tự ý xuất cung, ngắn ngủi chưa tới một năm, thay đổi lớn đến thế, làm Hiền Vương có chỗ không rét mà run.
Hoàng vị thật sự có thể đem một người, biến thành một thanh đao có hình người.
Ông cả đời bo bo giữ mình, không nói nửa câu không nên nói, không làm một chuyện không nên làm, có được danh hào Hiền Vương và địa vị được tôn sùng.
Hiền Vương đứng một lát, chậm rãi quay lại.
…
Thúc Tiển đứng trong thần điện Thái miếu.
Đối diện cậu, là thần vị của Cao tổ, Võ Đế và Minh Đế.
Nơi đã từng khiến cậu cảm thấy âm trầm bức người, là chỗ đáng sợ nhất trong hoàng cung, giờ cậu một thân một mình, đứng thật lâu trong căn đại điện trống trải.
Cậu sớm biết, trong hoàng cung đáng sợ nhất, không phải quỷ thần.
Nhớ lần đầu tiên cậu nhìn thấy di chiếu của Minh Đế, cậu sợ hãi vì phụ hoàng mình tâm cơ. Nhưng giờ đây, sao mình không giống thế chứ.
Là bắt đầu tự bao giờ, đối với ngôi vị, cậu không muốn thua?
Là năm ngoái cậu ra ngoài, nhìn thấy đủ thứ, trận tế lễ kia, vạn người trong quân hô to Hoàng đế bệ hạ, cậu vì đó mà nhiệt huyết sôi trào, sau khi cảm nhận được trách nhiệm, dục vọng mãnh liệt muốn đứng trên vạn người cũng thức tỉnh?
Không, có lẽ vì hoàng cung mà cậu phí hết tâm tư chạy ra ngoài nhưng lại mơ thấy mình bị chặn ngoài cửa cung không về được mà bừng tỉnh, trong tiềm thức của cậu trước đó, đã sớm nhận định, đấy là vị trí thuộc về cậu. Xem như lúc ấy cậu đã từng không muốn ngồi, nhưng vị trí này, cũng không thể bị ai thay thế.
Cho tới nay, cậu một bên kháng cự trách nhiệm và áp lực trên người mình từ vị trí này, một bên lại hưởng thụ khoái cảm và thoả mãn mà chí cao vô thượng mang đến.
Cậu và phụ hoàng, bẩm sinh chính là người như thế, nội tâm ích kỷ cực kì, cũng máu lạnh cực kì.
Đã từng không chỉ một lần cậu nghĩ tới, Tam hoàng thúc dốc lòng dạy bảo mình vậy, sao có thể có mưu đồ khác. Nhưng một giọng nói khác lạnh lùng nói cho cậu biết, ngôi vị này tốt vậy, sao trên đời thực sự sẽ có người không động tâm, nếu năm đó, Hiền Vương có năng lực tranh chấp cùng Võ Đế, ông ấy sẽ cam tâm nhường ra ư?
Cậu cứ thế, dao động và do dự mãi đến hôm nay.
Đại quân đánh hạ Nam Đô, giữa cậu và hắn Tam hoàng thúc, cũng nên có kết quả.
Cho đến hôm nay, cậu sớm biết mình thua hoàn toàn, không thể đối kháng ngang hàng với Tam hoàng thúc của cậu.
Cậu cũng biết, giữa triều đình nom như đang yên bình này, có không ít người âm thầm đang chờ Tam hoàng thúc có hành động, sau đó ủng hộ ngài ấy lên ngôi.
Nghe nói có mấy người, đã viết xong chúc biểu.
Cắt cử Hiền Vương làm việc, là canh bạc sau cùng.
Giờ cậu đã thắng, vốn nên thấy may mắn vô cùng, nhưng cậu lại bị nỗi chán chường và mờ mịt trong lòng lại trào ra bao phủ lấy.
Thì ra trên đời này thật sự có người không giống cậu, và phụ hoàng.
Cậu đem giải đai lưng treo bên cạnh trên thần vị của Minh Đế, không nhìn thêm, đi qua bên cạnh, đứng trước thần vị Thánh Võ Hoàng đế.
Cậu hơi ngửa đầu, nhìn thần vị trang nghiêm tĩnh lặng này, một lát sau, lẩm bẩm: “Hoàng tổ phụ, thật sự là con sai rồi sao?”
Sau lưng có tiếng bước chân. Thúc Tiển chậm rãi quay lại, nhìn thấy Hiền Vương, từ trong bóng tối bên ngoài thần điện bước vào điện, cất bước vào trong.
Thúc Tiển thấy ông tới gần, cung kính hành lễ với thần vị của Cao Tổ và Võ Đế xong, xoay qua mình, mở miệng: “Bệ hạ, ngài sai rồi!”
“Năm ấy khi phụ hoàng của ngài còn là Thái tử, hiểu thánh ý, rất sợ bị phế, gắng sức giao hảo cùng Tam hoàng thúc ngài. Năm Tam hoàng thúc ngài mười lăm tuổi, có lần mượn say, bảo cơ thể do cắt thịt tổn thương, ốm yếu nhiều năm, sợ không đảm đương nổi chức vị Thái tử, định giao lại cho Tam hoàng thúc ngài, ngài ấy phát lời thề độc với trời, hết sức phò tá.”
“Nếu bệ hạ cảm thấy chuyện đã quá xưa cũ, thì ngay năm ngoái, bệ hạ tự xuất cung, gây đại loạn trong triều đình, lúc ấy Tam hoàng thúc ngài còn đang Nam tuần, nghe tin chạy về, ngài ấy làm gì nhỉ? Đêm gặp đại thần, trách cứ đám người đang vặn hỏi ở ngay điện Tuyên Chính, giúp ngài đè xuống cục diện, sau đó tìm kiếm khắp nơi. Ở bờ sông Vị phát hiện một xác chết trôi, tuổi tác và dáng người cùng cỡ với bệ hạ. Lúc ấy người người xúc động, đều nhận định chính là bệ hạ. Là Nhiếp Chính Vương đến, phân biệt xong bác bỏ tin. Sau đó cũng là vì ngài ấy nghi ngờ bệ hạ có lẽ đã đi Nhạn Môn, mới giao chuyện triều chính cho ta, trong đêm rời Trường An, cuối cùng mới tìm được bệ hạ trở về.”
“Bệ hạ! Ta đoán vị kia của cung Đôn Ý chắc hẳn đã bảo bệ hạ từ trước, Nhiếp Chính Vương sở dĩ ẩn nhẫn bất động là sợ tổn hại thanh danh. Ba người thành hổ, e rằng sau này bệ hạ cũng sẽ nghĩ thế. Tam hoàng thúc ngài là Nhiếp Chính Vương, phàm nếu y có nửa điểm muốn gây bất lợi cho ngài thì, lúc ấy cơ hội trời cho ấy, sao y không thuận theo lao? Chỉ cần nhận xác chết trôi là bệ hạ, thì y đã có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi, cần chi phí công lớn, mượn trận chiến phương Bắc tích công đoạt vị chứ?”
Hiền Vương nói đến đây, quỳ xuống dập đầu với Thúc Tiển: “Bệ hạ! Ngài ấy từng ký thác kỳ vọng vào ngài, không muốn tranh chấp với ngài, càng không muốn vì nghi kỵ của bệ hạ với y mà gây họa đến người khác. Lão thần thẹn chức vị cao, vốn là người vô năng, có điều thực sự không thể ngồi nhìn bệ hạ có ý nghĩ sai lầm, mắc phải sai lầm lớn!”
“Nếu ngài ấy như vậy mà còn không có kết cục yên lành, kẻ sĩ trung thành trong thiên hạ há không thất vọng đau khổ sao? Tướng sĩ vì Đại Ngụy ta dục huyết phấn chiến thu về môn hộ Nhạn Môn, bọn hắn an tâm thế nào đây?”.
Thúc Tiển bình tĩnh nhìn Hiền Vương, ngẩn người, đột nhiên, cậu nhớ tới hôm ấy, sau khi Tam hoàng thúc giết Cao Chúc ở đại điện, từng nói với mình.
Thúc ấy nói mình phạm vào tội chết không tha, xin cho mình ít thời gian, chờ tướng quân Trường Ninh đánh giặc xong, thu về U Yến, thúc hoàn thành nguyện vọng của Thánh Võ Hoàng đế xong, đến chừng đó, chắc chắn sẽ cho mình một giao phó hài lòng.
Thúc Thận Huy vào nửa đêm, đi đến Hộ Quốc tự, vào cổng sau núi.
Trong núi u ám yên tĩnh, chùa chiền được màn đêm bao phủ, bên tai yên lặng như tờ.
Rừng tháp nơi đây, vì chính giữa có xá lợi của cao tăng, gom góp không ít bia đá thư pháp của mọi người nhiều triều đại, thời niên thiếu, lúc còn si mê thư pháp y thường đi vẽ. Cùng di cốt yên giấc bên cạnh, có khi một lần đến mấy ngày, là một chỗ thanh tịnh cực kỳ tốt. Có điều sau này công việc ngày càng bận rộn, rốt cuộc chưa hề đặt chân.
Lúc xưa cô tập viết chữ, y đã từng nghĩ đến, đợi chừng rảnh rỗi sẽ đưa cô cùng đến đây, dạy cô phỏng đoán chỗ tinh diệu của bia sách người đi trước. Nơi đây tuy là vùng đất mai cốt, nhưng với tính tình của cô, hẳn cũng sẽ thích.
Hiện giờ y quay lại, là tình cảnh thế này. Nhưng, nếu ngủ ở nơi đây, cũng xem như là hợp tâm cảnh thời thiếu niên.
Hôm đó giảo sát Cao Vương ở La Hán điện, lời nguyền rủa của Cao Vương như còn rõ ràng bên tai. Ngang qua gần Tàng Kinh Lâu, bước chậm lại, ngừng bước.
Nơi đây, cũng từng là lần đầu tiên y gặp cô, dù lúc ấy chỉ là cô nhìn thấy y, còn y không hề hay biết.
Y đứng lặng bên ngoài Tàng Kinh Lâu chốc lát. Sư chùa theo sau cũng dừng lại.
“Điện hạ muốn đi vào ạ?”
Y thấy vị sư Vô Tình nghe hỏi vội vàng chạy đến, mở cửa. Y chần chừ một lúc, cuối cùng cũng bước vào, giơ ánh nến, dọc theo kệ kinh từ từ bước vào, tưởng tượng ngày đó nàng ấy có thể ẩn thân ở nơi nào mà mình không hề hay biết. Cuối cùng y đi tới chỗ tối góc các Tây Bắc, thấy một xó hẻo lánh, mạng nhện giăng, giữa lưới nhện, một con nhện to lớn ngồi xổm.
Sư tiếc sâu kiến, chưa từng quét dọn mạng nhện trong xó này, lưới này cũng không biết dệt ở đây bao lâu, tầng tầng lớp lớp, cực lớn.
Một trận gió đêm từ góc tối trong Các tràn vào, thổi mạng nhện không ngừng rung động, con côn trùng như tỉnh lại, bắt đầu chạy trên đó.
Thúc Thận Huy đứng trong xó xỉnh, mượn ánh nến không rõ ngắm con nhện bận rộn, nhả tơ dệt lưới như không biết mệt mỏi, dần dần bừng tỉnh, nghe một tràng bước chân dồn dập bên ngoài truyền đến.
“Điện hạ có đó không?” Y nghe một giọng quen thuộc ở ngoài lâu vọng vào.
Cùng một tiếng “két” đẩy cửa, Trần Luân gấp gáp chạy vào, nhìn thấy Thúc Thận Huy cầm nến trong tay đứng trong góc, nhẹ thở phào, chạy vội lên.
“Điện hạ, thúc phụ tôi vừa đến! Vương phi có vật, nhờ ông ấy chuyển giao cho điện hạ!”
Thúc Thận Huy có phần ngơ ngẩn, giương mắt.
Trần Hành cởi chiếc túi tùy thân mang theo, lấy ra một chiếc hộp, hai tay dâng lên.
Thúc Thận Huy hoàn hồn hoàn toàn.
Y không cần mở ra, vừa thấy đã biết bên trong là vật gì. Y hơi kinh ngạc, nhận lấy, thì thấy Trần Hành lại lấy ra một chiếc túi nhỏ khác, dâng lên nói: “Điện hạ, mặt khác Vương phi còn lệnh cho thần truyền giúp ngài ấy một câu.”
Ông đem lời Khương Hàm Nguyên hôm ấy thuật lại một lần.
“…. chờ đến chừng đánh xong Nam Đô, ngài ấy sẽ đi đến điểm đích mà năm ngài ấy mười ba tuổi từng dẫn đường cho một thiếu niên, chờ thiếu niên ấy đến.”
Trong thoáng chốc Thúc Thận Huy kinh ngạc ngẩn cả người, dường như không thể tin vào tai mình, tim y nhảy thình thịch, lát sau tỉnh táo lại, dừng mắt ở chiếc túi nhỏ trong tay Trần Hành.
Nó cực nhỏ, không to hơn bàn tay, dùng vải thô đay dùng để may đồ mùa đông trong quân chịu mài mòn, bám bụi bẩn, nhìn rất cũ kỹ, hẳn đã nhiều năm rồi.
Y bỗng một phát chụp lấy, nhanh chóng mở dây buộc miệng túi, một vật từ bên trong rơi ra, rớt vào lòng bàn tay y.
Ấy là một viên ngọc bội, chất ngọc mát dịu, chạm trổ tinh xảo, xem long văn điêu khắc thì là đồ trang sức mà nam tử hoàng thất Vương tộc mới có tư cách dùng, hình như từng quen thuộc…
Trần Luân thấy y nhìn chằm chằm viên ngọc trong tay, bất động, mới liếc một cái, sửng sốt, chần chừ một lúc rồi bật thốt: “Điện hạ, đây không phải là ngọc bội lúc xưa ngài ở Nhạn Môn ban cho tiểu tốt dẫn đường sao? Thần cũng có một viên, nhớ là nguyên tiêu trong cung ban tặng, sao lại ở chỗ Vương phi?”
Đột nhiên anh nghĩ đến câu Trần Hành vừa nói, chấn kinh vô vàn: “Hẳn Vương phi chính là tiểu tốt năm xưa dẫn đường?”
Hốc mắt Thúc Thận Huy hơi phát nóng, từ từ siết chặt ngọc bội trong tay, lấy lại bình tĩnh, giọng khàn khàn: “Các người ra ngoài cả đi.”