Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 20



*Lời con Shuu: Hôm qua nhà mình có cỗ nên không đăng chương mới được, thật sự xin lỗi cả nhà! Vừa ra lịch đăng lại trễ hẹn, bản thân cảm thấy vô cùng hổ thẹn, vậy nên mình bonus thêm một chương nữa xem như quà tạ lỗi, mọi người thứ lỗi cho mình nha!!!~(≧∆≦) ~

Thang lầu đi thông năm tầng, giống như thông đạo đi thông đến một thế giới khác.

Tổ Vũ cũng không nghĩ muốn đi lên.

Tuy rằng hắn cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Cecil Melved, nhưng Tổ Vũ cảm thấy đối phương hẳn là một nam nhân có ý thức lãnh thổ vô cùng cường đại.

Nghe ( phim hoạt hình) nói, Griffin là chủng tộc cường đại sở hữu lý tính cùng dã tính cùng tồn tại song song, đặc biệt là Griffin giống đực trưởng thành, bọn họ phi thường để ý đến không gian cá nhân của mình, tiến vào mà không được sự cho phép rất có thể sẽ chọc giận đối phương.

Tuy rằng Cecil hẳn là sẽ không đánh con non, nhưng dù sao hiện tại bọn họ vẫn là thành phần ăn nhờ ở đậu, vẫn là không nên chọc đến điểm mấu chốt của đối phương thì tốt hơn.

Thế nhưng, không thể nói chuyện chính là không thể biểu đạt ý nguyện của chính mình.

Cũng giống trước đó, với chiều cao so với bậc thang cũng không hơn kém bao nhiêu, bọn họ được quản gia trực tiếp ôm lên.

Hành lang nơi này cùng dưới lầu không có gì khác nhau nhưng lại khiến người ta mạc danh có một loại cảm giác quạnh quẽ.

Khứu giác cường đại của Griffin làm hắn có thể dễ dàng ngửi thấy được hơi thở của nam nhân kia tràn ngập khắp tầng lầu, trong lạnh băng lộ ra bá đạo, mang theo nồng đậm ý vị cảnh cáo.

"Hắt xì!"

Hắn đánh một cái hắt hơi.

Quản gia có chút khẩn trương giúp hắn kiểm tra một chút nhiệt độ cơ thể.

"Vẫn là cần mời bác sĩ qua đây kiểm tra một chút, ngàn vạn lần không thể sinh bệnh a."

Nói xong, quản gia liền gửi đi một tin nhắn, kêu bác sĩ tư nhân của trang viên lúc sau lại đây một chuyến.

Sau đó hắn cũng không ôm bọn nó xuống dưới lầu mà tiếp tục đi, rồi ngừng lại trước một cánh cửa.

Đó là căn phòng mang hơi thở nồng đậm mà cường liệt nhất trong tầng này.

Sau khi cửa phòng mở ra, Tổ Vũ liền xác định, đây chính là phòng ngủ của Cecil.

Phong cách trang trí cùng toàn bộ trang viên đều không giống nhau, bên trong không có bất luận một vật phẩm trang trí lấp lánh kim quang nào, màu sắc trừ bỏ đen thì chính là trắng, ngay cả đồ án Griffin địa phương khác đều có tại nơi này cũng biến mất vô tung, toàn bộ phòng ở đều bày ra một loại khuynh hướng lạnh băng tựa kim loại.

Bất quá thật ra lại rất phù hợp với nam nhân kia.

"Nơi này chính là phòng của tiên sinh."

Quản gia đối với hai vị tiểu thiếu gia nhẹ giọng thở dài, nói:" Có phải thoạt nhìn lạnh như băng hay không? Thật không biết vì cái gì tiên sinh lại đi thích loại phong cách này. Còn không cho ta điều chỉnh một chút chi tiết."

Tổ Vũ đột nhiên nghĩ tới khắp các phòng đều có thể tùy ý thấy được hoa tươi cùng thực vật, này đó nghe nói đều là quản gia tự mình chọn lựa cùng bày biện.

Ngẫm lại, tại căn phòng lạnh như băng này đặt một chút hoa tươi cùng một ít thực vật, tựa hồ cũng không tệ lắm?

Nghĩ như vậy Tổ Vũ liền gật đầu.

Quản gia thấy hắn gật đầu, trên mặt liền hiện ra vui vẻ:" Leo thiếu gia cũng cho là vậy đúng không? Cho nên, hôm nay chúng ta liền đem nơi này trang điểm một chút, cấp tiên sinh một cái kinh hỉ được không?"

Hắn nói xong, liền không biết từ chỗ nào móc ra một bó hoa to kiều diễm ướt át, hiển nhiên đã dự mưu trước từ lâu.

Ngươi đây là muốn gây sự a!

Tổ Vũ hắc tuyến đầy đầu nhìn bó hoa to tươi tốt trong lòng ngực quản gia.

Nếu không phải gây sự, tại sao lại chọn một đống hoa tươi màu đỏ tía? Tuy rằng rất đẹp, nhưng loại hoa này thấy thế nào cũng không phải loại Cecil có thể tiếp thu được đi.

Nhưng nhìn quản gia hứng trí bừng bừng, Tổ Vũ hoàn toàn không có lí do để cự tuyệt, cho dù có, hắn cũng không nói nên lời a.

Cho nên hắn có thể làm gì bây giờ?

Đương nhiên là cùng nhau đi vào hành sự a ╰(*°▽°*)╯

Đã sớm đem mâu thuẫn trước đó vứt tới chân trời xa xôi, Tổ Vũ hứng thú bừng bừng theo chân quản gia bước vào phòng.

Phía sau bỗng bị lôi kéo, đuôi của hắn bị cắn.

Tiểu Griffin từ khi lên tầng năm liền trở nên an tĩnh, bản năng khiến nó không thích địa phương làm nó cảm thấy nguy hiểm này, phía trước hưng phấn toàn bộ đều mất sạch, một chút ý tứ đi vào tra xét cũng không có.

Nhìn thấy Tổ Vũ muốn đi vào, nó liền nóng nảy, quay đầu liền ngậm cái đuôi của Tổ Vũ kéo lại, ý đồ muốn đem hắn kéo ra ngoài.

Thấy Tổ Vũ dừng lại, nó buông cái đuôi ra, dồn dập kêu:" Pi pi pi pi!" Ca ca chúng ta không đi vào được không? Đi ăn điểm tâm a!

Lần này nó thế nhưng lại nhớ phải gọi ca ca.

Tổ Vũ nhìn bộ dạng muốn tạc mao của nó liền biết nó vô cùng khẩn trương.

Tưởng tượng một chút, hắn liền rõ ràng vì cái gì tiểu Griffin sẽ có loại phản ứng này.

Nếu Cecil đang ở chỗ này, tiểu Griffin bằng bản năng sẽ cảm nhận được huyết thống tương liên trên người đối phương, loại cảm giác này sẽ làm nhạt đi cảm giác sợ hãi của nó, khiến nó không cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trên người Cecil.

Nhưng hiện tại Cecil cũng không ở chỗ này, mà tiểu Griffin đối với Cecil vẫn chưa quen thuộc tới mức nhớ kĩ hơi thở của hắn cũng như đem nó phân vào loại vô hại, vậy nên mới dẫn đến tình trạng khẩn trương cùng sợ hãi của tiểu Griffin lúc này.

Tổ Vũ thấy lông nhung trên cổ nó sắp sửa bay lên tới nơi, chút hứng thú đùa dai trong lòng cũng biến mất vô tung, vội vàng chạy về bên người nó, trấn an giúp nó chải vuốt lông chim.

Tiểu Griffin ngoan ngoãn nằm bò xuống, hơn nữa còn có ý đồ đem đầu nhỏ giấu dưới bụng của hắn.

"Ai nha, Ruin tiểu thiếu gia đây là làm sao vậy?"

Quản gia cũng nghe thấy tiếng kêu của tiểu Griffin đồng thời cũng thấy được bộ dáng tạc mao của nó. Thế nhưng hắn cũng không thuộc tộc Griffin, không có hình thú giống nhau nên hắn căn bản không hiểu được tiếng Griffin, lại càng không thể hiểu được tiếng con non, chỉ có thể nhìn ra được Ruin tiểu thiếu gia của hắn đang thật sự sợ hãi.

Tuy rằng rất nhanh Leo thiếu gia liền đem Ruin thiếu gia trấn an, thế nhưng quản gia vẫn lo lắng mà thấu lại gần.

"Là không thoải mái chỗ nào sao? Đừng lo lắng, bác sĩ thực mau liền tới."

Lúc này hắn cũng không rảnh lo chuyện khác, thật cẩn thận bế hai vị tiểu thiếu gia lên, nhanh chân mang bọn họ xuống lầu gặp bác sĩ.

Cửa phía sau tự động đóng lại, bó hoa tươi đẹp bắt mắt kia nằm trơ trọi trên thảm, một giọt sương từ cánh hoa lăn xuống, để lại trên thảm một giấu vết nhàn nhạt.

Khi màn đêm buông xuống, Cecil mang một thân mệt mỏi trở về, không có kinh động đến mọi người đang nghỉ ngơi. Hắn một mình trở lại phòng ngủ, vừa mở cửa ra liền thấy được bó hoa diễm lệ đến chói mắt kia, mặt liền đen.

Có thể ở thời điểm hắn không biết tiến vào phòng hắn chỉ có một người, cũng chỉ có người kia dám đem loại đồ vật này đặt trong phòng của hắn.

"Al thật là...."

Không biết nên sinh khí hay cảm thấy bất đắc dĩ, Cecil lắc lắc đầu, khom lưng đem bó hoa nhặt lên.

Bó hoa tuy bị bỏ trên mặt đất thật lâu nhưng không có một chút dấu hiệu suy bại, vẫn như cũ kiều diễm ướt át.

Cecil vốn muốn đem nó ném vào thùng rác, sau lại do dự một chút, cuối cùng vẫn không có ném đi, chỉ tùy ý đặt ở một bên.

Sáng sớm hôm sau, bó hoa kia liền xuất hiện trên bàn cơm.

Quản gia dậy sớm phục vụ chủ nhân, nhìn thấy bó hoa quen thuộc kia bị đưa về, cười ha hả nói:" Tiên sinh như thế nào lại mua hoa về?"

Ngươi cứ giả vờ đi.

Đối với tính cách tựa như trẻ con của lão quản gia nhà mình, Cecil cũng cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ:" Lần sau nếu muốn chọn hoa làm ơn chọn màu sắc thanh nhã một chút."

"Ha hả, tiên sinh thích tố nhã một chút sao? Còn ta lại thấy màu sắc tươi đẹp một chút lại tốt hơn, đặc biệt là loại này, có tác dụng tĩnh tâm giúp ngủ ngon, màu sắc càng tươi đẹp hiệu quả càng tốt."

Quản gia từ bó hoa kia rút ra một đóa hoa hình dáng kỳ dị, tựa như chim bay, màu sắc đỏ tươi tiên diễm hơn cả hoa hồng, mang theo hương khí nhàn nhạt.

Hắn cảm nhận một chút hương thơm thanh nhã hoàn toàn bất đồng với màu hoa, buồn bã nói:" Tiên sinh gần đây chẳng phải hay bị mất ngủ sao? Loại hoa này chính là thích hợp nhất với ngươi a."

Cecil:"....."

Thở dài, hắn liền biết ngay mà.

"Al, ngươi cũng biết gần đây ta rất bận."

Trước đó vì con non, hắn buông xuống công tác tự mình đến địa cầu, trước sau mất gần một tháng, tuy rằng văn kiện cùng công việc khẩn cấp đều hoàn thành thông qua viễn trình thông tin, nhưng những văn kiện không khẩn cấp lắm cũng chỉ có thể để đó chờ hắn về sử lí.

Hiện giờ, Cecil không thể đem thời gian công tác tăng lên gấp đôi, thơi gian nghỉ ngơi tự nhiên cũng trở nên càng thiếu.

Quản gia cũng không phải không thể thông cảm cho hắn, nhưng mà.....

"Tiên sinh, công tác tuy vội nhưng ngươi cũng phải vì thân thể của mình mà suy xét a."

Quản gia hiếm thấy không nở nụ cười, vẻ mặt lo lắng mà nhìn Cecil:" Hơn nữa hiện tại trong nhà còn có thêm hai vị tiểu thiếu gia, ngươi nên dành thời gian bồi bọn họ."

"Ngày hôm qua ta dẫn bọn họ đến phòng của ngươi, Ruin tiểu thiếu gia trực tiếp bị hơi thở ngươi lưu lại dọa đến, ngay cả cơm chiều cũng ăn ít đi một chén."

Từ bác sĩ biết được điều này, quản gia đau lòng muốn hỏng rồi.

(Tổ Vũ: Ăn ít đi một chén còn không phải tại ngươi đau lòng nó, cho nó ăn thêm một phần điểm tâm sao?)

Cecil:"....... Chờ một tháng, có khả năng ta sẽ thu xếp được thời gian rảnh."

Al nói rất đúng, cho dù hắn có thể mặc kệ những chuyện khác cũng phải vì hai cái con non mà suy xét. Griffin tộc tuy rằng cường đại, thế nhưng con non lại phi thường yếu ớt, chúng nó cần có cha mẹ cẩn thận bầu bạn mới có thể khỏe mạnh trưởng thành.

Vốn dĩ Cecil cũng không thích hợp trở thành người giám hộ của hai cái con non, chính hắn vẫn đang còn độc thân, không có bất cứ kinh nghiệm nào về việc chăm sóc con non.

Nhưng hắn là trưởng bối có huyết thống gần nhất với tiểu Griffin, chỉ riêng điểm này thôi đã khiến hắn trở thành đối tượng được ưu tiên lựa chọn.

Lúc trước người của Cục dân chính Liên bang đến dò hỏi ý tứ của hắn đã làm tốt chuẩn bị bị hắn cự tuyệt. Ngờ đâu hắn cư nhiên lại đồng ý, còn vì chuyện tiểu Griffin mất tích mà tự mình đi địa cầu tìm kiếm.

Đương nhiên, Cecil cũng có suy tính của chính mình.

Nhưng mặc kệ vì cái gì, nếu như đã thu dưỡng hai cái con non, hắn nên làm tròn trách nhiệm của mình.

Nhưng quản gia vẫn không vừa lòng với đáp án của hắn:" Một tháng nữa thì lâu quá, ta cũng không muốn đem cơm đưa đến bệnh viện cho ngươi."

Lúc này Cecil cũng không tiếp tục nhượng bộ:" Nếu lại rút ngắn thời gian, lượng thời gian công tác mỗi ngày của ta sẽ phải tăng thêm hai giờ trở lên."

Vỗn dĩ hiện tại hắn đã phải làm việc mười sáu tiếng đồng hồ, nếu lại thêm hai tiếng đồng hồ trở lên, vậy chẳng phải là không cần ngủ nữa?

"Được rồi, một tháng thì một tháng." Quản gia thỏa hiệp:" Như vậy một tháng sau, thỉnh ngài mang theo hai vị tiểu thiếu gia ăn cơm dã ngoại, ta sẽ chuẩn bị tốt đồ ăn cùng địa điểm."

Cecil chỉ có thể khô cằn lên tiếng:" Được."

"Làm ơn nhất định phải dùng hình thú làm bạn với bọn họ."

"......Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Quản gia &lt( ̄▽ ̄) /: Thật đúng là gia chủ của một nhà! Chủ nhân phía sau màn chính là ta!

Tổ Vũ cùng tiểu Griffin: Vỗ tay tung hoa ~(^O^)/(^O^)/~

Cecil thở dài:....... Các ngươi nói cái gì chính là cái đó.

............