Phi thường thần kì chính là Tổ Vũ thế nhưng lại gặp được người bận rộn kia tại bữa sáng.
Phải biết tiểu Griffin vẫn còn là một cái con non, mỗi ngày phần lớn thời gian đều dành cho việc ngủ, buổi tối đúng 8 giờ lên giường, buổi sáng trước 9 giờ tuyệt đối sẽ không tỉnh lại.
Vì phối hợp với nó ( chứ tuyệt đối không phải Tổ Vũ ham ngủ nên mới bám giường), Tổ Vũ cũng sẽ không tỉnh dậy trước thời gian đó.
Mà Cecil, theo như Tổ Vũ biết được từ lời lải nhải không ngừng của quản gia, vị này luôn ra cửa trước 7 giờ, không đến 10 giờ nửa đêm thì sẽ không quay về.
Hôm nay lại có thể nhìn thấy hắn trên bàn cơm, khó trách Tổ Vũ lại kinh ngạc đến thế.
Nhất thời, hắn không nhịn được luôn nhìn về phía Cecil đang ngồi ở chủ vị, có vẻ vô cùng tò mò, quản gia đứng bên cạnh đang giúp hai vị thiếu gia bày bữa sáng, thấy thế liền tươi cười nói:" Tiên sinh bắt đầu từ hôm nay liền không cần đi làm sớm như vậy nữa. Ngoài ra, hôm nay hắn cố ý nghỉ để mang các ngươi ra ngoài ăn cơm dã ngoại, Leo thiếu gia có cao hứng không?"
Quản gia vẫn luôn làm bạn bên người bọn hắn, sự hiểu biết đối với bọn họ cao hơn nhiều so với người khác. Lúc đầu hắn dạy Leo thiếu gia xem đồ biết chữ, bất quá cũng chỉ mang ý đồ thân cận mà thôi. Về sau lại phát hiện Leo thiếu gia học thực mau, tuy rằng sẽ không nói chuyện, nhưng sau khi hắn biết nếu hắn nói chậm một chút Leo thiếu gia có thể nghe hiểu lời nói của hắn, hắn vẫn cảm thấy kinh hỉ không thôi, càng thêm ra sức dạy dỗ.
Cho nên hắn biết những lời này của hắn,Leo thiếu gia có thể nghe hiểu được.
Cecil cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng hắn không thường xuyên ở nhà nhưng nhất cử nhất động của hai cái con non đều sẽ được quản gia báo lại cho hắn, vậy nên hắn tự nhiên cũng minh bạch cái con non lớn hơn một chút của nhà hắn chỉ sợ là một cái tiểu thiên tài.
Tiểu thiên tài ( giả) tỏ vẻ, hắn một chút cũng không cao hứng khi phải ra ngoài ăn cơm dã ngoại!
Đặc biệt là phải đi cùng Cecil!
Thời điểm đối diện với nam nhân có ánh mắt vô cùng sắc bén này, Tổ Vũ luôn có một loại cảm giác bị nhìn thấu. Tuy rằng hắn phi thường tự tin đối với thiên phú thần thông của mình, thế nhưng lại mạc danh có một loại lo lắng bị nhìn thấu ngụy trang.
Bất quá cũng không phải hắn thật sự sợ Cecil, Tổ Vũ vẫn phi thường tự tin đối với thực lực của mình. Ngàn vạn năm ngủ đông của hắn cũng không phải ngủ trắng, cho dù chỉ là một con thảo lý trùng, tại quãng thời gian dài như vậy cũng đủ để tiến hóa ra đại não, mà con chim thủy tổ là hắn, cũng đám lão bằng hữu phân chia ra cũng thuộc loại yêu tiên.
Cho nên một con ngoại tinh Griffin, căn bản không phải đối thủ của hắn.
Nhưng là, một con yêu quái sống từ thời viễn cổ đến tận bây giờ, mấy việc như ngụy trang thành con non gì gì đó tuyệt đối chính là lịch sử đen tối a, hắn sao có thể để cho người khác biết được bí mật này.
Đáng tiếc, Tổ Vũ không có quyền kháng nghị, cuối cùng hắn vẫn bị quản gia đem đóng gói chung với tiểu Griffin, đưa cho Cecil.
Thật sự là đóng gói! Bọn họ bị bỏ vào trong một cái rổ kết bằng dây đằng, phía trước còn gắn một cái nơ con bướm cực to, giống như rổ trái cây bị đưa đến trước mặt Cecil.
"Tiên sinh, mọi chuyện ta đã chuẩn bị tốt, chuyện còn lại đều giao cho ngươi."
Cecil:......
Tổ Vũ:.....
Tiểu Griffin: Pi pi?
Cecil cúi đầu xuống, cùng Tổ Vũ đang ngồi trong rổ hai mặt nhìn nhau.
"Al" Cecil xoa xoa đôi mày đã nhăn đến phát đau," Ngươi đưa cho ta cái rổ để làm gì?"
Quản gia cười ha hả:" Đương nhiên là để thuận tiện cho hai vị tiểu thiếu gia ra ngoài, móng vuốt nhỏ của bọn họ còn quá non, không thể đi đường quá nhiều."
Cecil:"..... Ta có thể cho chúng nó ngồi xe thay vì đi bộ."
"Tiên sinh, ta quên nói cho ngươi, xe con dùng thay đi bộ trong trang viên toàn bộ đều được mang đi bảo trì mất rồi, vậy nên thỉnh các ngươi chịu khó đi bộ."
Cecil:"..... Trước đó không lâu ta vẫn thấy có người dùng."
Quản gia mỉm cười:" Phải không? Có thể đó là chiếc cuối cùng đi?"
Cecil quyết định không cùng quản gia tranh cãi vấn đề này, bằng không có thể hắn sẽ thực sự mang toàn bộ xe thay đi bộ đem đi kiểm tu, dẫn đến việc người trong trang viên đi lại đều khó khăn.
Quản gia tuyệt đối có thể làm được chuyện này.
Bất quá muốn đem cái rổ màu sắc tươi đẹp còn gắn nơ con bướm màu hồng nhạt cầm trong tay, Cecil vẫn cần một chút dũng khí.
Hắn có ý đồ đem hai cái con non trong rổ móc ra trực tiếp ôm đi, nhưng quản gia sao có thể để hắn làm vậy.
Quản gia nhắc nhở hắn:"Tiên sinh, ngươi đã đáp ứng rồi."
Hắn đã đáp ứng cái gì?
Lấy hình thái Griffin mang con non đi ăn cơm dã ngoại?
Cho nên, quản gia chuẩn bị rổ không phải để hắn mang theo mà là để hắn ngậm?
"Al, có đôi khi ta thật muốn cho ngươi về nhà dưỡng lão."
Tổ Vũ cảm thấy có thể lỗ tai mình có vấn đề gì đó, bởi vì hắn nghe được tiếng Cecil nghiến răng.
Bất quá biểu tình trên mặt hắn quả thực rất hung ác.
Quản gia không giao động:"Tiên sinh, ta cho dù có về hưu dưỡng lão cũng là dưỡng tại trang viên này, nếu ngươi muốn trừ lương của ta, ta cũng rất vui lòng chăm sóc hai vị tiểu thiếu gia miễn phí."
Ha hả, hắn chính là nhìn Cecil lớn lên. Nếu như không phải năm đó hắn kiên trì không tiếp nhận Melved gia thu dưỡng mà lấy phương thức công tác lưu lại trang viên, thì hiện tại Cecil hẳn còn phải gọi hắn một tiếng đại bá.
Uy hiếp không có tác dụng, cuối cùng Cecil cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Vì thế hai cái con non trong rổ liền nhìn thấy người giám hộ của tụi nó đột nhiên biến từ bộ dáng hình người thành hình thú.
Đây là một con Griffin trưởng thành cường tráng, khác với bộ dáng khi Tổ Vũ biến thành tiểu Griffin khi trưởng thành có màu nâu nhạt, từ đầu đến đuôi của nó, tính cả đôi cánh trên lưng, toàn bộ đều là màu đen. Phần ngực và vai còn có thêm một vòng lông mao dày, làm bộ dáng của nó thoạt nhìn càng thêm uy phong lẫm lẫm.
Trước mặt con Griffin trưởng thành hình thể cao tới ba mét này, hai cái con non thậm chí còn không to bằng móng vuốt của nó. Thời điểm miệng ưng màu đen thò tới ngậm cái giỏ, Tổ Vũ xác thực là có chút khẩn trương.
Mà tương phản với sự khẩn trương của Tổ Vũ, tiểu Griffin lại rất hưng phấn, nó thậm chí còn có ý đồ trèo ra khỏi rổ, muốn nhào lên trên người Griffin thành niên màu đen kia vui đùa.
Sau khi mất đi cha mẹ, Cecil chính là trưởng bối thân cận nhất của tiểu Griffin. Bản năng của nó sẽ khiến nó tìm kiếm sự che chở của đối phương, nhất là khi đối phương ở hình thú.
Mà đây cũng là nguyên nhân quản gia kiên trì muốn Cecil lấy hình thái Griffin làm bạn với bọn họ. Bề ngoài đồng dạng có thể trợ giúp bọn họ xây dựng mối quan hệ thân tử càng tốt đẹp.
Xem bộ dáng của tiểu Griffin hiện tại, quản gia biết sách lược của mình là đúng đắn.
Nhưng thật ra phản ứng của Leo thiếu gia lại làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Thân phận Clone thể của Leo thiếu gia quản gia đã biết ngay từ đầu, Cecil cũng sẽ không giấu hắn chuyện này.
Quan hệ của hai vị thiếu gia so với song bào thai càng thêm thân cận. Theo lý thuyết, thời điểm Ruin thiếu gia biểu lộ sự thân cận thì Leo thiếu gia cũng nên có cảm xúc tương đồng, thế nhưng sự thật lại có vẻ như hắn cảm thấy có chút mâu thuẫn với hình thái Griffin của tiên sinh.
Này cùng với Griffin non bình thường là hoàn toàn bất đồng.
Quản gia đem một màn này xem trong mắt, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không nghi hoặc quá lâu, Cecil đã ngậm lấy rổ muốn ra cửa, quản gia cũng vội vàng đi theo.
Hắn đương nhiên sẽ không để tiên sinh một mình một người mang theo hai vị tiểu thiếu gia ra ngoài. Phải biết là tiên sinh không hề có kinh nghiệm chăm sóc con non, để ba người bọn hắn ra ngoài một mình như thế quản gia sao có thể yên tâm cho được.
Địa điểm ăn cơm dã ngoại mà quản gia chọn cho bọn họ là mảnh rừng cây nhỏ phía sau trang viên. Ở đó có một cái hồ nước nho nhỏ, xung quanh trồng đầy hoa Monica mà chỉ có mẫu tinh của tộc Griffin mới có. Từng bông từng bông hoa nhỏ kim sắc tụ tập bên nhau quả thực vô cùng đẹp, hương khí cũng thực thanh nhã, Monica là loài hoa mà mẫu thân của Cecil thích nhất khi còn sống.
Nơi này đối với Cecil cũng không xa lạ. Khi hắn còn nhỏ, cha mẹ thường xuyên đưa hắn tới đây vượt qua những ngày tháng tốt đẹp nhất.
Hôm nay đổi thành chính hắn mang theo hài tử của mình tới nơi này.
Tới bên hồ, Cecil buông rổ nhỏ xuống, quay đầu lại liền nhìn thấy quản gia đang điều khiển xe thay đi bộ chậm rì rì hướng chỗ bọn hắn mà đi tới.
Nói tốt là đã đem toàn bộ xe đi bảo trì đâu? Ngươi ngay cả lời nói của chính mình đều lười làm tròn vẹn hay sao?
Quản gia dừng xe lại, đem xe thay đi bộ đỗ tốt liền đi đến trước mặt mấy vị chủ nhân lớn nhỏ, giúp Ruin tiểu thiếu gia vượt qua cửa ải khó khăn là trèo ra khỏi cái rổ màu xanh, cũng đồng thời ôm luôn Leo tiểu thiếu gia đang lười biếng không nghĩ động ra ngoài.
Mới đặt chân xuống đất, tiểu Griffin liền chạy đến bên người Cecil đang ngồi xổm ở một bên.
Mặt cỏ bên hồ đã được xử lí qua, thế nhưng mặt đất gập ghềnh đối với tiểu Griffin vẫn là sự khiêu chiến không nhỏ. Nhìn dáng đi nghiêng ngả lảo đảo của nó, Tổ Vũ cũng phải thay nó đổ mồ hôi.
Như đã đoán trước, tiểu Griffin vấp ngã.
Bất quá trước khi nó thật sự té ngã, một cái móng vuốt to lớn tiếp được nó, tránh tình huống viên thịt béo tròn đô đô này thân mật tiếp xúc với mặt đất.
Cecil sau khi tiếp được nó liền chuẩn bị buông nó ra, thế nhưng tiểu Griffin lại ôm cứng móng vuốt của hắn không bỏ, thậm chí còn có ý đồ bò lên trên. Bởi vậy, thời điểm Cecil thu móng vuốt về, trên móng nhiều ra một vật trang trí hình tiểu Griffin.
"Pi pi pi pi."
Tiếng kêu chỉ biểu hiện sự hưng phấn, không có bất kỳ ý nghĩa nào, tiểu Griffin giống như phát hiện một món đồ chơi lớn, ý đồ dùng móng vuốt nho nhỏ câu lấy lông mao của Cecil, cũng muốn bò lên trên thân hình vĩ ngạn mà trong mắt nó tựa như quả núi giống nhau.
Cecil toàn thân cứng đờ, căn bản không dám lộn xộn. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với con non nhỏ như vậy, có lẽ một cái hất đầu của hắn có thể đem nó ném văng ra, thậm chí chỉ một cái xoay người lơ đãng thôi cũng có thể đem nó đè dẹp lép.
Như vậy thật là đáng sợ.
Quản gia hiển nhiên còn cảm thấy chưa đủ, hắn cười ha hả dêm Tổ Vũ cũng đặt lên người Cecil, hơn nữa còn là trực tiếp đặt trên lưng, khiến Cecil không thể không mở ra cánh chim vì hắn phòng hộ.
Tổ Vũ bị đặt lên mới đầu còn có chút không quen. Nhưng rất nhanh hắn đã cảm nhận được lạc thú từ chuyện này. Chỉ cần nhúc nhích một chút liền có thể cảm nhạn được con Griffin to lớn bên dưới giống như bị kinh hách mà liên tục run rẩy, làm một người vốn dĩ lạnh băng toát ra cảm xúc giao động rõ ràng như vậy, thật sự là quá thú vị!
Hơn nữa đem nam nhân này đạp dưới chân thật sự có cảm giác về sự ưu việt a.
Ám sảng không thôi, Tổ Vũ vui sướng nhịp nhịp chân, gia nhập với tiểu Griffin chơi vui quên trời quên đất.
Tác giả có lời muốn nói: Tâm tính vui đùa có chút ác của Tổ Vũ quả thực vô cùng nghiêm trọng, suy ra hắn cùng quản gia hợp cạ cũng không phải không có nguyên nhân.
........
*Lời con Shuu: Tuy không thể trả lời hết các comment của các bạn ( vì mù giao tiếp), thế nhưng tất cả đều được mình đọc rất cẩn thận, chúng cùng thông báo bình chọn chính là nguồn cung năng lượng của mình đấy! Vậy nên các bạn đừng ngại comment nha, biết đâu có một ngày tấm lòng của các bạn khiến mình lên cơn, đăng một lèo ba chương cũng không chừng * xấu hổ-ing~~*