“Chỗ con đường bên phía ký túc bọn cậu. Tôi đang đi dọc theo con đường xe chạy.”
– Đi lên hay đi xuống ạ?
“Cùng hướng hồi sáng mình đi.”
– Em sẽ tới ngay.
Cúp điện thoại một cái là sự yên lặng bao trùm. Con đường đêm ngay cả xe cũng không chạy nên thật tĩnh mịch và hơi ớn lạnh.
Hình như nghe thấy tiếng người nên tôi dừng bước, nhưng xung quanh vẫn yên lặng. Thế rồi tôi thấy cây cối bên đường xao động xào xạc.
[Bạn đã bước vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
Thông báo hiện lên làm tôi yên tâm hẳn. Quả nhiên là Cha Yeo Woon.
“Cha Yeo Woon, sao cậu lại từ bên đó qua?”
Cậu ấy cũng đi từ hướng con đường bên khách sạn của tôi sao? Tôi vừa định băng qua đường thì có ai túm lấy vai tôi.
“Ặc!”
Tôi giật mình tới mức loạng choạng. Cố vùng vẫy quay lại để xem đằng sau là ai, tôi suýt ngã thì một bàn tay đỡ lấy lưng tôi. Cảm giác thật quen thuộc.
“Em đây mà. Sao tiền bối giật mình vậy?”
“Cha Yeo Woon?”
Người vừa đỡ tôi khỏi ngã là Cha Yeo Woon.
“Tôi cứ tưởng cậu từ bên kia đường đi qua cơ, giật cả mình. Ha, thót cả tim.”
Thấy tôi đã đứng thẳng lại ngay ngắn, Cha Yeo Woon buông tôi ra rồi áp tay lên ngực tôi.
“Đúng nhỉ. Đập nhanh cực kỳ luôn.”
Dường như toàn bộ nơi bàn tay cậu ấy áp lên đều đang đập thình thịch. Trống ngực tôi đánh ầm ầm, không hề có dấu hiệu dịu đi.
Trong lúc bước đi, tôi gỡ tay ra khỏi tay Cha Yeo Woon một cách tự nhiên. Gần đây, tôi cứ hành xử như người chạy trốn, nhưng vào những lúc như vừa rồi, nếu để mặc kệ thì có lẽ trái tim tôi sẽ quá tải mất.
“Nhưng mà buổi tối cậu ra ngoài đi lung tung thế này cũng được hả? Huấn luyện viên không nói gì sao?”
“Em lén ra ngoài đó.”
“Ngài còn khoe nữa ạ?”
“Tại cứ nghĩ khách sạn của tiền bối ở ngay bên kia đường là em không sao ngủ được.”
Chuyện này thì rõ ràng là tôi cũng vậy rồi. Chỉ được cái nói làm người ta nhột thôi.
Thoáng nhìn qua bên cạnh, tôi thấy Cha Yeo Woon đang bước đi trong ánh trăng.
Sao ánh trăng yếu ớt kia như thể chỉ tập trung chiếu xuống một mình Cha Yeo Woon vậy nhỉ? Giống như trong tiểu thuyết ‘Khu vực tình yêu tối thượng’ cũng vậy, Cha Yeo Woon là nhân vật phụ nhưng tôi chỉ để tâm tới một mình Cha Yeo Woon, như thể cậu ấy mới là nhân vật chính.
“Mình sẽ đi tới đâu vậy ạ?”
Cha Yeo Woon dừng lại. Ngay dưới ngọn đèn đường.
Ánh đèn tròn xoe hiện trên mặt đất như một vầng trăng. Đó là một đêm không có tiếng côn trùng. Hoặc cũng có thể là bằng một cách nào đó, tôi không còn nghe thấy nữa.
Vì toàn bộ tâm trí của tôi đã đổ dồn vào Cha Yeo Woon.
Tôi bước tới. Trong vùng ánh sáng màu mật ong đó, bóng của chúng tôi hòa thành một.
Tôi muốn nhìn thấy cậu ấy thật gần. Mũi giày chúng tôi chạm vào nhau. Mặt chúng tôi cách nhau chưa tới một gang tay.
Trước sự tiến sát lại không hề báo trước đó, Cha Yeo Woon giật mình luống cuống. Gần đây cậu ấy đã khá là dạn dĩ mỗi khi chủ động sáp lại gần tôi, cái đồ bạo dạn như vậy mà bây giờ cũng cứng đờ cả người khi tôi chủ động sáp lại thế này.
“Cậu đẹp thật đấy.”
Tôi khẽ thốt lên rất thật lòng. Mắt, mũi, miệng, mái tóc. Tất cả đều thật hoàn mỹ.
Khuôn mặt Cha Yeo Woon đỏ bừng lên.
“Tiền bối… còn… hơn nhiều…”
Hình như Cha Yeo Woon còn đang nói gì đó nhưng tôi không nhịn được liền lôi điện thoại ra.
“Chờ chút. Ánh trăng đang siêu đẹp luôn.”
“… Để một lát nữa chụp không được ạ?”
“Ba giây thôi.”
Cha Yeo Woon miễn cưỡng đếm tới 3. Tất nhiên là trong 3 giây đó, tôi bấm chụp điên cuồng.
Nhưng cảnh nhìn bằng mắt thường với kết quả chụp ra được lại khác nhau. Tất nhiên là thế rồi.
“Đây là em thật ấy ạ?”
“Ừm. Ờ thì… là chụp cậu mà.”
“Từ đâu tới đâu là chụp em vậy?”
“… Chắc đây là cái đầu này.”
“……..”
“Tôi cứ tưởng lần này tôi chụp được cảnh tuyệt đỉnh luôn cơ.”
Cứ tưởng là sẽ chụp được bức ảnh có thể gây sốt khắp cõi mạng, vậy mà… Nhìn ở ngoài thì chẳng khác gì thần tiên từ mặt trăng hạ phàm. Vấn đề là camera điện thoại không thể nào chụp nổi.
“Cái này không post lên được rồi.”
Sau khi xem lại có bức nào dùng được không, tôi đành bỏ cuộc. Đúng là có những thứ phải tận hưởng bằng mắt thường mới được.
“Nhưng sao tiền bối không đăng ảnh của anh lên? Anh bảo là Insta couple cơ mà.”
Tôi nói vậy là để dụ dỗ cậu đấy chứ. Mải mê lo cho account của Cha Yeo Woon quá mà tạm thời tôi quên béng luôn account của mình.
“Tại selfie thì ngại lắm nên tôi không chụp được.”
“Để em chụp cho tiền bối cũng được mà.”
“Thôi khỏi.”
“Tiền bối chụp em thì được, còn em chụp tiền bối thì không được ạ?”
“Cậu nói vậy thì tôi còn biết nói sao nữa.”
“Nhìn em đi.”
Cha Yeo Woon giơ điện thoại chĩa về phía tôi. Tiếng bấm máy tạch tạch vang lên liên hồi đúng kiểu chế độ chụp liên tục, làm tôi tự nhiên ngượng nghịu chuyển thành tư thế nghiêm. Nhìn nụ cười tinh quái của Cha Yeo Woon là đủ biết cậu ấy đang trả thù.
Tất nhiên, kết quả thử thách của Cha Yeo Woon cũng là thất bại.
Do bị hiện tượng mắt đỏ nên trong hình, hai mắt tôi lóe lên đỏ quạch trông cứ như ảnh ma, chứ đừng nói tới chuyện có thần thái gì không.
“Này. Ở đây mắt tôi còn lóe cả lên nữa này.”
“Dù vậy vẫn dễ thương mà.”
“Dễ thương cái gì chứ.”
Đúng là câu cửa miệng mà. Dạo này, động tôi làm cái gì là Cha Yeo Woon cũng một điều dễ thương hai điều dễ thương. Những lời khen dễ thương mà tôi không được nghe trong suốt 29 năm đã sống, giờ đang được dồn lại để tôi nghe từ cậu ấy.
“Xóa đi.”
“Em không xóa.”
“Xóa đi mà.”
Dù cũng chẳng nhất thiết phải xóa nhưng cứ nghĩ tới cảnh Cha Yeo Woon vừa xem ảnh vừa khen dễ thương, tôi lại thấy xấu hổ. Thật là một cảm giác mắc cỡ đầy lạ lẫm. Cái cảm giác dù không phải là không thích nhưng tự nhiên cứ thấy có lẽ phải ngăn cậu ấy lại.
“Nếu tiền bối hôn em thì em sẽ xóa.”
Cầm điện thoại mà cự cãi xong, giờ Cha Yeo Woon lại còn ra điều kiện.
Vừa rất nghe lời và biết ý, lại vừa càng ngày càng trở nên táo bạo – thật chẳng hiểu làm sao mà hai nét tính cách này có thể cùng tồn tại nữa. Dù sao thì Cha Yeo Woon cũng đang làm được như thế rồi.
“Yeo Woon à, cậu thật sự ám ảnh với chuyện hôn rồi phải không?”
Cứ hở ra là lại đòi hôn. Vốn dĩ yêu đương là vậy sao, cứ gặp mặt là chụt chụt liên hồi hay sao?
“Vâng.”
Cha Yeo Woon lập tức đáp lại, đôi mắt cười như nửa vầng trăng của cậu ấy tràn ngập ánh trăng lấp lánh. Sức công phá quá sức mãnh liệt.
Mỗi lúc tôi chớp mắt, lặng lẽ không có tiếng màn trập, cảnh tượng diễm lệ mà tôi không thể nào chụp lại được đó lại in vào giác mạc của tôi.
Khi Cha Yeo Woon đưa tay vuốt ve sau gáy tôi, ý nghĩ về bức ảnh lập tức tan biến. Cùng với tất cả những suy nghĩ khác.
Ha… Thôi kệ đi. Tôi lẩm nhẩm trong đầu như vậy rồi vòng tay ôm cổ Cha Yeo Woon.
Cứ coi như là tôi bị ánh trăng bắt mất hồn đi.
*
Sau khi đã hôn đã đời cho thỏa cơn khát, trên đường chúng tôi về, trăng vẫn sáng như vậy. Cha Yeo Woon nắm tay tôi chầm chậm bước đi.
“Em đã nghĩ rồi.”
“Chuyện gì?”
“Account của tiền bối để chế độ riêng tư đi ạ.”
Tôi chỉ mở lại account của mình để lập Insta couple thôi, chứ account của tôi không liên quan gì đến nhiệm vụ nên như vậy cũng không sao cả.
“Ảnh tiền bối post lên, chỉ có em xem được thôi.”
“Cậu là con nít hả?”
“Vâng.”
“……..”
“Em là con nít, vậy nên chỉ cho mình em xem thôi.”
Giọng cậu ấy gần như chỉ còn là thì thầm. Chúng tôi vừa mới say đắm giày vò môi nhau, và đây cũng hoàn toàn không phải là chỗ thích hợp để lại hôn thêm lần nữa…
Biết là như vậy nhưng tôi lại hôn cậu ấy thêm lần nữa mất rồi. Do hoàn toàn không ngờ tới nên Cha Yeo Woon sững người. Thậm chí còn không thấy cậu ấy thở ra nữa.
Cha Yeo Woon giật mình thế này thật dễ thương. Dường như tôi đã thoáng hiểu được một chút tại sao Cha Yeo Woon cứ hơi một chút lại nói tôi là dễ thương rồi.
Ngay khi Cha Yeo Woon vừa định mở miệng hôn sâu thì tôi đã khéo léo né trước. Bù lại, tôi thơm lần lượt lên hai má cậu ấy.
“Giờ thì vào chuẩn bị mai thi đấu đi.”
“Tiền bối làm thế này xong rồi bảo em vào sao?”
“Cậu bảo sẽ giành huy chương vàng cho tôi cơ mà.”
Tôi đặt tay lên chỗ đeo huy chương trên ngực cậu ấy mà đẩy một cái dứt khoát. Bị đẩy lùi lại hẳn một bước, Cha Yeo Woon thở dài đánh thượt.
Trông cái kiểu cắn môi rồi làm cho cái thông báo này hiện lên kìa, cậu mới là cái đồ đáng ghét mà lại đáng yêu ấy.
Trước khi bước vào trong ký túc, Cha Yeo Woon còn giơ tay thật cao mà vẫy tôi. Sau khi thấy cậu ấy vào hẳn rồi, tôi vừa định quay đi thì ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Một dự cảm không lành chợt dâng lên.
Nhìn về phía mà hồi sáng tôi đã đứng nghe màn giới thiệu bản thân, cái vị trí vừa đẹp để mục kích cảnh tượng tôi với Cha Yeo Woon âu yếm nhau vừa rồi, tôi thấy đốm lửa thuốc lá lập lòe.
Vậy nên mới nói không được để cuốn theo cảm xúc bốc đồng mà. Tôi bất lực đi về phía đang tỏa ra khói thuốc.
Choi Jin Seo dụi tắt thuốc rồi gượng gạo đưa tay vẫy tôi.
“Nói trước là tôi không cố tình nhìn thấy đâu đấy nhé.”
Chưa hỏi mà đã chủ động khai trước luôn rồi. Tôi bất giác thở dài.
“Chị nhìn thấy từ lúc nào?”
“Chuyện đó quan trọng lắm sao? Chắc là tôi thấy hết phần trọng điểm rồi.”
Vậy nghĩa là đã thấy hết cả rồi nhỉ. Thật khó đoán vẻ mặt của Choi Jin Seo. Nhưng không có vẻ gì là cô ấy thấy phản cảm với chuyện đó. Mà không, với tôi thì cô ấy biết thì cũng đã làm sao, chỉ là tôi sợ sẽ bất lợi cho Cha Yeo Woon mà thôi.
“Cậu đừng lo. Tôi không phải kiểu cổ hủ lạc hậu chỉ có nhiêu đó mà đã hết hồn đâu.”
“……..”
“Vậy mà vẻ mặt cậu vẫn đăm chiêu quá nhỉ.”
Choi Jin Seo giơ ngón tay vẽ một vòng tròn về hướng mặt tôi. Chắc bây giờ sắc mặt tôi đang khó coi lắm chăng.
“Nếu thêm điều kiện thì chắc cậu sẽ yên tâm hơn chăng? Cậu thấy thế này được không nhé, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này, đổi lại, cậu giúp tôi kết nối với Yeo Woon.”
“Đây đâu phải là chị chu đáo muốn tôi yên tâm hơn đâu, có vẻ như chị đang tranh thủ cơ hội này để làm việc chị muốn làm đấy chứ.”
“Thông minh thật đó.”
Choi Jin Seo lại lấy thuốc ra rồi cứ thế ngậm trên miệng mà tủm tỉm cười, không cả châm lửa. Chắc là tại tôi.
Nếu vừa rồi tôi không để ý thấy mà cứ thế lên phòng, có lẽ cô ấy cũng sẽ không chủ động nhắc tới chuyện đã nhìn thấy hôm nay. Cảm giác cũng không phải là người xấu.
“Bây giờ mà bảo cậu ấy nói chuyện với chị, chắc cậu ấy cũng chẳng thích lắm đâu.”
“Vậy nên tôi mới nhờ cậu giúp. Hình như hồi sáng cậu ấy có vẻ nổi giận với tôi mà chẳng biết tại sao, giờ thì tôi đã hiểu lý do rồi. Tất cả là tại cậu Myung Ha, nên cậu phải chịu trách nhiệm mà giải quyết đi chứ.”
Tự nhiên lại quy hết trách nhiệm sang cho tôi, vậy mà Choi Jin Seo vẫn cứ giữ nguyên được nụ cười sảng khoái y như cũ.
“Cậu sẽ giúp tôi chứ?”
Giờ mà có cố cho hai người gặp nhau đi nữa thì Cha Yeo Woon cũng lại ngùn ngụt tỏa ra đầy khí lạnh mà thôi, chuyện này khỏi cần nghĩ cũng đủ biết rồi.
“Quyết định thế nào là tùy ở Yeo Woon nên tôi không thể ép được. Tôi sẽ thử nói chuyện với cậu ấy xem. Đổi lại…”
“Đổi lại?”
Dù sao đi nữa, có lẽ Choi Jin Seo chính là con đường sống duy nhất của tôi lúc này.
[Nhiệm vụ bổ sung – Hãy tạo fan cho Cha Yeo Woon. 100,000 người (đã có 621 người)]
Nhiệm vụ bổ sung đầy gian khổ này cuối cùng cũng đã có tia hia vọng.
Thực tế mà nói, tôi có xoay xở kiểu gì thì 100 ngàn follow cũng là quá khả năng. Dù có lột đồ chạy rông thì chắc cũng chẳng gom được từng đó. Nhưng nếu là người khác thì sao?
Cô ấy đã nói là muốn bắt tướng thì phải bắn ngựa mà. Cũng giống như vậy, tôi không làm được thì cứ kiếm người biết làm mà học theo là được rồi.
“Chị bảo chị là team leader marketing huyền thoại đúng không?”
“Tôi chưa hề nói tôi là huyền thoại bao giờ nhé.”
“Chị cũng giỏi bên mạng xã hội đúng không?”
“Tôi hiểu đại thể ý cậu muốn nói rồi.”
Choi Jin Seo cắn cắn đót thuốc lá để kéo dài thời gian.
“Nhưng nếu muốn quảng bá cho vận động viên Cha Yeo Woon, cứ ký luôn hợp đồng rồi giao mọi việc cho bên chúng tôi chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Nhanh hơn cả mạng xã hội nữa.”