“Ký hợp đồng với công ty thì sẽ nhiều ràng buộc mà. Với lại hiện tại Yeo Woon cũng gần như không có người giám hộ hợp pháp.” Tôi nói.
Có thì đúng là có thật, nhưng còn tệ hơn là không có. Cha Yeo Woon còn vị thành niên nên chắc sẽ phải liên hệ với bố mẹ, nhưng thật không thể không lo lắng tới phản ứng của bố cậu ấy.
“Hợp đồng thì sẽ có kỳ hạn, nhưng kể cả sau này, tôi cũng không muốn Yeo Woon bị ép buộc phải làm gì đó.”
Cha Yeo Woon nói chỉ cần tôi muốn là cậu ấy sẽ làm được mọi thứ. Vậy nên tôi càng ngại xen vào hơn. Tôi cũng không muốn vì tôi mà Cha Yeo Woon phải làm việc cậu ấy không thích. Nếu cậu ấy muốn, tôi có thể xóa luôn tài khoản trên mạng xã hội cũng được.
“Sao cậu lại nhìn nhận như thế chứ?”
Choi Jin Seo nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên.
“Chỉ là… lúc gặp Yeo Woon hồi năm ngoái, tôi thấy cậu ấy trong trạng thái nguy hiểm lắm. Trông cậu ấy vô cùng mệt mỏi, tôi cố giúp cậu ấy nhưng cậu ấy cũng không cho tôi cơ hội mở lời.”
“Đợt đó đang giai đoạn khó khăn của cậu ấy nên vậy. Nhưng Yeo Woon của tôi bên trong hiền lành tình cảm lắm.”
Sao tôi lại cứ nói như thể là phụ huynh của cậu ấy vậy nhỉ. Cứ nhắc đến ‘thằng bé nhà tôi’ là cái gì cũng hay cũng tốt.
“Tôi biết. Vốn dĩ cái tuổi đó vẫn còn loay hoay lắm mà. Dù vậy thì tôi vẫn thấy tiếc. Bản thân cậu ấy đầy tiềm năng như vậy, cứ để như thế thì sẽ chắc sẽ chẳng phát triển được gì mất.”
“………….”
“Lần này gặp, tôi thấy tinh thần Yeo Woon có vẻ khác hẳn lần trước đấy.”
Vừa nói, Choi Jin Seo vừa đưa mắt nhìn tôi chăm chú từ đầu đến chân.
“Giờ thì tôi hiểu vì sao lại có sự thay đổi như vậy rồi. Đúng là quan trọng là bạn ở bên cạnh người như thế nào.”
“…. Chị đang khen tôi đấy hả?”
“Đương nhiên rồi.”
Choi Jin Seo khẳng định nhẹ như không.
“Được rồi. Cậu Myung Ha muốn gì, tôi đều sẽ giúp một cách phù hợp. Ở mức độ thử nghiệm ban đầu.”
Choi Jin Seo quẳng điếu thuốc còn chưa châm lửa vào thùng rác gần đó rồi chìa tay ra với tôi.
“Tôi ấy mà, về mặt công việc thì tôi rất tự tin, cảm giác của tôi thật sự rất chuẩn. Phải nói đó là vũ khí át chủ bài của tôi đấy. Việc lần này cũng vậy, cũng vì cảm giác mà tôi nhảy vào cuộc đó.”
Đôi mắt Choi Jin Seo lấp loáng như mắt động vật hoang dã.
“Dự cảm lần này thực sự rất tốt.”
*
[Độ yêu thích hiện tại: 55]
Cha Yeo Woon đang chờ tới lượt đấu chung kết.
Ở vòng loại, đương nhiên là cậu giành vị trí số 1.
Xét thành tích cho tới lúc này, trong số các vận động viên, Yeo Woon được coi là ứng cử viên sẽ giành ngôi vô địch. Cũng đã có người nói ra nói vào việc thành tích gần đây của cậu dậm chân tại chỗ, nhưng kết quả, Cha Yeo Woon vẫn là người về nhất lượt chạy 100m ở vòng 1.
Vào đến lượt chạy bán kết đương nhiên cũng vậy, không có gì thay đổi, cậu chiếm vị trí số 1 một cách dễ dàng.
Mặc dù kết quả thi đấu tốt như vậy, trận chung kết vào buổi chiều cũng sắp diễn ra nhưng Cha Yeo Woon lại đang chìm trong bực bội. Im lặng ngồi ăn hộp cơm trước mặt, Yeo Woon trừng trừng nhìn sang phía đối diện.
Có một chuyện khác khiến cậu bận tâm hơn cả cuộc thi.
“Chị Jin Seo cực kỳ nổi đấy nhé.”
“……….”
“Nhìn sơ qua là đủ thấy rồi đúng không? Chị ấy hơi bị đẹp mà. Cứ gọi là nổi bần bật luôn.”
“Cậu muốn nói gì thế hả?”
Đang trệu trạo ăn cơm, Yeo Woon cuối cùng cũng đặt đũa xuống. Sang Won cười toe như thể chỉ chờ có thế.
“À thì… tôi đang cho cậu lời khuyên thôi. Yeo Woon nhà mình ngây thơ thế này, chẳng phòng bị gì cả lỡ bị trộm mất thì sao?”
“Ai là Yeo Woon nhà cậu hả?”
Khuyên cái gì mà khuyên. Rõ ràng mở miệng ra là toàn những lời ác ý.
Nhìn cái bản mặt đáng ghét của Sang Won mà Yeo Woon bóp bẹp dúm cả chai nước trong tay. Tự dưng thằng ranh này mò vào đội điền kinh làm gì chứ.
Tưởng chỉ nhởn nhở chơi không, vậy mà tự dưng lại chạy rất nghiêm túc, chẳng hợp với cậu ta tí nào. Thế rồi chả hiểu thế nào lại đạt cả thành tích đủ để tham gia giải toàn quốc nữa chứ.
Điều duy nhất mà cậu thấy hài lòng ở giải đấu lần này, đó là có tiền bối ngồi trên khán đài xem cậu.
“Hình như chị Jin Seo đang ngồi bên cạnh Myung Ha hyung kìa.”
“……..”
“Sao hai người họ cứ dính lấy nhau suốt vậy ta?”
Sang Won kéo ghế ngồi luôn bên cạnh Yeo Woon mà thì thầm.
Chính xác là Choi Jin Seo đang ngồi cạnh Myung Ha. Đưa mắt tìm Myung Ha trên khán đài là thấy ngay ai ngồi bên cạnh, thần kinh Yeo Woon lập tức căng lên như dây đàn.
“Sắp tới trận chung kết rồi, ứng cử viên vô địch mà để tinh thần bất ổn là không được đâu nè.”
“Cút đi.”
“Tôi mà cút thì cậu cũng đâu có bạn mà đòi.”
“Sao cậu lại nghĩ cậu là bạn tôi hả?”
“Vốn dĩ đối thủ thường trở thành bạn của nhau mà.”
“Đối thủ? Với cái đồ còn không vào nổi chung kết như cậu?”
“Ăn với nói. Cậu đem bán cái nết của cậu ở chợ đồ cũ rồi hả?”
Nãy giờ ra sức một mình lải nhải trêu chọc cho đã rồi mà lúc này Sang Won lại nổi quạu.
“Phải ngang sức thì mới thành đối thủ được chứ.”
“Tôi chỉ thua cậu có mỗi vụ chạy thôi nhá.”
“Được thôi. Cứ tưởng bở thế đi.”
“Này!!!”
Sang Won sừng sộ nhưng Yeo Woon mặc kệ, lấy điện thoại ra.
Cậu mở điện thoại định liên lạc với Myung Ha, nhưng một loạt cửa sổ hiện lên chồng chất thật khó chịu.
Sao mà nhiều thế này? Yeo Woon bấm xem các cửa sổ popup đang che kín cả màn hình.
Sau khi Myung Ha mở tài khoản mạng xã hội, cái màn hình vốn sạch trơn của cậu bắt đầu chất đống bao nhiêu là thông báo. Mở một cái account Insta thôi mà hàng loạt thông báo hiện lên. Lượt follow mới, DM, lượt like, có người cố gắng đăng nhập…
Kiểm tra cái thông báo cuối cùng xong, Yeo Woon cau mày mở tài khoản để vào đổi mật khẩu.
Mở account ra xem thì thấy lượt follow đã tăng tới mấy lần so với lần trước. Tiền bối đã làm gì rồi chăng? Giờ đây, cứ có gì thay đổi là một cách thật tự nhiên, cậu lại nghĩ như vậy. Yeo Woon đổi mật khẩu rồi trở ra màn hình newsfeed.
Người mà Yeo Woon follow chỉ có một mình Myung Ha nên bài đăng mới của Myung Ha nhanh chóng xuất hiện.
Tỉnh Chungcheongbuk, huyện Boeun. Một bài đăng có hiện địa điểm, nội dung là hình chụp một lon sikhye chắc là mua để uống trong lúc xem thi đấu, cùng với một bàn tay đang giơ ngón cái.
Bức ảnh chụp trọng tâm bị nghiêng, đã thế nhìn là biết ngay chụp luôn bằng app camera cơ bản trong điện thoại.
“Haa…”
Dễ thương thật đó. Môi Yeo Woon run run, cậu phải đưa mu bàn tay lên chặn.
Nghe cậu càu nhàu sao tiền bối không chịu đăng ảnh xong, Myung Ha đi mua cả sikhye tới chụp ở trên khán đài thế này, nghĩ tới cảnh đó mà Yeo Woon thấy cả người như run lên.
“Xem gì mà thích tới run cả người thế hả, nhìn bực cả mình.”
“Cheon Sang Won, biến đi.”
“Ra là lướt Insta nhỉ? Myung Ha hyung đúng là chụp hình dở tệ.”
“Dễ thương nên chẳng sao cả.”
“Nói thật chứ hình chụp cậu cũng hỏng bét hết. Bảo anh ấy đăng hình nào chụp đẹp trai một chút. Cứ chụp bừa rồi đăng đại vậy, không xấu hổ hả?”
“Sao phải xấu hổ.”
Sao lại không thích được cơ chứ. Toàn là hình tiền bối chụp cho cậu mà. Anh ấy hết ngồi rồi lại nằm cả ra sàn, thay đổi tư thế còn nhiều hơn cả Yeo Woon để chụp cho cậu đầy nghiêm túc, cứ nghĩ tới hình ảnh đó thôi là chỉ cần nhìn bức ảnh cũng muốn cười rồi.
“Ai ấy nhỉ, cứ thấy đăng là lại bấm like ngay mấy bức hình chụp xấu đui này.”
Tưởng là Yeo Woon bấm like nên Sang Won nói đùa vậy, nhưng không phải. Yeo Woon lập tức kiểm tra xem đó là ai.
Cái ID này nhìn quen một cách kỳ lạ. Yeo Woon xem lại các bài đăng trên tài khoản của Myung Ha thời gian qua.
Tài khoản mới mở chưa được bao lâu, giờ lại để chế độ riêng tư nên những người có thể xem được tài khoản của Myung Ha khá ít.
Tất cả các bài đăng đều còn lưu lại bình luận của cùng một ID. Không nói gì cả, chỉ để hình một trái tim màu đen.
Yeo Woon cau mày. Một cảm giác déjà-vu thật khó chịu. Hình như cậu đã thấy ở đâu đó rồi, nhưng không sao nhớ ra được.
Bấm vào ID đó xem thử thì chỉ thấy một bài đăng duy nhất. Là bức ảnh trên bài báo ngày trước về Yeo Woon. Năm lớp 10, hồi cậu giành được huy chương vàng giải đấu điền kinh mùa xuân toàn quốc.
“Lại xem gì nữa mà mặt nhăn mày nhó vậy?”
Lần này thì Sang Won cầm luôn điện thoại về phía mình mà xem cho kỹ. Lật qua mấy trang mà Yeo Woon vừa xem, Sang Won hừm một tiếng.
“Ai đây?”
“Không biết.”
“Có mỗi hình của cậu thôi mà? Ngài đây đã có tài khoản fanpage rồi cơ à? Này, Cha Yeo Woon mà cũng vào xem trang fanpage của mình cơ đấy?”
“Vì tiền bối nên tôi xem thôi.”
“Gì mà lại lấy cớ vậy. Cậu có muốn được chú ý thì cũng bình thường mà. Hồi lớp 10 còn có người theo tới tận cổng trường, náo loạn hết cả lên còn gì thưa ngài.”
Thật là một ký ức chẳng vui vẻ cho lắm. Vừa vào lớp 10 thì cậu lập kỷ lục, được lên báo, làm xung quanh xôn xao ầm ĩ suốt một thời gian.
“Không phải vậy… Xem này.”
Sang Won cứ đâm chọc đầy tinh quái vậy thật bực cả mình, Yeo Woon liền chìa điện thoại ra mà giải thích lý do. Sang Won nghe xong nghiêng đầu không hiểu.
“Fan của cậu mà lại vào tài khoản của hyung? Chứ không phải vì cậu chỉ follow có mỗi mình hyung nên mới thế à?”
Following 1. Sang Won chỉ ra đúng vấn đề với con số trông đầy dứt khoát đó.
“Kiểu này thì đến tôi cũng muốn bấm vào xem thử ấy chứ. Hay cậu cũng follow cả Ahn Shi Ah luôn đi.”
“Tôi không thích.”
“Tại sao?”
“Tôi chỉ muốn thấy hình của một mình tiền bối thôi.”
Duy nhất chỉ có một mình tiền bối thôi. Như vậy là được rồi.
“Ui là trời… Nổi da gà.”
Sang Won điên cuồng xoa xoa hai cánh tay.
“Cậu thích Myung Ha hyung vậy cơ à?”
“Ừ.”
Trước sự thừa nhận tức thì không chút do dự, Sang Won lại một lần nữa làm vẻ mặt thấy gớm.
“Hyung cũng nói vậy sao?”
“………”
“Không phải hả? Anh ấy bảo hẹn hò thử rồi thấy cũng thường thôi hả? Lấy cậu ra chơi đùa chút thôi hả?”
Rút cuộc sao tiền bối lại chơi với cái thằng thế này cơ chứ.
Dù bực cả mình nhưng đây là chỗ quen biết với tiền bối nên cậu cứ kệ cho Cheon Sang Won muốn nói gì thì nói. Cậu điên hết cả người trước việc Cheon Sang Won thích tiền bối, nhưng cậu thấy cũng có thể hiểu được.
Tae Myung Ha là người không thể nào không thích cho được.
Để trở thành kiểu người tốt và dễ thương mà tiền bối thích, thì cậu phải không được cãi nhau với cậu ta. Yeo Woon sẽ cố chịu đựng Sang Won.
Vì tiền bối luôn tử tế với tất cả mọi người xung quanh. Cả với thằng ranh này cũng vậy.
“Cha Yeo Woon, giờ cậu đang nghĩ tới chuyện gì bực mình lắm phải không?”
“Ờ.”
“Trả lời không có miếng thành ý nào hết. Nếu không phải vì Myung Ha hyung thì tôi đã cho cậu một đấm rồi đó.”
“Tôi cũng vậy.”
“Rút cuộc khi nào thì hyung chia tay với cậu vậy? Thi đại học xong hả?”
“……..”
“Làm gì mà trông mặt ngài đáng sợ vậy? Lớp 12 rồi, dù sao tốt nghiệp xong thì cũng bye cậu luôn thôi mà.”
Yeo Woon trừng trừng nhìn Sang Won rồi cầm hộp cơm đứng dậy. Ngay cả sau khi bỏ rác xong rồi quay về đội để tập giãn cơ, vẻ mặt Yeo Woon vẫn không sao dịu đi được.
Cậu không thể phủ nhận những gì Cheon Sang Won đã nói.
Trong tình cảm âu yếm của tiền bối vẫn ẩn chứa gì đó khiến cậu bận lòng. Cảm giác tiền bối không tiếc bất cứ thứ gì, không đòi một chút gì về phần mình, giống như người sẽ không còn gặp lại vậy.
Lúc ở bên nhau, cậu hạnh phúc tới mụ mẫm cả người, nhưng khi không được ở bên, cậu cứ thấp thỏm không yên.
Biết đâu tiền bối cũng định tốt nghiệp xong là không gặp cậu nữa, một cách thật tự nhiên? Phải chăng vì thế nên anh ấy mới chịu hẹn hò với cậu?
Vươn vai thả lỏng xong, Yeo Woon lấy điện thoại trong túi ra.
[Chúc mừng chiến thắng vòng loại]
[Chúc mừng chiến thắng vòng bán kết]
[Nghe nói trận chung kết lúc 3h hả?]
[Chúc mừng vô địch chung kết trước luôn]
Đọc mấy tin nhắn tới liên tiếp mà Yeo Woon thấy mắt mình như tan chảy.
Thật thích biết bao.
Dù lo sợ nhưng cũng dễ dàng quên ngay nỗi sợ đó, Yeo Woon áp môi lên màn hình mấy tin nhắn một lúc.
[Em nhớ anh.]
[Em thích anh.]
[Tôi cũng vậy.] Cậu muốn nhận được câu trả lời như thế.
*
[Nhiệm vụ bổ sung – Hãy tạo fan cho Cha Yeo Woon. 100,000 người (đã có 2,103 người)]
Ra là có hiệu quả thật.
Tuy vẫn còn là con số thật nhỏ bé so với 100 ngàn, nhưng hai ngàn người follow cũng là một bước tiến lớn đấy chứ.
Say sưa với niềm vui sướng, tôi cứ nhìn mãi tài khoản của Cha Yeo Woon rồi bây giờ còn sờ sờ mãi màn hình. Choi Jin Seo hỏi tôi.
“Cậu vui đến thế cơ à?”
“Đúng là được thật rồi này.”
“Đương nhiên là được rồi. Chúng tôi có bỏ tiền vào viral marketing cho vui đâu.”
Sau khi được sự huấn luyện của Choi Jin Seo, bài post tôi mà tôi viết có tiêu đề như sau: ‘Hóa ra cũng có người bình thường đẹp trai thế này sao?’
Nội dung bài post đăng hình Cha Yeo Woon kèm câu chuyện trong lúc lướt Insta tình cờ nhìn thấy liền u mê chụp màn hình luôn. Tiếp theo bên dưới dùng một account khác bình luận đầy vẻ drama rằng đây chính là vận động viên nổi tiếng trước đây mà blah blah, rồi kèm thêm đủ thứ chuyện về Cha Yeo Woon. Nhờ dùng ID của Choi Jin Seo để thu hút người xem ban đầu mà lượt bình luận với đề xuất đều bùng nổ.
Sau khi bài đăng đã lên top như thế thì chẳng cần đụng tay vào nữa. Chẳng mấy chốc, lượt đề xuất với bình luận đều tăng vọt.
“Nếu nội dung bài đăng chẳng có gì đáng kể thì có đăng cả chục bài đi nữa cũng nhanh chóng chìm nghỉm ngay, nhưng Yeo Woon thì thật sự rất có tiềm năng. Muốn nổi là nổi được ngay.”
“Tôi phục chị luôn đấy.”
Ngoài lúc xem Cha Yeo Woon thi đấu ra, tôi chỉ ngồi ở sân vận động mà dính chặt lấy cái điện thoại, thật bõ công sức bỏ ra bấy lâu.
“Đột nhiên hai người thân nhau nhỉ?”
Nãy giờ ngồi dưới mái che nắng ăn sushi đậu phụ hôm qua mua về, Ahn Shi Ah chìa cho tôi chai nước ướp lạnh. Rải rác quanh khán đài và sân vận động có lắp các mái che, nhưng càng quá giờ trưa, sức cản nhiệt của chúng càng giảm đi.
“Oppa, hồi nãy anh có thấy Cha Yeo Woon nhìn chằm chằm qua đây không? Trông sợ thật ấy nhỉ?”
“Để lát nữa tôi đi dỗ cậu ấy.”
“Đừng anh. Cứ để tới lúc thi đấu xong đi. Nhờ sức mạnh của ghen tuông chăng? Hôm nay Cha Yeo Woon chạy cực hay. Sao mà chạy siêu thế nhỉ? Em cũng phải giật mình luôn. Y như tên điên ấy.”
Nghe Ahn Shi Ah trầm trồ mà họng tôi khát khô, tôi vội mở nắp chai nước. Lý do là gì, tôi có thể đoán được.