Cả một ngày đằng đẵng, Hứa Đại Chí ỉu xìu bên bàn làm việc sám hối chuyện xấu mình đã làm ra. Bà tám Hàn bao lần chạy đến khiêu khích, chế giễu gã có phải bị anh đẹp trai cùng nhà đá rồi không, gã cũng chỉ coi như mây khói.
Vì cớ gì mình lại hôm Tần Tri Nghi? Mẹ nó chết tiệt, hẳn là do tối qua ăn no rửng mỡ nghĩ lung tung! Nghĩ lung tunh cái gì mà Tần Tri Nghi…
Hứa Đại Chí lại bắt đầu môi khô miệng khát.
Mẹ kiếp! Ông đây thế này có phải uống nhầm thuốc hay trúng tà rồi! Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến Hứa Đại Chí khẽ rùng mình. Một ý nghĩ lóe lên như pháo hoa nở tung.
Mình không phải đã ~~ thật sự yêu Tần Tri Nghi chứ ~~~ A Di Đà Phật ~~~ Quan Công phù hộ!
Rụt cổ không phải là cách, phải đối diện mới có thể giải quyết. Hứa Đại Chí cảm thấy hôm nay tan làm cực kỳ sớm. Đàn ông dám làm dám chịu, chuẩn bị về nhà xin lỗi Tần Tri Nghi.
Xin lỗi xong thì nói gì đây? Hứa Đại Chí vỗ đầu, thôi kệ, đến lúc đấy tính tiếp.
Mở cửa ra, Hứa Đại Chí lấy tinh thần bước vào nhà, đi đến phòng ngủ, rồi hắn nhận ra trái tim mình rơi “bộp” một tiếng, Tần Tri Nghi đang thu dọn hành lý.
Lồng ngực Hứa Đại Chí giống như bị nghẹn một đống đồ bên trong: “Cậu muốn chuyển đi?”
“Ừ”. Tần Tri Nghi vẫn cười dịu dàng như ngày nào, “Chấn, anh ấy đang thuê tạm một căn nhà ở ngoại thành phía Đông.”
Phải rồi, suýt đã quên mất Nho Chấn ca ca của hắn. Hứa Đại Chí cười hai tiếng ha ha: “Chúc mừng các cậu đã châu về hợp phố. Ngoại thành đông à, sao mà khuất nẻo thế? Các cậu không đi Anh nữa ư?”
“Chấn thích chỗ yên tĩnh, dù sao cũng chỉ ở tạm, đợi làm xong thủ tục sẽ đi Anh.”
“Ồ”, xem kiểu này là định từ nay về sau kề vai sát cánh rồi. “Cuối cùng đã có cái kết như ý. Chúc mừng nhé! Ha ha, đồ nhiều thế này, có cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu,” Tần Tri Nghi đứng dậy, cười nhẹ nhàng, “Thời gian qua thật sự đã làm phiền anh, cảm ơn nhiều.”
Cảm ơn nhiều? Cậu dày vò ông đây nhiều ngày như vậy, một câu cảm ơn nhiều mẹ nó đã đòi đẩy ông đi chỗ khác?!
Ngọn lửa nơi lồng ngực Hứa Đại Chí càng lúc càng bùng lên dữ dội.
“Ha ha, khách sáo thế làm gì? Bạn bè cả, giúp đỡ nhau chút đỉnh thôi mà. Ha ha ~~~ Khi nào cậu chuyển?”
“Chắc Chấn lái xe đến ngay thôi, ban ngày người đi qua đi lạiđông quá.”
Phải rồi, một đôi đồng tính luyến ái chuẩn bị sống chung, hẳn là nên tránh né một chút.
“Xe của anh ta có thể xếp hết không? Nếu không tôi cũng lái xe giúp các cậu chuyển, đỡ phải đi đi về về!”
Mẹ kiếp! Cậu muốn đi thì đi lẹ đi, đừng để Lý Nho Chấn đến đến đi đi chỗ này làm chướng mắt ông.
Một tiếng chuông cửa ngân vang, chuẩn chỉnh là thằng khốn Lý Nho Chấn chết bầm kia. Đến nhanh đấy. Hứa Đại Chí cười khẩy, ra mở cửa.
Thái độ của Lý Nho Chấn lần này tốt hơn so với lần trước. Cực kỳ khách sáo mà hàn huyên với Hứa Đại Chí mấy câu.
“Nghi ở đây thời gian qua thật sự đã làm phiền anh. Cảm ơn nhiều.”
Không hổ là tình lâu năm, đến cả lời nói cũng giống nhau như đúc.
Hứa Đại Chí cũng đáp lại như cũ: “Ha ha, khách sao thế làm gì? Bạn bè cả, giúp đỡ nhau chút đỉnh thôi mà!”
Sắp phải đi, Hứa Đại Chí ân cần tiễn ra cửa thì nhe răng cười nói: “Hay là tôi đi mua ít đồ nhắm, hai các cậu ăn cơm đã rồi hãy đi?”
“Hai các cậu” đương nhiên là khéo léo từ chối một cách rất khách sáo. Hứa Đại Chí và Lý Nho Chấn lại chào nhau mấy câu sáo ngữ, Tần Tri Nghi vẫn đứng nguyên im lặng. Đến cuối cùng, Hứa Đại Chí đứng trước cầu thang bộ chào tạm biệt: “Hai người đi thong thả! Sau này có việc gì anh em có thể giúp nhau thì cứ nói!”
Tần Tri Nghi bắt tay Hứa Đại Chí, “Anh chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Chiếc xe Benz bỏ lại khói bụi phía sau, rời đi trong ánh chiều chạng vạng.
Hứa Đại Chí ngã nhào xuống giường lớn: “Bây giờ rốt cuộc có thể nằm thẳng cẳng ngủ ngon rồi.”
Mẹ nó chết tiệt, ông đấy phải nhất định ngủ một giấc thật ngon!