Khung Giờ Vàng

Chương 23



Một đoạn truyền kỳ của Hứa Đại Chí đến đây lý ra là kết thúc.

Lý ra, nếu mà theo lý thông thường.

Giả dụ theo lý lẽ thông thường, cuộc sống của Hứa Đại Chí từ nay về sau bằng phẳng đến mức có thể phóng mắt tới cuối con đường.

Gã sẽ như trước đây, sáng đi làm tối tan ca, gần tuổi 30 tìm cho mình một cô bạn gái. Tính cách có thể rất dịu dàng cũng có thể rất cởi mở, sau đó thì yêu đương rồi kết hôn như hết thảy những kẻ khác. Buổi tối trước ngày kết hôn, Hứa Đại Chí chắc chắn sẽ hối hận đến mức muốn bỏ trốn. Chửi mình uống nhầm thuốc, đeo ba con heo lên đầu, thậm chí nhiều lần xem xét bỏ trốn. Nhưng ngày tiếp theo hôn lễ vẫn sẽ diễn ra như bình thường. Từ nay về sau sẽ có thêm một đôi trai gái trải qua một đời cho đến lúc bạc đầu.

Sau đó nữa là sinh con. Có thể là con trai cũng có thể là con gái, như những hạt đậu đỏ dần dần lớn lên. Hứa Đại Chí sẽ tiếp tục bộc lộ cái tính hăng hái của gã trong ba cái miệng ăn, công việc. Mỗi khi không vui gã có thể uống chút rượu. Hai vợ chồng có thể vì xem phim tình cảm hoặc phim hành động, cơm trưa là sườn xào chua ngọt hay gà sốt tương đỏ mà cãi nhau vài trận. Sau đó lại làm lành, ngày ngày cứ thế qua đi.

Chung cuộc rất có thể sẽ là như vậy.

Có điều giờ này phút này, Hứa Đại Chí vẫn còn chôn thây trong thứ gọi là “sầu  vì tình”. Ngày đầu tiên sau khi Tần Tri Nghi ra đi, Hứa Đại Chí bảo với mình rằng hiện tại mình vui vẻ tự tại biết bao. Mây tan rồi trời quang rồi, cái giằm trong lòng được nhổ rồi, ha ha ha.

Ngày thứ hai, Hứa Đại bảo với mình rằng hiện tại ở một mình tự do hơn nhiều, muốn ăn mỳ thì ăn, muốn gặm sủi cảo thì gặm, giường lớn, muốn ngủ đầu nào thì ngủ.

Ngày thứ ba, Hứa Đại Chí bắt đầu lên án xã hội. Thời thế thay đổi, lòng người không như trước, kẻ qua cầu rút ván, người ngoảnh mặt vô tình, không phải người tốt.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm… tinh thần của Hứa Đại Chí ngày một rệu rã. Hiện trường vụ cháy gã chụp cảnh người đứng xem, hiện trường vụ trộm gã chụp giày cảnh sát, cuối cùng tại hiện trường đàn áp con buôn trái phép gã đi chụp một đống nhóc mèo mướp của nhà bà bán rau xào.

Trong cuộc họp tổng kết công tác tuần, tổng biên tập đại nhân đã phải nghiêm túc phát biểu, gần đây chúng ta có một vài đồng chí, để một vài tình cảm cá nhân của một vài vấn đề cá nhân vào trong công việc, gây ra những hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hi vọng đồng chí này có thể bỏ xuống tình cảm cá nhân, nghiêm túc tích cực kiểm điểm bản thân, chính đốn thái độ làm việc. Tại đây, để giữ thể diện cá nhân, tôi không trực tiếp nếu tên của cậu ta. Nhưng hi vọng các đồng chí khác sẽ lấy đồng chí này làm bài học, quyết không để phạm sai lầm giống như Hứa Đại Chí!

Đồng chí Hứa Đại Chí đã phụ lòng kỳ vọng cải tà quy chánh của tổng biên tập. Tiếp tục trải qua những tháng ngày rối bòng bong của gã. Tổng biên tập rốt cuộc cũng hết cách, một ngày nọ cảm khái với Hàn Tư Hồng rằng cái gọi là tình cảm thật là thứ hại chết người, Hứa Đại Chí đến cùng đã yêu thương con gái nhà ai mà biến thành bộ dạng như bây giờ? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, tôi có nên đuổi việc cậu ta hay không đây?

Vào lúc quan trọng nhất, Hàn Tư Hồng đề xuất ý kiến quý báu với tổng biên tập: xét thấy trước đây Hứa Đại Chí vẫn có đóng góp trong công việc, giờ đây cũng phải mở cho cậu ta một con đường sống. “Tôi thấy hiện tại tình cảm của cậu ấy bị tổn thương sâu sắc, thôi thì lành làm gáo, vỡ làm môi, lôi thôi làm thìa, điều cậu ta đến mục ‘Dốc bầu tâm sự’ mấy ngày thì hơn.”

Chuyên mục “Dốc bầu tâm sự” là chuyên trang át chủ bài của báo “Tin tức mỗi ngày”, chuyên tiếp nhận những thổ lộ, tâm sự thầm kín của nam nữ si tình, rồi biên tập thành bài đăng báo. Người tâm sự đa số đều là các bà nội trợ, nội dung tâm sự không phải kiểu chồng ngoại thì là yêu người đã có vợ. Người phụ trách chuyên mục cũng toàn là phóng viên nữ.

Hứa Đại Chí nhận được lệnh điều đi thì lập tức lấy lại tinh thần tìm tổng biên tập ý kiến ý cò. Tổng biên tập một mặt nghe gã làu bàu một mặt mỉm cười gật gù, “Ý kiến này của Tiểu Hàn hay lắm nha, cháu xem cháu đã có tinh thần ngay rồi đây này.”

Hứa Đại Chí còn đang bất bình cực kỳ, biên tập viên chuyên mục đã ném cho gã một nhiệm vụ: 3 giờ 20 phút chiều nay, phỏng vấn một ông chủ họ Triệu ở Theodore café.

Nội dung tâm sự của ông chủ Triệu là nghi ngờ cô vợ bé hai mươi sáu tuổi của ông ta hẹn hò với một ca sĩ quán bar. “Trước khi kết hôn, đàn ông sự nghiệp thành đạt như tôi có bao phụ nữ theo đuổi, lúc đó cô ấy là hoa khôi trường đại học X, cũng có rất nhiều người thầm mến. Nhưng khi tôi gặp cô ấy, cô ấy vừa mới thất tình, cô ấy nói cô ấy đến với tôi không phải vì tiền mà bởi đã mất đi lòng tin với đàn ông trẻ, muốn tìm một người trầm ổn đáng tin làm chồng.”

“Cũng có nghĩa là,” Hứa Đại Chí gõ lên thành cốc, “vợ anh theo đuổi anh trước?”

“Đúng thế.” Ông chủ Trần ôm chặt lồng ngực, tiếp tục kể. “Nhưng sau khi chúng tôi kết hôn cô ấy cũng thay đổi. Chỉ biết tiêu tiền. Tôi làm ăn thường xuyên phải ra ngoài, ít quan tâm được cô ấy. Cô ấy đối xử với tôi càng lúc càng lạnh nhạt.” Khuôn mặt ông chủ Triệu trở nên vặn vẹo vì đau khổ, “Sau đó tôi phát hiện cô ấy có mập mờ với một ca sĩ quán bar. Tôi điều tra ra,” Dáng vẻ của ông chủ Triệu tức thì dữ tợn, “Gã đó chính là bạn trai cũ hồi đại học của cô ấy.”

“Cô ấy nói cô ấy thích tôi, là đang lừa tôi. Vì gã đó không kiếm ra tiền. Cô ấy lấy tiền của tôi đi nuôi gã. Cậu nói xem, vì sao cô ấy muốn lừa tôi?! Vì sao trái tim đàn bà lại ác độc đến thế?!”

“Đúng thế!” Hứa Đại Chí đập bàn rầm rầm. “Tôi nói cho anh biết, đàn ông đàn bà đều cùng một giuộc. Mẹ nó đều không phải cái thá gì! Khi có ích thì lấy anh tiêu khiển, đợi gặp lại tình cũ thì lập tức đá anh đi. Anh, chỉ là tấm đệm lót mà thôi!”

Hai hàng lệ nóng doanh tròng của ông chủ Triệu cuối cùng chảy xuống: “Anh phóng viên, anh nói quá đúng! Anh nhất định phải viết hết lời trong tôi ra thật chân thành. Hi vọng Tiểu Liên cô ấy đọc rồi có thể hiểu được lòng tôi, có lẽ sẽ tỉnh ngộ ~~”

“Tỉnh ngộ?!” Hứa Đại Chí phì cười, “Anh còn mong đợi à! Tôi bảo anh này, không thể nào! Tôi khuyên anh sớm quẳng cô ta đi rồi tìm người tốt hơn. Loại người này, hắn chơi anh xong rồi cũng chỉ coi là uống cốc nước sôi. Chẳng phải chuyện to tát gì. Nếu anh không quẳng hắn đi, không biết khi nào, hắn quay lại với tình cũ của hắn, bỏ rơi anh rồi!”

“Anh phóng viên thật đã làm tôi tỉnh mộng!” Ông chủ Triệu cảm động đến mức khóc rống lên, “lời tôi muốn nói đều nói ra hết rồi ~~~~ Tôi về nhà sẽ ~~~”

Một người ngồi gần đó đứng dậy đi đến bên cạnh Hứa Đại Chí: “Ngắt lời hai vị một chút.” Hứa Đại Chí không kiên nhẫn quay đầu, nhìn thấy người nọ thì không khỏi sững sờ.

“Anh Hứa Đại Chí,” Dáng vẻ lời nói của Lý Nho Chấn vẫn là kiểu giả vờ cao quý khiến người ta điên tiết như thế. “Tôi có thể nói chuyện với anh được không?”