Cuối cùng cô và Chu Ngang đã hẹn gặp nhau ở phòng riêng của nhà hàng nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Lần này, Chu Ngang đến trước cô. Anh ta ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ mà lần trước cô đã ngồi. Còn cô thì mở cửa đi vào sau.
Anh ta quay đầu lại mỉm cười nhìn cô. Đột nhiên Khương Đường cảm thấy khóe mắt cay cay. Cô cùng mỉm cười đáp lại anh ta, “Tôi đến muộn rồi sao?”
“Không phải, tại anh đến sớm thôi.”
Anh ta đứng dậy kéo ghế cho cô.
Một bữa ăn diễn ra trong im lặng không có lấy một tiếng nói chuyện.
Các món ăn vẫn rất tinh tế và ngon miệng. Anh ta cũng vẫn cứ dịu dàng như cũ, săn sóc lấy thịt bụng cá ra phía bên cô, rưới nước tương lên, giúp cô gắp hết hành ra rồi mới chuyên tâm ăn phần lưng cá còn lại.
Khương Đường không hề nói cảm ơn, chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn hết.
Ăn quá no, tinh thần không khỏi trở nên rệu rã. Cô ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đưa mắt xuống dưới nhìn dòng người đông đúc không ngừng chuyển động, cô chỉ có thể thấy được những chấm nhỏ màu đen. Thế gian mỗi ngày đều có bao cuộc chia tay thương tâm diễn ra. Liệu có ai đó cũng đang ở trên nơi cao hơn quan sát vở kịch của bọn họ hay không?
Nghĩ vậy, Khương Đường nhỏ tiếng mở lời, “Chu Ngang, sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa.”
Người đàn ông nghe xong vẫn ngồi im tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào chén trà trước mặt. Thật lâu sau anh ta mới lên tiếng, “Đường Đường, cho anh thêm một chút thời gian, chúng ta nhất định có thể quay lại.”
Khương Đường lắc đầu nói, “Quá khứ đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Cho dù có diễn lại thêm một lần nữa cũng chưa chắc đã giống như lúc ban đầu. Giống như tôi không thể quay trở lại tuổi hai mươi ba một lần nữa, anh cũng không thể giống hệt như anh lúc hai mươi sáu tuổi.”
“Vậy thì không cần giống nhau, chúng ta xây dựng một khởi đầu mới.” Chu Ngang vẫn kiên trì thuyết phục.
Khương Đường nhìn anh ta, ánh mắt bình thản mà bao dung còn mang theo một chút áy náy. Chu Ngang bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt. Anh ta không cần cô áy náy.
“Lát nữa anh còn phải tham dự một cuộc họp. Chúng ta đổi sang ngày khác…”
Cô nói, “Xin lỗi, là tôi đã thay lòng.”
*
Khương Đường ngồi phịch xuống sofa, trong lòng trống rỗng. Suy nghĩ tự mâu thuẫn đến nực cười.
Có những thứ đã bị chôn giấu quá lâu, trở thành một phần của cơ thể. Mặc dù biết rõ loại trừ nó đi sẽ tốt hơn nhưng tâm lý vẫn không khỏi cảm thấy lạc lõng.
Nhưng cô còn chưa kịp lạc lõng được bao lâu, một vị khách không mời mà đến khiến tinh thần cô trở nên căng thẳng.
Cô nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa nhà mình thông qua mắt mèo trên cửa. Nghĩ mất nửa ngày, Khương Đường mới nhớ ra tên của anh ta, Tiết Thiên. Anh ta là người đại diện của Tiêu Tắc.
Người đàn ông trung niên không dông dài mà dùng ánh mắt sắc bén quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới. Ngay sau đó, anh ta trực tiếp đưa ra một bản hợp đồng.
Dường như Khương Đường đã đoán ra đó là cái gì. Từ sau khi nhận ra anh ta, trong lòng cô đã nổi lên dự cảm. Mấy ngày trước đó cô vẫn luôn ở nhà của Tiêu Tắc, cùng ăn cùng ở với anh. Nếu vậy mà người đại diện của anh vẫn không biết gì thì không khỏi quá không xứng chức.
Cô xem qua vài lần, quả nhiên y hệt như trong dự đoán của cô. Ngoại trừ những lời khách sáo khuôn phép, nói tóm lại là muốn cô và Tiêu Tắc phối hợp sao tác CP* trong quá trình quay “ Dù cho như thế nào vẫn muốn yêu”. Đợi đến khi chương trình kết thúc thì quan hệ giữa hai người cũng phải lập tức chấm dứt. Đây là hợp đồng trao đổi lợi ích giữa hai bên, công ty của Tiêu Tắc sẽ cho cô diễn vai nữ chính của hai bộ phim truyền hình, cộng thêm một hợp đồng quảng cáo sữa tắm.
*Sao tác couple hay còn gọi là tạo hiệu ứng cặp đôi là cách các sao Hoa Ngữ thường hay làm nhằm để tuyên truyền phim hay các chương trình thực tế giúp khán giả có hứng thú tiếp tục theo dõi hơn.
Kỳ thực, chuyện này cũng coi như không tệ. Xem ra Tiết Thiên đã xác nhận chắc chắn về quan hệ giữa cô và Tiêu Tắc, hơn nữa tám chín phần mười vẫn còn đang qua lại với nhau. Nếu không thì anh ta không thể nào đưa ra đãi ngộ hào phóng như vậy được. Vốn dĩ chuyện sao tác này đem lại nhiều lợi ích cho cô hơn, bởi vì Tiêu Tắc nổi tiếng hơn cô, độ hảo cảm với khán giả cũng tốt hơn cô. Theo lý mà nói, anh không có lý do nào lại cho cô chỗ tốt như vậy.
Ánh mắt của người phụ nữ vô cùng bình tĩnh, bộ dạng thong dong lật xem từng tờ trong tập tài liệu. Trên mặt cô không hề có chút kinh ngạc nào, cũng chẳng thể hiện sự hứng thú, thậm chí đến cả sự phản cảm bài xích cũng không xuất hiện. Tiết Thiên không đoán được thái độ của cô, bèn thử mở lời thăm dò, “Cô Khương, cô nên biết điều kiện như này đã là cực kỳ tốt rồi. Chúng tôi đã suy tính đến sự công kích của fans hâm mộ Tiêu Tắc có thể xảy ra với cô, cảm thấy áy náy nên đã lấy ra thành ý tốt nhất.”
Khương Đường mỉm cười.
Xem đi, biết nói chuyện như vậy cơ mà. Rõ ràng đang ngầm cảnh cáo cô nếu chuyện này lộ ra ngoài thì cô sẽ phải đối mặt với thảm cảnh thế nào.
Khương Đường gật đầu, “Thật sự không tệ.”
Thần kinh Tiết Thiên khẽ thả lỏng. Vẻ tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn, còn ẩn chứa sự đắc chí hài lòng. Anh ta thầm nghĩ bản thân trực tiếp tìm đến chính chủ là một quyết định rất chính xác. Bình thường loại chuyện này nên để cho người đại diện của hai bên thương lượng với nhau. Nhưng danh tiếng của Quách Thắng Nam quá lớn, nếu thương lượng với cô ấy sẽ khó mà đạt được nhiều lợi ích. Nhưng còn Khương Đường, mặc dù fans hâm mộ nhìn không vừa mắt, nhưng nhân phẩm trong giới cũng coi như không tệ. Bản tính thẳng thắn trực tiếp, ân oán rõ ràng, không xảo trá mưu mô.
Người đàn ông lấy bút máy ra đưa cho cô, “Cô Khương, tôi rất vui vì chúng ta có thể đạt được nhận thức chung nhanh như vậy. Hợp tác vui vẻ.”
Nào ngờ người phụ nữ chỉ lẳng lặng nhìn anh ta. Cô không nhận bút mà nở nụ cười sâu xa.
“Quản lý Tiết, trước khi anh tới đây không điều tra bối cảnh của tôi à?”
Tiết Thiên nghe vậy không khỏi sững sờ.
“Tôi còn tưởng mọi người trong ngành đều biết cả rồi chứ. Tôi là phú nhị đại*. Nếu tôi muốn mấy vai nữ chính phim truyền hình gì đó thì tự tôi cũng có thể dùng tiền mua được. Quảng cáo lại càng không cần phải nói. Chẳng qua cũng chỉ là kiếm tiền, bản thân tôi lại không thiếu tiền. Đối với tôi mà nói, thêm hay bớt một cái quảng cáo chẳng có ảnh hưởng gì cả.”
*Thế hệ giàu có đời thứ hai.
Giọng điệu của cô ung dung thoải mái như đang nói chuyện phiếm. Dường như những lời vừa nói đều chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đời thường.
Cô không hành động theo như dự đoán khiến Tiết Thiên trở tay không kịp. Người đàn ông âm thầm dò xét cô hồi lâu, nhíu mày nói, “Tôi có thể đảm bảo hai bộ phim điện ảnh này sẽ có vốn đầu tư ít nhất 30 triệu nhân dân tệ trở lên.”
Khương Đường cong môi mỉm cười, “Nếu là 100 triệu nhân dân tệ trở lên thì tôi còn có thể suy nghĩ. Dùng nhiều tiền như vậy để tự nâng đỡ chính mình, tôi cũng cảm thấy hoang phí.”
Giọng điệu vẫn cứ bình tĩnh như vậy, vừa như đùa giỡn, lại giống như nghiêm túc.
100 triệu nhân dân tệ?
Nhiều tiền như vậy đủ đề mời Tam Kim ảnh hậu* đến diễn rồi, bị điên mới mời đến cô.
*Chỉ nữ diễn viên có thể đoạt giải ảnh hậu của 3 giải thưởng điện ảnh cao quý nhất của làng giải trí Trung Quốc, bao gồm Giải Kim Mã (Đài Loan), Giải Kim Kê (Trung Quốc), Giải Kim Tượng (Hồng Kông).
Sắc mặt của Tiết Thiên không ngừng biến đổi. Anh ta đã biết lần thương lượng này sẽ không đạt kết quả gì. Khi ra đến cửa, anh ta vẫn không quan tâm quay đầu lại thuyết phục cô, “Cô Khương, cô thật sự không thử suy nghĩ thêm sao? Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì đối với cô chỉ có hại mà không lợi.”
Khương Đường chỉ chớp mắt tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Quản lý Tiết, anh quá coi trọng tôi rồi.”
Nếu cô thật sự biết cân nhắc lợi ích thì sao có thể bị anh ta mua chuộc chỉ bằng hai bộ phim truyền hình được.
Sau khi tiễn Tiết Thiên rời đi, sự lạc lõng trong lòng lại dâng lên.
Khương Đường biết sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ truyền tới tai Tiêu Tắc. Thế nhưng cô không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Ngay đêm đó anh đã chạy tới gõ cửa nhà cô.
Xem ra Tiết Thiên thật sự tức giận rồi. Có lẽ anh ta đã lập tức chạy đến chỗ Tiêu Tắc “cáo trạng”.
Khương Đường mở cửa cho anh vào, rót cho anh một cốc nước ấm.
“Vừa mới hết sốt đã chạy loạn.”
Người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng nhấp một ngụm nước rồi sáng rực hai mắt nhìn cô chằm chằm. Khương Đường bị anh nhìn như vậy không khỏi cảm thấy không tự nhiên, “Làm sao?”
“Người đại diện của anh tới tìm em à?”
“Anh biết rồi sao?”
Hai người ngồi đối diện cách nhau một chiếc bàn. Tiêu Tắc cố gắng kìm nén xúc động muốn chạy tới ôm cô, ra vẻ bình tĩnh hỏi, “Em nói muốn vai nữ chính của bộ phim có 100 triệu nhân dân tệ vốn đầu tư?”
Khương Đường hào phóng thừa nhận, “Đúng.”
Suy đoán của Khương Đường rất chuẩn xác. Tiết Thiên ra cửa bước lên xe liền gọi điện cho Tiêu Tắc, kêu cô hét giá cao tận trời, đòi phim được đầu tư 100 triệu nhân dân tệ. Ý của anh ta chính là chê trách cô, nói đã thấy rõ bộ mặt thật sự của cô là lòng tham không đáy. Nhưng Tiêu Tắc ở đầu dây bên kia nghe vậy liền bất giác giương cao khóe miệng.
Cúp điện thoại xong, khóe miệng của anh vẫn không thể hạ xuống. Nhịp tim trở nên hỗn loạn, cả người đứng ngồi không yên. Anh thấy bản thân nhất định phải làm gì đó. Sau khi suy tính hết các chuyện nên làm và không nên làm, anh vẫn quyết định chạy tới nhà cô.
Tiêu Tắc nuốt xuống một ngụm nước miếng, đôi mắt đào hoa sắc bén nhìn cô, tỏ vẻ nghiền ngẫm hỏi, “Em thích anh như vậy sao?”
Người phụ nữ cố gắng né tránh ánh mắt của anh, lông mi chớp nhẹ, đôi môi đỏ mọng khẽ mím chặt.
Im lặng hồi lâu, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh và nói, “Đúng, thích anh như vậy đấy.”