Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 455



“Huyết quang tai ương?”

Tên cầm đầu chợt cười lạnh: “Tả đại sư, ngài có hơi nặng lời quá rồi thì phải?"

Tả Tiểu Đa cười thản nhiên, chắp tay sau lưng, rất ra dáng cao nhân vân đạm phong khinh: "Vô Lượng Thọ Phật, hóa ra ngươi biết bản đại sư."

Ba người này sát khí dào dạt, hung lệ nhập tướng, đương nhiên là tới gϊếŧ chị em hai người. Hai bên hai phe đối lập, Tả Tiểu Đa sao chịu buông tha được?

Hơn nữa, sao tử vi đang chiếu trên mặt Tả Tiểu Niệm, không hề có nguy hiểm, cho dù là thiên cơ hay nhân tướng đều hoàn toàn nắm chắc có thể đối phó với ba người ở trước mặt này, chính là cục diện nắm chắc phần thắng trong tay, thế thì sao Tả Tiểu Đa có thể bỏ qua cơ hội kiếm điểm khí vận được!

Chân con muỗi cũng là thịt, huống chỉ còn liên quan đến điểm khí vận của ba tính mạng, dù sao cũng không ít!
“Danh tiếng của Tả đại sư găn đây chấn động cả thành Phượng Hoàng, ba người bọn ta ngưỡng mộ đã lâu, thường tự cảm thán không có cơ duyên gặp mặt. Chỉ vì tình hình kinh tế của ba người bọn ta còn hạn hẹn, thật sự không có tiền để trả tiền xem tướng cho Tả đại sư, nếu đã không có duyên với tiền thì vận mệnh của ba người bọn ta có ra sao cũng không phiền Tả đại sư bận tâm”

Người dẫn đầu kia có hơi mất kiên nhắn, lạnh nhạt nói xong hai câu khách sáo đã lập tức muốn rời đi.

Hai mắt Tả Tiểu Đa sáng lên: “Ngươi... Hai câu ngươi nói trước đó, làm phiền nói lại lần nữa”

Cuối cùng cũng đợi được câu nói đó rồi!

Cuối cùng cũng có người bằng lòng nói với ta câu nói đó!

Mặc dù không phải là Tả đại hiệp nhưng Tả đại sư cũng rất có máu mặt đó nha, không sai không sai, lời hay lời hay!
Người kia làm gì có hứng thú dây dưa với Tả Tiểu Đa, bực mình nói: "Tránh ra!”

Tả Tiểu Đa nhanh chóng nói: "Ba vị, có tiền hay không đâu quan trọng, muốn xem đã là có duyên rồi, ta thấy tướng mạo của các ngươi thật sự có huyết quang tai ương, cửa tử đến gần! Nếu như không nghe lời ta phá giải phần nào, sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng sẽ là chuyện trước mắt!” .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Ba người mặc kệ, sắc mặt đen kịt đi ra ngoài.

Giọng nói của Tả Tiểu Đa thong thả vang lên ở sau lưng: “Tiến lên mười mét! Máu văng ra năm bước!

Đừng trách ta không nói trước. Đáng thương đáng buồn, lại có thêm ba linh hồn cô đơn đi trên đường Hoàng Tuyền rồi!"

Tốc độ di chuyển của ba người càng lúc càng nhanh, chỉ cảm thấy thẳng cha này bị bệnh thần kinh!
Đi một mạch đến bảy tám mét, đột nhiên một tiếng vù nhỏ truyền đến từ phía sau, sau đó toàn bộ không trung bị một khí tức sắc bén xuyên qua, giống như vượt qua không gian thời gian, tự ý phá vỡ không gian bay đến.

Ba người đồng thời lạnh lùng thét một tiếng, nghiêng mình né tránh, trong đôi mắt đều là vẻ kinh ngạc.

Dựa vào một tí đạo hạnh đó của tên nhóc nhà ngươi mà cũng dám ra tay trước?

Sau đó chỉ nghe thấy Tả Tiểu Đa gào lên: “Chị Niệm Niệm! Lên!”

Keng keng keng, ba tiếng nổ tung.

Ba tấm Ngọc hồ lô của Tả Tiểu Đa như hình với bóng di chuyển theo bóng dáng đang né tránh của đối phương, tiến nhanh theo quỹ đạo huyền bí khó hiểu bám đuôi đuổi theo. Keng keng keng ba tiếng vang nhẹ, tất cả đều đánh trúng mục tiêu.

Hai người thuộc cảnh giới Thai Tức trong số đó ngạc nhiên phát hiện giữa eo của mình không biết đã bị ám khí gì đánh cho thủng một lỗ máu, càng không biết ám khí gì đã xuyên vào bên trong da thịt, đang trườn xung quanh trong da thịt giống như rắn, vừa mới "rong chốc lát đã rẽ vài lần, quả nhiên tổn thương đến cực điểm, đau đớn thấu xương ập đến.

Đôi mắt của hai người gần như đột nhiên trừng to cùng một lúc, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.

Trong hồ sơ không phải có nói... Tên tiểu tử này chỉ mới đạt cảnh giới Võ Sư hay sao? Đây... Đây là thực lực của Võ Sư hả?

Đưa tay chạm thử, chỗ trúng chiêu đã chảy máu đầm đìa từ lâu. Ám khí kia đang rẽ trái rẽ phải bên trong bắp thịt, nhất thời không thể đẩy ra được.

Trong thiên hạ này lại có thể có loại ám khí với thủ đoạn như vậy!

Đến cả tên cảnh giới Đan Nguyên kia kịp thời bắt lấy ám khí tập kích trong tay nhưng vẫn cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, sau khi ngơ ngác ngạc nhiên thì trong mắt bản ra sát khí tàn nhẫn!

Một tên Võ Sư!

Ám khí mà một tên Võ Sư bản ra lại có thể khiến cho Đan Nguyên cảm thấy đau đớn,thậm chí khiến hai Thai Tức bị thương!

Một khi tên nhóc này lớn lên, sợ rằng sẽ trở thành hiểm họa tiềm ẩn.

Ba người đang nghĩ như vậy thì bỗng nhiên nhận thấy một lưỡng ánh sáng đột nhiên xuất hiện, mở rộng giống như ánh trăng đổ xuống!

Cùng lúc đó, một cảm giác u ám lạnh lẽo đến cực điểm mãnh liệt tràn ra khắp nơi cuốn sạch trời đất.

Nhất thời, toàn thân lạnh buốt giống như bị đông cứng, trong đôi mắt đều là ánh kiếm sáng chói kia, không còn thứ nào khác!

Trong nháy mắt, một vị tiên nữ ở trên trời, tay căm. trường kiếm trắng như tuyết, bay lượn vυ"t trên trời cao, uyển chuyển tuyệt đẹp, tay áo phất phơ, mái tóc dài tung bay giống như ánh trăng sáng buông xuống nhân gian, xen lẫn với bằng tuyết ngập trời hất vào mặt.

"Giữ lại hơi thở, để ta đến gϊếŧ”

Giọng nói của Tả Tiểu Đa đúng lúc vang lên, có chút nóng lòng muốn thử.

Vị cao thủ Đan Nguyên cảnh này cố gắng hết sức đối phó, nhưng cũng chỉ kịp thời rút kiếm ngăn chặn, còn tự cảm thấy kiếm của mình lạnh ngắt, dường như đã bị đóng băng; Vừa mới tiếp xúc với thanh kiếm mảnh khánh mỏng manh trong tay đối phương, keng một tiếng thì thanh kiếm của mình đã lặng lẽ đứt đoạn.

Cùng với đó là cảm giác cánh tay mát lạnh, cánh tay cầm kiếm bay ra rời khỏi cơ thể.

Người đó vừa mất một tay, còn chưa kịp phản ứng thì lại cảm thấy bắp đùi lạnh toát, toàn thân lập. tức thấp đi một nửa.

Chỉ trông thấy thân thể xinh đẹp của Tá Tiểu Niệm lóe lên, một luồng gió thơm ngát lạnh lẽo lướt qua thân thể của người này, ánh kiếm lóe lên trong không trung, hai vị cao thủ của Ninh gia mang cảnh giới Thai Tức ở phía sau cũng phát ra tiếng kêu thảm thương kinh thiên động địa.

Bốn cái chân của hai người đó cũng đều bị đứt ra rồi!

Cơ thể Tả Tiểu Niệm nhẹ nhàng hạ xuống trở lại mặt đất, không hề dính một chút bụi, cánh tay nhỏ bé mềm mại như ngọc, thân kiếm mềm mỏng nổi bật dưới ánh trăng sáng, ánh kiếm như ánh trăng, dưới ánh trăng lặng lẽ chảy xuống, phía trên đến cả một giọt máu cũng không có.