Khóe miệng có chút giơ lên, câu lên một đường cong, Lãnh Nguyệt Tâm, xem ra ngươi đúng là người mà nó trọn trúng.
Nụ cười mang theo ý tứ sâu xa, khiến cho người ta không rét mà run, lại là đòn trí mạng hấp dẫn người.
Bên trêи đài luận võ, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn Lăng Sở Thiên, không nói gì.
“Lãnh Nguyệt Tâm, ta đã sớm nói qua, ngươi không nên đến tham gia trận luận võ này.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Lăng Sở Thiên vang lên, sau đó từ trong không gian trữ vật lấy ra một thanh kiếm ngân sắc, liền công kϊƈɦ hướng tới Lãnh Nguyệt Tâm.
Tốc độ của Lăng Sở Thiên cực nhanh, bởi vì ngay từ đầu các đòn công kϊƈɦ của hắn đều mang linh lực, cho nên Lãnh Nguyệt Tâm căn bản không có biện pháp thấy rõ được tốc độ của hắn.
Chỉ có thể dựa vào bản năng mà tránh né, phản kháng.
Phá không mà đến, trường kiếm hướng về phía trán Lãnh Nguyệt Tâm mà rơi xuống, mang theo một khí thế kinh người.
Lãnh Nguyệt Tâm thấy thế, lui lại mấy bước, hai tay bắt lấy mũi kiếm, đưa nó ngăn cản trước mặt mình.
Lăng Sở Thiên có chút kinh ngạc, lúc này mới nghiêm túc đánh giá găng tay trêи tay Lãnh Nguyệt Tâm.
Vốn cho rằng đó chỉ đơn thuần là một vũ khí phòng ngự, không nghĩ tới rằng nó lại có thể ngăn cản kiếm của hắn…..
“Lãnh Nguyệt Tâm, trêи người của ngươi thế nhưng lại có bảo vật như thế.” Lăng Sở Thiên nhìn bao tay trêи tay Lãnh Nguyệt Tâm, trong mắt xẹt qua một đạo quang mang kèm theo ý định phải có cho bằng được nó.
Đối với sự tham lam bên trong mắt Lăng Sở Thiên, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn thấy phi thường rõ ràng, nhấc chân hướng tới phía Lăng Sở Thiên đá đến, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Lăng Sở Thiên, tham lam đồ của người khác cũng không phải là chuyện tốt đẹo gì đâu.”
Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm nói vậy, Lăng Sở Thiên cười cười, “Cái đó cũng là bởi vì ta có bản lĩnh, Lãnh Nguyệt Tâm, ngươi thật sự cho rằng chỉ cần Tiêu Lương Sinh ở bên người ngươi liền có thể an toàn sao?”
Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, không biết Lăng Sở Thiên vì cái gì lại nói ra những lời như vậy, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà nàng lại là tăng thêm tốc độ công kϊƈɦ tới Lăng Sở Thiên.
Nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm tăng cường công kϊƈɦ, Lăng Sở Thiên lại phi thường nhẹ nhõm ứng phó, lắc người một cái, Lăng Sở Thiên đưa tay đánh một quyền từ phía sau lưng đánh vào vai phải Lãnh Nguyệt Tâm.
Nơi đó, trước đó còn có vết thương cũ…..
Vết thương cũ còn chưa hồi phục, lại bị Lăng Sở Thiên đánh trúng, Lãnh Nguyệt Tâm cảm giác cánh tay của mình rất nhanh đều sẽ phế!
Lăng Sở Thiên đáng chết, thật đúng là một tên tra nam cặn bã, thế mà lại chọn công kϊƈɦ vào vết thương của nàng.
Trêи đài quan sát đặc biệt, Tiêu Lương Sinh cười lạnh một tiếng, cũng không có nói lời nào, lại làm cho Lăng Thiên Mặc một bên lo lắng.
Nhìn một chút Lăng Sở Thiên bên trêи võ đài, Lăng Thiên Mặc cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là chuyên tâm quan sát.
Một quyền đánh vào vai phải của Lãnh Nguyệt Tâm, Lăng Sở Thiên biến quyền thành chưởng, mang theo lực lượng cường đại đem Lãnh Nguyệt Tâm đánh bay ra xa mấy mét.
Đây quả thực là đơn phương làm nhục…..
Ngã trêи mặt đất, Lãnh Nguyệt Tâm xoay người một cái, nhanh chsong đứng lên, một đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn Lăng Sở Thiên, không giận không nóng, bình tĩnh quỷ dị.
“Tay phải của ngươi có thể động sao?” Lăng Sở Thiên đứng cách đó không xa, khẽ cười nói, “Lãnh Nguyệt Tâm, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nhận thua, bằng không mà nói, tay của ngươi liền không thể chịu nổi được nữa đâu.”
Nhận thua?
Nói đùa cái gì thế, năm đó nàng từng bị ép cùng dã thú huấn luyện, nàng cũng không có nhận thua, huống chi là hiện tại!
Bất quá hắn nói rất đúng, tay phải cùa nàng căn bản cũng không thể động, chỉ cần hơi động nhẹ, liền truyền đến cảm giác đau đớn.
Mở tay trái ra, trong tay liền xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh lam, thân mình Lãnh Nguyệt Tâm di chuyển, liền hướng tới phía Lăng Sở Thiên mà đi.
Nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm hướng tới phía mình, Lăng Sở Thiên khinh miệt cười cười, trường kiếm màu bạc trong tay trực tiếp nghênh đón Lãnh Nguyệt Tâm.