Phía cửa nhà Tống Tập Tân vang lên tiếng bước chân. Lưu Tiện Dương vừa định nhảy xuống tường, nhưng chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, có người ôn hòa cười hỏi: - Thằng nhóc ngươi có phải là đồ đệ của lão Diêu ở lò gốm Bảo Khê không? Họ Lưu?
Đó là vị quan giám sát làm gốm mặc áo trắng mang đai ngọc kia, ông ta sải bước ra ngưỡng cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn về đầu tường bên này.
Thân thể Lưu Tiện Dương cứng ngắc, phát hiện mình không còn sức nhảy xuống tường nữa, chột dạ cười khan nói: - Bẩm đại nhân, là tôi. Khi đó đại nhân tới lò gốm chúng tôi mở lò, sư phụ đã bảo tôi làm mẫu mấy công đoạn cho đại nhân xem.
Người đàn ông gật đầu, quan sát thiếu niên cao lớn, hỏi thẳng vào vấn đề: - Chàng trai trẻ, có muốn ra bên ngoài xem thử không? Chẳng hạn như đầu quân nhập ngũ, ra trận chém giết. Ta bảo đảm chỉ cần ngươi chịu được qua mười năm là có thể lên làm quan lớn, đến lúc đó ta sẽ tự mình bày rượu mừng công cho ngươi ở kinh thành, thế nào?
Tống Tập Tân đứng sau lưng người đàn ông, sắc mặt âm trầm như nước, nắm chặt miếng ngọc bội Lão Long Bố Vũ mà Phù Nam Hoa tặng.
Vị nhân tài đọc sách nhiều năm qua bị gọi là “con riêng”, “con hoang” này, hôm nay đã biết thân phận thực sự của người đàn ông bên cạnh, cho nên thiếu niên càng hiểu rõ sức nặng lời nói của ông ta. Bốn chữ “tự mình bày rượu” này sẽ là một tấm bùa hộ mạng lợi hại nhất Đại Ly, một chiếc thang lên trời dài nhất trong quan trường.
Lưu Tiện Dương vắt hết óc cố nghĩ ra vài lời văn nhã, lắp bắp nói: - Cám ơn quan giám sát đại nhân yêu mến, đúng là xấu hổ... Có điều tiểu nhân đã đồng ý làm học đồ ở tiệm rèn của Nguyễn sư phụ, thật không tiện nuốt lời, mong rằng đại nhân không nên... đại nhân không tính...
Trong thoáng chốc lời mà thiếu niên cao lớn muốn nói lại kẹt trong cổ họng, không thể nhớ ra được, gấp đến độ mặt đỏ bừng.
Tống Tập Tân giống như hiểu ý nhắc nhở: - Là đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân.
Người đàn ông áo bào trắng cười trừ, cũng không để bụng: - Không sao, chờ một ngày nào đó ngươi có cơ hội rời khỏi trấn nhỏ, có thể đến miệng núi Đan Dương gần đây tìm một quân nhân tên là Lưu Lâm Khê, nói là Tống Trường Kính ở kinh thành tiến cử ngươi đến đây đầu quân. Nếu như hắn không tin, ngươi hãy bảo hắn là người tên Tống Trường Kính kia đã nói, Lưu Lâm Khê hắn còn thiếu ta ba vạn chiếc đầu của kỵ binh biên cương Đại Tùy.
Lưu Tiện Dương không chớp mắt gật đầu nói: - Được.
Người đàn ông mỉm cười rời đi, Tống Tập Tân theo đến cửa viện lại muốn dừng bước. Người đàn ông giống như đi guốc trong bụng hắn, không quay đầu nói thẳng: - Theo ta đến dinh quan giám sát một chuyến, ta dẫn ngươi đi gặp một người.
Hai chân Tống Tập Tân như cắm rễ dưới đất, sầm mặt nói: - Tôi không đi!
Cái nơi mà dân chúng trấn nhỏ nói là ngưỡng cửa rất cao, đối với thiếu niên quanh năm lớn lên cùng những lời đồn đại bịa đặt, đó là một nơi đầm rồng hang hổ, một của ải khó khăn trong lòng.
Người đàn ông ở bên ngoài luôn làm việc mạnh mẽ dứt khoát, lúc này không nổi nóng vì thiếu niên không thức thời, cũng không dừng bước, nhưng đã đi chậm lại rất nhiều: - Theo như ghi chép của thám báo ngầm trong dinh quan, ngươi đã gặp hoàng tử Tùy triều họ Cao kia rồi đúng không? Ngươi có biết không, Tùy triều họ Cao và Đại Ly họ Tống chúng ta là kẻ địch ngàn năm có thù không đội trời chung. Cùng là hoàng tử, hắn dám đến trấn nhỏ nằm trong lãnh địa nước đối địch Đại Ly này. Còn Tống Tập Tân ngươi cũng là hoàng tử, lại không dám đến một dinh thự nho nhỏ nằm trong giang sơn lãnh thổ nhà mình sao?
Phản ứng đầu tiên của Tống Tập Tân không phải là nghiền ngẫm ý nghĩa sâu xa của lời nói này, mà trong nháy mắt quay đầu nhìn về Lưu Tiện Dương. Chỉ thấy thiếu niên cao lớn đang ngồi trên đầu tường xoa tay phủi chân, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của người đàn ông.
Phiên vương (1) Đại Ly mặc áo bào trắng đi trong ngõ Nê Bình, khóe miệng nhếch lên, ông ta đã gặt hái được một chút niềm vui bất ngờ.
Không hổ là hạt giống của Tống lão gia chúng ta.
Có điều vừa nghĩ tới thiếu niên là con trai của người đàn bà kia, vị phiên vương quyền thế kiêm đệ nhất tông sư võ đạo của Đại Ly cũng cảm thấy phiền lòng và khó giải quyết.
Tống Tập Tân cắn răng, quay đầu nói với Trĩ Khuê đứng ở cửa nhà: - Ta đi một lát rồi về, không cần lo cơm trưa cho ta.
Tống Tập Tân vừa ra khỏi cửa viện lại quay đầu cười nói: - Cầm túi bạc vụn đầu giường của ta, đến tiệm Đỗ gia mua cặp ngọc bội thơm long phượng kia đi, dù sao sau này chúng ta không cần để dành tiền nữa.
Trĩ Khuê gật đầu, đưa tay ra hiệu phải cẩn thận.
Tống Tập Tân mỉm cười vui vẻ, tiêu sái rời đi.
Đến khi Tống Tập Tân đi xa, Lưu Tiện Dương ngồi trên đầu tường dè dặt hỏi: - Trĩ Khuê, rốt cuộc Tống Tập Tân và quan giám sát có quan hệ gì?
Trĩ Khuê dùng ánh mắt thương hại nhìn thiếu niên cao lớn.
Lưu Tiện Dương ghét nhất loại ánh mắt này của cô: - Thế nào, chỉ quen biết một quan lão gia trông coi lò gốm thôi, giỏi lắm à?
Trĩ Khuê nhếch nhếch khóe miệng, thản nhiên trở vào nhà lấy thức ăn, bắt đầu cho gà mẹ và đám gà con lông tơ mềm mại kia ăn.
Lưu Tiện Dương bỗng cảm thấy chán nản thất vọng, nhảy xuống tường nhìn vào trong nhà kêu lớn: - Họ Trần, chúng ta đến tiệm rèn! Không ở đây chịu uất ức nữa.
Thiếu nữ quay lưng về phía sân nhà bên cạnh cách một bức tường, cười đùa nói: - Phật tranh nhau nén nhang, người tranh nhau khí phách, đáng tiếc kẻ bất lực chỉ có thể ôm bụng uất ức chẳng dám làm gì.
Lưu Tiện Dương máu nóng dâng lên, cả mang tai cũng đỏ bừng, đi đến bên bức tường bằng đất vàng, đánh mạnh vào đầu tường: - Vương Chu! Cô có giỏi thì nói lại lần nữa xem!
Tỳ nữ vứt tất cả hạt bắp rau củ, phủi phủi tay, quay đầu cười híp mắt nói: - Ngươi tưởng mình là ai, bảo ta nói là phải nói à?
Lưu Tiện Dương nhìn thiếu nữ đang tuổi dậy thì càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, nói không nên lời, trong lòng trống trải giống như một chiếc chén sứ rơi xuống đất.
Thực ra Trần Bình An đã sớm đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thấy cảnh này bèn bước nhanh ra sân, nhẹ giọng nói: - Đi thôi.
Hai thiếu niên sánh vai đi trong ngõ nhỏ. Thiếu niên cao lớn đột nhiên hỏi: - Trần Bình An, có phải ta hèn lắm không?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: - Hàng xóm láng giềng trong ngõ đều nói mẹ ta rất tốt, lại nói cha ta nổi tiếng là kiệm lời khó hiểu. Cho nên ta cảm thấy thích hay không thích một người, chẳng liên quan gì mấy đến hèn hay không hèn.
Vẻ mặt Lưu Tiện Dương như đưa đám: - Vậy thì ta càng thảm rồi, cho dù sau này ta dốc sức xây dựng một lò gốm, hoặc là học hết tay nghề của Nguyễn sư phụ, chẳng phải cô ấy cũng sẽ không thích ta!
Trần Bình An biết điều im lặng không nói gì, tránh đổ thêm dầu vào lửa.
Trần Bình An đi trong ngõ nhỏ quen thuộc, đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng. Năm xưa hắn và lão Diêu men theo dòng suối tiến vào núi sâu, trông thấy một con nai nhỏ đang uống nước ven bờ. Con nai nhìn thấy hắn cũng không sợ hãi, sau khi uống nước xong lại cúi đầu nhìn nước suối, thật lâu không rời đi. Dưới mặt nước ngoại trừ bóng của con nai, còn có một con cá bơi quanh quẩn một chỗ.
Trước khi rời khỏi nhà tổ, Ninh cô nương thấy hắn đã có một chiếc lá hòe, bèn đề nghị hắn sớm rời khỏi trấn nhỏ. Có sự che chở vô hình của lá hòe tổ tiên sẽ không gặp phải bất trắc quá lớn. Tốt nhất không nên ở lại trấn nhỏ quá lâu, bởi vì nàng không biết chuyện của Lưu Tiện Dương có liên lụy tới Trần Bình An hay không.
Nhưng Trần Bình An khăng khăng muốn tận mắt nhìn thấy Lưu Tiện Dương được Nguyễn sư phụ nhận làm đồ đệ, mới có thể yên tâm rời khỏi.
Bởi vì năm xưa không có Lưu Tiện Dương thì hắn đã chết đói từ lâu rồi.
Đương nhiên trong lòng Trần Bình An cũng hi vọng vị Ninh cô nương kia ở lại nhà hắn dưỡng thương cho tốt, nhưng khi đó thiếu niên không dám nói ra, sợ bị nàng cho là cợt nhả.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: - Bộ bảo giáp mà ông nội để lại cho ngươi, có phải nhất quyết sẽ không bán cho người ngoài?
Vẻ mặt Lưu Tiện Dương bất di bất dịch nói: - Nói thừa, đương nhiên là có chết cũng không bán!
Hắn đấm vào vai thiếu niên bên cạnh, nói đùa: - Ta cũng không phải loại mê tiền như ngươi.
Hai tay thiếu niên cao lớn ôm sau gáy: - Có một số thứ tạm thời không có, sau này có thể dùng tiền mua được, nhưng có một số thứ mất đi rồi, đời này cũng sẽ không có nữa.
Trần Bình An lẩm bẩm nói: - Hiểu rồi.
Khi đến đầu ngõ Nê Bình, Lưu Tiện Dương bỗng chửi đổng một câu. Trần Bình An nghe được liền dừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cảm thấy tâm tình nặng nề.
Đó là đại thiếu gia Lư Chính Thuần của Lư gia ở đường Phúc Lộc, năm xưa chính tên này đã dẫn theo một đám bạn xấu chặn đường Lưu Tiện Dương trong con ngõ này, thiếu chút nữa đã đánh chết hắn ngay tại chỗ. Nếu không nhờ Trần Bình An chạy đi kêu to mấy tiếng, Lưu Tiện Dương trong nhà không còn trưởng bối thân thích có lẽ đã bị ném vào bãi tha ma rồi.
Khi đó Tống Tập Tân ngồi xổm trên đầu tường xem náo nhiệt, còn không ngừng thêm dầu vào lửa. Sau đó Trần Bình An nghĩ lại vẫn thấy sợ, còn Tống Tập Tân thì nói với hắn, bên ngoài trấn nhỏ thì hành vi của đám Lư Chính Thuần được gọi là “biểu dương chính nghĩa”.
Lư Chính Thuần chặn đường Lưu Tiện Dương, nặn ra một nụ cười nói: - Đừng căng thẳng, hôm nay ta đến không phải để tính nợ cũ với ngươi, mà là...
Lưu Tiện Dương ngắt lời công tử Lư gia: - Còn dám tới? Chó ngoan không cản đường, tránh ra cho ông!
Sắc mặt Lư Chính Thuần lúng túng, cố gắng tươi cười nói: - Lưu Tiện Dương, lần này ta thật sự có chuyện muốn thương lượng với ngươi. Lần trước ngươi không chờ chúng ta nói hết đã chạy thẳng mất, làm vậy là không hay. Dù gì ngươi cũng nên nghe thử điều kiện mà phía chúng ta đưa ra, đúng không? Nói thật là huynh đệ chúng ta cũng xem như không đánh nhau thì không quen biết, không cần phải tỏ ra thù địch như vậy, ta và những người khách kia rất có thành ý!
Lưu Tiện Dương nghiêng đầu chế nhạo: - Thế nào, ngươi làm môi giới cho người ta đến nghiện rồi à? Ta lại cảm thấy khó hiểu, Lư Chính Thuần ngươi dù gì cũng là cháu trai của gia đình xa hoa nhất trấn nhỏ chúng ta, sao lại thích làm chó săn cho người ngoài như vậy?
Sắc mặt Lư Chính Thuần tái xanh, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười trên mặt, biểu hiện rất hài hước buồn cười, gần như cầu khẩn: - Lưu Tiện Dương, chỉ cần ngươi mở miệng, bất kể muốn thứ gì bọn họ đều sẽ gắng sức thỏa mãn ngươi. Chẳng hạn như tiền đồng? Nếu không thì ngươi cứ nói ra một con số, thế nào? Ví dụ như... một trăm năm mươi quan tiền? Hay là... hai trăm quan, ta cũng có thể giúp ngươi mặc cả. Hai trăm quan đấy, chừng đó đủ cho ngươi mua nửa ngôi nhà ở đường Phúc Lộc chúng ta rồi.
Lưu Tiện Dương nhìn chăm chú vào ánh mắt và sắc mặt của đối phương, khinh thường nói: - Hai trăm quan, ngươi đuổi ăn mày à? Còn bảo là thành ý? Khuyên ngươi đừng ở chỗ này ra vẻ giả tạo với ta nữa, ông đây còn bận làm việc chính, ngươi cút sang một bên đi!
Nơi ngã rẽ ngoài ngõ Nê Bình, bé gái trắng ngần đang cưỡi trên vai ông lão cường tráng. Bé trai mặc một bộ áo choàng đỏ chót thì đang được phu nhân dắt tay, ở cái tuổi lẽ ra phải ngây thơ hồn nhiên, nhưng trên mặt nó lại có vẻ hung ác nham hiểm không hợp với tuổi tác, dùng ngôn ngữ ở quê nhà mình nói: - Tên Lư gia này có phải quá ngu xuẩn rồi không? Làm vậy thì có tác dụng gì...
Phu nhân lắc đầu ôn nhu cười nói: - Ban ơn cho người khác thì nên biết vừa phải để người ta không ỷ lại. Còn khi bàn chuyện mua bán, nếu muốn thu được lợi ích lớn nhất thì nên làm như Lư Chính Thuần, trước tiên thăm dò giá cả đại khái trong lòng đối phương.
Đứa bé nghi hoặc nói: - Làm ăn với đám thổ dân hèn mọn này cũng phải phiền phức như vậy?
Phu nhân cười nói: - Nhân tính phức tạp, lòng người u tối, không thể dùng tu vi cao thấp để phân chia nhiều ít. Nhân vật ở địa phương nhỏ tuy kiến thức nông cạn, nhưng cũng không hoàn toàn là kẻ ngốc. Nếu con nghĩ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị thua thiệt.
Đứa bé ồ lên: - Mẹ quen thuộc lòng người, sao không trực tiếp ra mặt nói chuyện?
Phu nhân kiên nhẫn giải thích: - Xem thử cách ăn mặc của chúng ta, dù con có đến tiệm nào mua đồ, chỉ cần người bán khôn khéo một chút thì đều sẽ không nhịn được muốn thét giá.
Đứa bé thở dài: - Nhưng chúng ta rầy rà như vậy cũng không thoải mái lắm.
Phu nhân ngồi xổm xuống, hai tay đỡ hai má đứa bé, nhìn dung mạo cực kỳ giống cha nó, nghiêm mặt nói: - Nhớ lấy, tu tâm cũng là một loại tu hành. Thuận cảnh tu lực, nghịch cảnh tu tâm, thiếu một thứ cũng không được.
Đứa bé lắc lắc đầu, giãy khỏi đôi tay của phu nhân, tức giận nói: - Lại là mớ đạo lý rỗng tuếch này, phiền chết được.
Phu nhân cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không tiếp tục thành tâm truyền dạy đạo lý. Chỉ cảm thấy đứa trẻ nhà mình thiên tư cao, căn cốt tốt, lại có gia thế hai họ làm chỗ dựa, cho nên con đường tương lai còn rất dài. Tuy rằng tính tình của nó hơi cố chấp âm trầm, nhưng có thể dùng lửa nhỏ từ từ đun nấu, nóng vội mới là không ổn nhất.
Nghe cuộc nói chuyện nhàm chán trong ngõ nhỏ, bé gái cảm thấy ưu sầu: - Bạch Viên gia gia, nếu tên kia cứ khăng khăng không chịu bán đồ, chúng ta phải làm sao?
Ông lão có hai tay và đầu gối như con vượn cười cười: - Vậy cứ để hắn chết là được rồi. Lão nô tới đây vốn là để ứng phó với tình huống xấu nhất này, nếu không khoản tiền kia chẳng khác nào trôi theo dòng nước, còn không gây ra chút tiếng động nào. Nhưng đến lúc đó an nguy của tiểu thư sẽ hơi phiền phức, có lẽ phải giao phó cho Tống gia hoặc Lý gia mới được.
Không nói những chuyện khác, nếu thật sự giết người, mặc dù ông lão sẽ bị thánh nhân trục xuất ra ngoài, nhưng ném một hòn đá xuống nước dù sao cũng sẽ có bọt nước văng lên, còn hơn là im hơi lặng tiếng để trôi theo dòng nước.
Có điều nếu không phải tình thế bắt buộc, ông lão chắc chắn sẽ không dùng đến hạ sách này. Bộ Kiếm Kinh kia dù có quan trọng, được núi Chính Dương xem như trân bảo, nhưng vẫn kém xa trường sinh đại đạo của vị tiểu thư trên vai mình, ít nhất đối với ông lão là như vậy.
Bốn họ mười tộc trong trấn nhỏ dùng họ Lư cầm đầu.
Nhưng nếu đặt ở bên ngoài thì ngược lại, thực ra họ Lư đứng hàng sau chót. Nguyên nhân là do họ Lư từng nắm quyền chấp chính một vương triều, nhưng sau đó bị hai đại quân biên thùy Đại Ly hợp sức tiêu diệt, khiến cho địa vị của họ Lư ở Đông Bảo Bình Châu đã trở nên nguy ngập.
Bên kia ngõ hẻm, Lưu Tiện Dương nghe Lư Chính Thuần nói đến quan to lộc hậu, hông đeo vạn quan, mỹ nữ như mây gì đó, chẳng nào khác đang đối diện với một tên Tống Tập Tân thích khoe khoang kiến thức. Cho nên hắn rất tức giận, tiến lên một bước, chỉ vào mũi Lư Chính Thuần nói như đinh đóng cột: - Áo giáp kia là vật tổ truyền của Lưu gia ta, chẳng liên quan gì đến tiền! Cho dù hôm nay ngươi bảo ta dọn đến nhà ngươi ở, từ nay về sau mỗi ngày Lư Chính Thuần ngươi đều gọi ta là ông nội, ta cũng chẳng thèm để ý tới ngươi! Họ Lư kia, có nghe rõ không?
Lư Chính Thuần đứng lẻ loi ở đầu ngõ Nê Bình, nhìn chằm chằm vào kẻ không biết sợ trước mắt. Đối phương vừa tuyên bố chẳng có gì phải băn khoăn, đại thiếu gia họ Lư hắn đã cảm thấy muốn đập đầu chết quách ở đây cho rồi.
Trước đó mình làm thuyết khách ở chỗ cầu mái che, cản đường Lưu Tiện Dương đi đến tiệm rèn, kết quả ra quân bất lợi. Khi trở lại nhà ở đường Phúc Lộc, ông nội đã chiêu đãi những khách quý ăn trên ngồi trước kia, thái độ bình thường gọi hắn đến mật thất, không nói một câu uy hiếp nào, cũng không khoe khoang về sự nghiệp vĩ đại của gia tộc, chỉ đưa tay chỉ vào thi thể dưới vải trắng: - Chính Thuần, ông nội không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng đừng để em trai cháu chết không nhắm mắt. Hi vọng đến ngày đầu thất (2) thì cháu đã rời khỏi trấn nhỏ, xem như thay nó nhìn phong cảnh bên ngoài.
Vành mắt Lư Chính Thuần bỗng ướt át, nghẹn ngào run giọng nói: - Lưu Tiện Dương, xem như ta cầu xin ngươi được không?
Lưu Tiện Dương trợn mắt há mồm.
Người trẻ tuổi quanh năm ăn ngon mặc đẹp này càng tỏ ra yếu đuối bơ vơ, bờ môi run rẩy, khóc không thành tiếng nói: - Được không? Ta quỳ xuống trước mặt ngươi, ta nhận sai với ngươi có được không?
Một tiếng “phịch” vang lên.
Lư Chính Thuần thật sự quỳ xuống dưới đất ở ngõ Nê Bình, bắt đầu vái lạy.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim.
Người trẻ tuổi dập đầu rất nghiêm túc, kêu lên bình bịch.
Phía dưới tường ngoài ngõ Nê Bình, bé gái đang chạng chân thúc nhẹ từng cái vào ngực ông lão, nghĩ tới trên đường đi đã chọn được mấy đỉnh núi vừa mắt, nên đưa cái nào về quê nhà thì tốt hơn.
Bé trai giống như cười trên nỗi đau của người khác, thuận miệng hỏi: - Mẹ à, cái tên họ Lư này có phải bị thần kinh rồi không? Sau này chẳng lẽ chúng ta phải mang theo một tên điên rời khỏi trấn nhỏ, vậy thì mất mặt đến đâu?
Vẻ mặt phu nhân phức tạp, nhớ tới rất nhiều người lạ chuyện lạ mà mình chính mắt nhìn thấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu nói: - Sẽ không đâu.
Lưu Tiện Dương có phần luống cuống tay chân.
Thiếu niên cao lớn có nghĩ nát óc cũng không ngờ được Lư Chính Thuần lại làm như vậy, một đứa cháu đích tôn của gia đình giàu có nhất trấn nhỏ lại quỳ xuống dập đầu bên chân mình?
Sắc mặt Lưu Tiện Dương phân vân. Ngay lúc này, thiếu niên giày cỏ vẫn luôn quan sát Lưu Tiện Dương và Lư Chính Thuần đột nhiên kéo kéo tay áo của Lưu Tiện Dương, khẽ lắc đầu với hắn.
Lưu Tiện Dương trong lòng không nỡ nói: - Chuyện này cũng quá vô lý rồi...
Ánh mắt Trần Bình An cứng rắn, không cần nói cũng hiểu.
Thiếu niên cao lớn vốn cẩu thả đã có dấu hiệu mềm lòng.
Nhưng thiếu niên giày cỏ hiền lành quá mức trong mắt thiếu nữ áo đen, lúc này lại tỏ ra cực kỳ sắt đá.
Trực giác của Trần Bình An nói cho hắn biết, nếu như Lưu Tiện Dương đồng ý vụ mua bán này trước khi Lư Chính Thuần quỳ xuống, nói không chừng nhiều nhất chỉ nếm một chút đau khổ, không cần lo lắng đến tính mạng. Nhưng bây giờ Lưu Tiện Dương đã lâm vào tình cảnh khó khăn như mình lúc trước, khi đó nếu không phải Tề tiên sinh nhúng tay vào, vận mệnh của mình sẽ là giết chết Phù Nam Hoa, sau đó bị giết bởi người của núi Vân Hà hoặc thành Lão Long.
Thêm nữa càng chết người hơn là dựa theo “quy củ” mà Ninh cô nương nói cho hắn biết, Lư Chính Thuần vốn là người trong trấn nhỏ, nếu hắn hoặc Lư gia muốn giết Lưu Tiện Dương, Tề tiên sinh rất có thể sẽ không quản thúc được.
Tâm tư Trần Bình An xoay chuyển, thừa dịp Lư Chính Thuần còn đang ra sức dập đầu, thấp giọng nói với Lưu Tiện Dương: - Nếu không được thì cứ giả vờ đáp ứng hắn, chúng ta đi gặp Nguyễn sư phụ trước, chờ ngươi được nhận làm đồ đệ rồi tính sau.
Lưu Tiện Dương gật đầu, nói với Lư Chính Thuần: - Huynh đệ, ngươi đứng dậy trước đi, đứng lên rồi nói chuyện! Ngươi làm như vậy con mẹ nó còn ra thể thống gì!
Lư Chính Thuần không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu lên, vầng trán sưng vù đã dính đầy đất.
Lưu Tiện Dương bất đắc dĩ nói: - Nhưng ngươi cần phải đi về trước, thương lượng cho kỹ với bọn họ, đưa ra một cái giá công bằng mới được. Đừng có lừa bịp ta nữa, ta cũng không phải kẻ ngốc. Hai trăm quan tiền gì chứ, không nói ta có lỗ cả nhà bà nội hay không, chỉ nói đám quý nhân kia không sợ mất mặt à?
Lư Chính Thuần chậm rãi đứng lên, cười nói: - Đương nhiên là vậy! Chỉ cần ngươi chịu nhả ra là được. Lưu Tiện Dương, sau này Lư Chính Thuần ta là huynh đệ của ngươi rồi! Ngươi có đồng ý hay không cũng không sao, ta vẫn sẽ xem ngươi như huynh đệ!
Lưu Tiện Dương bước tới ôm Lư Chính Thuần thân mật, cùng đi đến đầu ngõ, an ủi nói: - Lão Lư à, sau này phải dẫn theo huynh đệ cùng nhau hưởng phúc. Đợi khi vụ mua bán này xong xuôi, dù thế nào ta cũng phải mời ngươi uống một bữa rượu ngon.
Lư Chính Thuần vừa xoa trán vừa vui vẻ cười nói: - Uống rượu còn không đơn giản sao, chuyện này có gì khó, hơn nữa ta sẽ mời, sao có thể để cho ngươi tốn tiền. Cứ đồng ý như vậy đi, nếu không lão ca ta sẽ tức giận đấy.
Lưu Tiện Dương cười ha hả nói: - Đã biết lão Lư ngươi là người phúc hậu, sau này theo ngươi lăn lộn đúng là chính xác!
Trần Bình An đi theo sau hai người, hơi nghiêng về bức tường ngõ nhỏ bên cạnh, nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên kia đầu ngõ.
---------
Người đàn ông mặc áo bào trắng dẫn theo thiếu niên Tống Tập Tân, được quản sự lớn tuổi dẫn đường đi đến phòng khách riêng của dinh quan giám sát.
Quản sự nói vị Lý tiên sinh của thư viện từ xa đến đã chờ ở đây nửa canh giờ, bảo rằng muốn đi trường học thăm viếng một vị trưởng bối Nho môn.
Tống Trường Kính không có ý kiến gì với chuyện này, chỉ hỏi: - Thích khách chết trong ngõ nhỏ kia, có tra được là quân cờ của thế lực nào không?
Quản sự hơi do dự.
Tống Trường Kính nhíu mày nói: - Hử?
Ông lão lớn tuổi vội khom lưng sợ hãi nói: - Chính là Tống gia ở đường Phúc Lộc.
Tống Trường Kính cười lạnh nói: - Cũng chẳng biết cho bản vương một chút ngạc nhiên mừng rỡ!
Quản sự lớn tuổi mồ hôi như mưa.
Tống Tập Tân im lặng không lên tiếng, ánh mắt nóng rực.
Trong trường học, Tề Tĩnh Xuân nhẹ nhàng để quyển sách xuống, quay đầu nhìn lại. Nơi cửa có một người trẻ tuổi mặt mày anh tuấn đang đứng, mũ cao áo nho, cười không nói gì.
Vẻ mặt Tề Tĩnh Xuân trầm tĩnh nghiêm túc.
Trong trấn nhỏ, một người đàn ông đầu trọc mặc y phục kỳ lạ đi chân trần, vẻ mặt tiều tụy. Ông ta đi đến bên cạnh giếng Thiết Tỏa, nhìn vào giếng sâu, hai tay chắp tay trước ngực, nhắm mắt nói khẽ: - Phật nhìn một chén nước, mười vạn tám ngàn con. (3)
Ngoài trấn nhỏ, trên đỉnh một ngọn núi, có người đứng trên nhánh cây to lớn của một gốc cổ thụ chọc trời, nhìn đường nét trấn nhỏ xa xa, bên hông đeo một miếng hổ phù (4), trên lưng mang một thanh trường kiếm.
Bên ngoài vùng trời đất này.
Tại một con đường dài đằng đẵng nghiêng về phía trên, giống như thông đến tận trời, bốn phía mây mù lượn quanh, không nhìn thấy bất kỳ phong cảnh nào.
Có một đạo cô trẻ tuổi đội mũ vàng cưỡi trên hươu trắng, chậm rãi đi lên.
Bên cạnh cô là một vị đạo sĩ mặt mày thanh tú, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt như nước chảy mây trôi. Có hai con cá lớn râu dài một đỏ một xanh bơi lội chung quanh hắn.
Nho Phật Đạo Binh, tam giáo nhất gia sắp tề tụ ở trấn nhỏ.
Trong tiệm rèn bên khe suối phía nam trấn nhỏ, hai cha con đang rèn sắt, đốm lửa văng tung tóe như một trận mưa lửa rực rỡ.
Người đàn ông cầm phôi kiếm trong tay, nói với thiếu nữ tóc đuôi ngựa đang vung búa: - Trong thời gian này đừng đến trấn nhỏ nữa.
Lực tay của thiếu nữ lập tức yếu đi rất nhiều, cảm thấy như sức lực toàn thân đều chạy theo thức ăn điểm tâm trong trấn nhỏ rồi.
Người đàn ông vừa bực vừa buồn cười nói: - Tiếp đi!
Thiếu nữ hóa đau thương thành sức mạnh, gắng sức đập lên thân kiếm đỏ bừng.
Dưới tia lửa rực rỡ chiếu rọi, nàng giống như một vị thần lửa giáng thế.
---------
Chú thích:
(1) Phiên vương: còn được gọi là phan vương, là người thống trị nằm giữa quan lại địa phương và thiên tử, có phiên quốc riêng của mình, tương đương với giai cấp quý tộc Châu Âu thời xưa. Bọn họ có thể là thành viên hoàng tộc, công thần có công trạng, thủ lĩnh thế lực chiếm giữ địa phương nhưng trên danh nghĩa vẫn không tuyên bố độc lập, hoặc là người thống trị một khu vực dâng lên đất đai sau đó được thiên tử sắc phong.
(2) Đầu thất: trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ bảy sau khi người chết tạ thế. Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ trở về nhà. Người nhà cần chuẩn bị một mâm cơm, sau đó trốn đi trước khi linh hồn người thân trở về (có thể trốn trong chăn, hoặc đi ngủ).
(3) Phật nhìn một chén nước, mười vạn tám ngàn con: ám chỉ trong nước có nhiều sinh vật nhỏ, cho nên Phật bảo chúng ta trước khi uống nước cần phải niệm kinh để độ hóa sinh vật trong nước.
(4) Hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh.