Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 119



Đạo đồng dẫn đàn linh hạc lũ lượt đi khỏi đó, Trường Ly dõi theo bước đi tao nhã của chúng nó tới tận lúc khuất khỏi tầm mắt, buồn bã than: “Suýt nữa là thành công.”

“Chỉ cần cậu ta tới muộn một ngày, không, chỉ cần bọn mình hạ quyết tâm sớm một ngày thôi...”

Yên Cửu xách bé cáo chẳng hiểu mô tê gì ra khỏi nồi rồi cất cái nồi đi, “Nói chung là vẫn không có lộc ăn.”

Trường Ly lôi con chim béo trong tay áo ra, “Hạc đến miệng còn vuột mất nên kế hoạch giảm béo của ngươi vẫn phải tiếp tục.”

Chim béo lí nhí chíp một tiếng, không tình nguyện lượn mấy bước dưới đất, thân hình tròn vo giống y như một quả cầu lông đàn hồi khẽ lắc lư trong gió.

Yên Cửu đá mắt ra hiệu cho bé cáo.

Bé cáo vừa nhận được tín hiệu bèn vọt tới chỗ con chim béo khiến nó hoảng sợ lăn một vòng né tránh vuốt cáo, gắng sức bay về phía trước.

Trường Ly ngắm hai cục bột trắng nô đùa với nhau, nhận ra cả hai đứa chưa ốm đi miếng nào hết.

Nàng không khỏi thắc mắc, “Sao lâu thế rồi mà chẳng có tác dụng gì vậy?”

Yên Cửu trầm ngâm một lát rồi quyết định, “Tối nay cho tụi nó ăn ít đi một nửa.”

Hai cục bột trắng vẫn chưa biết tin dữ này, đang gào rú đuổi bắt nhau.

Nhân lúc chúng rèn luyện xong, mệt lả ngã ra đất thở dốc, Trường Ly lén Yên Cửu bế bé cáo lên nựng mấy cái rồi vội vàng thả nó xuống đất như có tật giật mình.

Bé cáo bị sờ soạng cũng không tức giận mà tốt tính ngoe nguẩy đuôi chạy vào trong phòng.

Lúc nó phóng qua ngạch cửa thình lình bị ai đó nắm da cổ xách vào góc tối.

Yên Cửu xụ mặt, lạnh lùng hỏi bé cáo: “Nàng bế ngươi như vậy mấy lần rồi hả?”

Bị khí lạnh trên người Yên Cửu ảnh hưởng, bé cáo rùng mình một cái, kẹp chặt đuôi, run rẩy giơ một cái chân mum múp thịt lên.

Sắc mặt Yên Cửu trông rất tệ, “Năm lần hả?”

Bé cáo càng sợ hơn, lại run rẩy giơ thêm một chân nữa lên.

Mặt Yên Cửu bỗng đen như đít nồi.

Tối đó, Triệu sư huynh lại nhận được một bé cáo bỏ vào túi kèm theo lời nhắn sắc bén:

Phiền sư huynh nuôi giúp vài ngày, đừng cho nó ăn nhiều quá vì nó đang giảm béo.

Triệu sư huynh lấy làm lạ gãi ót lẩm bẩm: “Yên sư đệ về rồi mà ta? Sao còn nhớ mình chăm hộ vậy?”

Đoạn, hắn xoa đầu bé cáo một cách thành thạo, “Tròn xoe thế này trông đáng yêu mà, sao tự dưng lại phải giảm béo?”

Bé cáo vui sướng chít một tiếng bày tỏ sự đồng tình với ý kiến của hắn.

Cùng lúc đó, Trường Ly phát hiện Yên Cửu mất tăm.

Trong phòng chỉ có một cục bông trắng đang cuộn người nằm trên giường trông như đang ngủ.

Trường Ly lại thấy ngứa tay, nàng lén lút nhìn quanh bốn phía rồi rón ra rón rén đi tới mép giường, thò tay tới chỗ cục bông trắng.

Ngay khi chạm vào bộ lông dày, mắt Trường Ly lóe sáng.

Không biết có phải là ảo giác không mà nàng cảm thấy lông bé cáo hôm này mềm mại bồng bềnh hơn trước nhiều.

Trường Ly bắt đầu sờ từ đầu bé cáo dọc sống lưng tới đuôi, cứ lặp đi lặp lại như thế, thích không nỡ buông tay.

Bé cáo bất giác bật ra tiếng khò khè, thoải mái híp mắt lại tận hưởng.

Trường Ly thấy thế lại càng to gan hơn, nàng bèn ôm luôn bé cáo vào lòng mà vần vò.

Lúc sờ đến vùng lông bụng, bé cáo chợt giãy mạnh hai cái, né tránh tay nàng.

Trường Ly ngớ ra, sau đó cười hì hì mân mê tai bé cáo hỏi: “Mới bao lớn mà đã biết mắc cỡ rồi?”

Tai bé cáo rung lên mấy cái, nhảy khỏi lòng Trường Ly, biến mất nhanh như chớp.

Trường Ly nhìn theo hướng nó chạy trốn, vân vê đầu ngón tay vì chưa đã thèm.

Một khắc sau, Yên Cửu về phòng. Lúc thấy Trường Ly, chàng bất giác cụp mắt xuống.

Trường Ly nghe tiếng bước chân thì ngoái lại hỏi chàng, “Yên Tiểu Cửu, huynh mới đi đâu đó?”

Yên Cửu đảo mắt láo liên, “Ta tới Tàng Thư Các một chuyến.”

Trường Ly thắc mắc: “Huynh hiếu học như thế từ hồi nào vậy?”

Yên Cửu ậm ờ: “Ta tới đó tìm một cuốn sách cổ.”

Trường Ly nhìn Yên Cửu lướt ngang qua mình, ngắm kỹ đôi tai đỏ ửng của chàng một chút.

Ngoài trời lạnh thế cơ à? Tai Yên Tiểu Cửu lạnh đỏ hết lên rồi.

Kể từ hôm đó, tối nào Yên Cửu cũng viện cớ tới Tàng Thư Các để ra ngoài.

Thừa lúc chàng đi, Trường Ly lại ôm bé cáo vào lòng sờ soạng đến mê mẩn. Ngoài chuyện bé cáo hơi ngại nên không bao giờ chịu nằm ngửa bụng ra thì mọi thứ rất đỗi hoàn hảo.

Chỉ có Triệu sư huynh nhìn con cáo béo ú hàng xóm gửi nuôi phát sầu.

Chẳng biết bao giờ Yên sư đệ mới chịu đón con cáo này về nữa, lần nào hắn nhìn vào cặp mắt tròn xoe của nó là cũng thấy tội nó, thế là lại cho nó ăn thêm mấy miếng.

Mấy ngày sau, chẳng những nó không ốm đi mà còn tăng tận mấy lạng.

Nhớ lại lời dặn của Yên sư đệ, Triệu sư huynh bỗng thấy chột dạ.

Tối đó, lúc Triệu sư huynh đang chơi với bé cáo thì thấy phòng kế bên sáng đèn bèn quyết định đem trả nó lại.

Thú cưng của ai thì người nấy nuôi, hãy để Yên sư đệ lo chuyện giảm béo cho bé cáo đi.

Triệu sư huynh nghĩ vậy bèn bế bé cáo lên ra cửa rẽ phải, gõ cửa phòng Yên sư đệ.

Trường Ly đang sờ cáo trong phòng, nghe tiếng gõ cửa quen thuộc bèn đứng dậy ra mở cửa ngay, “Triệu sư huynh?”

Triệu sư huynh vẫn chưa gặp Trường Ly hóa hình người bao giờ, nên hơi sốc khi thấy một cô gái ra mở cửa.

Sư muội này là ai mà đêm hôm còn tới phòng Yên sư đệ thế?

Triệu sư huynh chưa kịp mở miệng hỏi thì để ý thấy con cáo trong lòng Trường Ly, “Đây là...”

Trường Ly cũng thấy Triệu sư huynh đang ôm một con cáo giống như mình. Nàng nhìn con cáo trong lòng Triệu sư huynh rồi cúi đầu nhìn con cáo trong lòng mình, mặt lộ rõ vẻ hoang mang.

Vốn cục bông trắng trong lòng Trường Ly đã gà gật ngủ, song bị gió lạnh ngoài cửa thổi nên đã tỉnh lại.

Lúc nhìn thấy Triệu sư huynh và con cáo phía đối diện, chàng cứng đờ người.

Triệu sư huynh giơ cao con cáo trong tay lên, ngập ngừng nói: “Đây là con cáo mấy hôm trước Yên sư đệ gửi ta nuôi hộ nhưng ta vô ý làm nó tăng thêm mấy lạng... Ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy nên trả nó về thì tốt hơn.”

Đầu Trường Ly nảy số rất nhanh, nàng nghĩ tới cục bông trắng lần trước nhìn thấy trong phòng, nghĩ tới con cáo thình lình xuất hiện, rồi nhớ lại cảm giác phê pha khi sờ lông mấy ngày qua, ngờ ngợ đoán ra gì đó.

Nàng mỉm cười với Triệu sư huynh, “Tối nay Yên Cửu không có nhà, hay mai sư huynh hẵng sang trả nhé.”

Triệu sư huynh nghe vậy cũng cảm thấy giao bé cáo cho một sư muội lạ hoắc có phần không thỏa đáng, bèn gật đầu đồng ý: “Được, thế mai ta lại sang.”

Sau khi Triệu sư huynh đi, Trường Ly đóng cửa phòng lại, giơ cao con cáo đã cứng hết người lên ngang tầm mắt mình.

Nàng nhìn chằm chằm cặp mắt đen đang đảo loạn xạ của cục bông trắng, nhếch môi hỏi: “Có phải bây giờ huynh nên giải thích với ta một chút không?”

“Hả? Yên Bạch Bạch?” Trường Ly nhấn mạnh mấy chữ cuối, nghe vừa dài vừa chậm.

Cục bông trắng vừa nghe thấy cái tên Bạch Bạch đã kêu chít một tiếng, mắt run lên, cái đuôi đang rủ xuống bỗng xõa tung trong không khí trông y như một đóa hoa tú cầu trắng khổng lồ.