Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 120



Trường Ly túm lấy cái chân trước mềm mụp của cục bột trắng, ấn mạnh vào lớp thịt màu hồng nhạt với ánh mắt đầy ý răn đe.

Bị nàng nhìn kiểu ấy, cục bột trắng vô thức rụt chân về.

Một cái, hai cái,... nhưng giãy miết không ra.

Chàng lí nhí chít một tiếng, hai lỗ tai trắng bông xù rung rung trong không khí.

Tuy Trường Ly đã đổ đứ đự trước sự đáng yêu của chàng nhưng vẫn bấm bụng trừng mắt nhìn cục bột trắng đang muốn giở trò hòng qua cửa.

Trường Ly cố tỏ vẻ nghị lực nhưng giọng điệu đã bất giác dịu hẳn, “Huynh làm nũng cũng vô dụng.”

Cục bột trắng thấy chân mình không bị giữ chặt nữa thì đảo mắt hai vòng.

Ngay sau đó, cái đuôi mềm mại của chàng chợt gác lên cổ tay Trường Ly rồi cọ tới cọ lui.

Trường Ly bị cảm giác ấm áp bất thình lình nơi cổ tay câu mất hồn, tay phải vô thức vuốt ve cái đuôi ấy.

Đang sờ dở thì nàng chợt hoàn hồn, gằn giọng nói: “Yên Bạch Bạch! Trông ta giống người dễ dàng bị lông đuôi mua chuộc hay sao?”

Con cáo nhỏ chớp mắt tỏ vẻ vô tội, lật ngửa bụng ra.

Nói ra thì mất mặt quá nhưng mà Trường Ly đã bắt đầu lung lay.

Nàng phải tận dụng thời cơ mới được, vì cơ hội không đến hai lần, mấy chuyện như tra hỏi bé cáo không có gì gấp gáp cả.

Mắt nàng lập tức sáng rực lên, vươn tay sờ bụng cáo mấy cái.

Sau đó, bé cáo đứng bằng hai chân sau, tránh né bàn tay Trường Ly, nhanh như chớp biến mất sau cánh cửa.

Trường Ly nhìn bé cáo chạy trối chết chỉ biết dở khóc dở cười, gào vọng ra ngoài: “Yên Tiểu Cửu, huynh trốn trời không khỏi nắng đâu biết chưa hả?”

Đêm đó Yên Cửu không về.

Sáng sớm hôm sau, Trường Ly mở cửa sổ ra thì thấy có một hộp đồ ăn to đùng vẫn còn bốc khói nằm dưới hiên cửa sổ.

Nàng ngó quanh một vòng, nhưng đến một cọng lông cáo cũng chẳng nhìn thấy.

Trường Ly hừ nhẹ một tiếng, xách hộp đồ ăn vào nhà.

Nàng lần lượt mở từng tầng ra, bánh củ từ táo tàu, bánh hoa huệ hạt thông, bánh dày phủ bột dừa, v.v...

Món bánh nào cũng đính kèm một mẩu giấy bạc ghi tên, toàn là những món nàng chưa nếm thử bao giờ.

Trường Ly không chờ nổi, vội gắp cái bánh củ từ táo tàu lên cắn một miếng, vị mềm dẻo lan khắp đầu lưỡi khiến Trường Ly sướng cong cả vành mắt, ngon quá đi!

Suốt một khắc sau đó, đôi đũa của Trường Ly chưa từng dừng lại, mãi đến khi bụng hơi phình lên, nàng mới tiếc nuối gác đũa xuống, lau vụn bánh dính quanh mép đi.

Lúc nàng tính dọn hộp đồ ăn thì phát hiện có một lá bùa đưa tin ở dưới đáy.

Trường Ly đảo mắt, cất lá bùa đi.

Cùng lúc đó, Yên Cửu đang nấp trong rừng cây nhỏ ngoài đệ tử xá, gửi bùa đưa tin cho Trường Ly.

Lá thứ nhất: Nàng thấy hộp bánh chưa, có ngon không?

Lá thứ hai: Ngày mai muốn ăn gì?

Lá thứ ba: Có muốn đọc truyện gì không?

...

Toàn bộ bùa gửi đi đều bặt vô âm tín, chẳng có chút hồi đáp nào.

Yên Cửu ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, bối rối gãi ót.

Chàng ngó sắc trời, thấy mặt trời đã nhô cao, “Chẳng lẽ hôm nay bé Trường Ly ngủ quên nên chưa dậy sao?”

Yên Cửu im lặng một lát, moi vỏ cây bên cạnh lẩm bẩm: “Hay nàng không nhìn thấy hộp đồ ăn dưới cửa sổ?”

“Chắc không bị ai cầm mất đâu ha...”

Một phút sau, Yên Cửu bồn chồn đổi tư thế ngồi, “Hay bùa đưa tin bị hỏng rồi?”

Càng nghĩ, chàng càng thấy có khả năng này, bèn móc một lá bùa đưa tin ra gửi thử cho Triệu sư huynh.

Chẳng bao lâu sau, Triệu sư huynh đã nhắn lại một dấu chấm hỏi.

Yên Cửu thở phào nhẹ nhõm, “May quá không bị hư.”

Vài phút sau, một lá bùa hiện trước mắt chàng, Yên Cửu hớn hở cầm lên xem.

“Ta biết ngay là bé Trường Ly chắc chắn sẽ trả...”

Yên Cửu chợt im bặt khi nhìn thấy tin nhắn trên lá bùa.

[Yên sư đệ, bao giờ đệ mới đón bé cáo về thế?]

Yên Cửu rầu rĩ thở dài một hơi.

Đón về? Đón về đâu cơ?

Giờ chính chàng còn chẳng dám mò về mà.

Mặt trời chầm chậm di chuyển từ đông sang tây, rồi từ từ lặn xuống, biến mất sau rặng núi.

Khi màn đêm buông xuống, trong rừng bắt đầu vang tiếng xào xạc do đám côn trùng hoạt động.

Yên Cửu ngẩng lên nhìn ánh trăng trên đầu lẩm bẩm: “Chắc bé Trường Ly ngủ rồi nên mới không rảnh trả lời mình.”

Ngày hôm sau, Trường Ly lại trông thấy một hộp đồ ăn mới dưới cửa sổ, bên cạnh còn có một chồng truyện.

Trường Ly hơi nhíu mày, ôm đồ vào phòng.

Ngày thứ ba, Trường Ly gõ cửa phòng Triệu sư huynh.

“Sư huynh, huynh để ta chăm bé cáo của Yên Cửu cho.”

Triệu sư huynh thoáng do dự, nếu đã nhận lời thì phải làm tròn phận sự chứ.

Trước khi Yên sư đệ chưa bảo sẽ giao bé cáo cho ai thì hắn thấy làm thế này không thỏa đáng lắm.

Dường như Trường Ly đã nhận ra nỗi băn khoăn của hắn, bèn nhoẻn môi cười nói, “Huynh có thể gửi bùa đưa tin báo cho Yên Cửu một tiếng.”

Nói xong, Trường Ly bèn vẫy tay với bé cáo, nó lập tức sáp tới cọ vào chân nàng trông rất thân thiết, lại còn ngoe nguẩy đuôi mừng nàng nữa.

Triệu sư huynh thấy nàng với bé cáo thân nhau thì hơi thả lỏng, “Được, để ta nói với Yên sư đệ một tiếng.”

Trường Ly vừa bế bé cáo về, vừa hỏi nhỏ: “Có phải ngươi lại béo lên không hả? Lần trước có nặng tay thế đâu.”

Triệu sư huynh nhìn Trường Ly đi vào phòng Yên Cửu, tự hỏi: “Hay đó là đạo lữ tương lai của Yên sư đệ nhỉ?”

Triệu sư huynh thầm thấy chua xót, mân mê thanh kiếm sắt bên hông than thở, “Yên sư đệ trẻ thế mà có cả linh kiếm lẫn đạo lữ luôn rồi, còn mình đến linh kiếm cũng chưa tìm thấy nữa.”

Trường Ly cũng không biết nỗi lòng bộn bề của Triệu sư huynh, nàng ôm bé cáo về rồi bảo nó đi vận động với bé chim béo.

Nàng mở bừa một cuốn truyện, bắt đầu đọc tiếp đoạn lần trước đang đọc dở.

Còn chưa đọc hết một trang, ngoài cửa đã vang tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra, Yên Cửu nhìn Trường Ly đang đọc truyện bên cửa sổ, rồi nhìn bé cáo đang tự chơi ở đầu kia phòng, thở phào một hơi, “Ta cứ tưởng...”

Trường Ly nghe vậy thì ngước mắt lên, “Tưởng gì?”

“Tưởng ta đang sờ cáo à?”

Yên Cửu quê độ mím môi, không hó hé gì.

Trường Ly gõ ngón tay vào cuốn truyện trên bàn, ánh mắt Yên Cửu vô thức bị hấp dẫn mà nhìn sang đó, sau đó chàng thấy một hàng chữ.

Thế là Yên Cửu bước vội lên úp ngược cuốn truyện xuống bàn ngay.

Qua kẽ tay chàng, có thể nhìn thấy ba chữ viết trên cuốn truyện kia: Cáo đẹp trai...

Tai Yên Cửu đỏ bừng lên, lắp bắp hỏi: “Đây, đây là thứ một cô nhóc kiếm linh như nàng nên đọc hay sao?”

Trường Ly chống cằm nhìn chàng phân bua, “Yên Tiểu Cửu, đây là truyện huynh đưa cho ta mà.”

Yên Cửu chối phăng: “Sao ta lại mua loại truyện này...”

Rồi chàng tự dưng im bặt, sực nhớ lúc tính tiền, chủ tiệm sách thần bí giúi thêm cho chàng một cuốn.

“Công tử à, đây là cuốn truyện rất được yêu thích dạo gần đây, thấy cậu mua nhiều thế, ta quý lắm mới tặng thêm cho đấy."

Yên Cửu cứng họng, lúc đó chàng vội chạy sang tiệm bánh ngọt mua mẻ bánh mới ra lò nên chẳng kịp nhìn gì cả.

Nếu chàng biết ông ta tặng chàng loại truyện này thì chàng tuyệt đối không đưa nó cho bé Trường Ly!

Yên Cửu chẳng nói chẳng rằng giật lấy cuốn truyện: “Dù sao thì mấy bé kiếm linh cũng không nên đọc thứ này.”

Trường Ly phồng má cãi: “Ta đã mấy trăm tuổi rồi, mắc gì không được đọc?”

Yên Cửu hùng hồn đáp: “Mấy trăm năm trước không tính, nàng mới hóa hình có mấy ngày, hồi làm kiếm linh cùng lắm chỉ tính là con nít thôi.”

Trường Ly bĩu môi, nàng sẽ không nói cho Yên Tiểu Cửu biết là nàng đã đọc xong cuốn truyện này đâu, ban nãy chẳng qua chỉ đọc lại lần nữa thôi.

Tạm gác cuốn truyện kia qua một bên, Trường Ly khẽ gõ lên bàn hỏi: “Yên Tiểu Cửu, có phải huynh nên giải thích với ta vài chuyện không?”

Yên Cửu tức khắc gục đầu xuống, chàng liếc trộm Trường Ly nhưng tình cờ bị nàng bắt gặp.

Yên Cửu vội nói: “Lúc trước ta sợ bại lộ thân phận Yêu tộc nên mới tìm một con cáo để lấp liếm...”

Trường Ly vẫn nhìn chàng chằm chằm, “Sao nữa?”

Yên Cửu ấp a ấp úng nói: “Ai ngờ nàng lại thích thằng ranh con kia dữ vậy...”

Trường Ly giật giật môi, “Ngay cả một bé cáo mà huynh cũng ghen hả?”

Yên Cửu mạnh miệng chống chế: “Ai bảo ta ghen chứ, nhưng dù nó còn nhỏ thì vẫn là cáo đực còn gì! Nam nữ khác biệt!”

Trường Ly chà xát đầu ngón tay, “Nếu huynh không cho ta sờ cáo thì cũng phải để ta sờ gì khác chứ.”

Yên Cửu lần lữa mãi mới móc một quả cầu lông trắng trong túi chứa đồ ra, “Cái này làm bằng lông ta rụng hồi nhỏ, nàng sờ cái này đi.”

Trường Ly nhìn quả lông trắng vừa được giúi cho mà hạn hán lời.

Yên Tiểu Cửu, huynh được lắm!