Lý Quân Thiên dự định đưa hai người này trở về Long Vũ Môn. Tuy rằng mang theo hai cái vướng víu, tốc độ sẽ chậm lại, nhưng hắn cũng không có quá mức gấp gáp. Chung quy lại, vẫn cần phải có thời gian để người trong thiên hạ đuổi kịp hắn. Phải dùng tư thái cường hoành, lực lượng mãnh liệt mà cấp bậc tương đương để trấn áp bọn hắn, chặt đứt võ đạo của bọn hắn, như vậy mới có thể dùng võ đạo của bản thân bao phủ lên người khác.
Nếu không hắn đã sớm đột phá ra khỏi Thác Hải Cảnh rồi. Mỗi việc thích ứng lực lượng làm sao làm khó được Lý Quân Thiên, hắn đã sớm thích nghi từ đời nào rồi.
Hắn muốn đưa hai người này về không phải chỉ đơn giản là “g·iết thời gian”. Lão già kia đã hộ đạo cho tiểu thánh nữ mới này, vậy thì hắn chỉ cần đi theo một khoảng thời gian, chắc chắn sẽ gặp được. Nếu như về đến Long Vũ Môn mà không thấy lão già kia xuất hiện, vậy thì không cần tìm, bị người đ·ánh c·hết hay nửa sống nửa c·hết đều không có giá trị. Võ đạo bị người đánh bại, cũng không có giá trị để hắn chèn ép.
Nghĩ là nghĩ như vậy, Lý Quân Thiên cũng không thể bắt ép tiểu thánh nữ kia theo ý mình được, trước hết đợi nàng tỉnh lại, sau đó lựa lời mà nói mới hợp lý. Dù sao hắn cũng là người hiện đại, có học thức đàng hoàng, không phải loại khách giang hồ thô bỉ, sẽ không làm ra chuyện bắt ép con gái nhà lành.
...
“Tiểu nữ Lý Thanh Thanh, đa tạ công tử cứu mạng.”
Ba ngày trôi qua, Lý Quân thiên ở cùng quán trọ với hai người kia, tất nhiên là gian phòng khác biệt. Ngày này, tiểu thánh nữ Lý Thanh La đã tỉnh lại, tĩnh dưỡng không tệ, vậy mà còn có thể xuống giường đi lại, chạy đến cảm tạ ân cứu mạng của Lý Quân Thiên, đồng thời cũng bộc bạch danh tính.
Không ngoài dự đoán của Lý Quân Thiên, tiểu thánh nữ thật sự họ Lý, nhưng tên có thật hay không thì hắn không biết, cũng không quá tò mò. Lão già kia chịu ra mặt làm người hộ đạo, không có chút quan hệ bên trong là chuyện không thể nào. Nhiều năm như vậy, lão già đó mới trở thành người hộ đạo có ba lần, lần đầu tiên vẫn là hộ đạo cho Lý Khuynh Thiên, tất nhiên là trên danh nghĩa thôi chứ đại đa số thời gian nàng đều sống dưới tên Kiếm Ma mà.
“Lý cô nương không cần khách khí. Trọng thương chưa lành, cô nương vẫn nên nghỉ ngơi kỹ càng một chút.”
Lý Thanh Thanh hơi cúi đầu giống như muốn giấu đi sắc mặt hơi nhợt nhạt như người mới ốm dậy của nàng. Dù sao nàng vẫn còn rất yếu, đi lại cũng cần thị nữ dìu dắt, không quá dễ dàng. Nàng không có rời đi ngay lập tức, chần chờ một chút liền hỏi.
“Ân công, tiểu nữ có yêu cầu này quá đáng, mong ngài giúp đỡ.”
Quá đáng vậy thì đừng yêu cầu!
Lý Quân Thiên nhổ nước bọt ở trong lòng, hắn thầm nghĩ quả nhiên là người cổ đại, nhịp điệu không quá hòa hợp với hắn được. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi, hắn cũng đang muốn tìm cách đi cùng tiểu cô nương này về Long Vũ Môn mà.
Duy trì vẻ lạnh nhạt, hắn hỏi.
“Lý cô nương mời nói.”
“Ân công, ngày đó bọn ta bị sơn tặc chặn c·ướp, là gia gia của ta thống lĩnh mấy hộ vệ ở lại chặn đường, ta mới có thể chạy thoát được. Hiện tại ta không rõ sống c·hết của bọn họ. Ân công, ngài có thể giúp ta tìm kiếm một chút tung tích được không?”
Lý Thanh Thanh nói xong, đầu cúi càng sâu hơn, giống như đã lấy hết can đảm để nhờ giúp. Nhưng Lý Quân Thiên lại có chút kỳ quái, hết sức kỳ quái.
Tiểu cô nương này, không tỏ ra cường thế, tỏ ra yếu đuối nhưng rất cao ngạo. Cúi người hành lễ, bán thảm nhưng lại không quỳ, nước mắt long lanh trong khóe mắt cũng không có khóc thành dòng. Tạo nên một cái cảm giác dở dở ương ương. Nói nàng rất quyết tâm, có thể cảm nhận được một chút thông qua ngữ khí. Nói nàng không thành khẩn, mới chỉ có cúi người nói mấy câu đã muốn người ta giúp mình, thật sự thì cũng không thành khẩn lắm.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thân phận nàng là gì? Thánh nữ Long Vũ Môn, một trong lục đại môn phái của Thương Võ Đại Lục, thân phận tôn quý biết bao. Trong môn phái, có thể nói dưới một vài người còn trên cả vạn người, ai có thể để nàng cúi đầu “xin giúp đỡ”. Chỉ riêng nàng ta cúi mình trước người lạ, đã là chuyện phải bỏ đi bao nhiêu kiêu ngạo của bản thân rồi, cũng coi như có chút quyết tâm.
Có điều, đấy là xây dựng trên việc Lý Quân Thiên đoán ra được thân phận của nàng, bản thân có thể cảm thông được. Đổi lại là người khác, nàng còn đang giấu thân phận, giả làm một tiểu thư nhỏ nhoi, thì thật sự một cái cúi đầu nàng chẳng đáng là gì.
Quả nhiên, đúng là tiểu cô nương, lần đầu đi ra giang hồ vẫn còn quá non nớt. Suýt c·hết một lần, ngạo khí vẫn còn rất lớn.
Chớp mắt liền suy nghĩ thấu đáo, Lý Quân Thiên lại không định so đo với tiểu cô nương này. Việc này chẳng phải vừa ý với mong muốn của hắn hay sao, từ chối làm gì?
“Lý cô nương, có thể nói rõ ràng một chút chuyện hôm đó hay không? Ta tự nhận thực lực của bản thân vẫn được, nhưng muốn tìm người trong trời đất mênh mông cũng không dễ dàng.”
Vừa nói, Lý Quân Thiên dùng chân khí khẽ đẩy cái ghế đối diện ra ngoài, ý nói nàng có thể ngồi xuống nói. Lý Thanh Thanh đa tạ một cái liền ngồi xuống, tiểu thị nữ đứng liền ở phía sau, ngoan ngoãn không nói gì.
Lý Thanh Thanh yên vị mới chậm rãi kể lại.
“Ân công, ngày đó chúng ta đi qua núi Mã Yên liền gặp tập kích, tiểu nữ cho rằng doanh trại của bọn sơn tặc chính là trên núi Mã Yên.”
Lý Quân Thiên âm thầm cảm thấy kỳ quái. Tiểu thánh nữ này không phải thật sự tin rằng nàng bị sơn tặc c·ướp g·iết chứ?
Cũng chẳng biết đầu óc nàng vận chuyển như thế nào, hay là có âm mưu gì để giả vờ không biết. Nhưng Lý Quân Thiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, đi núi Mã Yên cũng được, vừa vặn là con đường cũng phải đi qua để trở về Long Vũ Môn.
“Được, cô nương dưỡng thương trước đi, đợi khi thương thế của ngươi ổn định thì chúng ta xuất phát.”
Lý Thanh Thanh lắc đầu nói.
“Ân công, ngày mai có thể lên đường không?”
Lý Quân Thiên gật đầu, tiểu thánh nữ vội vàng, vậy thì đi sớm chút cũng được. Người b·ị t·hương chẳng phải là hắn, hắn có gì phải lăn tăn chứ.
Ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, ba người lên đường. Lý Quân Thiên một mình cưỡi một ngựa đi phía trước, đằng sau là một cái xe ngựa nhỏ, tiểu thị nữ đánh ngựa đi chậm ở phía sau.
Tiểu thị nữ này, cũng rất được việc, biết cả đánh xe ngựa, nhưng mà kỹ thuật cũng không cao, không thể đi nhanh được, chỉ có thể tiến lên chậm rãi.
Mấy trăm dặm, cũng phải đi mất cả ngày, từ sáng đến chiều ta mới đến chân núi Mã Yên. Khoảng thời gian này, không sớm cũng không quá muộn, đi tiếp thì dở dàng mà dừng lại thì chưa thích hợp để hạ trại. Nhất là xe ngựa cũng không thích hợp đi lên đường núi, thà rằng cưỡi ngựa đi còn thoải mái hơn.
Tiểu thánh nữ thì cưỡi ngựa không tệ, hơn nữa cũng khôi phục được một ít, có thể đi lên núi. Nhưng mà tiểu thị nữ thì không biết cưỡi ngựa, cũng may mà hai người đó có thể ngồi chung, may mà không để Lý Quân Thiên chịu phải phiền phức.
Lại đi một thời gian, mặt trời khuất bóng núi, ba người đã đi sâu vào trong sơn dã, đường nhỏ không nhiều người qua lại, cây cỏ cũng phủ một phần lên con đường, gần như đã bị che lấp.
Dấu vết thế này, không giống với con đường có người đi qua, càng giống như đã bỏ hoang nhiều năm. Nhưng Lý Thanh Thanh nói bản thân muốn thông qua con đường này đi đến Văn Lạc Châu, nửa đường mới bị phục kích, rõ ràng là một tuyến đường đã được hoạch định từ trước. Nếu đã có kế hoạch từ trước, lại vẫn cứ bị phục kích, rõ ràng là người dẫn đường có vấn đề.
Nếu không phải người dẫn đường có vấn đề, vậy chính là đám người Long Vũ Môn quá ngu, bị kẻ địch nắm hành tung rồi phục kích. Hoặc là Long vũ Môn quá cuồng vọng tự đại, định dùng bản thân làm mồi nhử, thuận thế muốn phản sát nhưng cuối cùng lại lật thuyền trong mương, bị kẻ địch phục kích thành công.
Bất kể là vấn đề nào, Lý Quân Thiên đều không cảm thấy có thể tìm kiếm được người ở cái nơi hoang vắng này. Trừ khi lão già họ Lý kia còn chưa c·hết, lúc này đang trốn ở đâu đó gần đây để dưỡng thương, như vậy mới có khả năng gặp phải bọn họ.
Suy tính đại khái các khả năng, Lý Quân Thiên càng cảm thấy tiểu thánh nữ thật ngốc, cái chuyện gì cũng không rõ ràng, kinh nghiệm sinh sống không đủ, chỉ có đâm đầu vào các rắc rối. Bèo nước gặp nhau, vậy mà còn dám nhờ cậy người khác giúp đỡ. Hơn nữa cảnh vật hoang vắng lại còn dám dẫn hắn đi vào trong tình trạng bản thân không có sức tự vệ.
Nàng không sợ hắn nảy ra tham niệm hay sao?
Trong lòng âm thầm phán xét đến đây, Lý Quân Thiên bất chợt thở dài, tràn đầy khổ não.