Lý Thanh Thanh đột nhiên nói là Lý Quân Thiên giật cả mình. Bởi vì hắn chẳng chăm chú tìm kiếm cho nên không có phát hiện ra dấu vết gì, không nghĩ đến tiểu thánh nữ này còn tìm được dấu vết thật.
Trong một loạt bụi cỏ bị gẫy gập nhiều phía hiển nhiên đã có cái gì đó đè lên một khoảng thời gian, trên đó còn có một chút máu khô cùng mấy mảnh quần áo, hoa văn bên trên quả thật là ký hiệu của Long Vũ Môn.
Lý Quân Thiên nhún vai, nhìn sang Lý Thanh Thanh, thấy nàng ta lộ ra vẻ lo lắng tìm kiếm xung quanh, cũng không có quan tâm đến Lý Quân Thiên, càng chẳng thấy lo lắng Lý Quân Thiên phát hiện cái gì.
Tiểu thánh nữ này còn giống như khá có bản lĩnh trong việc truy vết, vậy mà có thể tìm ra hướng đi của dấu vết, nhanh chóng tiến lên. Lý Quân Thiên ung dung đi ở phía sau, cũng khá nhàn nhã, không có gấp gáp gì.
Hơn nữa một đường thật yên bình, chẳng có người nào ngăn cản, cũng không có chút dã thú nào đi ngang qua, cứ vậy tiến thẳng lên mà chẳng ngắt quãng chút nào. Thời gian trôi qua vội vã, sắc trời nhá nhem, cảnh vật xung quanh khó mà thấy được rõ ràng. Lý Quân Thiên không nghĩ đến vị tiểu thánh nữ này vậy mà không biểu hiện ra lo sợ gì, vẫn tiến lên nhanh chóng, giống như chạy đua với thời gian, tìm ra dấu vết trước khi cảnh vật hoàn toàn bị bóng đêm bao trùm.
“Ân công, ngươi nhìn kìa.”
Lý Thanh Thanh khẽ gọi, hạ giọng cực thấp, cực kỳ cẩn thận. Mà không cần nàng gọi thì Lý Quân Thiên cũng đã trông thấy khung cảnh phía trước, một khu doanh trại được xây dựng lên, tường gỗ tháp canh thắp đuốc sáng rực chắn ngang sơn cốc.
Vậy mà thật sự có sơn tặc?
Hơn nữa dấu vết còn dẫn đến vị trí này?
Lý Quân Thiên cực kỳ nghi hoặc. Nếu như b·ị t·hương thì sao lại đi tìm sơn tặc, không phải là nên núp càng xa càng tốt, hoặc là tìm cách rời đi cầu viện hay sao? Với cái v·ết t·hương cùng số máu vương vãi này, tìm đến doanh trại của sơn tặc cũng chỉ là nộp mạng thôi chứ làm được cái gì.
Nghĩ là thế, nhưng Lý Quân Thiên lại nói với Lý Thanh Thanh.
“Đúng là có một cái sơn trại. Tạm thời rút lui trước đã.”
Lý Thanh Thanh nhìn chằm chằm sơn trại này nhưng cũng không phản đối, nhanh chóng lui lại cùng Lý Quân Thiên, không lâu liền cách sơn trại bảy tám dặm. Nhóm một đống lửa soi sáng cùng sưởi ấm, nhóm ba người quây quần lại.
Lý Thanh Thanh biểu hiện nóng vội muốn cứu người, tiểu thị nữ yên lặng hiểu chuyện ngồi ở một bên nhưng cũng không che lấp được vẻ lo lắng. Lý Quân Thiên lãnh đạm quan sát tất cả, cũng suy xét một lượt hành động của mấy người, luôn cảm thấy có chút kỳ kỳ quái quái không thể giải thích được. Nhất là hành động của Lý Thanh Thanh có chút khác thường, song cũng không nhìn ra được cụ thể khác thường ở đâu.
Lý Thanh Thanh không biết Lý Quân Thiên đã bắt đầu nghi ngờ nàng, nàng còn đang lo lắng nói.
“Ân công, người nhà ta có lẽ bị nhốt ở trong sơn trại đó. Người có thể cứu bọn hắn ra được không?”
“Chớ vội, chờ ta tìm hiểu rõ ràng tình hình đã.”
Lý Quân Thiên cũng không phải lấy lý do qua loa mà hắn thật sự có dự đinh đi vào trong sơn trại tìm kiếm một chút manh mối. Hắn cũng không sợ nguy hiểm gì, bản thân có đủ tự tin để xưng vô địch.
Hắn rời đi mà không quá lo cho hai tiểu cô nương, Lý Thanh Thanh đã có thể sử dụng một chút nội lực, như thế là đủ nàng tự vệ rồi. Chẳng may gặp nguy hiểm thật thì các nàng cũng phải tự tìm cách mà xoay sở đợi đến khi hắn trở lại, dù sao đi ra ngoài xông pha giang hồ chứ đâu phải đi nghỉ dưỡng, Lý Quân Thiên cũng chẳng phải bảo mẫu của bọn họ.
Thảo luận xong, Lý Quân Thiên nhìn thời giờ không sớm, có lẽ sơn trại cũng canh gác lỏng lẻo liền bắt đầu lẻn vào. Lấy khinh công của hắn, tất nhiên không có trở ngại. Đừng nói là một cái sơn trại nhỏ nhoi, cho dù lẻn vào trong lục đại môn phái thì cũng không có khó khăn gì. Trên đường, hắn rất hiếu kỳ, một cái sơn trại thật sự có thể c·ướp g·iết đoàn người của Long Vũ Môn sao?
Chòi gỗ cao năm mét, đốt đuốc sáng chưng soi rọi cửa trại, tường trại kết từ gỗ lớn, cao hơn hai mét, có thể đề phòng người lẻn vào, vây đến rất kín kẽ. Chỉ cần kẻ canh gác chăm chú, liền có thể nhìn bao quát hết một khu vực rộng, từ trên xuống không chỗ che giấu.
Nhưng lúc này trời đã muộn, ít có chín mười giờ đêm, canh phòng cũng không có nghiêm ngặt bao nhiêu cả. Ước chừng, nhóm sơn tặc này đã hoành hành thật lâu không bị người t·ấn c·ông, cảnh giác cũng thật kém, canh gác không có chú tâm như thế, làm đến qua loa lấy lệ. Lý Quân Thiên lợi dụng khinh công của mình, đi vào cơ bản chính là vô tung vô ảnh, không người phát giác.
Nhưng nếu như đổi lại có người đứng trên tháp canh, quan sát tỉ mỉ, cùng lắm là thấy một vệt bóng đen bay nhanh qua, giống như phi yến chao lượn chớp mắt liền biến mất, muốn thấy rõ cũng là chuyện rất khó khăn.
Bên trong sơn trại, cách tường ngoài là một con đường có trụ đèn thắp sáng, mười mét một trụ, kéo dài hơn ba trăm mét. Hai bên đường là cây ăn quả, cụ thể là cây gì Lý Quân Thiên cũng không biết, trên cây không có quả, hắn cũng không hiểu biết về cây này cho nên không có quan sát tỉ mỉ. Hắn di chuyển qua các ngọn cây ăn quả, lặng lẽ không tiếng động, giống như một cơn gió nhẹ làm tán cây đong đưa, hoàn toàn không có bắt gặp bóng người nào.
Vượt qua khu vực cây ăn quả, Lý Quân Thiên cuối cùng có thể trông thấy từng ánh đèn hắt ra thông qua các khe cửa, nhìn đến những ngôi nhà nhỏ phân bố rải rác quanh sơn cốc. Sơn cốc này giống như có người chủ đích kiến tạo nên, phía tây là các khu nhà, chính giữa có một cái sân rất rộng, thoáng đãng giống như thường xuyên để người có không gian tập hợp. Phía đông là một cái ao nước khá lớn, có dòng nước chảy vào, không thấy đường nước thoát ra, cũng không được thắp sáng hết lên nên hắn không có quan sát được toàn cảnh.
Dựa theo ánh đèn le lói, Lý Quân Thiên có thể trông v·út tầm mắt, sơn cốc sâu vào trong cũng khoảng nghìn mét, nhà cửa xây dựng lên cũng khoảng ba bốn trăm hộ, không biết có bao nhiêu người ở bên trong.
Lấy quy mô cỡ này, cũng có thể coi như một thôn làng có kích thước trung bình rồi, chẳng biết tại sao lại làm sơn tặc. Điều kiện ở đây cũng không có tệ, thậm chí tự cung tự cấp cũng không phải không được, không đến mức phải liều mạng c·ướp b·óc chứ.
Lý Quân Thiên không hiểu, cũng không muốn đi tìm hiểu. Đã có kiến trúc, vậy hắn thử đi tìm xem đám người Long Vũ Môn kia bị nhốt ở đâu mới được, hay là bị g·iết c·hết rồi thì cũng nên tìm người hỏi một phen.
Mà người có thể hỏi được, tất nhiên là kẻ nắm quyền cao chức trọng, ở trong ngôi nhà lớn nhất phía trung tâm kia rồi. Đã có mục tiêu, chẳng cần hao phí mấy bước chân liền có thể đến, Lý Quân Thiên bước nhẹ từng bước trên nóc nhà, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trong ngôi nhà rộng lớn, có không ít người, lấy cảm tri của Lý Quân Thiên thì hắn không cần nhìn trực tiếp cũng có thể huyễn tượng ra được một cách đại khái các hình ảnh. Mà thực ra cũng không cần tưởng tượng quá mức, dù sao đám người bên dưới đang trong cơn hoan lạc với từng tiếng kêu rên không chút che đậy nào, tiếng thở gấp cùng tiếng thịt v·a c·hạm vào nhau, các loại hình tượng cũng có thể khiến Lý Quân Thiên biết được rõ rành rành.
Bốn nam sáu nữ, phân biệt bốn phòng khác nhau. Lý Quân Thiên trầm mặc, nhất là cái tên đang cân ba kia, trong lòng hắn không khỏi chửi âm lên.
“Cmn! Đám cổ đại này không có trò gì khác vào ban đêm à!”
Không thấy có người nào tuần tra quanh đây, Lý Quân Thiên trực tiếp phá vỡ nóc nhà, rơi vào trong phòng. Thân thủ của Lý Quân Thiên cực nhanh, dùng mấy mảnh vỡ của mái nhà, khẽ bắn ra ngoài, thậm chí còn không cần tận lực nhắm chuẩn liền đem bốn người kích choáng. Tên nam nhân trông rất cường tráng kia cũng chẳng chịu nổi một đòn, một viên đá nhỏ liền b·ị đ·ánh ngất, tất nhiên là kèm theo một vết thâm tím ở chính giữa mi tâm.
Tình cảnh có chút cay mắt, hôi tanh làm người khó chịu. Lý Quân Thiên tùy tiện xé toạc lấy một phần bức rèm, quấn lấy ba người, xách đi ra ngoài. Hắn bắt người, cũng không mang đi xa, vòng một đường đi đến phía đông, đi sâu lên phía trên nguồn nước.
Ùm!!!
Ném cả ba người xuống dưới nước, hắn thật sự không chịu nổi mấy cái mùi tanh hôi này, có chút ác tâm. Càng đừng nói ngũ cảm của hắn rất mạnh, so với người thường thì mạnh hơn rất nhiều, đi một đoạn đường đã có chút buồn nôn.
Ba người bị ném xuống dòng nước lạnh, không bao lâu liền tỉnh lại, toàn thân cứng cóng, hoang mang nhìn bốn phía, kém chút la lên. Cũng may Lý Quân Thiên phản ứng nhanh, vẩy lên mấy giọt nước điểm huyệt bọn hắn, cho cả ba á khẩu không có khép miệng được.
Làm xong, để ba người hơi thoát khỏi hoảng loạn, nhận thức được tình hình thì hắn mới tiến lên nói.
“Câm miệng, dám kêu lên ta liền chém c·hết!”
Nói xong tiện tay vung lên, một giọt nước lao đến xuyên thủng vai phải của nam tử, máu tươi loang lổ tràn đầy mặt nước, theo dòi trôi về phương xa, dần dần mờ nhạt, trong đêm tối càng là không có ai nhìn thấy.
Nam tử đau đến vặn vẹo cả sắc mặt, nhưng giống như là người có chút kinh nghiệm, đau đớn qua đi liền vội vàng gật đầu, hai mắt đã đỏ chót lên, hiển nhiên cơn đau cũng không dễ nhịn như vậy.