Giải khai huyệt đạo cho nam tử, Lý Quân Thiên lạnh giọng hỏi. Nam tử mặc dù có bộ dáng bặm trợn, rõ ràng là loại không thành thật, nhưng đối mặt với Lý Quân Thiên cũng không dám giở trò gì, vội vàng nói.
“Vâng..vâng.”
“Sơn trại tên gì?”
“Ngưu..Hùng trại.”
“Có bao nhiêu người?”
“Ba..ba trăm...”
Lý Quân Thiên gật đầu, lại điểm á huyệt, khiến cho hắn không thể nói chuyện, sau đó quay sang một nữ nhân bên cạnh, tiếp tục hỏi đáp vài thông tin. Về sau lại hỏi nữ nhân còn lại vài thông tin. Cuối cùng tổng kết ra toàn bộ tin tức.
Ngưu Hùng Trại, có khoảng ba bốn trăm người, biết võ chừng một trăm, cao lắm chỉ có nội lực, đả thông mấy đầu chính kinh, cũng chẳng có cao thủ gì. Tên bặm trợn này chính là một trong hai thủ lĩnh của cái trại rách nát này, tên là Hùng Đại, đả thông bốn đầu chính kinh đã là cao thủ hàng đầu.
Lợi hại hơn cũng chỉ có tên thủ lĩnh còn lại, tên là Ngưu Đại, cũng đồng dạng đả thông kinh mạch, không biết lực lượng cụ thể nhưng có lẽ cũng không lợi hại đến đâu.
Mười ngày trước thật sự có ra ngoài c·ướp đường, hay nói đúng hơn là ngày nào cũng ra c·ướp đường. Mười ngày trước trùng hợp gặp được một đoàn dê béo, chính là đám người Long Vũ Môn giả dạng thành hào môn du ngoạn qua đây, sau đó phát sinh đại chiến.
Tên Hùng Đại này bốc phét với mấy nữ tử là hắn rất mạnh, đánh g·iết nọ kia, thực tế không có nhiều tác dụng trong trận chiến ấy. Chủ yếu là Ngưu Đại cùng với cộng sự của hắn ra tay, vây đánh đám người của Long Vũ Môn, hơn nữa chiến đấu kết thúc rất nhanh, Long Vũ Môn bại đến tan tác.
Lấy nhãn quan thấp kém của Hùng Đại, tất nhiên sẽ cho rằng đám người Long Vũ Môn toàn hổ giấy, không lợi hại, dù sao cũng không có giao thủ trực tiếp, chỉ đứng từ xa xem Ngưu Đại bắt người. Mà trong ấn tượng của hắn, Ngưu Đại cũng không mạnh hơn mình bao nhiêu, từ đó suy ra bản thân mình lên cũng có thể trấn áp dễ dàng.
Về phần Ngưu Đại bắt đám người kia đi đâu thì hắn không biết, từ trước đến này đều không quản đến Ngưu Đại, cũng không quản được vì đánh không lại người ta.
Hỏi lai lịch của đám người cộng sự kia thì Hùng Đại cũng không biết, chỉ có thể chỉ phương hướng mà Ngưu Đại sinh sống bế quan, cầu mong được tha một mạng. Lý Quân Thiên cũng rất sảng khoái, đưa tiễn hắn xuống suối vàng.
Nói đùa, hai nữ nhân này đều là bị hắn cưỡng ép bắt về, hiện tại vừa có cơ hội liền đòi sống đòi c·hết nhờ hắn chủ trì công đạo. Lý Quân Thiên nghe đến phiền, tiện tay liền g·iết luôn Hùng Đại, dù sao thỏa thỏa ác nhân, g·iết hắn không có gánh nặng tâm lý. Nhưng nếu không có hai nữ nhân kia nhao nhao, có lẽ Lý Quân Thiên cũng sẽ không g·iết người, dù sao giữa cả hai không thù không oán, Lý Quân Thiên đủ mạnh để có thể nhân từ với bất kể kẻ nào.
Làm cho hai nữ nhân kia im miệng, hắn liền lặng lẽ rời đi, tìm cái người tên là Ngưu Đại kia.
Từ thông tin thu thập được, chỉ có tìm được Ngưu Đại thì mới có manh mối. Chuyện này rõ ràng là có người mượn danh sơn tặc ra tay với Long Vũ Môn, không có gì bất ngờ, đã dự liệu từ trước.
Hiện tại chỉ còn câu hỏi, chính là ai đủ khả năng ngăn cản người hộ đạo của tiểu thánh nữ kia. Có thể chiếm tiện nghi của lão già họ Lý kia, chắc chắn không phải kẻ đơn giản, có khi Lý Quân Thiên lại có thu hoạch bất ngờ thì sao?
Hơn một dặm đường, không xa. Đối với Lý Quân Thiên mà nói cũng chỉ tốn mấy giây. Di chuyển nhẹ nhàng không kinh động ai, vậy thì mười mấy hai mươi giây là có thể đến. Dựa theo miêu tả của Hùng Đại, nơi Ngưu Đại bế quan là một gian nhà ở trên vách đá, giống như hang động đào sâu vào trong núi, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu công sức mới làm ra được.
Lý Quân Thiên đứng từ xa cũng không nhìn ra được bên trong hang động như thế nào, không có ánh sáng, hang sâu cũng không cảm nhận ra cái gì. Nghĩ nghĩ, Lý Quân Thiên tiện tay nhặt một khúc gỗ lớn chừng cổ tay, vận lấy mấy sợi chân khí bao phủ lên bên ngoài khúc gỗ. Thi triển khinh công đứng ngang bằng với cửa hang, phát lực đem khúc gỗ bắn vào bên trong, dò xét một phen.
Oanh!!!
Không biết khúc gỗ vừa rồi đã va đập vào đâu, tiếng va đập cũng rất vang vọng. Nhưng đợi cả tiếng, cũng không thấy có phản hồi nào từ bên trong truyền đến. Lý Quân Thiên ngẫm nghĩ, liền chậm rãi bước vào trong hang động.
Bốn phía tối tăm, không có nguồn sáng, Lý Quân Thiên dựa vào cảm tri để có thể xác định di chuyển trong bóng tối. Trong màn đêm, có thể cảm nhận được nhân tức lưu lại, nhưng không hề có bất cứ ai ở gần hắn cả, Lý Quân Thiên không ngừng đi sâu vào trong hang.
Cạch! Vút! Vút! Vút!
Từ bốn phía hang động, những lộ hổng chi chít như tổ ong đột nhiên lộ ra, từ bên trong bắn ra hàng trăm mũi tên, bách tiễn loạn vũ, muốn đem kẻ xâm nhập bắn thành con nhím.
Lý Quân Thiên vừa nghe đến cơ quan khởi động thì lập tức rút lui né tránh, cũng không bị những mũi tên này bắn b·ị t·hương, nhưng mà bản thân lại bị ép lui ra bên ngoài. Chỉ trong tích tắc, toàn bộ mấy trăm mũi tên đều bắn xong, Lý Quân Thiên mới tiếp tục tiến vào. Về chuyện cái gì mà thẳng tiến không lùi, không thể rút lui, cơ bản chính là nói nhảm. Cơ quan ở trong hang động cũng khá mạnh mẽ, mỗi mũi tên đều có uy lực cực lớn, nếu như cao thủ nhất lưu lâm vào, chắc chắn sẽ bị loạn tiễn b·ắn c·hết.
Về phần cao thủ tuyệt đỉnh, cũng có sở trường khác biệt, nhưng muốn c·hết cũng không dễ dàng, chắc cũng sẽ chỉ b·ị t·hương mà rút lui, hoặc là có thể tránh thoát dễ dàng, tùy vào mỗi người.
Lý Quân Thiên cũng không biết bản thân có thể dùng chân khí ngạnh kháng hay không, nhưng hắn cũng không có muốn làm như vậy. Có thể tránh được thì tránh thôi, cho dù hắn không c·hết được thì hắn cũng không ngu đến mức đứng yên cho người ta công kích. Cảm giác bị người đánh cũng đâu có gì thích thú.
Lại đi vào trong hang động, lần này hắn thi triển khinh công, đi nhanh hơn một chút, lập tức vượt qua rừng tên cắm trên mặt đất, hơn nữa không làm gãy đổ bất cứ mũi tên nào.
Long du tàng ẩn, như gió như mây, kỳ bí vô hình, vạn tượng vô ảnh, bất kiến vô tung. Long Vũ Hành Bộ của Lý Quân Thiên đã được hắn cải tiến, trở thành khinh công khác mạnh mẽ hơn, thích hợp với vận hành chân khí của Thác Hải Cảnh hơn.
Lý Quân Thiên cũng lười đổi tên, trên cơ bản thì cải tiến cũng không quá lớn cho nên hắn vẫn gọi là Long Vũ Hành Bộ.
Vượt qua rừng tên, Lý Quân Thiên vẫn chưa có cảm giác được người nào ở đây, nhưng hang đá đã mở rộng hơn, giống như đã thông qua hành lang đi đến một căn phòng. Lông mày của hắn hơi cau lại, trong này quá tối, hắn không có nhìn thấy được cái gì, rất khó tìm kiếm kỹ càng.
“Cần phải đánh lửa một cái.”
Nắm lấy mấy mũi tên trong lòng bàn tay, Lý Quân Thiên hơi suy nghĩ. Kiếm Ma cái người này, quá cực đoan, theo đuổi sức mạnh cực hạn, cho nên cũng rất thuần túy, không có mấy chiêu kỳ kỳ quái quái. Cho nên muốn dùng chân khí nhóm lửa hay cái gì gần như là chuyện không thể nào.
Chẳng thế mà khi hắn chữa thương cho Lý Thanh Thanh còn phải tận lực khống chế, tránh cho chân khí quá bá đạo của hắn làm tổn thương cơ thể của nàng. Đổi lại là người khác thì chân khí cực kỳ bổ dưỡng mới phải, làm sao sẽ có nguy hiểm trí mạng được.
Nhưng chính vì chân khí của Kiếm Ma thuần túy đến mức các đặc tính khác bị giảm bớt đến tận cùng, thì chân khí công phá bá đạo hơn người khác cả trăm lần, khả năng chữa thương có khi không so bằng người khác.
Không có đặc tính mạnh mẽ khác, không phải không có cách đánh lửa. Lửa mà thôi, không phải chuyện gì to tát. Chân khí của hắn truyền vào các mũi tên, đồng loạt làm cho các mũi tên này rung động lên, dao động không ngừng.
Đầu sắt trên mũi tên hơi nóng đỏ lên, trong khi thân mũi tên đã gần như tan ra thành bụi, dưới sự rung động không ngừng nghỉ, trong phút chốc liền đem những bụi vụn kia bắt lửa cháy bừng lên, bùng nổ một cách rất đột nhiên. Lý Quân Thiên gần như chỉ chờ đợi như vậy, thông qua ánh lửa lóe lên này lập tức xác nhận cây đèn ở trong gian phòng, chân khí liền đem mấy chi tàn tiễn b·ốc c·háy này ném đến, đốt cháy bấc đèn.
Bốn góc, mỗi góc có một chiếc đèn được gắn trên tường, vừa thắp sáng là có thể soi rực cả gian phòng, đem tất cả cảnh vật hiện ra trong mắt, hiệu quả có thể thấy được ngay lập tức.
Lý Quân Thiên hài lòng về động tác của mình, nhưng vẫn thầm nghĩ.
“Đợi khi rảnh rỗi phải sáng tạo một môn võ kỹ có thể đốt cháy mới được, tạo ra lửa bằng cách này vẫn quá bất tiện.”
Nhìn kỹ cảnh vật của gian phong này, Lý Quân Thiên không khỏi tấm tắc, tên Ngưu Đại cũng là một dạng khổ tu sĩ đấy chứ. Gian phòng tương đối gọn gàng, đồ vật bên trong thì đơn giản, một bộ bàn ghế, một cái giường, một cái tủ sách, trên tủ sách còn chứa đến mấy chục quyển, gia tài không nhỏ.
Đi đến cái bàn đá ở giữa hang động, Lý Quân Thiên khẽ miết mặt bàn một cái, không thấy có bụi đất, hiển nhiên có người thường xuyên ở đây, không phải đã sớm rời đi.