Trên tường hang, thanh gỗ mà Lý Quân Thiên ném vào bên trong đã cắm vào trên đó, chính giữa tường, bốn phía rất trơn nhẵn, cũng không có các vết nứt, cơ bản cũng do Lý Quân Thiên ném ra khúc gỗ cũng quá mạnh, dễ dàng đâm xuyên vào trong nên không có hiện ra các vết nứt.
Lý Quân Thiên đi lên rút khúc gỗ này ra, gõ gõ vào trên tường, kiểm tra xem có mật thất hay không. Bởi vì lực lượng của Lý Quân Thiên quá mạnh mẽ nhưng thanh gỗ này không có bị đập nổ tung ra thì có chút kỳ quái, cho nên hắn mới dò xét.
Vận thêm một chút chân khí, Lý Quân Thiên cầm khúc gỗ chém xuống, đập thẳng vào bức tường.
Uỳnh!
Tường đá nổ tung, quả nhiên phía sau trống rỗng không thể chống đỡ được lực lượng của Lý Quân Thiên, dễ dàng liền bị gõ sụp đổ. Làm xong, Lý Quân Thiên buông khúc gỗ xuống, khúc gỗ lập tức vỡ thành mười mấy miếng nhỏ, hiển nhiên đã hết giá trị sử dụng.
Bên trong hang ẩn này cũng không tối tăm, trái lại có ánh sáng rõ ràng, chính là từng bó đèn đuốc sáng trưng. Rõ ràng có đèn đuốc, nhưng không khí trong nơi này thật là ẩm ướt, có thể cảm nhận rõ ràng. Hơn nữa lẫn trong không khí có một mùi máu tươi âm ỉ, đè nén làm người khó chịu.
“Hôi thối.”
Lý Quân Thiên nhíu nhíu mũi, chán ghét nói ra.
Chờ đợi chừng năm phút, cũng không thấy có ai đi đến, Lý Quân Thiên mới che che mũi đi vào trong. Ở ngoài đã không thể tìm thấy thì đành đi vào bên trong vậy.
Gian phòng bên trong này là một đường bậc thang đi sâu xuống dưới, cũng không phải quá xa, chừng mấy chục bậc mà thôi. Càng đi sâu xuống dưới, mùi máu càng tanh nồng, hơn nữa mùi máu có cũ có mới, máu cũ âm ỉ ẩm mốc, máu tươi tanh nồng gay gắt.
Xuống đến nửa độ sâu, Lý Quân Thiên liền có thể thấy được ánh sáng từ phía dưới hắt lên, xanh xanh đỏ đỏ le lói. Hắn liền đứng ở trên cầu thang, hơi ghé đầu nhìn ra ngoài, xem bên dưới có cái gì.
“Hử?”
Vừa nhìn, Lý Quân Thiên liền hơi cau mày. Bên dưới kia, có một nam tử ngâm ở chính giữa ao máu, hai mắt nhắm lại, cơ thể có một loại nội lực vận chuyển quanh thân, toát ra một loại vận vị kỳ lạ. Hơn nữa ý cảnh mà người này thể hiện ra ngoài, giống như một con cự long đang lười biếng nằm ngủ, hai mắt nhắm lại. Vừa ngủ vừa hít thở lại có thể tăng cường thực lực.
Mà con cự long này, sừng ngắn cụt ngủn, vảy rồng đỏ thẫm, bờm lại là màu đen, kỳ dị tràn đầy tà tính.
Ý cảnh tà dị nhưng không mạnh, hắn lục tung cả trí nhớ lên chẳng nhớ ra liệu có cao thủ tuyệt đỉnh nào như thế trong trí nhớ không, nhưng không tìm ra được, hiển nhiên đây là một vị cao thủ mới nổi sau khi Kiếm Ma ẩn thế.
Điều để Lý Quân Thiên cau mày là loại ý cảnh này, có mấy phần vận vị của Hóa Long Quyết. Nhưng mà Hóa Long Quyết đường đường chính chính, ý cảnh toát ra không có thể tà tính như thế này được.
Hơn nữa cách luyện công này, số máu kia là máu người chứ còn gì nữa, bóng dáng tà công lảng vảng đâu đây. Lý Quân Thiên nhớ lại, Tự Tại Ma Môn năm đó có một môn công pháp tu luyện cần uống máu luyện thể phách, hơn nữa máu người có thể tăng tiến tu vi cực nhanh.
Môn công pháp này bởi vì quá tà dị cho nên dù ở Ma Môn cũng bị cấm luyện, người người đề phòng. Nghe nói trước đó có một vị phong chủ của Tự Tại Ma Môn luyện môn công pháp này đến phát điên, g·iết cả một sơn phong của Ma Môn nên mới bị phong cấm công pháp.
Năm đó Kiếm Ma đốt sạch Ma Môn rồi cơ mà, thư tịch cái gì cũng không để lại, môn công pháp đó không còn tồn tại mới đúng. Hơn nữa môn công pháp kia, Lý Quân Thiên nhớ được là phải uống máu chứ không phải tắm máu thế này.
Về phần mấy cái lồng sắt đang để xung quanh ao máu, bên trong nhốt một loạt người thì Lý Quân Thiên cũng không quan tâm lắm, không rõ ràng ai sống ai c·hết nhưng trong số người đấy chẳng ai có khí thế mạnh mẽ cả, tức là không có lão già kia ở đây.
“Tên này không lẽ là Ngưu Đại?”
Lý Quân Thiên nghi ngờ một câu, sau đó liền lắc đầu. Nghĩ nhiều như thế làm cái gì, bản thân đã vô địch rồi còn cần gì phải sợ đầu sợ đuôi. Mũi chân khẽ điểm, Lý Quân Thiên liền nhảy ra khỏi bậc thang, từ trên vách đá sáu bảy mét nhảy thẳng xuống dưới, chân khí từ trong cơ thể cuồn cuộn chảy ra ngoài, hóa thành một bức tường khí.
Tường khí nhanh chóng mở rộng, trải rộng ra đến hai mươi mét, bao phủ toàn bộ gian phòng. Không phải Lý Quân Thiên chỉ làm được như vậy, mà bởi vì gian phòng này chỉ có lớn đến chừng đó, cho nên hắn không cần phải mở rộng tường khí hơn nữa.
Chân khí, hùng hồn bá đạo, giống như một biển kiếm rơi xuống.
Nam tử đang nhắm mắt tĩnh tâm ngâm mình trong ao máu kia, ngay lập tức mở mắt. Một cố nguy cơ sinh tử từ trên đỉnh đầu đổ ập xuống thì làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ được. Hắn mở bừng mắt, ý cảnh huyết long quanh thân cũng đồng dạng mở bừng mắt, nó gầm lên một tiếng, giương nanh lao về phía Lý Quân Thiên.
Đây chính là ý cảnh bộc phát, đồng thời cũng là một chiêu thức nào đó của nam tử, nếu không thì ý cảnh không thể phóng ra ngoài hóa thành công kích được. Hơn nữa con huyết long này còn giống như bám rễ vào trong ao máu, tiếp sức từ trong ao máu mà lao ra, cho nên lực lượng của nó cũng vô cùng cuồng bạo, vô cùng vô tận.
Ầm!!!
Huyết long đâm thẳng vào tường khí của Lý Quân Thiên, một con rồng nhe nanh cắn vào mũi kiếm, cả hai va đập vào nhau khiến cho cả cái hang đá đều rung lên.
Lý Quân Thiên trên đà hạ xuống vậy mà bị huyết long sinh sinh chống lên, thế hạ xuống vậy mà ngưng lại, đứng giữa không trung. Hơn nữa huyết long đang chậm rãi ngưng thực, từ hư ảnh mờ ảo đến chậm rãi hóa thành sương mù, lại chậm rãi hóa thành một lớp giọt nước. Huyết long, chậm rãi ăn mòn vào lớp tường khí của Lý Quân Thiên.
Không phải ăn mòn mạnh mẽ cỡ nào mà giống như bị bám dính khiến cho tường khí bị nhuốm màu, dính một lớp vết bẩn rất mỏng. Tất nhiên lấy chân khí cuồng bạo của Lý Quân Thiên thì cái lực lượng của huyết long kia không có ngấm sâu được, toàn bộ bị cắt chém thành mảnh vụn.
Hai người so chiêu, thực tế đã chuyển sang so sánh về lượng chân khí, mặc dù lực lượng của nam tử kia sử dụng không phải chân khí nhưng cũng coi như có cấp bậc tương đương. Lấy ao máu kia làm bổ trợ thì lực lượng của nam tử cũng gần như liên miên bất tuyệt, tuy vẫn phải dùng nội lực của bản thân làm vật dẫn để khiêu động ao máu, nhưng hao tổn cũng không quá nhiều.
Lý Quân Thiên thì càng không cần phải nói, hắn chỉ tạo ra một cái tường chân khí thôi chứ không phải chiêu thức gì, trong khi nam tử kia đã hơi căng cả cơ thể, mồ hôi lạnh chảy ướt cả thái dương.
“Ngươi là ai?”
Giọng nói của nam tử có chút kinh nghi, đồng thời hơi tức giận chất vấn. Lý Quân Thiên nhìn đến tên nam tử này đã đứng dậy khỏi ao máu, tuy nửa thân vẫn chìm trong ao, chỉ lộ ra thân trên. Da thịt trắng noãn, cơ bắp tám múi cuồn cuộn, tóc dài qua lưng, mặt mày sáng láng đầy chính khí.
Có chút đẹp trai.
Lý Quân Thiên đánh giá một cái, mi mắt hơi rủ xuống, không trả lời nam tử. Hắn nâng tay trái lên, ngón tay kẹp thành kiếm chỉ, nhẹ nhàng vẩy xuống. Một lưỡi kiếm nhận bắn ra ngoài, hóa thành một vầng bán nguyệt chém thẳng về phía nam tử.
Là một cái chém thường.
“Đáng c·hết!”
Nam tử tức giận quát lớn, tay phải nắm thành quyền đấm thẳng lên trên không trung, cũng không phải là chiêu thức gì, đơn thuần là tụ tập lực lượng vào tay rồi phóng thích ra. Máu trong ao giống như một đàn kiến nhanh chóng bơi lên cánh tay của hắn, sau đó theo một quyền đấm ra thì một dòng máu cũng hóa thành hình quyền đấm về phía Lý Quân Thiên.
Hình quyền ấn bị kiếm nhận cắt thành hai nửa, sau đó kiếm nhận tiếp tục bắn thẳng về phía nam tử. Nam tử kinh nghi trừng lớn hai mắt, vội vàng hội tụ lực lượng hóa thành một lớp phòng thủ, huyết long rút lui, ôm ấp lấy nam tử vào trong lòng, che chắn cho hắn.
Phanh!!!
Kiếm nhận đã suy yếu hiển nhiên không có chém xuyên qua con huyết long này được, nhưng nó cũng đã để lại một vết chém sâu đến nửa mét trên con huyết long. Tất nhiên huyết long cũng chỉ là tạo nên từ máu cùng chân khí nên cũng không tổn hại gì.
Bởi vì huyết long bị thu hồi, cho nên tường khí của Lý Quân Thiên lập tức hạ xuống, áp lực như núi đè ép toàn bộ gian phòng này. Huyết long đã trở nên hư ảo, hiển nhiên là ý cảnh. Mà nam tử kia, hiển lộ rõ ràng bên trong ý cảnh.
Cả người nam tử trùng xuống, trên vai như gánh lên núi lớn, ý cảnh bị ép đến chỉ có thể phủ lên quanh thân, không thể phóng xuất ra được khỏi cơ thể. Hắn nghiến răng nghiến lợi, gân xanh cũng nổi lên trên trán.
“Khốn! Kiếp!”
Lý Quân Thiên hạ xuống, tường khí hóa thành áp lực trấn áp thẳng xuống nam tử, phạm vi co rút lại ép thẳng đến nam tử mới khiến cho hắn đứng lấy cũng khó khăn, gần như chỉ dùng chân khí của bản thân đã trấn áp đối thủ.
Nam tử điên cuồng giãy giụa cũng không thể đứng thẳng được.