Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 17: Không còn trẻ



Chương 17: Không còn trẻ

Tên dị dạng này chính là dựa vào ao máu mà duy trì sinh cơ, bồi đắp lại phần bị tổn thương trên cơ thể. Loại trạng thái này không phải khôi phục, mà là huyết dịch trong ao máu hóa thành một loại keo, đổ đầy vào các v·ết t·hương, sau đó tiến hành đính kết cùng đắp nặn.

Là một phương pháp khá kỳ diệu nhưng vẫn rất thô ráp, nếu như có thể tiếp tục phát triển đạt đến khả năng tự lành giống như thân thể bất tử trong truyền thuyết thì rất có ích. Nhưng đấy là chuyện của sau này, chứ cái sản phẩm kỳ quái như nam tử kia thì Lý Quân Thiên cũng chả thèm.

Lúc này nửa cỗ thân thể kỳ dị, tay chân bên trái đều dài đến hai mét, lớn bằng cả thân người, từng sợi cơ bắp vặn vẹo không cân đối. Cái cổ của nam tử lúc này có thêm một vệt đỏ thẫm, giống như một cái vòng cổ, nâng thêm độ dài của chiếc cổ, chính là vết kiếm mà Lý Quân Thiên mới cắt đứt.

Nam tử vung tay trái ra, tay trái kéo dài đến bốn năm mét, móng vuốt biến thành một cái miệng lớn, răng nanh chi chít, miệng mở rộng như một đóa hoa ba cánh nở ra, muốn cắn trọn Lý Quân Thiên.

“Thật dị dạng!”

Không biết lý do gì mà cơ thể của cái tên này lại dị dạng đến thế, có lẽ liên quan đến ý cảnh mà nam tử lĩnh ngộ. Lý Quân Thiên nghĩ thầm một chút, cũng chẳng lưu tình chút nào, một kiếm chém qua. Tuy biến hóa có chút kinh dị nhưng thân thể của nam tử cũng không mạnh hơn bao nhiêu, hay nói đúng hơn là dưới tay của Lý Quân Thiên thì không khác biệt là bao, đều dùng một kiếm là có thể phá tan.

Cơ thể của nam tử kia lại một lần nữa mọc ra rất nhiều tơ máu, lúc nhúc xoắn lại với nhau, muốn nhanh chóng đắp nặn lại cơ thể.

“Phiền phức.”

Trái với cái vẻ thích thú ban đầu, sau khi biết được đây là đặc tính còn thô sơ thì Lý Quân Thiên đã mất đi hứng thú, trái lại cảm thấy cứ hồi phục thế này thì rất phiền phức. Muốn kết thúc chiến đấu ngay lập tức.

Nghĩ vậy, Lý Quân Thiên lập tức bộc phát chân khí, lần này không phải vung kiếm chém ra mà trực tiếp lợi dụng chân khí tràn vào ao máu, trực tiếp dùng chân khí xoắn nát ao máu, bốc hơi hết huyết dịch là được.

Một cái ao máu to lớn, người khác muốn làm bốc hơi hết gần như là chuyện không thể nào, nhưng Lý Quân Thiên chỉ cần dùng ba phần chân khí của bản thân là có lượng ngang bằng với ao máu, thẫm vào từng li từng tí của huyết dịch.

Chân khí của Lý Quân Thiên giống như hồng thủy, ăn mòn cực mạnh, nó lan tràn đến đâu, huyết dịch bốc hơi đến đó, bị chân khí cắt chém đến mảnh vụn cũng không còn, hoàn toàn bốc hơi không dấu vết.

Chỉ trong tích tắc, Lý Quân Thiên bùng nổ chân khí một cái, toàn bộ ao máu đều bị bốc hơi đi mất, chỉ còn lại nam tử đang dị dạng nằm ở dưới đáy ao cạn, nửa thân thể đều bị cắt chém tan tành, chỉ còn lại đầu lâu, cổ ngực cùng bụng, giống như một cái gậy dài nửa mét.

Lý Quân Thiên cố ý để lại cho nam tử một mạng, muốn hỏi rõ mọi chuyện. Toàn thân bị cắt đứt của nam tử cũng không chảy ra máu, từng sợi cơ động đậy lúc nhúc giống như rất nhiều con sâu nhỏ ngoe nguẩy. Hắn nhìn xuống đôi răng nanh dài nhọn của nam tử, lạnh lùng hỏi.

“Ngươi là ai?”

Nam tử giống như đã đánh mất lý trí, chỉ mở miệng gào lớn, cũng không có ý định nói chuyện, như điên như dại muốn cắn Lý Quân Thiên.



“Không thể nói chuyện? Đánh mất lý trí à?”

Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, đánh giá tình hình của nam tử. Sau đó lắc đầu, không muốn nghĩ quá nhiều. Nếu như không thể giao tiếp thì giữ mạng tên này lại đã vô dụng rồi.

Lý Quân Thiên dùng chân khí ép chặt từ trên xuống, giống như một thanh kiếm vô hình cực lớn đâm từ trên trời xuống. Một kiếm, hang động chỉ còn lại một cái hố lớn hơn hai mét, sâu đến mười mấy mét, cắt gọt mượt mà.

Nam tử, hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian.

Chỉ là một ý niệm, liền có thể đem người ta xóa bỏ.

Làm xong, Lý Quân Thiên mới có thời gian nhìn hết cảnh vật xung quanh, nhất là những người ở trong lồng giam. Mấy người này đã nằm bẹp dưới đất từ lâu, toàn bộ đều b·ất t·ỉnh mất đi ý thức. Có lẽ là dư âm bị ảnh hưởng từ trận chiến của bọn hắn lúc vừa rồi.

Chỗ này phải có chừng ba mấy bốn mươi người, y phục khác biệt, đến từ đủ loại thế lực. Nhưng đại đa số người ở đây, vậy mà đều mặc trang phục của Long Vũ Môn.

“Chủ yếu bắt người Long Vũ Môn?”

Đang định chém đứt song sắt thì Lý Quân Thiên giống như cảm ứng đước cái gì, hơi nhấc cổ nhìn lên bên trên, lạnh nhạt nói.

“Nhìn lâu như vậy còn không ra sao?”

Vừa nói, hằn vừa dùng kiếm ý phóng về một phía, không thể hoàn toàn khóa chặt vào phạm vi cụ thể nhưng có thể ép kiếm ý về một vùng đại khái để người khác có thể cảm nhận được ý cảnh mãnh liệt.

Quả nhiên, người núp trong bóng tối thấy Lý Quân Thiên trực tiếp dùng kiếm ý đánh động về phía hắn thì không che giấu nữa, từ trên bậc thang của tường đá nhảy xuống dưới.

“Ân công, là ta.”

Người nhảy xuống, chính là Lý Thanh Thanh, mặc dù thương thế chưa lành nhưng nhảy từ độ cao năm sáu mét cũng không gây ảnh hưởng gì cho nàng, chẳng qua khinh công của nàng cũng bình thường, tiếp đất liền tạo nên một tiếng vang mạnh, đạp ra một cái hố nhỏ trên mặt sàn.

“Ân công, ta thấy người đi quá lâu mới đi tìm...”

Lý Thanh Thanh chắp tay, thanh minh với Lý Quân Thiên. Nhưng Lý Quân Thiên chỉ hơi liếc nàng một cái, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm lên trên hỏi.



“Không chịu ra sao?”

“Ân công...”

Lý Thanh Thanh nghi hoặc, muốn lên tiếng hỏi nhưng nàng đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế mạnh mẽ ép xuống, tuy chỉ là ý cảnh thuần túy chứ không phải tường khí giống như Lý Quân Thiên sử dụng lúc trước, nhưng nó cũng tạo ra một cỗ áp lực mạnh mẽ đè ép lên những người ở bên dưới. Tất nhiên là Lý Quân Thiên không hề bị ảnh hưởng gì, kiếm ý của hắn nhẹ nhàng nháy một cái liền đục thủng cỗ khí thế kia, dễ dàng như xé một lớp giấy.

“Nhiều năm không thấy, ngươi vẫn gay gắt như vậy sao?”

Một lão giả mặc lên lục bào, râu tóc dài bạc trắng, khí thế ép xuống thoáng hiện một cái thì thân thể đã xuất hiện ở bên cạnh Lý Thanh Thanh, bàn tay khoác lên vai của tiểu thánh nữ, khiến cho nàng đừng có tiến lên.

Lý Thanh Thanh nhận ra người đến, liền vui vẻ hô lên.

“Gia gia!”

Lão giả vuốt chòm râu của mình, gật đầu cười nói.

“Để cháu chịu khổ rồi.”

Lão giả quay sang nhìn Lý Quân Thiên, cười lớn giống như rất mừng rỡ nói.

“Lâu rồi không gặp. Cảm tạ ngươi chăm sóc cho tiểu Thanh, Khuynh Thiên.”

Chậc!

Lý Quân Thiên nhe răng, người này rất quen thuộc với Kiếm Ma. Nếu xét theo vai vế, Kiếm Ma còn phải gọi hắn một tiếng “biểu thúc” chính là đương thời thái thượng đại trưởng lão của Long Vũ Môn, Lý Thiên Hành.

Lý Thiên Hành năm đó là một thiên tài nổi danh của Lý gia, về sau bái nhập Long Vũ Môn, từ đó không còn qua lại với gia tộc nữa, gần như cắt đứt toàn bộ với Lý gia.

Khi Lý gia diệt môn, cũng không thấy Lý Thiên Hành có động thái gì, về sau tìm đến Kiếm Ma, sau một hồi đề nghị cùng thuyết phục, cuối cùng Kiếm Ma mới lấy thân phận nữ tử gia nhập Long Vũ Môn. Có hậu thuẫn của thái thượng đại trưởng lão, nhanh chóng trở thành Thánh Nữ của Long Vũ Môn, quang hoa vô hạn.

Chuyện này, nhiều năm như vậy có lẽ chỉ có Kiếm Ma cùng Lý Thiên Hành là biết được. Cái chính là Kiếm Ma có vẻ chán ghét Lý Thiên Hành, cho nên cảm quan đầu tiên của Lý Quân Thiên cũng là chán ghét, nghe đến âm thanh cũng thấy không thoải mái.



Về phần Lý Quân Thiên đang đeo mặt nạ mà vẫn bị Lý Thiên Hành nhận ra thì cũng chẳng có gì lạ, dung mạo này năm xưa Kiếm Ma dùng để tung hoành thiên hạ, làm sao mà không bị nhận ra được. Các cao thủ ở thế hệ đó thì ai mà chẳng biết.

“Lão già, không phải ngươi nên giải thích một chút chuyện ở nơi này sao?”

Ngay khi Lý Thiên Hành bị Lý Quân Thiên cảm ứng được thì hắn đã nhận ra, ý cảnh cùng khí thế quanh thân có bốn phần tương tự với nam tử kỳ dị bị hắn chém c·hết. Bốn phần tương tự, chỉ là đường hoàng chính khí hơn nhiều, chứ không có tà dị như người kia. Hơn nữa cội nguồn công pháp của Lý Thiên Hành vẫn chưa đổi, vẫn giống mấy chục năm trước, chính là Hóa Long Quyết của Long Vũ Môn.

Lý Thanh Thanh giống như muốn nói cái gì, nhưng bị Lý Thiên Hành ngăn lại, lên tiếng trước.

“Số người m·ất t·ích này là đệ tử của Long Vũ Môn ta.

Lần này ta hộ đạo cho tiểu Thanh đi du lãm giang hồ một phen, cũng có ý điều tra tung tích của những đệ tử b·ị b·ắt giữ này. Không nghĩ đến bọn ta lại là người bị tập kích, còn khiến cho tiểu Thanh bị trọng thương.”

Vừa nói, lão vừa tiến lên, dùng tay không lần lượt bẻ gãy mấy cái song sắt. Lý Quân Thiên nhìn Lý Thanh Thanh một chút hỏi.

“Cho nên vị tiểu thánh nữ này tỉnh lại rồi lừa gạt ta đến nơi này cũng là do chỉ thị của ngươi nhỉ?”

Tuy là hỏi nhưng ngữ khí khá chắc chắn, lại giống như đang mỉa mai. Lý Thanh Thanh phồng má, lại giống như có chút ngượng ngùng, nhanh chóng cúi thấp mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Lý Thiên Hành bẻ gãy tất cả song sắt của mấy chiếc lồng, lúc này mới đáp lời.

“Không có cách, già rồi, chỉ có thể nhờ cậy người trẻ tuổi các người đến đối phó tên đó thôi.”

Lý Quân Thiên nâng lên Vĩnh Dạ, khẽ vuốt ve, lạnh lùng nói.

“Trẻ tuổi à...quả thật, trẻ tuổi thì dễ bị lừa gạt. Giống như năm đó, bất tri bất giác lại rơi vào thế cục của ngươi bày ra. Nợ ân tình, thật rất đắt, không dễ trả. Nhưng mà lão già này, ngươi cảm thấy ta vẫn còn dễ lừa gạt như năm đó à?”

Lý Thiên Hành ngưng lại, sau đó vuốt vuốt râu, cười lớn.

“Quả thật qua nhiều năm rồi, ngươi cũng không còn trẻ nữa.”

Thấy Lý Quân Thiên cứ nhìn lão chằm chằm, Lý Thiên Hành khẽ ho khan một cái, thở dài nói.

“Kỳ thực, tên kia là đệ tử của ta.”

...