Nắng nhẹ nhàng xuyên xuống mặt hồ, sắc trời xanh thẳm tươi mát phản chiếu ra xung quanh, cảnh vật tươi sáng. Cả cái sơn cốc giống như thế ngoại đào nguyên, cảnh đẹp ý vui.
Những ngồi nhà bên kia hồ, xếp như bậc thang, cao thấp đến ba bốn trăm nhà, nhà gỗ mái ngói, rất vững chắc, lấp ló đan xen tán cây cùng tường viện, nhìn từ xa còn có chút mỹ cảm.
Loại mỹ cảm này, không thể nào là sơn trại của một đám sơn tặc được, nhìn qua không giống, nhìn kỹ càng không giống. Hơn nữa thời gian lúc này đã không sớm lắm, cả cái sơn trại lại rất yên ắng, một bóng người cũng không thấy.
Lý Thiên Hành không khách khí mà ngồi xuống đối diện Lý Quân Thiên, đặt xuống hai cái cốc lớn, nghiêng hũ rượu đổ ra ngọc dịch trong hũ, mùi rượu thơm ngọt tỏa ra, hòa trong không khí mát lành gợi lên một cảm giác rất ngon lành, để người muốn nếm thử.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Những người còn lại của sơn trại đâu?”
Lý Thiên Hành không ngừng lại động tác rót rượu, lần lượt rót đầy cả hai cốc, sau đó đặt hũ rượu xuống, đẩy một cốc về phía Lý Quân Thiên, vừa làm vừa nói.
“Đáng c·hết đều c·hết, còn lại đều tự rời đi.”
Lý Quân Thiên gật đầu, không còn quan tâm nữa, hắn thấy lạ vì không có người nào xuất hiện trong sơn trại thôi, cũng không quan tâm Lý Thiên Hành đã giải quyết đám người như thế nào, chỉ cần lão ta đã giải quyết chứ không phải người tự nhiên biến mất là được.
Lý Quân Thiên nâng cốc, nhấp một ngụm rượu. Rượu cũng không nặng, chừng mười mấy độ, có chút giống như nước giải khát có tăng thêm mùi vị, không khó uống, trái lại sau khi nuốt xuống còn có chút ngòn ngọt, tương đối ngon.
“Không tệ.”
Lý Quân Thiên tán thưởng một câu, Kiếm Ma không quá ưa thích uống rượu, số lần uống rượu cũng không nhiều. Về phần Lý Quân Thiên thì khác, kiếp trước hắn uống không ít, tửu lượng không tệ, khả năng đánh giá cũng không phải thông thường. Cho nên một câu đánh giá này vẫn có hàm lượng nhất định, nhưng rơi vào trong tai của Lý Thiên Hành thì hơi kinh ngạc, cảm thán nói.
“Không nghĩ đến, ngươi cũng có ngày thích rượu?”
Lý Quân Thiên đặt cốc rượu xuống, lắc đầu lạnh nhạt.
“Không ghét thôi.”
Lúc này Lý Thanh Thanh nhanh chóng bưng lên một mâm đồ ăn, một món khô, một món canh, hai món xào, hương nóng còn bốc lên không ngừng. Món khô là khổ qua ướp lạnh, thái lát mỏng ăn cùng ruốc thịt, mát lạnh giòn giòn, khô ướt vừa phải, mặn lạt chính xác.
Một bát canh măng khô nấu cùng xương sườn, món này nấu tốn rất nhiều thời gian, sao cho thịt mềm vừa vặn, măng khô tan hết độ dai, đòi hỏi kỹ thuật cũng không thấp. Hiển nhiên, tiểu thánh nữ còn chưa đạt trình độ khống chế phù hợp, nấu không tệ nhưng chưa đạt đến trình độ cao nhất.
Một con gà lọc xương xào nấm, đao pháp tương đối tốt, chỉ là làm vội, nên lọc xương không có quá mức kỹ càng, chắc chắn đã lãng phí một số thịt xót lại trên xương. Nhưng điều này hoàn toàn có thể chấp nhận, Lý Quân Thiên tự nhận trong vòng mười lăm phút thì mình cũng không làm được hơn nàng, thậm chí là không bằng.
Cuối cùng là lòng gà xào miến, Lý Quân Thiên không có cảm nghĩ gì nhiều, món này dễ làm, không cần đánh giá.
Nhìn chung, làm rất tốt, trong vòng hai mươi phút liền có thể làm ra mấy món như vậy, rất giỏi, hắn tự nhận không bằng người ta. Lý Thanh Thanh dọn thức ăn lên, sau đó có chút e ngại, rút lui về phía sau lưng Lý Thiên Hành, ngoan ngoãn đứng yên, cúi mặt xuống không dám nhìn Lý Quân Thiên, hơn nữa ánh mắt đôi lúc len lén liếc Vĩnh Dạ ở trên bàn.
Lý Thiên Hành thấy Lý Quân Thiên gắp một miếng nấm hương, nhấm nuốt, lão liền vờ cười hỏi.
“Đeo mặt nạ ăn cơm không thấy trở ngại sao?”
Lý Quân Thiên nuốt xuống miếng nấm, giống như suy xét lời nói này. Sau đó chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng kéo xuống lớp mặt nạ mỏng tang, lộ ra dung mạo chân thật. Kiêu sa lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, mắt phượng mày ngài. Môi của hắn còn một chút dầu mỡ trơn bóng, môi đỏ răng trắng, da thịt hơi hồng, giống như một nữ tử hai mấy ba mươi tuổi, thiên kiều bá mị để người thất thần.
Thất thần, chính là Lý Thanh Thanh. Nghe đến gia gia nói người kia đeo mặt nạ thì nàng hơi nâng mặt lên, len léc liếc mắt xem có nhìn ra Lý Quân Thiên giả trang hay không. Rõ ràng gặp mặt mấy lần, nàng không có nhìn ra khuôn mặt của Lý Quân Thiên là giả hay thật, cho nên muốn nhìn kỹ lại một chút. Dù sao trước kia có chút e thẹn, đâu thể nhìn chằm chằm người ta.
Nhưng nàng vừa len lén liếc mắt một cái, liền thất thần ngây ngốc, ánh mắt không thể rời khỏi dung nhan của Lý Quân Thiên để lộ ra được. Không có dấu vết trang điểm, nhưng rất nhiều mỹ nhân mà nàng gặp qua đều không thể sánh bằng, thậm chí bản thân vừa nhìn liền có một loại tự ti hiển hiện, giống như một con đom đóm đột nhiên được so với trăng sáng, hoàn toàn bị nghiền ép.
Lại thêm tóc trắng buông xuống, kết hợp dung nhan tuyệt đỉnh, lập tức khiến cho khí chất của Lý Quân Thiên càng thêm xuất trần, giống như tiên tử hạ phàm, lạnh nhạt ngăn cách, không hợp cùng hồng trần.
Lý Thiên Hành lóe qua kinh diễm nhưng cũng không có thất thần, chỉ là cảm khái dung mạo không người sánh bằng này. Lão quay sang khẽ gọi Lý Thanh Thanh.
“Tiểu Thanh, ngồi xuống chỗ này.”
Lý Thanh Thanh giật mình, lại cúi đầu, mặt có chút hồng, hai tai hơi đỏ lên, ngượng đến chín cả mặt. Lại nghe Lý Thiên Hành gọi một tiếng, nàng mới vội vàng định thần, cúi đầu ngồi xuống bên cạnh gia gia mình. Lý Thiên Hành cũng không cười cháu gái mình, khẽ vô vai nàng, cười nhạt giới thiệu.
“Tiểu Thanh, rót rượu cho cô cô của ngươi đi, còn ngồi ngây ngốc ở đó làm gì?”
Lý Thanh Thanh: ???
Nàng ngơ ngác nâng cằm lên, liếc gia gia mình, lại nhìn Lý Quân Thiên, ngu ngơ một chút, e dè hỏi lại.
“Cô cô?”
Vừa nói vừa nâng lấy hũ rượu, đúng là thân thể người luyện võ, yếu một chút nhưng nâng hũ rượu mười lít cũng không trở ngại gì, chỉ là tứ chi có chút run rẩy.
Lý Quân Thiên đang suy nghĩ, hắn chưa nghĩ đến dạng trường hợp như thế này, Lý Thiên Hành rốt cục muốn làm cái gì. Lúc đầu muốn tìm Lý Thiên Hành, Lý Quân Thiên cũng có chút suy tính dùng những việc làm nhỏ nhặt để dung hòa chấp niệm của Kiếm Ma. Chấp niệm của Kiếm Ma càng tan nhanh đi bao nhiêu, linh hồn của Lý Quân Thiên càng nhanh hòa hợp bấy nhiêu.
Tuy nói chấp niệm chủ yếu chính là mở ra con đường võ đạo, truyền đạo thiên hạ. Nhưng không có nghĩa là chỉ có như vậy, Lý Quân Thiên có thể dùng một số việc nhỏ nhặt để mài mòn chấp niệm này, tuy tác dụng không lớn, nhưng có thể tích tiểu thành đại, tăng tốc độ lên. Nếu không Lý Quân Thiên còn thật sự lo sợ linh hồn mình sẽ tiêu tán trước cả khi dung hòa hết chấp niệm của Kiếm Ma mất.
Cho nên, thân phận “Lý Khuynh Thiên” vẫn nên vận dụng một chút. Trước đây người ta sống có hai thân phận, thánh nữ Lý Khuynh Thiên cùng với Kiếm Ma. Nhưng bây giờ Lý Quân Thiên còn phải tiếp nhận hai lớp thân phận này, xử lý mấy chuyện có chút rắc rối.
Lý Quân Thiên tiếp nhận cốc rượu, gật đầu một cái, hỏi Lý Thiên Hành.
“Con gái của Lý Thiên Hoan à?”
Lý Thiên Hành gật đầu, uống một ngụm rượu lớn, giống như chuyện không muốn nhắc lại. Lý Thanh Thanh thì không có cảm giác gì lắm, ánh mắt nghi ngờ len lén liếc Lý Quân Thiên, lại đỏ mặt, lại cúi đầu.
Cha nàng đã sớm mất, mẹ con nàng lưu lạc nhân gian, cho nên không có cảm giác gì là chuyện thường. Về phần Lý Quân Thiên thì chỉ tiện miệng hỏi thôi, năm đó còn làm thánh nữ thì Lý Thiên Hoan là thẳng nhóc hai ba tuổi, rất hay khóc, cho nên về sau Kiếm Ma có chút không thích trẻ con. Còn đến sau này chưa từng gặp lại Lý Quân Thiên cũng không biết gì về Lý Thiên Hoan, cho nên hỏi một câu liền đem câu chuyện đi vào ngõ cụt.
Lý Thiên Hành giống như không thể mong chờ gì vào khả năng trò chuyện của người đối diện, lão uống cạn cả cốc rượu, khà một tiếng thật sảng khoái, lúc này mới nói.
“Khuynh Thiên, tu vi của ngươi đã đến cấp bậc gì rồi?”
Giống như là không thể ngăn được tò mò, Lý Thiên Hành bức thiết muốn biết, Lý Quân Thiên đạt đến cấp bậc nào mà có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy. Chỉ xuất một kiếm liền để hắn phải đánh đổi gần như cả cái mạng già này.
Lý Quân Thiên cũng không che lấp, hắn lập tức mang toàn bộ võ đạo mà mình tổng kết, Khí Võ Cảnh, Thác Hải Cảnh, chia sẻ rõ rành rành. Lý Thiên Hành yên lặng nghe lấy, không có lên tiếng, không phủ định, cũng không khẳng định, chỉ là yên lặng lắng nghe. Nghe xong, mặt trời đã gần đứng bóng, trôi qua mấy tiếng đồng hồ, gần đến giữa trưa. Lý Thiên Hành lúc này mới hiếu kỳ hỏi.
“Thác Hải về sau thì sao?”
“Tụ chân thành cương, ngưng ý vi thực.”
Lý Quân Thiên nói xong, Lý Thiên Hành liền bật cười, vuốt vuốt đám râu đã trụi một nửa, lại đưa ra chất vấn.
“Nội khí thành chân, hữu lực hữu hình không khó, nhưng muốn tụ chân thành cương. Ngoại trừ luyện cùng khí huyết như ta, tàng khí tại huyệt, luyện lại cơ thể thì sao có thể làm được. Càng đứng nói ngưng ý vi thực, võ đạo chân ý chỉ có thể mơ hồ hiện ra ý cảnh, trừ khi làm theo ta, mượn nhờ cơ thể làm cầu nối, dung hòa chân ý cùng cơ thể, luyện ra long thân.”
Nói đến đây, ánh mắt của Lý Thiên Hành lộ ra có chút thâm trường, lúc này không phải đánh nhau, mà chính là luận đạo, không phải tranh cường, mà chính là tranh thứ tự, mở đường trước sau. Nếu như Lý Quân Thiên đạp lên con đường mà Lý Thiên Hành đi qua, vậy thì đây sao có thể coi là mở đường, tuy hắn có thể mở rộng võ đạo toàn thiên hạ, lại không phải do hắn phát triển.
Lão già này, vừa nghe liền có thể đoán ra việc Kiếm Ma muốn làm, tuy không biết lão đoán được nhiều ít, hiểu rõ bao nhiêu bí ẩn nhưng không trở ngại việc lão lao ra ngáng đường một cái, đả kích kiêu ngạo của Kiếm Ma. Đổi lại là người khác, hoặc là Kiếm Ma không có c·hết đi, vậy thì không đáng kể, con đường trùng lặp cũng được, có thể kết hợp cùng nghiên cứu tiếp về võ đạo sau này.
Nhưng vấn đề chính là chấp niệm của Kiếm Ma ngăn trở linh hồn Lý Quân Thiên dung hợp cùng thân thể, cho nên chấp niệm không tan, Lý Quân Thiên sẽ c·hết. Lý Quân Thiên không thể kết hợp cùng người khác được, chấp niệm không có linh hoạt như người thật, cứng nhắc vô giải.
Cho nên trên con đường này, hắn phải mở, phải tranh, không thể lùi bước, cũng không thể đến chậm.