Lý Quân Thiên không phải chưa suy nghĩ đến cảnh giới tiếp theo, hắn chỉ là chưa muốn đột phá thôi. Nếu hắn lại đột phá tiếp thì người trong thiên hạ không có ai đuổi kịp hắn mất, mở rộng cái giới hạn võ đạo lên một tầng nữa, đám lão già này kiểu gì cũng lại trốn đi đột phá mấy lần, đến khi hoàn toàn bị kẹt lại mới chịu thò đầu ra, lúc ấy hắn đi tìm ai trấn áp? Lý Quân Thiên có thể chờ đợi một vài năm, nhưng mấy chục năm thì không được. Thậm chí Lý Quân Thiên còn chưa chắc chắn đánh hết mấy lão bất tử thì chấp niệm đã được tiêu tán hay chưa nữa.
Chuyện thì phải làm từng bước, có trước có sau cũng có khó có dễ. Mà chuyện trước nhất chính là tổng kết cảnh giới, sau đó nghĩ cảnh giới mới, nghĩ đường lối tấn thăng. Những chuyện này chỉ cần nghĩ, chỉ cần ở tại một chỗ là có thể làm được, Lý Quân Thiên tất nhiên sẽ nghĩ một chút trong lúc rảnh rỗi. Không cần nghĩ quá cao xa nhưng cảnh giới ngay liền kề thì không ngừng suy luận, không ngừng bù đắp cho đến lúc không có sai xót mới được.
Cho nên, cảnh giới tiếp theo, Lý Quân Thiên đã nghĩ ra, con đường đã vẽ, chỉ là chưa bước đến.
Nghe ra ý khiêu khích của Lý Thiên Hành, Lý Quân Thiên lạnh nhạt đáp.
“À, hòa luyện nội lực cùng huyết khí, luyện huyết cùng khí, lấy ý định hình, dung thành nhất thể, đúng là một ý tưởng rất hay. Thông qua huyệt đạo toàn thân mà kích phát thân thể, làm được tinh khí thần hòa thành một. Đúng là một phương pháp không tệ, nhưng không có thăng hoa, không thể thăng hoa thì không thể coi là thành công được.
Ngươi đừng nói cái hình dáng kỳ kỳ quái quái kia là thăng hoa, chẳng qua là kích phát thân thể mà thôi, trừ khi ngươi biến hình mà không có sự hao tổn gì trong toàn bộ quá trình duy trì hình thái đó, biến nó trở thành lực lượng căn bản của mình.”
Nói đến đây, Lý Quân Thiên hơi dừng một chút, giống như nghĩ đến cái gì, ngay lập tức nói.
“Đúng rồi, cái chiêu nhấp nháy kia, chính là một loại thăng hoa của tinh khí thần đến cực hạn. Nếu như ngươi có thể khống chế cỗ lực lượng này thành của mình vậy thì sẽ mạnh hơn ta gấp nhiều lần.”
Lý Quân Thiên cũng không nói chơi, một chiêu Long Tức kia đúng là rất mạnh, gần như có thể so sánh với một kiếm vấn thiên của Kiếm Ma khi trước. Tất nhiên hắn không biết chiêu kia gọi là Long Tức, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đánh giá của hắn.
Lý Thiên Hành gật đầu, cười nói.
“Không sai, Long Tức chính là thăng hoa đến cực hạn, nhưng không thể khống chế được, đơn giản vì ta tự thiêu đốt bản thân, toàn lực hóa thành long tức, làm gì có dư lực để khống chế. Nhưng ngươi cũng chưa nói đến cách tụ ý thành chân, luyện khí thành cương nha.”
Lý Quân Thiên không nhanh không chậm nói.
“Không có gì khó, ý cảnh viên mãn, minh tâm kiến tính, mượn thiên địa đại thế tụ ý thành chân, dùng chân khí vun bón, đến khi phản hồi chính là khí hóa thành cương.”
Lý Thiên Hành trầm mặc, suy nghĩ xuất thần, giống như tự hỏi lại như hiểu ra cái gì, ánh mắt lúc sáng, lúc ảm đạm. Thanh long chân ý vờn quanh cơ thể, giống như hộ giáp, không ngừng đảo lượn, hiển nhiên lâm vào đốn ngộ.
Lý Quân Thiên khẽ động, một tay nắm Vĩnh Dạ, một tay bắt lấy bắp tay của Lý Thanh Thanh, lui ra mấy bước. Lý Thanh Thanh thực ra đang chìm trong ngu ngơ, nàng nghe không hiểu hai người nói cái gì, đầu óc giống như bị thổi vào mấy vạn chữ, trong lúc nhất thời hơi nghẹn, không phân biệt được chữ nào ra chữ nào.
Bị Lý Quân Thiên kéo ra, nàng mới hơi giật mình tỉnh thần lại, ngơ ngác hỏi.
“Cô cô, gia gia ta bị làm sao?”
Nàng gấp gáp, lời nói vậy mà bớt đi e dè rất nhiều, gọi cô cô cũng thật nhanh chóng. Lý Quân Thiên không có phản bác, lạnh nhạt trả lời.
“Có lẽ là đốn ngộ.”
Lý Thanh Thanh thở ra một hơi, bớt lo lắng hơn hẳn, nhưng ngay lập tức nàng lại nhớ ra người bên cạnh, có chút căng cứng cả thân thể. Nghĩ rất lâu, giống như lấy hết can đảm mới ấp úng hỏi.
“Cô cô, kiếm của người...”
Lý Quân Thiên nhếch môi, khóe miệng hơi cong một chút liền xoay người, đi đến bên cửa sổ khác, ngồi xuống một chiếc ghể khá cao, đặt Vĩnh Dạ lên ngang đùi mình, khẽ cảm nhận cảm giác mát mẻ từ vỏ kiếm mang lại, lúc này mới nói với Lý Thanh Thanh.
“Kiếm Vĩnh Dạ, dài một thước hai tấc, bản rộng ba xích bốn li, dùng huyền thiết đúc thành, nặng chín cân chín lạng.”
Lý Thanh Thanh trừng trừng hai mắt, run rẩy, hết nhìn chăm chăm Vĩnh Dạ, lại nhìn lén Lý Quân Thiên, cuối cùng ấp úng nói.
“Vậy cô cô người...”
“Trước đây, ta cũng giống như ngươi, đảm nhận thánh nữ, hình như là đời thứ 113.”
Lý Quân Thiên híp híp mắt, miệng hơi cười giống như mê hồn nh·iếp phách, mị ý tỏa ra bốn phía. Chỉ là một cái nhếch miệng, lại giống như bản năng của cơ thể, Lý Quân Thiên không hề cố ý tỏ ra mị hoặc nhưng mị ý cứ như vậy mãnh liệt cuồn cuộn, làm cho Lý Thanh Thanh đã cóng cả người nhưng vẫn không quá mức sợ hãi, duy trì vào trạng thái đông cứng.
Lý Thanh Thanh chỉ là bị đông cứng cả cơ thể, mất đi quyền điều khiển cơ thể, nhưng trong đầu lại nảy nở vô vàn suy nghĩ. Giống như một người mất đi khả năng này lại được bù đắp cho một khả năng khác. Đầu óc của nàng xoay chuyển cấp tốc, một cái cố sự nhanh chóng chắp vá, hình thành ở trong đầu nàng.
Tình trường có chút lâm ly bi đát.
Ánh mắt nàng nhìn về Lý Quân Thiên, giống như có chút tiếc thương, có chút ngưỡng mộ, lại có chút đau lòng khiến cho Lý Quân Thiên không hiểu ra sao. Lần đầu tiên Lý Quân Thiên biết được, một cái ánh mắt lại có thể chứa đựng nhiều thông tin như vậy, trong lòng rất nghi hoặc, không thể hiểu nổi.
Lý Thanh Thanh vội vàng lên tiếng, giọng có chút run, nhưng không phải sợ hãi, trái lại có chút nhẹ dịu pha lẫn nũng nịu.
“Cô cô.”
Lý Quân Thiên hoài nghi nếu như có thể động đậy, Lý Thanh Thanh sẽ nhào lên ôm hắn ngay lập tức ý chứ. Lý Thanh Thanh không động, cơ bản là chân nàng lúc này hơi tê, không nhấc lên được, nàng vội vàng nói.
“Cô cô, những năm này ngươi đã cực khổ rồi.”
Lý Quân Thiên: ???
“Cũng không khổ cực.”
Lý Quân Thiên lãnh đạm hồi đáp, tuy không hiểu tiểu cô nương này đang nói cái gì nhưng chắc là nàng suy diễn cái gì đó nhưng hắn cũng không tò mò. Trái lại với Lý Quân Thiên, Lý Thanh Thanh giống như một con mèo nhỏ, hiếu kỳ về mọi thứ, nàng lí nhí hỏi.
“Cô cô, Kiếm Ma..người kia..là người như thế nào?”
Lý Quân Thiên trầm mặc, hắn còn tưởng là tiểu cô nương đoán ra hắn là Kiếm Ma cơ, rõ ràng hắn đã nắm Vĩnh Dạ trong tay, cũng không biết được tiểu cô nương đã nghĩ theo hướng nào.
Đúng lúc này, Lý Quân Thiên đột ngột xoay người, nhìn về phía Lý Thiên Hành dọa cho Lý Thanh Thanh giật nảy cả mình, vội vàng nhìn theo ánh mắt của cô cô, mới biết được gia gia của mình đã tỉnh lại, khí thế thu liễm tối đa, giống như một cục đá ngọn cỏ, mờ nhạt đến không thể cảm nhận được.
Lý Thiên Hành đứng dậy, đi đến gần chỗ Lý Quân Thiên, lúc này lão nhân hết sức bình thản, giống như một người bình thường, không có uể oải, cũng không có già nua, càng không có hùng hổ dọa người. Lão đến gần Lý Quân Thiên, cười vui vẻ nói.
“Nhờ ngươi, ta đã hoàn thiện Long Biến rồi.”
Nói xong, lão nhanh chóng kéo lấy Lý Thanh Thanh, hai ngón tay kẹp lại điểm thẳng vào trán nàng. Hư ảnh một con thanh long, ngay lập tức hiện lên mờ ảo sau lưng Lý Thiên Hành, sau đó dọc theo cánh tay, quấn dọc ngón tay, chui vào trong trán của Lý Thanh Thanh.
Ý niệm truyền thừa, lấy võ đạo ý chí đánh vào trong tinh thần người ta, áp đảo lên ý chí của người khác, khắc sâu vào trong linh hồn của người tiếp nhận.
Lý Quân Thiên chép miệng, Lý Thiên Hành thật sự rất hung ác, dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để truyền thừa cho Lý Thanh Thanh. Sau này, Lý Thanh Thanh sẽ phải cảm ngộ cái lạc ấn này, từ đó ngộ ra Long Biến của Hóa Long Quyết, không có con đường nào khác để đi, chỉ có thể tiếp tục theo đuổi Long Biến, cho đến khi hoàn toàn khống chế được cỗ lực lượng này mới có cơ hội thoát khỏi.
Mà khi ấy, căn cơ của nàng đã thành, muốn thay đổi, càng khó như lên trời.
Điểm tốt thì cũng có, Lý Thanh Thanh tu luyện sẽ rất nhanh, trước khi nàng gặp phải bình cảnh về chân ý thì sẽ không có trở ngại gì, miễn là nàng cảm ngộ được toàn bộ lạc ấn này, chỉ cần một hai năm là nàng có thể đạt đến cấp bậc giống như Lý Thiên Hành bây giờ.
Biện pháp này cũng không dễ thực hiện, tinh thần của người thi triển truyền thừa phải cực kỳ mạnh mẽ, lại có thể khống chế tỉ mỉ. Mà người tiếp nhận truyền thừa cũng phải chịu được lực lượng ý chí ấy, lại đủ yếu để bị người xâm nhập. Hơn nữa người truyền thừa cũng sẽ hao tổn toàn bộ ý chí, chính là dùng mạng để lại truyền thừa, không thể cứu chữa được.
Lý Quân Thiên biết Lý Thiên Hành sau khi tiếp một kiếm của hắn thì rất khó mà sống được tiếp, tuy nhiên lấy thủ đoạn của lão thì chưa chắc không có biện pháp, kéo dài một vài năm vẫn được. Nhưng hắn không nghĩ đến, lão già gian xảo này lại quả quyết truyền thừa cho Lý Thanh Thanh, cam tâm tình nguyện c·hết đi.
Người này, từ lúc nào lại “dũng cảm” như vậy?
Nghi hoặc một chút, Lý Quân Thiên đột nhiên hiểu ra, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Đốn ngộ Long Biến, chính là mở đường mà. Lại đem truyền thừa cho Lý Thanh Thanh, cũng chính là mang cuộc tranh đấu võ đạo này đẩy cho Lý Thanh Thanh, đánh cược một cái tương lai, tương lai mà Lý Thanh Thanh cùng hắn tranh đạo giống như lão ngày hôm nay.
Lý Thiên Hành không hiểu việc Lý Quân Thiên làm, nhưng lão vẫn cứ muốn chạy ra ngáng một bước, thật sự là đáng ghét không chịu được. Nhất là lão đốn ngộ có liên quan đến Lý Quân Thiên, cái dây dưa này không tránh được, tuy không ảnh hưởng đến việc Lý Quân Thiên mở đường, cũng không đả động chấp niệm của Kiếm Ma. Nhưng tương lai, Lý Quân Thiên bắt buộc phải đánh bại Lý Thanh Thanh khi mà nàng hoàn toàn luyện xong Long Biến.
Không thể sớm g·iết c·hết Lý Thanh Thanh được, bất kể lấy lập trường của Lý Quân Thiên hay Kiếm Ma đều sẽ không làm như thế. Việc bóp c·hết uy h·iếp từ trong trứng nước chính là tránh chiến, đi ngược lại với Bất Bại Kiếm Ý, mâu thuẫn này sẽ khiến cho chân ý tổn hại, thậm chí là sụp đổ, trong giang hồ gọi là đạo tâm bị tổn hại.
Có lẽ Lý Thiên Hành quá rõ chuyện này, hiểu rất rõ Bất Bại Kiếm Ý cho nên mới đưa ra chủ đích như thế.
Còn một lý do mà chỉ Lý Quân Thiên mới biết, chính là Long Biến hoàn thiện là một con đường hắn không biết. Long Biến bản cũ thì hắn đã thấy rồi, đã thắng, nhưng sau khi Lý Thiên Hành đốn ngộ thì hắn chưa gặp được, không thể đem con đường này bóp c·hết được.
Việc Lý Quân Thiên muốn làm là phong tỏa, là trấn áp võ đạo toàn thiên hạ. Giả dụ mỗi một cách tu luyện là một con đường, Lý Quân Thiên phải xây một con đường to lớn để tất cả những con đường của người khác bị hắn bao phủ lên, hòa vào một đường.
Long Biến là một con đường bị bao phủ, nhưng nó lại rẽ ngoặt ra ngoài, chui vào trong sương mù, Lý Quân Thiên chưa hề thấy được con đường này, không thể bao phủ, không thể phong tỏa, không thể xây đường của mình chặn ngang dể người ta rẽ vào.
Cho nên phải chờ đợi Lý Thanh Thanh trưởng thành đến đỉnh phong, mới có thể một lần nữa trấn áp nàng. Chuyện này, dính đến chấp niệm của Kiếm Ma, hết sức rắc rối, bó tay bó chân không thể làm được như ý.
Lý Quân Thiên suy nghĩ kỹ càng, liền mặc kệ việc truyền thừa của Lý Thiên Hành. Cùng lắm thì mấy năm sau chém nàng một kiếm là được rồi, nếu không được vậy thì...hai kiếm?