Lý Thanh Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ giống như trời trồng, đến khi Lý Thiên Hành thu tay lại cũng chưa tỉnh hồn được. Bấy giờ, lão mới quay sang nói với Lý Quân Thiên.
“Tương lai của tiểu Thanh đành cậy nhờ ngươi vậy.”
Lý Quân Thiên vừa hoạt động suy nghĩ rất sôi nổi, lúc này nghe đến Lý Thiên Hành phó thác lại không tránh khỏi toát lên kỳ dị. Hắn còn đang nghĩ sớm đ·ánh c·hết nàng hay là chờ đợi vài năm rồi đến chém nàng mấy kiếm, lúc này lại nghe được người ta nhờ “chăm sóc” có chút không thích ứng được. Nhưng cảm giác kỳ quái cũng chỉ thoáng qua, lập tức bị che giấu cùng xua tan, Lý Thiên Hành không biết được. Chỉ nghe âm thanh lãnh đạm của Lý Quân Thiên truyền đến.
“Tương lai của nàng lại có liên quan gì đến ta?”
Lý Thiên Hành không nói, chắp tay một cái. Lão ta tự có tính toán, tuy mỗi lần nói chuyện với Lý Quân Thiên đều đi vào ngõ cụt, nhưng lão vẫn tự tin bản thân khá hiểu cách hành sự của người này, cho nên khá yên tâm khi phó thác cháu gái cho người ta.
Lý Thanh Thanh trải một một hồi mới chậm rãi tỉnh lại, hai mắt một lần nữa linh động, thấy ông nội đứng quay lưng về phía mình, liền vội vàng lên tiếng.
“Gia gia. . .”
Lý Thiên Hành ngắt lời nàng, âm thanh bình đạm.
“Tiểu Thanh, về sau ngươi đi cùng cô cô của ngươi, học tập nàng một chút. Sơn trại này là trước đây ta trợ giúp Trần Nam lập nên, vừa thôi diễn Long Biến lại vừa nghiên cứu linh vật. Nếu như sau này Long Biến của cháu có thành tựu, vậy thì có thể trở về nơi này tìm kiếm một phen.”
Nói xong, Lý Thiên Hành đã bước ra mấy bước, cơ thể chậm rãi tiêu tán, cuối cùng chỉ còn lại một cái áo choàng cùng một bộ quần áo rách nát rơi xuống mặt sàn, toàn bộ cơ thể đều biến mất không rõ tung tích.
“Gia gia. . .”
Lý Thanh Thanh nức nở vội vàng chạy đến, muốn níu giữ lấy người nhưng cuối cùng chỉ có thể bắt được một cái áo choàng.
“Không..gia gia..”
Nước mắt rơi như mưa, từng hạt như châu ngọc, hai tay Lý Thanh Thanh ôm chặt lấy áo choàng. Nàng nức nở một hồi, lại quay sang nhìn Lý Quân Thiên, vội vàng chạy đến, ôm lấy ống quần hắn mà cầu khẩn.
“Cô cô, người mau bắt gia gia trở lại, đừng để hắn đi mất.”
Lý Quân Thiên lắc đầu, cúi thấp xuống xoa đầu Lý Thanh Thanh, nhẹ giọng an ủi.
“Gia gia ngươi, để hắn an nghỉ thôi.”
“Không..không..”
Lý Thanh Thanh ôm lấy chặt Lý Quân Thiên, khóc càng lúc càng lớn, không biết từ bao giờ đã rúc vào trong lồng ngực của Lý Quân Thiên, nghẹn ngào không dứt. Lý Quân Thiên không có đẩy nàng ra, mặc dù nước mắt của nàng rất nhanh làm ướt áo khiến cho cảm giác dính dính khó chịu truyền đến. Lý Quân Thiên thờ ơ với c·ái c·hết của Lý Thiên Hành, không có đau thương, chỉ có cảm khái.
Lão già âm hiểm, cuối cùng lại đường hoàng c·hết đi, c·hết rất dứt khoát, rất tiêu sái. Lưu lại một đống rắc rối cho Lý Quân Thiên đau đầu.
Đồng thời hắn cũng khẳng định được dữ kiện cuối cùng của việc này, cái ao máu kia chính là thành quả nghiên cứu linh vật, hoặc là có liên quan đến nghiên cứu linh vật. Dùng cái sản phẩm liên quan kia, Trần Nam mới có thể điều khiển ao máu như lúc trước, đồng thời hấp thụ ao máu vào trong cơ thể, lợi dụng cái ao máu biến thành bộ dạng tự lành kỳ dị kia.
Không biết linh vật nào bị Lý Thiên Hành giấu đi đợi Lý Thanh Thanh tìm kiếm, Lý Quân Thiên cũng muốn nghiên cứu một phen. Nhưng cảm giác ẩm ướt truyền đến từ lồng ngực Lý Quân Thiên cười khẽ, vuốt vuốt đầu nhỏ của Lý Thanh Thanh, cũng không để ý linh vật cái gì nữa, cùng lắm thì tìm Nhất Thần “tính sổ” một chút.
Thút thít nửa buổi, Lý Thanh Thanh vậy mà ngất đi. Không phải vì nàng yếu đuối, từ mấy ngày trước trọng thương chưa lành, lại cả ngày hôm qua đến nay đều căng thẳng không dứt, đến bây giờ lại quá thương tâm, khóc đến cả giờ đồng hồ, cho nên mới ngất đi.
Lý Quân Thiên nhìn quanh một lượt, không thấy chỗ nào để nàng nằm nghỉ, Lý Quân Thiên liền bế lên Lý Thanh Thanh, đi xuống tầng hai, lại tìm mấy phòng, cuối cùng mới có thể tìm được một chiếc giường, để Lý Thanh Thanh nằm nghỉ, đắp chăn gọn gàng.
Trời đã đầu chiều, nghiêng bóng chiếu vào mặt trước của lầu gỗ, toàn bộ không gian đều sáng bừng lên. Lý Quân Thiên đi đến lan can tầng hai, nhìn ra bên ngoài, xuyên qua mặt hồ long lanh, rơi vào trên sân lớn.
Lúc này, dần dần có mấy người mặc quần áo của Long Vũ Môn đang lục tục đi đến, thành hàng thành lối, nhiều đến ba mươi mấy người, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt sâu tối, vóc dáng gầy gò, thật sự rất thảm, không có chút phong thái của đệ tử đại môn phái.
Mấy người này, thông thường ra ngoài, ai chẳng phải mũi hếch lên trời, cảm giác ưu việt hơn người khác một cái đầu. Bây giờ thì từng bước cẩn trọng, suy yếu loạng choạng, nếu như có thể sống xót rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ là một sự lột xác kinh người.
Nhìn lướt qua, Lý Quân Thiên liền không để ý đến nữa, quay người trở về phòng. Trong phòng có nước nóng, hắn tự pha cho mình một chén trà, ngưng thần suy nghĩ.
Hắn đi về phía bắc, muốn đến Long Vũ Môn trấn áp Lý Thiên Hành, nhưng giờ mục đích đã đạt thành, lại vướng vào chút rắc rối. Rắc rối nhỏ không cần tính đến, vấn đề là Lý Quân Thiên không cần phải tiến về Long Vũ Môn nữa. Không có lão âm hiểm kia thì Long Vũ Môn cũng không có ai đáng kể. Lão già họ Lê chính là sư đệ của Lý Thiên Hành, một thân tu hành đều là lão âm hiểm dìu dắt, sẽ không có đường nghiêng, càng đừng nói trăm hoa đua nở cái gì.
Lấy riêng chuyện công pháp của đệ tử môn phái đều có tác dụng tẩm bổ cho ao máu thì Lý Quân Thiên cũng có thể đoán được Lý Thiên Hành đã âm thầm động tay chân trên công pháp, biến tất cả đệ tử đều thành chất dinh dưỡng cho ao máu rồi.
Lý Quân Thiên cũng thừa biết Lý Thiên Hành không có ý định vứt bỏ Long Vũ Môn, cũng không định đem tất cả Long Vũ Môn đánh cược vào nghiên cứu linh vật, vẫn muốn để Long Vũ Môn phát triển tốt lên. Dù sao gắn bó nửa đời, có rất nhiều tình cảm, sẽ không vứt bỏ.
Nếu không có tình cảm sâu đậm, trước đây Lý Thiên Hành đã không bày kế để Kiếm Ma có cảm tình với Long Vũ Môn, sau đó cũng chỉ đánh sập sơn môn. Từ đó thấy được Lý Thiên Hành có tình cảm khá lớn đối với tông môn, sẽ không hủy diệt tông môn này. Cuối cùng, chính là để lại Long Biến cho Lý Thanh Thanh, cũng chính là chọn ra người có khả năng thống lĩnh Long Vũ Môn, không để môn phái rơi khỏi vị trí bá chủ.
Lý Thanh Thanh, chính là nội tình cuối cùng mà Lý Thiên Hành để lại cho Long Vũ Môn.
Cho nên Long Vũ Môn, không cần phải đi qua cũng được, hắn cũng không muốn kèm cặp Lý Thanh Thanh, để nàng trở về Long Vũ Môn là một lựa hợp lý. Sau đó muốn tiếp tục tìm kiếm mấy cao thủ tuyệt đỉnh, một lần nữa trấn áp đám người này.
Ngồi nửa ngày, bình trà vơi nửa, cuối cùng Lý Thanh Thanh cũng đã tỉnh lại, mí mắt nặng nề, hai mắt có hơi sưng lên, hiển nhiên hậu quả của việc thút thít đã hiện ra.
“Cô cô, gia gia ta. . .”
Tiểu cô nương tỉnh tỉnh mơ mơ, giống như không chấp nhận được sự thật, Lý Quân Thiên khá thờ ơ, lạnh nhạt nói.
“Tiểu Thanh, gia gia ngươi có thể chủ động lựa chọn truyền thừa cho ngươi. Ta nghĩ ngươi nên hiểu chuyện này có ý nghĩa trọng đại, cho nên lấy lại tinh thần đi.”
Tiểu cô nương giống như nghe không lọt tai, thẫn thờ ngồi tại trên giường, ánh mắt lại tràn đầy giọt nước. Lý Quân Thiên đứng dậy đi ra ngoài, chỉ để lại lời nói.
“Ta nghĩ hắn cũng muốn nhập thổ vi an tại Long Thủ Phong nhỉ?”
Một hồi lâu sau, Lý Thanh Thanh từ trong phòng nhỏ đi ra, lên đến tầng ba đã thấy Lý Quân Thiên ngồi tại ghế bên cửa sổ, ngắm nhìn xa xăm. Nàng cẩn trọng lên tiếng.
“Cô cô, người không đau buồn sao?”
Lý Quân Thiên nhìn lại, dung mạo tuyệt thế tuy ngược nắng nhưng vẫn lung linh sáng ngời, hắn lạnh nhạt nói.
“Người trong giang hồ, có thể lựa chọn c·ái c·hết của mình cũng không coi là tệ.”
Lý Thanh Thanh ủ rũ, lặng lẽ lấy áo choàng đi đến, lại nhặt lên bộ quần áo rách nát của Lý Thiên Hành đề lại, cẩn thận thu thập, gói thành một gói. Không ngờ từ trong đó liền rơi ra một chiếc Nhất Thần Lệnh đỏ thẫm. Nàng nhặt lên, nghi hoặc hỏi Lý Quân Thiên, Lý Quân Thiên cũng không che giấu.
“Nhất Thần Lệnh, là đồ vật để liên lạc trong Phá Thiên Thương. Về sau ngươi liền sử dụng thay cho gia gia ngươi đi.”
Lý Thanh Thanh gật đầu đem lệnh bài cất đi, cũng không tìm tòi sử dụng, bây giờ nàng không có tâm trạng tìm tòi. Đợi nàng thu thập xong di vật, Lý Quân Thiên mới lên tiếng.
“Những đệ tử kia của Long Vũ Môn cần một người dẫn dắt, thân là Thánh Nữ, cũng cần phải có chút năng lực cùng trách nhiệm.”
Lý Thanh Thanh trầm mặc, rất lâu sau nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Quân Thiên, giống như lấy hết quyết tâm, hỏi.
“Cô cô, ngươi rốt cục là ai?”
Lý Quân Thiên hơi ngưng lại, có chút thất thần. Câu hỏi này muốn nói có quá nhiều câu trả lời, khiến cho hắn bất giác lâm vào tự hỏi.
Kiếm Ma? Lý Khuynh Thiên? Lý Quân Thiên?
Hay là một ai khác?
Ý vị của Lý Thanh Thanh không có sâu xa như vậy, chỉ là hiếu kỳ thân phận người cô cô tự nhiên xuất hiện này mà thôi. Lý Quân Thiên lắc đầu, cười nhạt đáp.