Lý Thanh Thanh trầm mặc, Lý Quân Thiên không có ý định nói tiếp, cứ thế nhìn về nơi xa, không phản ứng đến nàng, cuối cùng nàng chỉ có thể rời đi. Đúng như Lý Quân Thiên nói, đám người kia cần phải được thu xếp, mà thân làm Thánh Nữ, nàng cần phải đảm đương trách nhiệm này.
Không quan tâm đến Lý Thanh Thanh sẽ làm như thế nào, Lý Quân Thiên nhìn vô định vào khoảng không, tinh thần lâm vào tự hỏi.
Ta là ai?
Thân xác Lý Khuynh Thiên, hiệu Kiếm Ma, linh hồn Lý Quân Thiên?
Vậy thì nên gọi là Lý Khuynh Thiên? Gọi là Kiếm Ma? Hay gọi là Lý Quân Thiên?
Tên, bất quá là do cha mẹ đặt, thiên hạ gọi, bản thân tự nhận, cũng không phải thật sự là “ta”. Thiên hạ hàng tỉ người, không lẽ trùng lặp họ tên thì chính là cùng một người hay sao?
Tên, là một ký hiệu nhận biết, Kiếm Ma là ngoại hiệu, không phải là ta.
Người khác biết “ta” không phải chỉ dựa vào tên. Người khác thấy ta, chính là thấy được hình được tướng, nhận định đó là ta. Tức là ta có thể tương tác với vạn vật, vạn vật ghi nhận ta, từ đó nhận biết ta. Nhưng xa cách mấy chục năm làm sao người khác có thể biết được ta?
Ta lúc hai mươi tuổi, chưa từng luyện võ, giả làm một công tử văn nhã, trói gà không chặt. Ta lúc sáu mươi tuổi, vô địch thiên hạ, một kiếm có thể vấn thiên thượng. Vạn sự vạn vật không ngừng biến chuyển, trước kia là ta, bây giờ là ta, nhưng trước kia cùng bây giờ không hề giống nhau, ta cũng không giống nhau, tức là ta cũng biến, sao người có thể nhận ra?
Thân xác không phải là “ta” vì ta muốn trường sinh bất lão nhưng không được, muốn vô bệnh vô tai nhưng không thuận, muốn bất tử bất diệt nhưng không thành. “Ta” không thể khống chế chính “ta” vậy sao có thể là “ta”.
Vậy chỉ còn linh hồn, linh hồn chính là “ta”. Nhưng linh hồn, vô hình vô tướng, thiên ý vạn niệm không ngừng biến chuyển, ta phút trước không phải là ta phút sau, vậy chẳng phải ta cứ sinh diệt không ngừng, ta cũng không còn là ta hay sao? Người khác cũng không thấy được linh hồn, linh hồn cũng không tác động đến người khác, không ai nhận thấy được “ta” không có đối chiếu không có xác định, làm sao biết được “ta” chính là “ta” mà không phải một bản sao, một bản diễn sinh, một giả tưởng.
Ta, là giả tưởng, là tương đối, không chân thật. . .
. . .
Tà dương nghiêng bóng, ráng trời đỏ, mỹ nữ như tiên, tóc bạc như thác chống cằm nhìn về phía xa, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, sinh cơ dần dần tiêu tan.
Đột nhiên, nàng nhếch miệng cười, môi hồng khẽ cong, răng ngọc không hiện lại mang một loại phong tình quyến rũ, kiêu sa cao lãnh.
Ánh mắt của nàng lúc này, đột nhiên thanh minh trong vắt, giống như ao thu, xanh thẳm vô ngần.
“Sắc, thọ, tưởng, hành, thức, ngủ uẩn do duyên mà hợp, thay đổi vô thường, hết duyên là tan. Đây chính là “ta” cũng là “giả ta”. Đứng trong không gian, ta vô ngã. Đứng trong thời gian, ta vô thường. Chỉ có siêu thoát thời không, vượt qua tạo hóa, tránh thoải khởi nguyên, ta mới có thể tìm thấy “chính ta”.”
Nữ tử lẩm nhẩm, khí chất quanh thân tường hòa, giống như dung nhập trời đất, hóa thành cái cây ngọn cỏ, viên đá hòn sỏi, hư vô phiêu miểu khó mà nắm bắt. Nàng hòa cùng thế giới, ở bên trong thế giới, bị thế giới trói buộc lại vẫn tự do trong thế giới.
“Chính vậy, “ta” hiện tại chính là duyên sinh, thân thể, linh hồn, tính danh khác biệt lại thành một thể, lại để cho “giả ta” sinh ra, đại diện cho “ta”. Vậy thì ta vẫn là ta, nào có khác biệt.”
“Hồn niệm tương dung, hợp ta thân này!”
Nữ tử khẽ niệm một cái, khí thế xung quanh của nàng đột nhiên biến chuyển, nàng vẫn là nàng, không có gì thay đổi, ngồi yên bất động trong khi thế giới quanh nàng bắt đầu trở nên kỳ dị.
Thiên địa có đại thế, đại thế giống như sóng biển, liên miên bất tuyệt, dập dềnh không ngừng, từng đợt từng đợt sóng sau đè sóng trước, liên miên bất tuyệt, tuy hỗn loạn mà có quy tắc.
Nhưng lúc này, giữa biển giống như mọc lên một hòn đảo, sừng sững giữa sóng biển ngập trời, không bị lay chuyển trong sóng gió vô biên. Cũng vì hòn đảo xuất hiện, sóng biển bị q·uấy n·hiễu toàn bộ sóng biển, lật đổ quy luật vận chuyển của tất cả sóng gió. Hòn đảo này, chính là nữ tử tóc trắng.
Thiên địa đại thế, hỗn loạn vặn vẹo, giống như lấy nữ tử làm trung tâm sau đó xoắn vặn toàn bộ thế giới vào quanh nàng. Bốn phương tám hướng, bất kể nhìn từ bên nào đều có thể thấy được cảm giác vặn vẹo hình dáng xoắn ốc, giống như thời không cũng vặn vẹo, vô cùng kỳ dị.
Nữ tử, giống như bước ra từ thời không dị biệt, nàng vặn vẹo thời không giống như muốn xé nát để bước ra.
Tranh!!!
Một tiếng kiếm ngâm vang giống như kéo dài vạn cổ, trong sát na giống như quá khứ, hiện tại cùng tương lai tụ hợp, toàn bộ thời không co rút lại một điểm, hóa thành một cái kiếm nhận, trong chớp nhoáng phóng ra ngoài, chém nát vặn vẹo của thời không.
Oanh!!!
Lầu gỗ ngay lập tức tung, toàn bộ lầu gỗ ba tầng cùng trăm mét quanh lầu gỗ đều đồng loạt nổ tan tành, không gian uốn lượn dậy sóng, toàn bộ không gian bên trong khu vực nổ tung đều hóa thành hư vô, không phải phấn vụn mà không còn bất cứ thứ gì tồn tại.
Thế giới, đã trống rỗng đi một phần, vách đá phía sau lầu gỗ lúc này lại liền sát với bờ hồ, sơn cốc rõ ràng bị mở rộng ra một đoạn nhưng hồ nước đã nhỏ đi phân nửa, lúc này giống với một dòng sông hơn là một cái hồ.
Thế gian, đã không tồn tại địa phương đã từng là lầu gỗ kia, không có sân nhỏ, không có cây cao, tất cả đều biến mất, không một vết tích.
Từ không trung, đột nhiên nhiều hơn một hình bóng, hắc y đen tuyền, tóc bạc như thác, xõa dài trong gió. Nàng nhẹ nhàng từ trên không trung hạ xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái nắm một mẩu gỗ vụn. Tốc độ hạ xuống của nàng có chút chậm rãi, cuối cùng ngưng hẳn ở trên mặt nước, không hề chìm xuống, không di động cũng không gây nên gợn sóng gì. Nhưng nếu có người tinh mắt có thể nhìn ra được chỗ nàng hạ chân, mặt nước thấp hơn chỗ khác một xíu, độ võng kéo dài nửa mặt hồ nên nhìn không ra khác biệt.
Nàng đứng đối diện với trời chiều, mặt trời chiếu từng tia nắng cuối cùng xuống đến người của nàng, làn da trắng nõn tô điểm thêm hồng. Mi mắt của nàng hơi rủ, nhìn xuống khúc gỗ trong tay trái. Khúc gỗ cháy đen, giống như bị đốt khét, khói tàn lượn lờ.
Nàng vừa mở lòng bàn tay ra, khúc gỗ giống như phong hóa, lập tức hóa thành tro bụi, tiêu tán biến mất, dấu vết gì cũng không để lại. Lòng bàn tay của nàng trơn mịn sạch sẽ, không một vết bẩn, không thể nhìn ra được là vừa nắm một đồ vật cháy đen.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn trời, tóc bạc hơi chảy ra phía sau, lộ ra toàn bộ dung nhan của nàng, đồng thời cũng để lộ thùy trán. Nơi mi tâm đó, dấu vết thanh tiểu kiếm đỏ thẫm đang chậm rãi nhạt đi, giống như đồng điệu cùng mặt trời lặn xuống, cuối cùng tiêu biến, để lại bầu trời chỉ có dư quang.
“Nàng là bất bại, ta là ta. Nàng là nàng, ta cũng là nàng, ta càng là ta.”
“Ừm, đã vậy liền gọi Quân Thiên đi. Nàng khuynh đảo thiên hạ, g·iết lui giang hồ hai mươi năm, ta quân lĩnh thiên hạ, dìu dắt giang hồ phát triển đến đỉnh phong đi.”
Nữ tử dùng ngón trỏ gãi gãi cằm, giống như quyết định gì đó trọng đại, xong rất nhanh lại lắc đầu thở dài một cái, có chút khổ sở tự lẩm nhẩm.
“Không thể dung hợp nha. Tuy tạm thời bám dính lên nhưng vẫn không chân chính hợp nhất, thời gian tiêu tán của linh hồn sẽ kéo dài mấy lần nhưng chấp niệm cũng không biến mất, càng không chấp nhận linh hồn dung hợp, chỉ là không còn công kích bắn ngược lại, giảm lại sự đồng hóa suy nghĩ.”
Nói đến đây, tâm trạng của nàng càng nặng nề hơn, cũng càng hiểu rõ tình cảnh của mình hơn.
Hắn vừa rồi tự vấn, chính là truy tìm chân ngã, tìm đến vô ngã, đụng độ vào đốn ngộ. Lại muốn nhân cơ hội đốn ngộ, tinh thần hợp nhất, dung hợp cả linh hồn cùng thể xác, thậm chí là chấp niệm của Kiếm Ma, từ đó sinh ra “giả ta” biến thành một con người hoàn toàn mới trong thiên địa, không còn lo lắng về việc linh hồn tiêu tán do không bám rễ được vào cơ thể.
Không nghĩ đến, đã gần thành công thì chấp niệm của Kiếm Ma giống như dẫn động đại khủng bố gì đó, trực tiếp kéo ra một vệt kiếm quang chém nát tính toán của nàng, đánh trở về nguyên hình. Tuy “giả ta” ngưng tụ đi ra, cũng chính là “lừa gạt” qua thiên địa, linh hồn cùng thân thể ngưng tụ, chấp niệm không có công kích bắn ngược, tuy ngăn trở nhưng không gây tổn thương, nhưng không trọn vẹn, kéo dài thời gian tiêu tán của linh hồn thôi.
Trước đây, chấp niệm của Kiếm Ma hết sức mãnh liệt, nó giống như một cái thác nước cuồn cuộn, không ngừng cọ rửa linh hồn xa lạ của Lý Quân Thiên, cũng chính là lý do mà tính cách của Lý Quân Thiên bị đồng hóa thật mạnh, tính cách cũng nửa giống Kiếm Ma.
Bây giờ chấp niệm kia lại chỉ giống như một cái màng nước tĩnh lặng, cũng không có cọ rửa mãnh liệt linh hồn của Lý Quân Thiên nữa. Tuy rằng chạm vào vẫn sẽ thấm ướt, cũng chính là ô nhiễm đồng hóa, nhưng mà không có mãnh liệt như trước, từ đó giảm mạnh tiêu hao của linh hồn. Lại cũng chỉ có như vậy, giảm bớt chứ không có giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm.
Việc cần làm, vẫn phải làm, chỉ là thời gian dư giả hơn một chút, đầy đủ cho Lý Thanh Thanh trưởng thành.
Lúc này, nàng đứng trên mặt nước, quần áo đen tuyền, tóc trắng như tơ, vô cùng nổi bật. Từ phía bên kia hồ, một đoàn người nhanh chóng tiếp cận, dẫn đầu chính là Lý Thanh Thanh.
“Cô cô, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đám người này toàn thân đều có thương thế, nội lực mười không còn một, trải qua nửa ngày được Lý Thanh Thanh chỉnh đốn nhưng cũng không khá khẩm hơn là bao, rất yếu ớt, càng không có khả năng đi xuống hồ, đến gần Lý Quân Thiên. Chỉ có thể đứng ở bên hồ hò hét.
Lý Thanh Thanh cũng đồng dạng, bình thường nàng thi triển khinh công cũng có khả năng đạp trên mặt hồ đi xa mấy bước nhưng còn chưa đủ băng qua cái hồ này. Càng đừng nói nàng còn mang thương thế trong người, nhất định không có khả năng đi đến.
Lý Quân Thiên hồi thần, híp mắt lại. Hắn biết dung mạo của mình chói mắt đến bao nhiêu. Lúc này mặt trời khuất núi, hắn đối mặt với đám người nhưng khoảng cách đủ xa xôi, mấy người kia cũng không nhìn rõ. Nhưng nếu hắn đi lên bờ thì chắc chắn sẽ gây nên một hồi náo động.
Hắn cũng không muốn bị một đám người dùng ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm, hơn nữa còn là dạng có thể chảy nước dãi ra bất cứ lúc nào.
Đảo mắt một lượt, Lý Quân Thiên nhìn thấy tiểu thị nữ của Lý Thanh Thanh đứng ở cạnh tiểu thánh nữ, tay nàng ôm tay nải cùng nón che của hắn để lại lúc trước, khóe miệng của Lý Quân Thiên hơi cong lên, rất vừa ý. Thân hình hơi rung một cái, chậm rãi tiêu tán, hiển nhiên chỉ là tàn ảnh. Còn bản thân Lý Quân Thiên chẳng biết đã đứng cạnh tiểu thị nữ từ lúc nào, nhanh tay đội nón lên, che lấp đi dung mạo rồi mới lên tiếng.
“Không có việc gì, đốn ngộ mà thôi.”
Lý Thanh Thanh: “. . .”
. . .
p/s: Viết chương này thật sự quá mệt mỏi. Cầu các thư hữu tặng hoa.