Lý Thanh Thanh thật sự không biết nên nói cái gì, ánh mắt tràn đầy u oán. Cũng may mà nàng đã lấy đi di vật của gia gia, nếu không đúng là không còn xót lại gì. Nhưng rõ ràng cả một mảnh sân nhỏ đều biến mất, địa hình cũng thay đổi hoàn toàn là sao?
Lý Thanh Thanh vừa u oán vừa kinh hoảng, dù chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vị cô cô thần bí này thật sự toàn làm những việc kinh thiên động địa. Tuy rằng không nhìn ra sâu cạn, nhưng so với trước kia thì bóng dáng của Lý Khuynh Thiên trong mắt nàng bây giờ lại tràn đầy thần bí, chỉ biết là cao minh, lại cụ thể cao minh thế nào thì không nhìn ra.
“Cô cô, người định rời đi à?”
Lý Quân Thiên chỉnh lại nón, lắc đầu nói.
“Không vội, chỉnh đối mấy ngày.”
. . .
Bờ biển cực đông của Đông Long Châu, cũng là cửa biển ngoài cùng Thương Võ Đại Lục gọi là Đông Khâu. Trên bờ Đông Khâu, vách đá cao v·út, gió biển mãnh liệt mang theo một mùi hương mát mẻ.
Nhất Thần không đeo mặt nạ, gió thổi áo choàng phấp phới, tóc cũng tung bay trong gió biển. Ánh mắt thâm thúy nhìn về biến xa, màu xanh thẳm phản chiếu rõ trong mắt, xâu xa thâm trầm, chứa đựng muôn vàn ý nghĩ.
Sau lưng Nhất Thần, một tiếng nói trong trẻo đang chậm rãi nói.
“Thất tuyệt tội huyết đã thu thập đủ rồi, Trấn Hải Châu cũng đã trưởng thành, chỉ là Giới Thú vẫn không có chút tung tích nào.”
Nhất Thần không có b·iểu t·ình gì, mọi chuyện không ra khỏi tính toán của hắn. Nữ tử phía sau ngưng một chút, lại tiếp tục nói.
“Tin tức truyền đến, Lý Thiên Hành chủ động tiếp cận Kiếm Ma, đã bị g·iết c·hết.”
Nhất Thần nghe đến đây, hơi nhíu mày. Trong ấn tượng của hắn, Lý Thiên Hành vẫn là một người rất lợi hại, có thể hoàn thiện phương pháp bồi dưỡng linh vật, giúp cho Phá Thiên Thương phát triển mạnh mẽ trong mấy chục năm qua. Trước đây còn có thể đụng độ với Kiếm Ma mà rút lui, không nghĩ đến lần nữa muốn đấu sức lại không có bảo toàn tính mạng.
Tính ra, toàn bộ Phá Thiên Thương, cũng chỉ có Nhất Thần hắn là có thể toàn mạng sau hai lần gặp gỡ Kiếm Ma mà thôi. Người này hung hãn, thị sát thành tính, một lời không hợp liền xuất thủ, không đỡ nổi liền vong mạng, thật sự không nên trêu chọc đến.
Nhất Thần âm thầm đánh giá xong lại nói với nữ tử đứng sau.
“Mặc kệ chuyện của Kiếm Ma, chúng ta đừng đi chọc đến hắn là được. Nếu như hắn có yêu cầu gì thì xuất lực hoàn thành, không hoàn thành được thì kéo dài, không kéo dài được thì dẫn hắn đi tây bộ, tránh ảnh hưởng đến kế hoạch. Đợi khi ta trở về rồi, Kiếm Ma không đáng để lo.”
“Vâng.”
Nữ tử cúi đầu, cũng rất tán đồng với cách nói của Nhất Thần. Nếu như không phải là sợ đắc tội với vị lãnh đạo này, nàng còn muốn để Nhất Thần cắt đứt Nhất Thần Lệnh của Kiếm Ma, cả đời đừng bao giờ gặp thì càng tốt, không cần bất cứ giao lưu gì cả.
Nhất Thần không biết tâm tư của nàng, lúc này lại tiếp tục phân phó.
“Để Tường Vi canh chừng nơi này đi, lấy bản lĩnh của nàng cho dù gặp phải Kiếm Ma cũng ứng đối được một chút. Ngươi đi đến Võ Thường Châu một chuyến, tìm Cửu Linh Bàn trở về, chậm nhất là hai năm tới Giới Thú nhất định sẽ xuất hiện, cũng chính là cơ hội của chúng ta.”
Nữ tử vâng một cái, không lâu liền rời đi. Nàng ta cũng không muốn trấn thủ ở cái chỗ c·hết tiệt này, để nữ nhân đáng ghét kia đến trấn thủ lại rất tốt.
Nữ tử rời đi, Nhất Thần cũng hóng gió một hồi rồi biến mất khỏi vách đá, vừa đi trong lòng thầm nghĩ.
“Giới Thú can hệ trọng đại, Kiếm Ma tốt nhất nên bận rộn một chút, chớ có đánh loạn đến bên này, Long Vũ Môn cũng đừng có rảnh rỗi chạy ra đây. Đã vậy liền để đôi bên bọn họ bận rộn đi vậy.”
Nhất Thần về đến một căn nhà gỗ sâu trong rừng thông, hắn lấy ra giấy bút, viết một bức thư, nội dung khá ngắn gọn. Sau đó từ bên cạnh bàn có treo một cái lồng chim, bắt lấy con chim bên trong đó, lấy bức thư buộc lên chân nó, cuối cùng mở cửa sổ, thả chim bay đi.
Loài chim này gọi là Bạch Tước, lớn chỉ cỡ bồ câu, sải cánh dài rộng hơn, tốc độ bay không thua kém đại bàng là bao, thân hình linh hoạt, sức khỏe mạnh mẽ, chính là động vật đưa tin tuyệt vời.
Đáng nói, Bạch Tước là một giống chim quý, không thường gặp, chỉ có thành viên trong một cỗ thế lực thần bí nuôi dưỡng được. Thế lực này cổ lão xa xưa, có khi còn trước cả lục đại môn phái. Trước đây Nhất Thần hoạt động rầm rộ cũng bị bọn hắn để mắt đến, vô cùng mạnh mẽ.
Ăn thua thiệt đôi lần, Nhất Thần thu liễm đi rất nhiều, ẩn vào trong bóng tối, cả hai thế lực tranh đấu cũng giảm bớt đi nhưng không phải không gay gắt, đều hận không thể tận diệt đối phương. Cho đến mấy chục năm gần đây, Kiếm Ma thật sự g·iết quá ác, làm cho thành viên cao cấp của đôi bên đều tổn thất, trong lúc vô tình liền bị g·iết mất, hành động cũng gần như lâm vào đóng băng, không có tranh đấu gì cụ thể.
Nhất Thần lần này vận dụng Bạch Tước, chính là muốn kéo cả cái thế lực đối địch này xuống nước, bận rộn đi kiềm chế Kiếm Ma, tránh cho chạy ra phá rối kế hoạch của hắn.
Mà lấy tính cách của mấy tên kia, tám chín phần mười sẽ xuất thế, tìm mọi cách trấn áp Kiếm Ma. Dù sao bọn hắn cũng giơ cao khẩu hiệu bảo hộ thương sinh, hưng thịnh đại lục cơ mà.
. . .
“Cô cô, ngươi không về Long Vũ Môn với bọn ta sao?”
Trải qua mấy ngày chỉnh lý, thương thế khôi phục không sai biệt lắm, đám người Long Vũ Môn bắt đầu lên đường trở về, dẫn đầu tất nhiên là Lý Thanh Thanh. Tuy nàng rất muốn đến Văn Tu Cốc, nhưng trách nhiệm của Thánh Nữ, nàng không thể không gánh. Càng không phải đề cập đến lần này đám người b·ị b·ắt, có một phần là do bảo hộ nàng mà b·ị b·ắt lấy.
Tuy không hiểu rõ sự tình mà Lý Thiên Hành tính toán, nhưng Lý Thanh Thanh cảm thấy vẫn nên chăm sóc thật tốt các đồng môn huynh đệ này. Đồng thời nàng cũng muốn mang di vật của gia gia trở về an táng, nhập thổ vi an. Như vậy nàng mới có thể tính toán đến chuyện thành thân được.
Dù sao đôi bên có hôn ước chứ chưa định ngày chung thân, đây không đơn thuần là tình cảm đôi lứa mà còn là hợp tác giữa hai đại môn phái, không phải thời gian ngắn có thể định đoạt xong.
Trước lúc lên đường, thấy Lý Quân Thiên không có ý định đồng hành, nàng liền không nhịn được mà hỏi thăm. Lý Quân Thiên tất nhiên sẽ không đi làm bảo tiêu cho đám tiểu chút chít này rồi. Mấy ngày qua cũng không có chung đụng gì, không có cảm giác phù hợp cho nên xa cách là chuyện thường. Nàng nói với Lý Thanh Thanh.
“Các ngươi tự trở về thôi, ta còn có việc cần phải làm.”
Lý Thanh Thanh có chút không bỏ, nhưng không có biện pháp nào, đành phải từ bỏ.
“Đã vậy tiểu Thanh cáo biệt. Sau này giải quyết xong sự việc, ta sẽ đi tìm người.”
Lý Quân Thiên khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng, đợi đám người rời đi liền lấy ra Nhất Thần Lệnh, bên trong còn có tin tức mà hắn hỏi thăm, đến hôm nay mới có hồi đáp.
“Lão tổ Nguyên Cực Tông vân du tứ hải nhiều năm đã trở về.”
Lý Quân Thiên không khỏi lâm vào trầm tư, lão tổ của Nguyên Cực Tông gọi là Trương Vô Cực, là một nhân vật truyền kỳ hơn tám trăm năm trước của Thương Võ Đại Lục. Lúc ấy Thương Võ Đại Lục còn chưa phải lục đại môn phái làm bá chủ, trái lại là ba đại tông môn gồm Tự Tại Môn, Cực Đạo Tông cùng Vô Thường Phái.
Trương Vô Cực là thiên tài của Cực Đạo Tông, quật khởi nhanh chóng, đạt đến cấp bậc cao thủ tuyệt đỉnh, hoành hành thiên hạ. Lấy thực lực của Trương Vô Cực chính là trấn áp đương thời, so đấu tay đôi không có địch thủ, chỉ là chưa làm được trấn áp toàn thiên hạ.
Trương Vô Cực võ công đại thành về sau, chính là ngoặt mất thánh nữ của Tự Tại Môn, vị thánh nữ này vậy mà mang tuyệt học của Tự Tại Môn cho Trương Vô Cực tham khảo. Tự Tại Môn biết chuyện, liền kéo lên một hồi ân oán giang hồ, vị thánh nữ kia cũng bất hạnh mà bị người của Tự Tại Môn giam cầm.
Trương Vô Cực vì hồng nhan mà đối đầu với Tự Tại Môn, dùng tuyệt học của người ta mà đánh bại người ta, Tự Tại Môn sao có thể chịu đựng. Nếm mùi thua thiệt, liền bắt đầu chơi chiêu, bày bố một ván cục, để cho Cực Đạo Tông bắt đầu phân hóa. Dù sao Trương Vô Cực tài giỏi là một chuyện, gây thị phi khiến cho người của tông môn tổn thất là chuyện khác.
Tự Tại Môn bên ngoài gây áp lực cho Cực Đạo Tông, phát động c·hiến t·ranh cùng vây g·iết, bên trong âm thầm nâng đỡ người có năng lực, lại khiêu khích ly gián. Từ đó khiến cho tiếng oán hận trong tông môn càng lúc càng lớn, Cực Đạo Tông trực tiếp tan rã, phân chia ra ba nhà. Phía bắc thuộc về Cực Lạc Các, về sau gọi là Bắc Cực Châu. Phía đông thuộc về Long Vũ Môn, về sau gọi là Đông Long Châu. Phía nam chính là tổng bộ xưa kia của Cực Đạo Tông, chính là Nam Nguyên Châu, đồng thời môn phái cũng đổi thành Nguyên Cực Tông.
Dù sao cũng t·ranh c·hấp chính thống, không đổi tên không được các môn phái tách ra, nếu không đổi tên thì c·hiến t·ranh không ngừng. Đánh nhau mấy chục năm, thù hận vơi bớt cùng mệt mỏi mới đưa đến quyết định điều hòa như vậy.
Trương Vô Cực bên này vẫn không thu liễm tính tình, tuy bị Tự Tại Môn chèn ép không ngừng, lại còn phải đối phó với hai môn phái tách ra kia. Nhưng lấy chiến lực của hắn, vẫn giữ vững mấy chục năm. Trong thời gian ấy, Trương Vô Cực thế mà âm thâm lấy đạo của người trả lại cho người, cũng trong bóng tối xúi giục chia rẽ Tự Tại Môn, thậm chí thật sự thành công. Rất lâu về sau, đúng là có một nhánh của Tự Tại Môn tách ra, đánh hạ Tây Sa Châu, đặt tên là Huyết Sa Phái.
Có thể nói, chính vì Trương Vô Cực mà nhấc lên một hồi tranh đấu gần trăm năm, cải biến gần như toàn bộ cách cục của Thương Võ Đại Lục, xưng một tiếng truyền kỳ chỉ đúng không sai.
“Lão quái vật mấy trăm tuổi vậy mà còn sống? Nên đi gặp gỡ một phen.”
Lý Quân Thiên tìm hiểu qua về Trương Vô Cực, liền không thể tránh khỏi sự hứng thú, quyết định mục tiêu trấn áp tiếp theo chính là lão bất tử này.
…
p/s: hôm nay đăng chương muộn, nhưng sẽ không quỵt chương