Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 28: Bắt đầu



Chương 28: Bắt đầu

Nữ tử thấy bản thân không có điên, nàng liều mạng luyện võ như vậy cũng chỉ để tìm kiếm bóng lưng ngày ấy. Mấy mươi năm gặp lại, nàng làm sao có thể bở lỡ cơ hội này đâu.

Nàng chờ đợi ngày này đã thật lâu, không biết bao nhiêu tháng ngày thôi thúc trong lòng, nhắm mắt liền có thể nghĩ đến cảnh tượng cùng người đồng hành.

Sao lại không quả quyết.

Lý Quân Thiên bị một loạt thao tác của nàng làm cho ngơ ngác, nhất thời nghĩ không thông. Dẫu cho bản thân có rất nhiều kiến thức, rất nhiều ký ức, cũng tính là lão già đời nhưng thật sự không biết phải làm thế nào.

Tiếp nhận? Cảm giác quá thua thiệt, hoàn toàn là bị người “ép buộc”.

Không tiếp nhận? Nếu thật sự là Kiếm Ma thì rất có thể đã xoay người bỏ đi, mặc kệ nữ tử này tự sinh tự diệt. Thậm chí ngay cả bây giờ cái ý nghĩ lạnh lùng mặc kệ cũng đang không ngừng lớn mạnh lên, hiển hiện trong đầu Lý Quân Thiên.

Màn đêm, tịch mịch như nước, gió lạnh thổi nhẹ giống như sóng nước đong đưa, chậm rãi, nhẹ nhàng. Cuối cùng, Lý Quân Thiên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.

“Đứng lên trước đi.”

“Vâng.”

Vũ Nhu cung kính, sắc mặt hơi ửng hồng, vui vẻ như đứa nhỏ được cho kẹo.

Lý Quân Thiên chỉ cảm thấy đầu mình căng ra đến to lên như cái đấu. Nữ tử này thật ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng, khuôn mặt ửng hồng, con mắt lóng lánh len lén liếc Lý Quân Thiên sau đó lại nhanh chóng cúi thấp, giống như một con mèo nhỏ đang chờ đợi cái gì đó.

“Vì sao quả quyết phụng ta làm chủ như vậy?”

Vũ Nhu trầm mặc một hồi, giống như đang tự hỏi, sau đó liền lẩm nhẩm, giọng nói càng lúc càng rõ ràng.

“Bởi vì..ta thích người!”

Ngữ khí vững vàng chắc chắn, lại giống như tiếp thêm tự tin cho nàng, nói xong đã thấy nàng nhìn thẳng lên Lý Quân Thiên, giống như mong chờ điều gì đó từ phản ứng của Lý Quân Thiên.



Lý Quân Thiên cau mày, thật sự không hiểu. Vừa gặp đã yêu? Dù sao Kiếm Ma cùng nàng cũng chỉ có ngày Kiếm Ma g·iết lên Nguyên Cực Tông là có thể gặp phải thôi, thậm chí còn chưa chắc đã đụng mặt.

Nàng ta thì nhớ một cái bóng lưng, còn trong trí nhớ của Kiếm Ma cũng chưa từng thấy qua hình dáng tương tự nữ tử.

Nghĩ không ra, Lý Quân Thiên liền mặc kệ, khẽ gật đầu một cái liền hỏi, âm thanh trở nên lạnh hơn một chút.

“Được rồi, vậy đi thôi.”

Vũ Nhu lại cúi đầu, hiển nhiên nàng không nhận được điều mình mong đợi, nhưng nghe đến Lý Quân Thiên nói muốn rời đi, nàng liền vội vàng nói.

“Chủ nhân, không nên lên Cực Đạo Sơn!”

Hai chữ “chủ nhân” gọi ra ngoài mượt mà đến kinh ngạc, không có chút cảm giác không thông thuận hay là gượng ép nào, giống như nàng đã luyện tập đến hàng trăm hàng nghìn lần. Lý Quân Thiên không có lưu ý điểm này, nhanh chóng hỏi.

“Tại sao?”

“Trường sinh pháp là một cái âm mưu.”

Vũ Nhu đem những gì nàng biết kể lại, nàng cũng không có nắm giữ nhiều thông tin, chỉ là trùng hợp biết được lần này tụ tập võ giả về Cực Đạo Sơn là có m·ưu đ·ồ bí mật. Mọi chuyện do đích thân tông chủ cùng lão tổ chuẩn bị nên Vũ Nhu cũng chỉ có thể mơ hồ đoán ra chút động tĩnh chứ không hoàn toàn nắm rõ.

Chỉ biết là có cạm bẫy, có nguy hiểm là được rồi.

Cho nên vốn dĩ nàng cũng không có ý định trở lại Cực Đạo Sơn, không nghĩ đến một hai ngày này lại có cảm giác như ai đó nhìn chằm chằm đến mình, loại cảm giác rất nhạt nhưng chính xác là có người dòm ngó. Cho nên nàng cũng hữu ý tìm kiếm, không nghĩ đến cuối cùng lại tìm đến một cái bóng lưng quen thuộc, dọa đến nàng bối rối một trận, không biết phải làm sao.

Toàn bộ quyết định, đều không phải nàng suy tính từ trước, thuần túy là cảm xúc nhảy lên liền đưa ra lựa chọn, cho nên mới lộ ra một cảm giác đột ngột, kỳ kỳ quái quái không có thứ tự.

Thật khó khăn với người mà nàng bỏ ra mấy chục năm tìm kiếm không thấy được, khỏi phải nói nàng kích động đến cỡ nào.



Lý Quân Thiên nghe xong, hơi hơi suy nghĩ, cảm giác hơi kỳ quái. Tụ tập nhiều người đến như vậy, là muốn làm chuyện gì? Rút máu giống như đệ tử của Lý Thiên Hành kia sao?

Tại sao có cảm giác từ khi hắn xuyên đến thế giới này, cao thủ võ lâm đều nghiêng nghiêng đi đến trên tà đạo là thế nào nhỉ?

Tên Nhất Thần kia tại diệt môn không biết muốn làm cái gì.

Lý Thiên Hành thay đổi công pháp làm cho đệ tử Long Vũ Môn thành nguyên liệu cung cấp cho ao máu, nghiên cứu linh vật.

Trần Nam dưới sự an bài của Lý Thiên Hành bắt đệ tử Long Vũ Môn cùng người bình thường hóa thành nguyên liệu tu luyện Long Biến.

Trương Vô Cực, không biết làm cái gì sống được tám trăm năm, đột nhiên hiện thân “lừa” đến mấy vạn người tụ tập quanh Cực Đạo Sơn, ấp ủ lấy đại âm mưu, tính toán chuyện gì thì không rõ.

“Đi thôi, xem một chút âm mưu của bọn hắn.”

Lý Quân Thiên không sợ âm mưu gì, hắn liền nói với Vũ Nhu sau đó thi triển Long Vũ Hành Bộ tiến về Cực Đạo Sơn. Ánh mắt của Vũ Nhu lại lóe lên ánh sáng, đối với quyết định của Lý Quân Thiên cũng không dị nghị, thậm chí phá lệ tán đồng.

Trong mắt của nàng, Kiếm Ma chính là vô địch thiên hạ, là chí cường giả của võ đạo, xông đến chính là phong phạm của chí cường gỉả.

Trước đó nàng lo lắng người ta lọt vào tính toán, b·ị đ·ánh không kịp trở tay. Lúc này đã mang âm mưu cảnh báo ra ngoài, lại có nàng ở bên cạnh, vậy thì liền không cần phải lo lắng gì.

Chỉ cần có đề phòng, vậy thì âm mưu quỷ kế liền không đáng nhắc đến.

Vũ Nhu có một sự tin tưởng đến mù quáng, sùng bái mù quáng.

...

Cực Đạo Sơn, ngày ước hẹn đến. Mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, trời đông cũng trở nên ấm áp không ít.

Người, tụ tập quanh Cực Đạo Sơn, đã chia thành mấy cỗ thế lực, đều có người dẫn đầu là cao thủ siêu nhất lưu. Cái gọi là siêu nhất lưu, chính là lĩnh ngộ một tia ý cảnh nhưng chưa hoàn toàn thành hình, cũng có thể coi như nửa bước tuyệt đỉnh. Nghe rất cao siêu, thực tế là ngộ tính không đủ, bị kẹt tại một bước cuối cùng, so với cao thủ nhất lưu bình thường thì mạnh hơn một khoảng, lại yếu hơn cao thủ tuyệt đỉnh rất nhiều.

Ba vạn người, chia thành năm cỗ đại thế lực, mỗi một cỗ thế lực lại giống như một cái tông môn nâng sức toàn tông tiến đến vậy, đông nghìn nghịt toàn người là người.



Đội nhóm lớn mạnh nhất chính là liên minh do một lão danh túc trên giang hồ, danh tiếng rất lớn, phong hào là Thiện Kiếm Lão Nhân, Tô Danh Vũ. Thiện Kiếm Lão Nhân có thanh danh rất tốt, thường xuyên làm việc thiện cứu người, kết rất nhiều thiện duyên trên giang hồ. Cho nên đội ngũ liên minh của lão cũng nhiều người tin tưởng gia nhập nhất.

Thiện Kiếm Lão Nhân cũng sống hai giáp có thừa, khoảng cách đại nạn không còn xa cho nên lần tìm kiếm trường sinh pháp này, lão sẽ không tiếc bất cứ giá nào. Rất nhiều người dựa vào điểm này mới quyết định gia nhập, đi theo đại lão vớt vát chỗ tốt.

Thiện Kiếm Lão Nhân đứng ở phía trước nhất, khuôn mặt già nua, tóc bạc búi cao cài lên trâm gỗ, hai tay chống lấy trượng gỗ, lưng hơi còng xuống, khô gầy giống như gần đất xa trời.

Ánh mắt của lão thâm trầm nhìn chằm chằm vào cổng của Nguyên Cực Tông, cổng lớn khóa lại chưa hề mở ra, ánh nắng rực rỡ in lên cửa sắt nặng nề mà không có phản quang.

Ngang hàng với Thiện Kiếm Lão Nhân là một lão nhân khác, so với dáng vẻ gầy gò ốm yếu của Thiện Kiếm Lão Nhân thì người này cường tráng hơn rất nhiều, sống lưng thẳng tắp. Vóc dáng cao đến gần hai mét, tóc bạc dài buộc ngược về sau, trên vai gánh lấy hoàng kim trường thương, bá khí toát ra cuồn cuộn.

Bá Kim Thương – Tiêu Ứng Sinh.

Thế lực của Tiêu Ứng Sinh cũng không thua kém Thiện Kiếm Lão Nhân bao nhiêu, là thế lực lớn thứ hai trong đám liên minh tán tu.

Người đứng thứ ba là Huyết Tuyệt Đao – Từ Hồng Hà. Thực lực của Từ Hồng Hà rất mạnh, chiến tích cũng vô cùng vang dội, lấy cảnh giới siêu nhất lưu đánh g·iết cao thủ tuyệt đỉnh, đây cũng chính là chiến tích to lớn nhất so với những người khác. Nếu không phải tính khí của Từ Hồng Hà không quá tốt đẹp thì chưa chắc thế lực của nàng chỉ xếp thứ ba.

Ba người đều tề tụ một đường, giống như đã được ước hẹn thời gian từ trước, vừa đến liền nhìn nhau gật đầu một cái như chào hỏi, cũng chưa từng lên tiếng, rất ăn ý với nhau.

Hai thế lực khác, người cầm đầu lần lượt là Bách Hoa Cơ – Vương Tư Nhan cùng với Bạch Ảnh – Triệu Phương Minh.

Vương Tư Nhan mặc một thân váy xanh, tay nâng lên một chiếc ô lớn, đầu đội mũ chùm che kín toàn bộ khuôn mặt, tay cũng đeo găng tơ trắng, che kín toàn thân, không để lộ ra một chút da thịt nào.

Nàng vừa đến, liền lớn tiếng nói, lời nói sắc bén vô cùng táo bạo.

“Người đã đến đủ, Nguyên Cực Tông định để bọn ta chờ đợi đến bao giờ?”

Tiếng nói của nàng bén nhọn truyền khắp Cực Đạo Sơn, xuyên thấu qua rừng núi, truyền qua hàng dặm, bao phủ toàn bộ Nguyên Cực Tông, vang vọng rõ ràng trong tai hàng vạn người.

Cả đám tán tu đều giống như bị nhốt vào trong chuông lớn rồi bị người gõ ong ong bên tai, đầu óc rung chuyển xây xẩm mặt mày.

...