“Ha ha ha! Ngươi lớn tiếng như vậy là muốn dọa ai vậy?”
Từ sau cửa lớn của Nguyên Cực Tông đồng dạng truyền ra một tiếng cười vang vọng, cửa sắt của Nguyên Cực Tông chậm rãi hé mở thành một cái khe nhỏ, chỉ rộng bảy mét.
Một người đứng ngược sáng, chính giữa khe hở của cánh cổng, sừng sững giống như chắn ngang lạch trời. Đứng giữa khe hở đón nhận ánh nắng buổi sáng giống như thần quang chiếu xuống, lại cộng minh với một phần ý cảnh của hắn phóng thích, trong chớp mắt liền chấn nh·iếp toàn bộ người ở nơi này.
Đại Nhật Ý Cảnh.
Tông chủ của Nguyên Cực Tông, Đại Nhật Kim Dương – Trần Đông.
Hắn vừa xuất hiện, ý cảnh liền không kiêng kị gì phóng ra bốn phía, cộng minh cùng ánh sáng chiếu xuống, bản thân hắn giống như hóa thành một cái mặt trời treo cao giữa trời. Hùng hồn bá đạo, cao ngạo mạnh mẽ, hừng hực như giữa ngày hè, chiếu rọi cùng thiêu đốt tất cả mọi người.
Lâm Đông là cao thể tuyệt đỉnh đã đi cảm ngộ đến cực hạn, cũng chính là ý cảnh mạnh đến hết mức, không phải cao thủ tuyệt đỉnh thông thường, loại chênh lệch này, đơn thuần so sánh về mặt ý cảnh chính là vừa vào cao thủ tuyệt đỉnh, ý cảnh có thể phát ra chừng mười mét.
Tức là trong vòng mười mét có người đều sẽ cảm nhận được ý cảnh mà bản thân phát ra. Phạm vi này chỉ áp dụng cho ý cảnh, cũng không phải chân khí, chân khí của cao thủ tuyệt đỉnh khi vừa mới đột phá cũng chỉ có thể ly thể ba mét mà thôi.
Còn như cao thủ tuyệt đỉnh đã lĩnh ngộ ý cảnh đến mức cao nhất, chân khí có thể ly thể ba mươi mét, còn như ý cảnh đơn thuần bao phủ trọn vẹn nghìn mét. Phạm vi nghìn mét có thể bao phủ bao nhiêu người, hơn ba vạn người có thể bị bao phủ một phần ba, ít nhất lấy vị trí của Lâm Đông cùng đám người thì có thể phủ lấy vạn người.
Nhưng Đại Nhật Ý Cảnh của Lâm Đông không chỉ bao phủ một vạn người mà trực tiếp đem ba vạn người bao phủ, phạm vi ý cảnh vậy mà trọn vẹn kéo dài năm dặm, không người nào tránh thoát cái phạm vi này.
Ý cảnh, cũng không có lực sát thương cụ thể, cùng lắm làm được người ta giật mình hơi hốt hoảng cùng lo sợ thôi, cảm giác lo sợ cũng không mãnh liệt, gần giống như bản thân nghi thần nghi quỷ, tự sinh ra âu lo chứ không thật sự làm người ta tổn thương được.
Nhưng chỉ cần có cảm giác, võ giả liền bị một màn này trấn trụ, người ở gần, ý cảnh càng mãnh liệt. Người ở xa cảm nhận được ý cảnh phủ xuống, cũng căng thẳng không thôi.
Người dám đến đây tìm kiếm chút chỗ tốt không thể nào là tay mơ được, kiến thức cũng thuộc vào dạng biết tròn biết méo, cũng hiểu sơ qua về ý cảnh, ở phạm vi xa lắc lư đều không tránh thoát, sợ hãi càng tăng nhanh.
Đứng mũi chịu sào là năm vị võ giả siêu nhất lưu, lúc này bị Đại Nhật Ý Cảnh cuồn cuộn chiếu xuống, ý cảnh này tràn đày ác ý xâm lấn đến khiến cho người ta sinh ra một tia áp lực trên linh hồn. Sáu người, muốn tự vệ liền không thể không phóng ra ý cảnh của chính mình, chống chọi lại áp lực của đại nhật.
Võ giả ở phạm vi gần một dặm quanh Lâm Đông lúc này giống như thân lâm kỳ cảnh, toàn bộ cảnh vật đều đại biến.
Trên trời đại nhật treo cao, nhiệt lực hừng hực. Dưới đất bách hoa nở rộ, giống như triều dương, biển hoa vô cùng vô tận, màu sắc rực rỡ.
Một bên hắc dạ rợp trời, đêm đen bao phủ, giống như chia đôi bầu trời, một bên là đại nhật treo cao, một bên là đêm đen âm trầm. Tuy rằng đêm đen chỉ là một phần nhỏ so với cả bầu trời sáng rực có thái dương treo cao.
Một góc khác của bầu trời, kim thương treo cao, giống như một mặt trời khác nhưng bén nhọn hơn rất nhiều, đồng dạng lơ lửng trên bầu trời, phát ra kim sắc chói lóa lại cứ giống như một mặt trời phiên bản nhỏ bé, bị đại nhật ép về một góc.
Đao, Kiếm treo ở hai góc bầu trời cũng không khá hơn bao nhiêu, đều bị ép về một bên. Kiếm ý trắng nhạt nhưng rất vững chãi, không hề lung lay chút nào, giữ vững trước Đại Nhật Ý cảnh.
Bên kia, huyết đao đỏ rực, trong đao có biển, trong biển toàn máu, giống như nhuộm đỏ cả bầu trời. Sóng máu cuồn cuộn, biến thành một vùng biển trong góc trời.
Năm góc, năm loại ý cảnh, chỉ có thể bị đại nhật ở chính giữa chiếu rọi, ép đến không thể đối chọi cân bằng được.
Có điều Lâm Đông sử dụng ý cảnh để trấn áp toàn trường cũng không phải định đánh một trận, chỉ là để cho đám người không còn nhốn nháo nữa là được. Hắn không có thu hồi ý cảnh, lên tiếng nói.
“Các ngươi đừng nhốn nháo, nếu không thời gian sẽ càng ngày càng chậm trễ thôi đấy.”
Cả năm người dẫn đầu đều chỉ biết câm nín, sắc mặt không dễ nhìn. Mỗi người bọn họ đều là có danh vọng to lớn trên giang hồ, vậy mà vừa đối mặt lại bị một người áp chế đến không ngẩng đầu lên được, hơn nữa là một lần trấn áp một đám.
Gân xanh nổi đầy mặt, rất nhiều người đều không cam lòng.
Chỉ thiếu nửa bước, bọn hắn cũng là cao thủ tuyệt đỉnh rồi cơ mà. Chỉ thiếu nửa bước, chẳng lẽ lại chênh lệch đến như vậy sao?
Thiện Kiếm Lão Nhân dưới khuôn mặt già nua không có thay đổi gì, ý cảnh của lão cũng là tường hòa nhất trong số năm người, chỉ bo bo giữ mình chứ không có ý định tranh phong cùng đại nhật ý cảnh, yên tĩnh đứng giữa trời.
“Lâm tông chủ quả nhiên mạnh mẽ. Bọn ta cũng không phải đến đây để gây sự, tất nhiên sẽ không nhốn nháo rồi.”
Lâm Đông bật cười.
“Vẫn là Thiện Kiếm Lão Nhân am hiểu đạo lý.”
Ngưng lại, sau đó tầm mắt lại nhìn tất cả người xung quanh, nội lực vận chuyển vào cổ họng, lời nói vang vọng truyền khắp sơn phong.
“Các vị, Nguyên Cực Tông là nơi nhỏ bé, nhiều người như vậy cũng không thể chứa toàn bộ được. Các vị muốn lên Cực Đạo Sơn cũng được, nhưng cần phải giữ hàng lối.”
Nói xong hắn liền đứng sang một bên của cánh cửa, ý chính là muốn lên thì phải đi qua cánh cửa này, khe cửa không lớn, không thể nào hàng vạn người đều đi qua một lần được.
Ý cảnh của Lâm Đông cũng không có thu liễm, thậm chí càng phát ra hừng hực, hiển nhiên định đứng ở một bên xem các võ giả khác leo lên núi. Một hồi, không thấy ai bắt đầu, Lâm Đông híp mắt nói.
“Năm vị? Xin mời!”
Năm người nhìn nhau, lẫn nhau gật đầu một cái, lần lượt bước vào trong khe cửa hé mở. Năm vị cao thủ siêu nhất lưu bước vào trong cửa, hướng về phía đỉnh của Cực Đạo Sơn. Phía sau là các cao thủ nhất lưu, lượng cao thủ nhất lưu tụ tập về đầy cũng rất nhiều, có mấy trăm người.
Ngoài tán tu thông thường, người tụ tập ở đây còn là thành viên nòng cốt của các môn phái nhỏ, thậm chí còn không thèm giả trang, mặc luôn trang phục của môn phái mình đến nơi.
Những môn phái này thanh danh có lớn có nhỏ, nhưng đều không có cao thủ tuyệt đỉnh trấn áp cho nên đều bị chắn bên ngoài, thậm chí cao thủ siêu nhất lưu cũng không có, cho nên không thể tính là thế lực nổi bật mà chỉ là những thế lực nhỏ lẻ, lại còn không hợp tác với người ngoài.
Nhưng loại trừ những cao thủ siêu nhât lưu ra thì những môn phái lẻ tẻ này mới là bên chiếm thượng phong. Những môn phái này cử người đến Cực Đạo Phong đều là chiến lực cao nhất, đại đa số đều là nhất lưu cùng nhị lưu, vô cùng mạnh mẽ.
...
Bước về phía sau cánh cổng của Nguyên Cực Tông cũng không thấy người nào, chỉ có một con đường lên núi, vách đá cao v·út tầm mây, trước mặt chỉ có bậc thang, giống như nối thẳng lên trời, không biết bao nhiêu bậc, nhìn không thấy phần cuối.
Thiện Kiếm Lão Nhân ngẩng đầu nhìn lên cao, giống như có thể nhìn thấy đỉnh núi cao nhất của nơi này, nhắm thẳng Đạo Đỉnh Phong.
Đạo Đỉnh Phong cũng không phải nằm ngay sau sơn môn nhưng không biết vì lý do gì mà con đường này giống như nối thẳng Đạo Đỉnh Phong, lại còn không thể trông thấy cảnh vật gì, bốn phía đều là vách đá, giống như ảo ảnh.
“Rất lâu không đến Nguyên Cực Tông, thay đổi nhiều như vậy sao?”
Bách Hoa Cơ vẫn mang giọng chanh chua như vậy, lạnh lùng chế giễu.
“Đều mấy chục năm, thay đổi cũng là bình thường. Chỉ là cái ý cảnh đè ép này là chuyện gì xảy ra”
Huyết Tuyệt Đao đồng dạng hùng hùng hổ hổ.
“Xây nhiều bậc thang như thế này làm gì?”
Nói xong nàng hóa thành một đợt tàn ảnh, cũng không có ý định đi từng nấc thang mà phi thân thẳng lên cao, muốn một lần nhảy lên mười mấy mét, vượt qua mấy chục bậc thang để nhanh chóng bay lên trên Đạo Đỉnh Phong.
Huyết Tuyệt Đao phi thân không được bao xa liên cảm thấy một cỗ áp lực cuồn cuộn áp xuống, Huyết Đao Ý Cảnh giống như nhấc lên sóng biển ngập trời, biển máu cuồn cuộn giống như đang bị ép nhỏ lại.
Ý cảnh xung kích mạnh mẽ khiến cho Huyết Đao Ý Cảnh vặn vẹo méo mó, giống như muốn bị phá vỡ, chênh lệch đôi bên không chỉ một tí tẹo. Huyết Tuyệt Đao cũng không hoàn toàn ngưng tụ ra ý cảnh, chỉ là một tia ý cảnh mờ ảo, có mấy phần huyền diệu của ý cảnh chứ chưa thể so được với cao thủ tuyệt đỉnh, rất nhanh liền bị ép nát, nội lực quanh thân tán loạn.
Huyết Đao Ý Cảnh trực tiếp bị ép vỡ, biển máu vỡ nát thành mấy chục mảnh vỡ. Huyết Tuyệt Đao Từ Hồng Hà từ giữa không trung giống như đã hết lực lượng, lập tức ngã thẳng xuống dưới, nội lực cũng không thể vận chuyển.