Huyết Tuyệt Đao rơi từ trên không trung xuống, đập thẳng vào trên mấy bậc thang đầu tiên, một ngụm máu tươi phun ra ngoài. Nàng từ trên mặt đất đứng lên, lấy tay áo lau đi máu vương trên khóe miệng.
Khuôn mặt già nua hơi xếp lại lại các nếp nhăn, nàng ta vậy mà đang cười. Không phải khó chịu mà đang cười, nụ cười giống như có chút điên cuồng.
“Nguyên Cực Tông từ lúc nào lợi hại như thế này rồi?”
Người nào cũng không nhìn thấy đã bị đả thương, hơn nữa ý cảnh lại có thể dễ dàng chèn ép đến phá nát ý cảnh của người khác, tất nhiên là vô cùng lợi hại rồi.
Bách Hoa Cơ che ô đi lướt qua Huyết Tuyệt Đao, khinh bỉ một câu.
“Ngu ngốc.”
“Ngươi!”
Huyết Tuyệt Đao liếc mắt, tức giận đến sát ý cuồn cuộn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bách Hoa Cơ đi xa, nhưng cuối cùng cũng không có phát tiết ra. Bách Hoa Cơ đi qua, không qua mười mấy bậc liền có một đường rẽ ngoặt, biến mất trong góc khuất.
Mấy người còn lại đi đến gần Huyết Tuyệt Đao, Bạch Ảnh hỏi Huyết Tuyệt Đao.
“Không sao chứ?”
Huyết Tuyệt Đao hừ một cái, cũng không thấy có gì đáng ngại, không biết b·ị t·hương nặng nhẹ thế nào. Chỉ có Bạch ảnh mới hỏi thăm Huyết Tuyệt Đao một chút, những người khác cũng không có quan tâm.
Nhất là Bá Kim Thương, một mạch đi thẳng, cơ bản không thèm liếc mắt Huyết Tuyệt Đao cái nào, từng bước đi lên, ý cảnh lại càng bốc lên cuồn cuộn, giống như muốn đục ra một cái lỗ trên bầu trời, xuyên thủng nơi này, không bao lâu cũng biến mất ở ngõ rẽ.
“Bách Hoa Cơ đi nhanh như vậy sao?”
Thiện Kiếm Lão Nhân đi đến song song với Bá Kim Thương, lên tiếng hỏi. Bá Kim Thương cũng kỳ quái.
“Không nên chứ, lão thái bà chanh chua kia không phải loại xông lên trước nhất như vậy.”
Thiện Kiếm Lão Nhân thở dài, tiến lên song song cùng Bá Kim Thương, cả hai không để ý sau lưng mình, dần dần có sương mù hiện lên, xóa nhòa đi khung cảnh phía sau, nhìn không thấy đoạn đường lúc mới rẽ ngoặt.
Không lâu sau, Bạch Ảnh cùng Huyết Tuyệt Đao cũng song song đi đến, đồng dạng không trông thấy người, đồng dạng nghi hoặc tiến lên, lại không có phát hiện thứ gì, nhanh chóng biến mất ở trong sương mù mờ nhạt. Sương mù, rất mờ mịt, không thể che khuất tầm mắt trong phạm vi gần, chỉ là mờ mịt hư ảo, không có hiện ra.
...
Đạo Đỉnh Phong, Trương Vô Cực từ trên đỉnh núi nhìn xuống, giống như có thể xuyên thấu trời mây, nhìn xuống cảnh vật dưới chân núi, thấy được từng người đang leo lên. Có người song hành, cũng có người độc bộ, cũng có nhóm người kết bạn mà đi.
Người người, nghìn nghìn, vạn vạn, gần như có thể khiến cho toàn bộ chân núi của Đạo Đỉnh Phong lộ ra chen chúc, hơn nữa còn không phải từng người bước lên bậc thang mà chen vào một chỗ, đi vòng vòng quanh quanh trong một khu vực.
Trương Vô Cực lộ ra một chút đắc ý.
“Chỉ cần năm cao thủ tuyệt đỉnh kết hợp ý cảnh lại liền có thể biến thành cảnh giả tưởng. Lại kết hợp với pháp môn của ta, luyện hóa đại thế của Cực Đạo Sơn, từ đấy lấy giả làm thật, biến thành một ảo cảnh lừa gạt người khác. Có thêm Lâm Đông làm chủ, sáu ý cảnh hợp nhất, gần như không ai có thể thoát khỏi ảnh hưởng, thậm chí là mượn đại thế trấn áp người khác, cao thủ tuyệt đỉnh thông thường khó mà chống lại được.”
Trọn vẹn sáu cao thủ tuyệt đỉnh, cũng chính là dốc toàn bộ nội tình của Nguyên Cực Tông, nhưng lấy sáu người liền có thể trấn áp mấy vạn người chưa đến cao thủ tuyệt đỉnh, thậm chí là cao thủ tuyệt đỉnh đến thêm vào cũng không lật nổi sóng gió.
Chính là khuếch đại sức mạnh gấp mấy lần.
Chính Trương Vô Cực cũng không biết cực hạn của phương pháp này đến mức nào, sáu người liên hợp không biết có thể trấn áp được mấy người. Đám người này đang vòng vòng đi loạn dưới chân núi, cũng không hẳn là chỉ đi lại tại chỗ.
Đúng lúc này, có người xuất thủ, nhắm đến một cao thủ nhất lưu đi lẻ ở bên trong. Có đến bốn người, đều là trưởng lão của Nguyên Cực Tông, cao thủ nhất lưu. Bốn người này đồng loạt thi triển tuyệt học, lại thêm đột ngột có đại thế trấn áp xuống khiến cho cao thủ nhất lưu kia không thể động đậy.
Phốc!!!
Bốn người đồng loạt xuất hủ, một chiêu liền đánh cho vị cao thủ nhất lưu kia m·ất m·ạng, đổ xuống mặt đất. Vậy mà bốn người thậm chí không có ý định buông tha t·hi t·hể của người này, đem ra vách đá của Cực Đạo Sơn rối ném xuống dưới.
Một tràng đồ sát điên cuồng diễn ra bên trong ảo cảnh dưới chân Đạo Đỉnh Phong, từng người từng người lần lượt b·ị c·hém g·iết, một vùng đất hơn một dặm vậy mà đã nhuộm đến đỏ thẫm.
Nửa ngày, mặt trời đã đứng bóng, thái dương sừng sững giữa trưa. Bên trong ảo cảnh, đại nhật vẫn như cũ, cũng là trên cao chiếu xuống, sừng sững giữa trời, chiếu đến bóng đen chỉ là một cái chấm nhỏ dưới chân.
“Mùi máu?”
Huyết Tuyệt Đao giống như cực kỳ n·hạy c·ảm với mùi máu tanh, mặc dù ảo cảnh này có thể làm nhạt tất cả cảm tri ở cảnh vật xung quanh, chìm đắm trong ảo cảnh thay cho cảnh thật. Nhưng che giấu chứ không phải hoàn toàn thay đổi, cho nên vẫn có thể bị cảm nhận ra.
Nàng đề phòng nhìn bốn phía xung quanh, tay phải để trên chuôi đao, tập trung cảm giác xung quanh.
Đột ngột, nàng nhảy sang một bên, rút đao chém về bên trái của bản thân, trường đao đỏ thẫm như máu, nội lực quấn quanh đã thay đổi màu sắc lưỡi đao, nhanh chóng chém ra.
Phanh!!!
Rõ ràng trong tầm mắt của Huyết Tuyệt Đao là nàng chém vào trên một khối đá lớn, nhưng cảm giác không phải chém vào đá mà chém vào sắt thép, lực phản chấn rất lớn. Hơn nữa cũng không có cảm giác phá vỡ cái gì, trái lại giống như đã đánh bay cái gì.
Ầm ầm!!!
Từ trên bầu trời, áp lực cuồn cuộn từ trên cao áp xuống, giống như từ trên trời có dòng thác đổ xuống, đại thế cuồn cuộn ép đến người không thể đứng thẳng. Huyết Tuyệt Đao b·ị đ·ánh đến đột ngột, cũng vô lực trở tay, lưng bị ép còng xuống, hai chân trùng xuống, run run không ngừng.
Nàng xoay người, nhìn lên trên bầu trời, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn lấy cội nguồn của cỗ lực lượng đang trấn áp mình. Nhưng ba người xung quanh lại không phải đứng yên cho Từ Hồng Hà nhìn.
Ba người đồng loạt đánh ra, hai kiếm một đao, chém đến Từ Hồng Hà.
“Đáng c·hết!”
Từ Hồng Hà cắn chặt răng, dẫu cho tuổi tác không trẻ, phong thái vẫn sắc bén không cùn. Ý cảnh của nàng bùng lên, tuy không thể hoàn toàn phá nát trấn áp của đại thế, nhưng trong chốc lát liền có thể tránh khỏi trấn áp của đại thế.
Huyết Tuyệt Đao kinh nghiệm ứng chiến phong phú, lập tức xoay người, từ trong đại thế lách người lao ra, đao trong tay lập tức chém ra ngoài, tay trái hơi rút lại đồng thời tung cước đá về một phía, trong chớp mắt liền đánh ra ba chiêu.
Phốc! Phốc! Ầm!!!
Tiếng đao cắt vào thịt lập tức vang lên. Đồng thời tiếng lực đạo v·a c·hạm cũng vang vọng, người dùng đao của Nguyên Cực Tông bị một cước đá thẳng vào ngực, làm cho hắn bay ngược về sau.
Tay trái của nàng bị một kiếm chém đứt, trong khi đó một đao mà nàng chém ra cùng với kiếm kỹ của người Nguyên Cực Tông lướt qua nhau, mũi kiếm lướt qua vai của Từ Hồng Hà trong khi đó đao của nàng cũng chém đến ngực người kia, một kiếm chém sâu tận xương, đem đối phương đánh bay về sau.
Một chiêu, liền đánh lui ba cao thủ nhất lưu, nhưng đổi lại Huyết Tuyệt Đao cũng bị trọng thương, đánh đổi tay trái cùng v·ết t·hương ở trên vai phải. Chỉ một chiêu, gần như đã khiến nàng đánh mất tất cả chiến lực.
“Nguyên Cực Tông chó c·hết!”
Từ Hồng Hà tức điên người chửi ầm lên, nhìn bốn người đang đứng vây quanh mình, ngoại trừ người bị nàng chém trúng ngực là b·ị t·hương khá nặng ra, ba người còn lại chẳng có vấn đề gì.
Người dùng kiếm chém rụng tay trái của Từ Hồng Hà là gần nhất, hắn một kích chỉ có thể chém được tay trái, vừa hạ xuống liền biến chiêu, dùng kiếm đâm đến ngực của Từ Hồng Hà. Từ Hồng Hà chửi mắng chưa xong lại không ảnh hưởng nàng dùng đao ngăn cản một chiêu này, nhẹ nhàng đẩy một cái khiến cho mũi kiếm lệch sang một bên.
Liền kề, Từ Hồng Hà tung chân đá lên, mũi chân như kiếm nhắm vào cằm của cao thủ Nguyên Cực Tông. Vị này nhanh chóng lui lại, bấy giờ ba người khác đã ổn định thân hình, lại một vòng nữa t·ấn c·ông đến.
Đại thế cuồn cuộn lại một lần nữa giáng lâm, từ trên trời ép xuống, khiến cho Từ Hồng Hà muốn truy kích cùng né tránh mà không được, lập tức bị ép sát mặt đất.
Thế công của ba người đã đến, chẳng thể bỏ quá cơ hội, lập tức phát động tuyệt chiêu, nhắm thẳng yếu hại. Từ Hồng Hà liền biến tử cảnh khó thoát, trong lòng phẫn hận đến cực điểm, Nguyên Cực Tông thế mà vây g·iết nàng. Hơn nữa nơi này đánh nhau động tĩnh không nhỏ lại không thấy có ai chạy đến giúp đỡ, thật sự không có một đường sinh cơ. Trong mắt nàng lóe lên một vẻ quyết tuyệt.
Người sống càng lâu thì càng s·ợ c·hết, Từ Hồng Hà so với lúc trẻ thì tính tình đã bớt táo bạo đi nhiều. Nếu lấy tính khí của nàng ngày trước thì chưa chắc đã chịu đi tìm kiếm trường sinh pháp đâu.
Nhưng con thỏ ép đến cùng cũng sẽ cắn người, nói gì đến một kẻ có tính khí táo bạo như Huyết Tuyệt Đao. Nàng đã không thấy hi vọng sống, liền bắt đầu nổi điên, cho dù c·hết cũng muốn kéo n·gười c·hết theo. Giống như năm xưa nàng chỉ có một đao dám chém lộng cả giang hồ, điên cuồng không người dám trêu chọc nàng, không dám ép đến nàng, sợ nàng điên lên liền liều mạng cắn gặm một khối thì đại tông môn cũng không chịu được.
Từ Hồng Hà tràn đầy sát ý, nếp nhăn trên mặt nàng dần dần giãn ra, nói đúng hơn thì làn da của nàng đang căng lên, giống như bị thổi phồng khiến cho nếp nhăn biến mất, thay vào đó là mạch máu cũng đang nhanh chóng nổi lên.
Bí pháp Huyết Tuyệt Vũ Táng!
Phanh!!!
Cơ thể của Từ Hồng Hà nổ tung, dẫu cho bị trấn áp trong đại thế cũng không thể ngăn trở lực lượng này, da thịt giống như xác pháo bắn ra khắp nơi. Từ trong đống xác pháo này, lẫn lộn ra mấy chục mũi tên máu lao về bốn phía, tốc độ nhanh như điện quang, không để người có thể nhìn rõ.
Lại thêm ba người công kích thấy đối phương muốn tự bạo, vốn là thi triển phòng thủ để che phần yếu hại, cho nên thấy v·ụ n·ổ xảy ra xong bất giác liền buông lỏng, cũng chưa kịp lấy lại tầm nhìn, liền bị huyết tiễn vọt đến bắn chúng.
Phải nói cả bốn người này đều là cao thủ nhất lưu, không có ý cảnh lưu động, không cảm nhận được ý cảnh lẫn trong huyết tiễn này, cho nên hoàn toàn không thể phòng thủ.
Phốc!!!
Hàng loạt tiếng xuyên thấu cùng xé rách vang lên, người trúng phải huyết tiễn cũng không có đơn giản là b·ị đ·âm xuyên mà giống như bị rất nhiều đao từ bên trong chém ra, các cơ quan lân cận v·ết t·hương đều tràn ngập tổn thương sắc bén.
Một chiêu này, ẩn chứa toàn bộ ý cảnh cùng máu tươi đã nuôi nấng nhiều năm, cao thủ tuyệt đỉnh cũng có thể bị áp toán một hai càng đứng nói chỉ là cao thủ nhất lưu, lập tức khiến cho ba người trọng thương không dậy nổi, ngã gục xuống mặt đất.
Một người ở xa nhất, cũng chính là võ giả bị Từ Hồng Hà đá trúng cắm kia vừa tránh được một kiếp, huyết tiễn chỉ bắn trúng chân của hắn, một kiếm làm nổ phế nửa cái đùi trái, đau đớn thét lên mà ngã xuống, cũng không nguy kịch như ba người ở gần.