Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 285: Kỳ kỳ quái quái



Chương 285: Kỳ kỳ quái quái

Đại đạo vô hình, nhìn như thế nào chính là như vậy, muốn hình muôn vẻ lại hư vô mờ mịt, không hiểu biết chỉ có thể nhìn thấy hiện tượng bình phàm không hiểu bản chất.

Nếu như có một chút hiểu biết, vậy thì đại đạo lại trở nên mờ mịt khó mà nắm bắt, muốn đi sâu vào tìm hiểu bản chất thì cách trở giống như tầng tầng sương trắng khó mà tìm hiểu.

Kẻ yếu vô trí thấy được không hiểu được, nhìn được biểu tượng không hiểu được bản chất nói gì đến lĩnh ngộ. Kẻ đủ mạnh để chạm đến hiểu biết đại đạo lại không thể nhìn thấy biểu tượng chứ đừng nói đến hiểu được bản chất, từ đấy tạo thành một vòng luẩn quẩn, muốn lĩnh ngộ đại đạo hoàn toàn có thể nói rằng khó như lên trời.

Đại đạo vô tướng, muôn hình vạn trạng, không tưởng niệm vạn pháp, cũng không có gì gặp được, không gì thấy được, không có trói buộc, không có liên lụy.

Nói một cách cụ thể, đại đạo vô hình có thể để vạn pháp không trói buộc, bởi vì đại đạo muôn màu muôn vẻ cho nên có thể tùy ý biến chuyển để nhảy thoát khỏi quy tắc trói buộc.

Nhưng đại đạo vô hình lại không hoàn toàn thoát ly khỏi thiên địa, vẫn tồn tại một loại trói buộc vô hình, dây dưa giữa đại đạo cùng vạn sự vạn vật. Nếu như phải có một từ ngữ để diễn đạt vậy có thể gọi là “nhân quả”.

Không sai, thoát li khỏi thiên địa nhưng vẫn cùng thiên địa có nhân quả cùng vạn vật trong thiên địa, chỉ cần đã từng tồn tại vậy thì đều có tác động đến vạn sự vạn vật xung quanh, sự tác động này chính là nhân, là tồn tại nguyên nhân như vậy chính là kết xuống nhân quả, có được ràng buộc.

Nhưng vô tướng, tâm không có chấp cảnh, không nhìn thấy chúng sinh, không dính vạn pháp, từ trong ra ngoài đều không có trạng mạo. Vô tướng có thể nhảy ra khỏi nhân quả l·ây n·hiễm này, đem tồn tại của mình hoàn toàn xóa khỏi thiên địa, chặt đứt cái gọi là nhân quả, vạn sự vạn vật đều không còn dây dưa đến hắn.

Thậm chí, nhớ đến cũng không được.

Ký ức của về Lý Quân Thiên ở trong đầu của vô số người chậm rãi biến mất, đừng nói là ký ức, cho dù là bức họa, ghi tên đều chậm rãi hóa thành một trận gió nhẹ bị thổi đi không một vết tích, chỉ còn một trang giấy trắng.

Kiếm Ma, Lý Khuynh Thiên, Lý Quân Thiên...tất cả đều chậm rãi biến mất không một vết tích, vết tích càng lúc biến mất càng nhanh, chiếu theo tốc độ này năm bảy ngày sẽ không có một vết tích nào của Lý Quân Thiên ở trên thế gian.



“Lý Khuynh Thiên?”

Lý Quân Thiên bế quan muốn để đại đạo tiến thêm một bước, tất nhiên phải trải vuốt toàn bộ đại đạo vô tướng, hiểu rõ tường tận mới có thể tiến thêm một bước. Mà Lý Quân Thiên trong quá trình đi lĩnh ngộ hiểu rõ đại đạo vô tướng, đột nhiên nhớ đến một người, hoặc có thể nói là thân phận khác của hắn.

Là thân phận nguyên bản của Kiếm Ma, Lý Khuynh Thiên.

Lý Quân Thiên nhận ra một chuyện, tuy rằng mỗi lần Lý Quân Thiên dùng thân phận Lý Khuynh Thiên liền có thể vận dụng “Võ Đạo” cảm giác lực lượng đều mạnh hơn “Kiếm Đạo” nhưng trước kia Lý Quân Thiên cho rằng Võ Đạo mạnh hơn một chút, cho nên dùng ra được lực lượng mạnh hơn.

Nhưng khi đại đạo của Lý Quân Thiên bị trọng thương, Lý Quân Thiên không thể dùng ra Võ Đạo, không thể dùng thân phận của Lý Khuynh Thiên. Có thể là do Lý Quân Thiên không vận dụng được lực lượng đại đạo, nhưng nguyên nhân khác cũng có thể là do đại đạo của đôi bên đều tương liên.

Nhưng hiện tại hắn hiểu ra đại đạo vô tướng, Lý Quân Thiên cảm giác mình “dùng” thân phận của Lý Khuynh Thiên giống như hoán đổi thành đối phương, là hoàn toàn hoán đổi chứ không phải biến hình chỉ có ở bên ngoài, từ đó chấp chưởng Võ Đạo.

Lại lợi dụng hai đạo tương liên chặt chẽ mới có thể chấp chưởng một cách dễ dàng, không có bài xích chút nào, trở thành một người gánh hai loại đại đạo. Nhưng Lý Khuynh Thiên cùng đại đạo tương hợp để Lý Quân Thiên cảm thấy Lý Khuynh Thiên giống như cũng là đại đạo vô tướng, thậm chí triệt để vô tướng.

Hắn xuyên qua mượn xác hoàn hồn, gánh chịu hết thảy nhân quả mà Lý Khuynh Thiên hoàn toàn không có nhân quả trên đời, hoàn toàn không bị trói buộc gì, cuối cùng bản thân hóa thành đại đạo.

Càng nghĩ, càng giống với đại đạo vô tướng chứ?

Mặc dù Lý Khuynh Nguyệt hoàn toàn không có hiện ra, không có một chút tung tích nào, nhưng Lý Quân Thiên sẽ không cho rằng nàng hoàn toàn tiêu biến. Dù sao Lý Quân Thiên mỗi lần dùng lên thân phận Lý Khuynh Thiên mái tóc đều sẽ biến thành đen, cho dù váy trắng cũng có thể biến thành y phục màu đen.

Cái này không phải Lý Quân Thiên cố ý đi biến hóa, chỉ là đại đạo hiển hóa ra hình thái như vậy, Võ Đạo bắn ra bên ngoài tạo thành hình dáng hiện tượng.

Tùy ý biến đổi, không bị trói buộc, không có nhân quả l·ây n·hiễm..không phải đại đạo vô tướng sao?



“Kỳ kỳ quái quái!”

Lý Quân Thiên không khỏi lẩm nhẩm, tóc của hắn chậm rãi biến thành màu đen, dung mạo chậm rãi kiêu ngạo sắc bén tự mang một loại cảm giác bễ nghễ thiên hạ.

Dụng tâm đi cảm ứng một phen, Lý Quân Thiên cũng không cảm ứng được khác biệt. Mặc dù đại đạo tỏa ra, đại đạo diễn sinh hình dáng, y phục cũng giống như nhuộm vào mực, chậm rãi chuyển thành màu đen đồng thời cũng đổi thành nam trang tùy ý tùy tính, khoáng đạt mà thoải mái.

Không thấy được một chút dấu vết nào của Lý Khuynh Thiên, toàn thân màu đen nam trang cùng với tóc đen như mực lại chậm rãi rút đi, váy trắng mây tía cẩm vân, tóc bạc như thác tựa như tinh hà chảy xuôi.

Lại một lần nữa Võ Đạo rút lui, quay trở về làm Lý Quân Thiên, một lần nữa thống lĩnh Kiếm Đạo.

Không tìm thấy liền không tìm, Lý Quân Thiên không quá mức lo lắng. Thân làm người hưởng lợi ích để lại từ Lý Khuynh Thiên, Lý Quân Thiên đụng chạm mấy lần cũng không bị tổn thương hay tính toán gì, cũng không thấy Lý Khuynh Thiên có ác ý, thậm chí đã trợ giúp mình không ít.

Không cần thiết phải đề phòng quá mức, càng không nên lấy oán báo ân, để lại một tia đề phòng trong tâm là được. Không nên đem người ta nghĩ đến quá xấu, chờ đợi đến tương lai, nếu có chuyện xảy ra thì mình ngăn chặn là được.

Đã trải vuốt qua một lần đại đạo vô tướng, Lý Quân Thiên tiếp tục thử đi cảm ngộ lực lượng con quỷ dị lột được từ trên người Lạc Hi Vương, cảm ngộ lực lượng thời gian.

Cho dù không có bước tiến về đại đạo thì Lý Quân Thiên đã sớm trông mà thèm lực lượng thời gian, hiện tại có thể vùi đầu vào nghiên cứu, thông qua mối liên quan giữa quỷ dị cùng với đầu nguồn thời gian đi cảm ứng loại lực lượng kỳ diệu này.

“Chủ nhân! Chủ nhân!”



Vũ Nhu điên cuồng đập cửa phòng của Lý Quân Thiên, tiếng gọi thậm chí mang theo hoảng hốt cùng gấp gáp. Lý Quân Thiên hơi nhướng mày nhưng lập tức có thể hiểu ra, tất nhiên Vũ Nhu đang bị đại đạo vô tướng ảnh hưởng, thậm chí ảnh hưởng có chút sâu sắc.

Ai bảo đại đạo của Vũ Nhu lại có liên quan đến Lý Quân Thiên đâu, từ trên căn cơ cho đến đại đạo tỏa ra đều đúc theo hình bóng của Lý Quân Thiên, nếu như hoàn toàn quên lãng Lý Quân Thiên thì chẳng khác nào đại đạo cùng căn cơ võ đạo của Vũ Nhu đều theo đó mà sụp đổ.

Nhưng cũng bởi vì có đại đạo dây dưa ở bên trong, Vũ Nhu lập tức nhận thức được vấn đề không ổn, nhanh chóng chạy đến kêu gọi Lý Quân Thiên. Nếu không đổi lại người khác cùng lắm là cảm thấy không ổn nhưng rất nhanh sẽ không biết không ổn ở chỗ nào, dù sao nhân quả chặt đứt, Lý Quân Thiên giống như một người chưa từng xuất hiện thì lấy đẩu ra dấu vết.

Toàn bộ thế giới đều sẽ dùng một loại phương thức huyền diệu bù đắp đi phần nhân quả khuyết thiếu này, bởi vì toàn bộ thế giới đều bù đắp cho nên sẽ không có chuyện nào bất hợp lý, toàn bộ nhân quả đều nối liền không có dấu vết, toàn bộ ký ức đều bù đắp hoàn hảo, sẽ không có bất kỳ không ổn nào.

Lý Quân Thiên phất tay một cái mở cửa ra, Vũ Nhu cấp tốc xông đi vào gắt gao nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên, sau đó tiến lên giống như muốn nắm bắt lấy Lý Quân Thiên.

Lý Quân Thiên cười nhạt, mặc dù Vũ Nhu hiện tại không thể nhìn thấy được dung mạo của Lý Quân Thiên, thật sự không nhìn ra được, vô hình vô tướng đã sớm để người ta không nhớ nổi dung mạo của hắn.

Nhưng Vũ Nhu có thể nhận biết được Lý Quân Thiên cười khẽ, dung mạo khuynh thành khuynh thiên làm người chìm đắm, nhất thời Vũ Nhu kinh ngạc đến ngơ ngẩn.

Nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, tình thế giống như chớp mắt vạn năm, ngu ngơ đứng máy. Mất một hồi Vũ Nhu mới hoàn hồn lại, ấp úng muốn nói cái gì lại không biết nên nói cái gì.

Lý Quân Thiên điểm một chỉ vào trán của Vũ Nhu, tinh thần cùng lực lượng đại đạo đánh dấu vào trên tinh thần của Vũ Nhu. Đánh dấu lại tránh cho bị đại đạo ảnh hưởng, tuy làm như vậy cũng là nhiễm lên nhân quả nhưng chỉ là một loại nhân quả tạm thời, nếu Lý Quân Thiên muốn liền có thể xóa đi ấn ký này, không lo lắng bị nhân quả ảnh hưởng cùng bó buộc.

Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, Vũ Nhu xảy ra chuyện thế này, có lẽ mấy người khác cũng có tình trạng tương tự. Nghĩ nghĩ Lý Quân Thiên liền vận chuyển Thiên Mộng Huyền Công.

Thiên Mộng Huyền Công – Chỉ Huyền Tiên Mộng – Chân Mộng Hợp Giới.

Lực lượng đại đạo trực tiếp theo Thiên Mộng Huyền Công đánh ra, thông qua Ma Hê Thủ La Thiên truy tìm dấu vết đến những người có thể nhập vào trong mộng cảnh, để lại một cái ấn ký tránh cho người ta quên lãng hắn.

Lý Quân Thiên không thử không biết, thông qua Ma Hê Thủ La Thiên hắn đột nhiên phát hiện Vị Ương...vậy mà không bị đại đạo ảnh hưởng?

...

p/s: Cầu đề cử!!!