Nằm viện ba năm không dậy nổi, Lý Quân Thiên có thể làm gì, mỗi ngày đều đếm ngược thời gian còn lại của mình, cảm nhận sinh cơ dần dần tiêu tán, cho dù không cam lòng thì có ích gì. Cho nên hắn có phần buông thả, chìm đắm trong những cuốn tiểu thuyết.
Nhân vật chính nghịch thiên cải mệnh, trùng sinh làm lại, xuyên không tung hoành dị thế. Không nghĩ đến vậy mà thành thật.
Trước đây hắn không mê đọc những truyện như vậy, thời gian rất bận rộn kiếm tiền, có rảnh cũng sẽ chơi một chút trò chơi cùng bạn bè. Nhưng khi đổ bệnh, sức lực không còn, sẽ không muốn chơi, chỉ nằm yên đọc những dòng chữ mà thả trí tưởng tượng bay bổng.
Nghĩ vậy, Lý Quân Thiên có chút sợ hãi, sợ hãi tất cả cái này chỉ là giả ý, tất cả chỉ là do hắn tưởng tượng trước khi c·hết mà thành.
Ột ột!
Âm thanh đói bụng vang lên, Lý Quân Thiên lập tức xua tan tất cả suy nghĩ. Cái gì giả tượng, cái gì mở đường võ đạo, đều gác ra sau. Cho dù là giả tượng, hắn cũng phải sống cho thật tốt, không bạc đãi một bộ thân thể vô địch thiên hạ.
Ra khỏi hang động, lúc này Lý Quân Thiên đã có thể chạy nhảy bình thường, thậm chí so với người thường còn mạnh hơn nhiều, đi săn hoàn toàn không thành vấn đề. Võ giả đỉnh cao như Kiếm Ma cơ bản không cần ăn quá nhiều, một thân nội lực có thể duy trì hắn cả tháng không cần phải ăn uống, thậm chí hai đến ba tháng cũng sẽ hơi đói thôi, cho nên lượng thức ăn dự trữ chẳng có bao nhiêu, số thịt mà hắn đã ăn chính là khẩu phần suốt một năm của Kiếm Ma để lại.
Nhưng Lý Quân Thiên lúc này thì khác, nội lực không có nhiều, lại còn phải khôi phục thân thể, khôi phục nội lực, cho nên cần rất nhiều thức ăn, ít nhất phải kiếm được vài con dã thú to lớn mới đủ, giống như trâu rừng hay hổ báo gì đó.
Nâng lên bội kiếm Vĩnh Dạ, toàn thân đen nhánh không nhiễm bụi bẩn. Đây là một thanh thần binh lợi khí, chém sắt như chém bùn, thấm đẫm máu tươi của cao thủ toàn thiên hạ.
Kiếm dài một thước hai tấc, bản rộng ba xích bốn li, lưỡi kiếm đen tuyền không có một chút ánh sáng, dùng huyền thiết đúc thành, nặng chín cân chín lạng. Chuôi kiếm dùng hắc ngọc gọt đẽo gắn vào, dài vừa bảy xích tám li, không có hộ thủ, trơn bóng nhẵn nhụi.
Vỏ kiếm đồng dạng dùng huyền thiết cùng thiên niên hắc ngọc rèn luyện thành hình, nặng năm cân sáu lạng, cùng lưỡi kiếm hợp lại vừa khít, bởi vì có hắc ngọc hỗn hợp, tuy mang màu đen tuyền nhưng lại có thể lóe lên một chút ánh sáng phản chiếu, rất mờ nhạt.
Kiếm Vĩnh Dạ, trong tay Kiếm Ma vang danh thiên hạ. Tuy nhiên lại không có ai biết được thanh kiếm này từ đâu mà tới, từ người nào rèn đúc thành, giống như nó đột nhiên xuất hiện ở trong tay Kiếm Ma, sau đó vang danh thiên hạ vậy. Thế giới này võ đạo cũng không mạnh, một thanh bảo khí có thể chém sắt như chém bùn, làm cho người khác gia tăng nhiều bản lĩnh như vậy làm sao có thể vô danh.
Tất nhiên thanh Vĩnh Dạ này là do Kiếm Ma rèn đúc, nhưng không phải lấy thân phận Kiếm Ma mà là Lý Khuynh Thiên. Thánh nữ Long Vũ Môn xuất hành thiên hạ, từ khi nàng đi đến Vô Thường Kiếm Phái, về sau đại sư huynh của Kiếm Phái này đặt chân giang hồ, vội vàng đuổi đến thời khắc Lý Khuynh Thiên chặn g·iết Kiếm Ma. Trận chiến ấy người nào cũng c·hết cả, chỉ có kẻ đứng xa mấy dặm quan sát truyền lời ra ngoài, cho nên không ai biết được tình hình cụ thể. Cho nên không ai biết được kiếm Vĩnh Dạ là đại sư huynh của Vô Thường Kiếm Phái mang đến, cũng “rộng lượng” dùng chính máu của mình tế kiếm rời vỏ.
...
Kiếm, chú trọng nhẹ nhàng linh hoạt, phải có kỹ thuật mới có thể dùng nếu không sự tự mình ngộ thương. Nhưng kiếm Vĩnh Dạ so với kiếm bình thường nặng hơn rất nhiều, nếu tính cả vỏ kiếm liền nặng đến mười lăm cân, vung vẩy cũng mang theo lực lượng cực mạnh. Nhưng cũng chỉ có bảo kiếm như vậy, vừa vặn thích hợp với Kiếm Ma, một thân lực lượng thân thể mạnh bạo, nội lực hùng hậu, nếu là kiếm khác thì khó mà gánh chịu được toàn bộ sức mạnh, sẽ ảnh hưởng đến lực phát huy.
Lý Quân Thiên còn chưa có nhiều nội lực, không dám tùy ý dùng khinh công đi đường, chỉ có thể thành thật đi bộ. Một người ôm kiếm, dạo bước trong rừng, không nhanh không vội, giống như du sơn ngoạn thủy chứ hoàn toàn không phải săn bắn.
Cây cối rậm rạp, Lý Quân Thiên không có trông thấy một con động vật nào ra dáng, giống như hươu nai dê núi gì hoàn toàn không nhìn thấy chứ đừng nói là hổ báo trâu rừng.
Ngẩng đầu đoán thời gian, ước chừng hiện tại là ba bốn giờ chiều, Lý Quân Thiên dự định đi bộ khoảng nửa giờ đến gần nguồn nước ở đây, nếu không thể gặp dã thú liền tìm một chút cá. Vừa vặn theo tầm mắt của hắn di chuyển liền thấy một con sóc lớn đang chạy tận ngọn cây cao.
Cây cối trưởng thành, ngọn cây cao ít cũng có mười bốn mười lăm mét, che phủ hầu hết ánh mặt trời. Lý Quân Thiên tiện tay ngắt lấy một chiếc lá cỏ, ngón giữa cùng ngón cái cong lại, kẹp lấy lá cây này.
Xoẹt!
Lá cây giống như một mũi tên rời nỏ, phóng lên trên cao, tựa như một lưỡi đao sắc nhọn, cắt xuyên một cái cành cây nhỏ, bắn thẳng vào vị trí con sóc lớn, không để cho con sóc kịp chú ý liền cắm vào đầu của nó, lập tức m·ất m·ạng.
Lý Quân Thiên di chuyển mấy bước chân, tóm lấy con sóc bị rơi xuống, nhìn thấy lá cây vẫn còn hoàn hảo cắm vào chính giữa mi tâm của nó, hài lòng gật đầu. Lại tiện tay vươn ra bắt lấy cái cành cây bị lá cỏ cắt trúng, vết chém phẳng phiu như bào, không một tia tì vết, vô cùng sắc bén.
“Cao thủ tuyệt đỉnh, trích diệp phi hoa. Thật là lợi hại.”
Lý Quân Thiên xuýt xoa, không nghĩ đến có ngày mình trở thành cao thủ tuyệt thế, trích diệp phi hoa lấy mạng người ở trong truyền thuyết. Một cái lá cây dại, độ thêm một sợi nội lực, kết hợp với một thân ý cảnh sắc bén có thể biến thành lưỡi đao g·iết người, tựa như tiên thần, như mộng như huyễn.
Kỳ thực kiếp trước Lý Quân Thiên thị lực không tốt, bị cận thị, nhìn đồ vật không thể quá rõ ràng. Hắn ném đồ cũng không chuẩn, thường xuyên sẽ sai lệch, bắn cung bắn súng thì còn tạm được, coi như có kinh nghiệm chứ kỹ thuật cũng không mạnh. Hiện tại bộ thân thể này thì quá mạnh, chỉ cần hắn nghĩ đánh vào đâu, bản năng thân thể liền đáp lại, để hắn biết phải dùng lực như thế nào, tư thế ra làm sao, đảm bảo bách phát bách trúng, tựa như g·ian l·ận.
Trải nghiệm thực lực của cao thủ tuyệt đỉnh võ hiệp, Lý Quân Thiên vừa lòng thỏa ý, xách theo con sóc đi đến bờ suối. Con sóc này lại không nhỏ, có chừng một cân thịt, Lý Quân Thiên tuy có biết nấu ăn nhưng chưa bao giờ xử lý qua loại động vật này.
Dựa theo kinh nghiệm nấu ăn tổng quát được từ kiếp trước, phàm là thịt gì mà mình không biết làm, tất cả đều nướng. Thui lông lột da, mổ bụng bỏ đi nội tạng, làm một thanh gắp gỗ nướng trên than hồng. Cũng may Kiếm Ma có mang theo thanh lửa trên người, nếu không Lý Quân Thiên cũng thật sự không biết đánh lửa thế nào.
Thanh lửa làm một loại dụng cụ đơn giản, làm từ một ống tre kín, bên trong đặt vào một cục than hồng, sau đó nhồi vào mùn cưa hay sơ gỗ rồi đóng kín, lúc cần đánh lửa chỉ cần mở ra, thổi vào một chút không khí sẽ làm cho than hồng kia nóng đỏ trở lại, mồi lửa vào các vật liệu dễ cháy, từ đó có lửa để dùng.
Lý Quân Thiên một bên nướng cá, một bên đang để ý những phần nội tạng kia bị hắn đè ở giữa lòng suối. Hắn đang chờ đợi xem có con cá nào đến kiếm mồi hay không, dù sao một con sóc còn chưa đủ để hắn khôi phục thân thể.
Đáng tiếc, hắn lại không tinh thông y thuật hay thảo dược, rất nhiều loại cây đều không nhận ra được, nếu không thì tìm kiếm thảo dược sẽ khôi phục nhanh hơn.
...
Một tháng sau.
“Không được.”
Cơ thể của hắn đã khôi phục không sai biệt lắm, nội lực cũng tích lũy lại khoảng một nửa. Nhưng tốc độ này quá chậm, hơn nữa gần đây nội lực không thể tăng thêm, cơ thể cũng vẫn chuyển hướng già yếu đi xuống. Cứ như vậy, Lý Quân Thiên cảm giác bản thân mình không thể sống nổi mấy năm nữa.
Nếu muốn kéo dài tuổi thọ đến một trăm tuổi, ít nhất cũng phải để thực lực khôi phục lại đỉnh phong. Mà chỉ có khôi phục thực lực đến đỉnh phong mới có thể tiến thêm một bước, xây dựng cảnh giới võ đạo tiếp theo, từ đó kéo dài tuổi thọ.
Thế giới này, không giống kiếp trước, thế giới này có sức mạnh huyền ảo, có thể trường sinh bất lão, phiên giang đảo hải. Mặc dù bây giờ còn chưa có tiền lệ, nhưng chí ít có một khả năng như thế. Lý Quân Thiên tin rằng mình có thể tìm được trường sinh, cũng tin rằng mình có thể làm được như thế.