Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 4: Khôi phục



Chương 4: Khôi phục

Muốn khôi phục thực lực, chỉ có ăn uống không thì không đủ, hắn cần các loại thảo dược, bồi bổ lại phần tinh nguyên đã bị mất, chỉ có như thế hắn mới có thể tiếp tục tích lũy nội lực. Cơ thể này rất mạnh, nội lực có thể tự sinh, chỉ cần thân thể khỏe mạnh nội lực sẽ cuồn cuộn không dứt.

Cho nên, phải xuống núi.

Lý Quân Thiên thu dọn một chút đồ đạc, Kiếm Ma cũng không phải trường kỳ ẩn thế ở nơi này, hắn du lịch thiên hạ, phúc chí tâm linh liền lâm thời ở lại đâu đó một thời gian, cho nên đồ đạc trên người cũng không nhiều.

Ba bộ quần áo, đều là hắc y đen tuyền, có điều chất vải thì thượng hạng, mát mẻ thoáng mát. Quả nhiên là nữ nhân, rất sạch sẽ, cũng chú trọng ăn mặc.

Hai chiếc mặt nạ cải trang, rất tinh xảo, một già một trẻ, đều là nam tử có chút tuấn lãng, lại còn tương tự nhau. Lý Quân Thiên rất hiếu kỳ loại mặt nạ da người này nàng lấy được từ đâu, nhưng ký ức đứt đoạn không có biểu thị cho nên hắn cũng không hề biết được.

Bốn mặt lệnh bài, phân biệt gồm màu vàng Long Vũ Môn Thánh Nữ Lệnh. Màu đỏ thẫm bên trên có đánh số “1” chính là Nhất Thần Lệnh, vô cùng quý giá. Lệnh bài gỗ màu nâu, bên trên khắc một chữ “Lý” bên dưới có một dòng chữ nhỏ “đời thứ 50” chính là lệnh bài thân phận của Lý gia, là một kỷ vật. Cuối cùng là một tấm lệnh bài bằng hắc ngọc, bên trên trang trí tinh xảo, nhật nguyệt đồng huy, khói mây lượn lờ, long phượng kỳ lân huyền vũ ở bốn góc, chính là lệnh bài chưởng môn Tự Tại Ma Môn, cũng là một cái kỷ vật không có nhiều giá trị. Dù sao tông môn bị một mình hắn đuổi tận g·iết tuyệt, đã không có Tự Tại Ma Môn gì nữa.

Ngoài ra là một chút tiền bạc để trong một túi tiền gấm khá tinh xảo, tổng cộng mười đồng vàng, bốn lượng ba mươi đồng bạc, một số tiền tương đối khổng lồ.

Một lượng tương đương với một trăm đồng tiền, một lượng vàng là một trăm đồng vàng, một lượng bạc là một trăm đồng bạc. Mà một đồng vàng lại tương đương với một nghìn đồng bạc, cho nên mười lượng bạc thì đổi được một đồng vàng. Một lượng bạc ở thế giới này có thể đổi được hai mươi cân thóc, đủ thấy được số tài sản của Kiếm Ma để lại cũng không ít. Đây là hắn không có hứng thú với tiền tài, nếu không bao nhiêu tiền mà hắn chẳng có được.

Lại nói, tiền tài cũng không tính là gì, chỉ riêng Nhất Thần Lệnh, hắn đi khắp thiên hạ đều có thể lấy được tiền, dù sao vật này cũng bất phàm. Năm đó có người tự xưng Nhất Thần, đưa hắn lệnh bài này rồi rời đi, từ đó về sau cũng không gặp lại nữa. Mà Nhất Thần này lại là một trong số người hiếm hoi có thể tiếp được một kiếm của hắn mà không b·ị t·hương nặng gì. Là một cao thủ tuyệt đỉnh, rất hiếm thấy.



Dựa theo Kiếm Ma suy đoán, Nhất Thần có thể chính là thế lực khống chế Đệ Nhất Tiền Trang cùng với Thần Hành Thương Hội, chính là hai thế lực nắm trong tay huyết mạch kinh tế của toàn bộ thế giới, không thể coi thường. Cho dù là Lục đại môn phái cũng phải nể nang mấy phần, rất là mạnh mẽ. Kiếm Ma từng ở cả hai địa phương này dùng Nhất Thần Lệnh, không đơn giản chỉ là lấy tiền mà thậm chí có thể hiệu lệnh bọn hắn làm không ít chuyện, thậm chí bao che hắn chạy khỏi lục đại môn phái cũng dám làm.

Không quan tâm đến Nhất Thần Lệnh, Lý Quân Thiên mang mặt nạ dịch dung thành bộ dáng thanh niên, mày kiếm mắt sáng, rất là anh tuấn. Lại đội lên nón tre, che lấp một chút dung mạo, lưng đeo tay nải cầm kiếm mà đi.

Xuống núi.

...

Thành Trác Tuyên, trụ sở Thương Hội Thần Hành.

Lý Quân Thiên tiến vào nhà thương hội này, lập tức có một nhân viên đến tư vấn tận tình. Thương hội Thần Hành trải rộng toàn bộ đại lục, cho dù vắng vẻ như thành Trác Tuyên này cũng có mặt, hàng hóa rất phong phú. Lý Quân Thiên đến đây mua thảo dược, dựa vào mười đồng tiền vàng cùng một lượng bạc nén, cũng chỉ đủ mua một ít dược liệu mà thôi.

Nhân sâm phẩm cấp tương đối tốt chừng ba đến bốn đồng vàng trở lên. Lý Quân Thiên liền lấy hai gốc nhân sâm có dược tính đạt mấy chục năm, ở các tiệm thuốc bình thường đã thuộc vào loại quý hiếm khó mà mua được, nhưng ở thương hội Thần Hành thì cũng không có gì khó khăn.

Nhưng hai cây nhân sâm còn chưa đủ, Lý Quân Thiên rời khỏi thương hội, đến một tiệm thuốc cỡ vừa mua lấy hai mươi cân Chỉ Huyết Thảo. Loại Chỉ Huyết Thảo này cũng không quý hiếm gì, vị đắng mùi tanh, bổ huyết tốt nhưng không nhiều người sử dụng, bởi vì mùi vị của nó không được người ta ưa thích, chỉ có dân nghèo lúc luyện võ mới tìm kiếm Chỉ Huyết Thảo bồi bổ thay cho cá thịt để tẩm bổ cơ thể. Nhưng hiệu quả cũng không mạnh bằng cá thịt.

Chẳng qua trước đây, Kiếm Ma đã dùng rất nhiều Chỉ Huyết Thảo lúc mới bắt đầu luyện võ, từ đó phát hiện ra một chuyện. Chỉ Huyết Thảo nếu kết hợp với Tù Tinh Thảo hỗn hợp xay nát thành nước uống có thể để thương thế khôi phục nhanh chóng, bồi bổ khí huyết.



Nếu không nhờ có phát hiện này, hắn chưa chắc đã có thể tung hoành thiên hạ đánh đâu thắng đó. Tuy loại hỗn hợp này khó uống, hiệu quả lại không thua kém gì những loại thuốc thượng hạng, giá thành lại rẻ gấp cả trăm nghìn lần.

Tìm một khách điếm ở trọ, Lý Quân Thiên cũng không vội vàng điều chế thuốc ngay mà gọi một bàn ăn giá trị mấy lượng bạc để lấp đầy cái bụng của mình. Thành Trác Tuyên chỉ là một thành nhỏ nằm ở phía đông Văn Lạc Châu, mà Văn Lạc Châu lại nằm tận cùng phía đông nam của Thương Võ Đại Lục, chính là một vùng xa xôi hẻo lánh.

Vị trí này, thường cũng không có nhiều võ giả lui tới, người trên đường rất ít mang binh khí, cho nên Lý Quân Thiên cũng trở thành một tiêu điểm nhỏ, nhiều người nhìn đến. Dẫu cho hắn đã dùng một mảnh lụa bao bọc kỹ Vĩnh Dạ, cũng vẫn khiến cho người ta chú ý.

Lý Quân Thiên cũng không thèm để tâm, chú trọng đến thức ăn của mình hơn. Tuy nhiên thính lực của hắn rất tốt, nghe được không ít chuyện trên giang hồ gần đây.

Lục đại môn phái vậy mà đồng loạt khai môn thu nhận đệ tử. Từ khi bị hắn g·iết sạch cao thủ, có mấy tông môn lựa chọn quan sơn, đến mười mấy năm mới mở lại, đến hiện tại thì cho dù Vô Thường Kiếm Phái cũng khai mở sơn môn. Nghe những môn phái này tuyên truyền là đại thế đang đến, võ đạo hưng thịnh.

Lý Quân Thiên nghe vậy, như có điều suy nghĩ. Chắc hẳn mấy tên cao thủ tuyệt đỉnh kia đã tiến thêm một bước, cho nên mới nói võ đạo hưng thịnh. Nhưng vì lý do gì mà khai sơn thu nhận đệ tử thì Lý Quân Thiên cũng không biết được, càng không rảnh quan tâm.

Văn Lạc Châu do Văn Tu Cốc dẫn đầu, sơn môn mở tại phía bắc của Văn Lạc Châu, cách xa nơi đây nghìn dặm, không ít khách giang hồ nói chuẩn bị tiến lên phía bắc, tham gia đại điển chiêu sơn.

Ngoài đại sự này ra, còn có một sự kiện lan truyền đến đây. Chính là đại đệ tử của Văn Tu Cốc thế hệ này chuẩn bị thành thân cùng thánh nữ của Long Vũ Môn, hai đại môn phái cũng liên minh càng khăng khí hơn. Bởi vì chuyện này có một chút từ ngữ trọng yếu cho nên Lý Quân Thiên mới nghe đến, nhưng hắn cũng không quan tâm quá nhiều. Nhân duyên của hắn cùng Long Vũ Môn đã sớm trôi qua ba mươi năm, chẳng còn dính líu gì.

Ăn xong, hắn trở về phòng bắt đầu điều chế chỉ huyết thảo cùng tù tinh thảo. Hai loại thảo dược này dã nát ra là được. Lý Quân Thiên dùng cốc nước ở trong phòng, sau khi tráng qua nước nóng mới dùng nội lực chấn nát, Chỉ Huyết Thảo màu đen, cho dù dã nát cũng mang theo màu đen, mùi có chút hôi tanh giống như mùi sắt thép. Tù Tinh Thảo là một loại cỏ kỳ lạ, trên thân dính đầy phấn trắng như nấm, đây chính là phấn của cây, không mùi không vị, không gây ngứa, dính vào cơ thể rất khó rửa sạch.



Tù Tinh Thảo không cần dã nát, chỉ cần ngâm trong nước của Chỉ Huyết Thảo sẽ tự tan phấn ra, hòa thành nước thuốc, sau đó ném thân cây đi là được, thân cây không có tác dụng gì.

Làm một ngụm lớn, đắng, tanh, chát chát, thật là kỳ quái khó uống. Lý Quân Thiên không tránh khỏi có một chút ác cảm nhưng cơ thể của hắn lại tiếp nhận hết sức tự nhiên, cũng không thấy buồn nôn hay gì cả, dẫu sao cũng đã uống qua hàng trăm lần.

Vận chuyển nội lực, cảm nhận được cơ thể nhanh chóng khôi phục, tri giác bén nhạy, máu tươi ấm nóng, Lý Quân Thiên có thể nhận biết rõ ràng rằng sinh cơ của bản thân đang quay trở lại.

Đáng tiếc, một ngụm cũng không có tác dụng gì quá lớn.

...

Mười ngày sau, Lý Quân Thiên gỡ xuống mặt nạ, ngồi ở trong phòng trọ nhìn mình ở trong gương. Khuôn mặt của hắn lúc này, môi hồng răng trắng, sống mũi cao thẳng, mắt phượng mày ngài, giống như giai nhân tuyệt thế. Đường nét sắc sảo như ngọc tạc, thiếu đi rất nhiều nhu mì mà lại có một chút lạnh lùng kiêu ngạo, sắc bén bá đạo.

“Lý Khuynh Thiên, quả nhiên dung mạo phi phàm.”

Lý Quân Thiên tự nhìn đến ngơ ngẩn, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu như vậy. Lấy mỹ mạo này của nàng, võ lực không đủ, chỉ cần thi triển một chút thủ đoạn, Tự Tại Ma Môn không muốn diệt cũng không được. Chẳng trách khi đảm nhiệm thánh nữ Vũ Long Môn, bên cạnh nàng lại có nhiều thiên kiêu theo đuổi như vậy, dễ dàng liền bị nàng lừa g·iết sạch. Dung mạo tuyệt sắc, thiên tư tuyệt thế, ông trời cũng quá là ưu ái nàng.

Thu hồi ánh mắt, Lý Quân Thiên cảm nhận da dẻ của mình có chút mịn màng, bắp thị săn chắc lại không mất đi sự đàn hồi, giống như tuổi tác mới chừng ba mươi, liền không khỏi vui vẻ. Thân thể của hắn đã khôi phục không sai biệt lắm, chỉ là nội lực còn chưa hoàn toàn tràn đầy nhưng thực lực cũng gần như đạt đến đỉnh phong, có thể tính là khôi phục hoàn thành.

Trước trước sau sau bỏ ra bốn mươi hai ngày, cuối cùng cũng có sức mạnh tung hoành thiên hạ.

Tiếp theo, cũng nên làm chính sự.

...