Lý Quân Thiên đi đến không gian bản nguyên của Thế Giới Cửu Châu, bất ngờ chính là Lý Khuynh Thiên còn xuất hiện ở đây, tuy chỉ là một hình chiếu mờ giống như ảo ảnh.
Lý Quân Thiên nhìn thấy Lý Khuynh Thiên, vậy mà không cảm thấy một chút bất ngờ nào. Hai người giống như tỷ muội song sinh, dung mạo tương tự nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, một đen một trắng, một quần áo một váy, một kiếm đen tuyền một kiếm vô hình vô chất.
Không thấy A Cửu, Lý Quân Thiên nhíu mày hỏi.
“Ngươi là A Cửu?”
Lý Khuynh Thiên chắp tay sau lưng, sống mũi nâng cao, cũng không liếc Lý Quân Thiên một cái, lạnh nhạt nói.
“Ngươi đến rồi, nhanh hơn so với ta tưởng”.
Lý Quân Thiên im lặng, không biết vì lý do gì mà hắn cảm thấy Lý Khuynh Thiên “không giống” với trước kia cho lắm. Mặc dù nói theo cách nào đó thì Lý Quân Thiên cực kỳ quen thuộc Lý Khuynh Thiên mới đúng, nhưng Lý Khuynh Thiên luôn mang theo một vẻ thần bí để người ta không nhìn ra được manh mối gì.
Lời nói của Lý Khuynh Thiên vẫn khó hiểu như vậy, Lý Quân Thiên nghĩ một lúc mới hỏi.
“Ngươi cố ý chờ ta ở nơi này?”
Lý Khuynh Thiên cười, một nụ cười nhẹ nhàng như hoa nở, không chói lọi như mặt trời mà ôn nhu như ánh trăng, tươi mát dịu dàng như mùi hương hoa cỏ phất qua. Lúc này Lý Khuynh Thiên mới xoay người lại, đối mặt với Lý Quân Thiên, đôi mắt như ẩn chứa một phương thế giới, tĩnh lặng lại chất chứa vô số ý nghĩ.
Phức tạp để người ta không hiểu được, Lý Quân Thiên không hiểu, cũng không có dư thừa ý nghĩ đi hiểu. Ý nghĩ của hắn giống như bị đôi mắt mà cuốn hút đi, không còn nghĩ thêm được gì nữa.
“Ta vẫn luôn chờ ngươi, chờ một lần gặp chính thức”.
Nói xong, Lý Khuynh Thiên giống như trăng trong nước tan đi không còn bóng dáng.
Lý Quân Thiên hồi thần, hắn đều nhớ kỹ mọi chuyện đã diễn ra chỉ là không biết nên làm gì mà thôi. Bàn tay của hắn nắm lấy kiếm Vĩnh Dạ, cũng không biết thanh kiếm này đến trên tay của hắn từ lúc nào.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, đem kiếm Vĩnh Dạ đặt vào trong Tam Thiên Đại Thế Giới của mình. Kiếm nhập thế giới, Hồng Trần Thiên liền có trắng đen, phân âm dương, xuất hiện ngày đêm, ngày đêm luân chuyển định ra năm tháng.
Lý Quân Thiên tạm thời không để ý đến, đại đạo diễn hóa quy tắc là một quá trình dài dằng dặc, mỗi một thanh kiếm đều dẫn dắt đại đạo phát triển, dù sao cũng là kiếm mà Lý Quân Thiên dùng qua, từ lâu đã kết nối với đại đạo.
“Gặp chính thức sao?”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, không phải rất hiểu nhưng hắn có thể phỏng đoán có một ngày hắn sẽ trực tiếp gặp được Lý Khuynh Thiên. Nhưng mà...người này không phải đ·ã c·hết rồi sao?
Làm cho thần thần bí bí, cũng không biết có âm mưu gì.
Lý Quân Thiên quyết định không nghĩ đến, từ khi đại đạo đạt thành vô tướng thì Lý Quân Thiên liền nhận ra một sự kiện. Có vẻ như tất cả mọi người chỉ nhận danh hiệu “Kiếm Ma” cũng không nhớ được tên “Lý Khuynh Thiên” giống như mọi thứ liên quan đến nàng đều bị quên lãng.
Không phải quên lãng một cách triệt để nhưng cũng không sai biệt lắm, duy nhất chỉ có Lý Quân Thiên nhớ rõ. Đáng nói nhất là Vũ Nhu, nàng ta có một sự cuồng nhiệt nhất định đối với Kiếm Ma, nhưng vậy mà một lòng nhận định Lý Quân Thiên, cũng không nhận ra sự khác thường với Lý Khuynh Thiên.
Lý Quân Thiên xoay người, một bước rời khỏi không gian bản nguyên của Thế Giới Cửu Châu. Hắn không có việc gì để làm ở nơi này, đi về vẫn hơn. Nhưng nửa đường, Lý Quân Thiên chợt nghĩ đến một chuyện.
A Cửu đi đâu?
Lý Quân Thiên hồi tưởng một chút, lông mày chậm rãi nhíu chặt, sau đó chậm rãi giãn ra, từng cảnh tượng chậm rãi hiện ra. Cuối cùng Lý Quân Thiên nghi hoặc lẩm nhẩm.
“Lý Khuynh Thiên..Khuynh Thiên..Thiên Hinh..”
“Phi thăng..tiền kiếp hay là chuyển thế?”
Lý Quân Thiên không xác định nhưng hắn mơ hồ nhận định được một sự thật. Hình như A Cửu...là Lý Khuynh Thiên, đồng thời...cũng là bản thân hắn.
Huyền hoặc khó hiểu, cũng không hợp lý nhưng vạn sự vạn vật trên đời này có nhiều thứ không hợp lý lắm. Cho nên Lý Quân Thiên không suy nghĩ nữa, có chuyện để một tia lưu ý là được, không cần phải ngày ngày phỏng đoán khiến cho bản thân lo lắng không yên.
Lý Quân Thiên nói là trở về, kỳ thực hắn đã không có nơi để gọi là “trở về” dọc theo đại đạo ở trong thiên địa, tùy ý hiển hóa ra đã đến Thuận Châu, đi xa mấy chục vạn dặm chỉ trong chớp mắt.
Lúc xuất hiện hắn đã ngồi ở trên lưng của Bạch Tuyết, mềm mềm ấm ấm giống như một đống bông gòn, bồng bềnh như một đám mây trắng. Không sai, Bạch Tuyết bị Lý Quân Thiên để ở bên ngoài, trở thành thú cưỡi của Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên để Bạch Tuyết tùy ý bay về phía đông bắc, hướng về Thương Võ Đại Lục, hoặc nói một cách khác là Võ Châu của Thần Triều.
Vị Ương rời đi, A Cửu biến mất, gặp qua Lý Khuynh Thiên một lần nhưng chuyện của Thiên Môn Đạo còn chưa giải quyết. Nghĩ nghĩ, Lý Quân Thiên quyết định đi đến chỗ của Tường Vi, nhưng không phải dịch chuyển đến Dục Hoan Đô mà để Bạch Tuyết bay đến nơi đó.
Trong lúc này, Lý Quân Thiên hoàn thiện thế giới của mình, lại ấp ủ thần thông hoàn thiện.
Thiên Thượng Tự Tại (Tự Tại Thiên) từng là Ma Hê Thủ La Thiên, chỉ là tăng thêm một chút liên kết cùng hai phương thế giới kia. Lý Quân Thiên cũng để Ma Hê Thủ La Kiếm tan vào trong giới này, dùng đại đạo diễn sinh lực lượng đi uẩn dưỡng.
Thiên Hạ Hồng Trần (Hồng Trần Thiên) có kiếm Tinh Hà cùng kiếm Vĩnh Dạ uẩn dưỡng ở bên trong, toàn bộ lực lượng, cương khí của Lý Quân Thiên đều ở trong này.
Cương khí sinh sôi không ngừng, mênh mông như một phương thế giới, lấy không hết, dùng không cạn.
Thiên Ngoại Huyết Ngục (Huyết Ngục Thiên) trấn áp Huyết Kiếp, quy tắc hỗn loạn trải rộng trong huyết hải, mà huyết hải to lớn như một phương thế giới, không thua kém gì Tự Tại Thiên.
Nếu như có thể nhìn tổng thể toàn bộ Tam Thiên Đại Thế Giới có thể thấy được Tự Tại Thiên ở trên cùng, thế giới hơi nhỏ, kích thước lại tương đương với Huyết Ngục Thiên. Chỉ có Hồng Trần Thiên lớn nhất ở chính giữa, giống như một khối cầu lớn, hơn nữa phần ở giữa còn không ngừng mở rộng giống như một quả cầu dẹt.
Huyết Ngục Thiên không thích hợp để sinh linh sinh sống, bởi vì đây là địa bàn của Huyết Kiếp. Lý Quân Thiên ngoài gia cố phong ấn, không, hiện tại không thể gọi là phong ấn phải gọi là “luyện hóa” hóa Huyết Kiếp hoàn toàn trở thành Huyết Ngục Thiên.
Huyết Kiếp trở thành một bộ phận của thế giới này, hắn có thể bất tử bất diệt, nhưng ý thứ của hắn..Lý Quân Thiên không cần một cái ý thức không nghe lời.
Hiện tại hắn mở ra thế giới, đại đạo bao vây, quy tắc thuộc về bản thân hắn mà Huyết Kiếp không luyện hóa được. Kiếm Xích Mặc cố định chân linh, bia đá cùng Hoàng Kim Tuyến trấn áp. Nhiều điều kiện như vậy, Huyết Kiếp có là cường giả cấp độ vô hình vô tướng cũng bị áp chế đến không thể xoay người.
Diệt!
Lý Quân Thiên động ý niệm, Ma Hê Thủ La Kiếm từ Thiên Thượng Tiêu Dao hạ xuống, kiếm trảm ý thức, mộng luyện chân linh. Một kiếm này không phá hư chân linh, không hủy diệt linh hồn của đối phương.
Nhưng toàn bộ ý thức đã bị giặt sạch, hóa thành một tờ giấy trắng sau đó chậm rãi bị biên soạn lại từ đầu.
Linh hồn vẫn là linh hồn đó, “linh” vẫn là “linh” đó, nhưng nhận thức đã hoàn toàn khác biệt. Vẫn là tà ác điên cuồng, tính xâm lấn cực mạnh nhưng đã không phải Huyết Kiếp kia nữa.
Huyết Kiếp hiện tại lạnh lùng nhưng có thể đè ép tà ác một cách triệt để, có thể khống chế lực lượng của mình mà không phải bị lực lượng khống chế.