Lý Quân Thiên luyện chế một chút Nội Lực Đan, không thể không nói người được thiên địa chú ý đúng là có bản lĩnh, sáng chế ra đan dược thật hữu ích. Lý Quân Thiên cố ý luyện chế Nội Lực Đan ở chất lượng cực cao, lại phù hợp với cơ thể của Bạch Ngọc Vân.
Một viên đan dược có thể bù đắp được một năm nội lực, phải mất một ngày mới có thể tiêu hóa hoàn toàn. Cho dù loại bỏ tác dụng phụ từ dược lực tàn dư, trong vòng một tháng cũng có thể ăn mười viên đan dược, tích lũy lấy mười năm nội lực.
Lại thêm Bảo Thể Đan tăng cường thân thể, cùng với việc ngâm tắm máu yêu thú cùng thảo dược, thể chất tăng tiến thật nhanh.
Tất nhiên thống khổ là không thể tránh khỏi, máu yêu thú có khí huyết thịnh vượng xâm nhập qua lỗ chân lông, giống như cây kim bị nung nóng xuyên thủng da thịt, từng mảnh nhỏ của cơ thể đều cảm thấy đau nhức.
Còn tốt, Bạch Ngọc Vân không ngại chịu khổ, kiên cường cứng cỏi chịu đựng, cũng không khóc ròng từ bỏ. Tất nhiên ngoài lúc chịu khổ ra thì thời gian còn lại của tiểu cô nương cũng rất thoải mái, muốn làm gì vui vẻ đều được. Lý Quân Thiên có thể đem nàng đi đến thành trì nào đó, muốn ăn gì chơi gì đều có thể làm theo ý mình.
Có thể nói bốn tháng này, tiểu cô nương trôi qua vui vẻ cũng vất vả, đau khổ cũng thích ý. Quan hệ giữa đôi bên có thể nói là tiến gần một bước, không còn sinh sơ như trước.
Ăn xong một nồi lẩu thịt bò, Bạch Ngọc Vân vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, trên mặt treo lên một nụ cười thỏa mãn. Lý Quân Thiên dùng lụa mềm lau sạch dầu mỡ trên miệng mình.
Bạch Ngọc Vân có đôi khi rất hiếu kỳ, vì sao Lý Quân Thiên lại cố chấp với việc tắm rửa như vậy. Người ở thời đại này cũng không chú ý vệ sinh giống như Lý Quân Thiên. Không phải họ mất vệ sinh mà là Lý Quân Thiên quá sạch sẽ, mỗi ngày phải tắm một lần, trên thân nhất là đôi tay chỉ cần nhiễm một chút điểm bẩn liền phải lau rửa sạch sẽ.
Người ở thời đại này trừ khi nông dân làm việc lấm lem, nếu không người bình thường đều phải hai đến ba ngày mới tắm một lần. Tay nhiễm bẩn cũng chỉ xử lý qua loa, chỉ trước khi ăn cơm mới rửa sạch một lần.
Lá thói quen hình thành cố hữu, dù sao đun nước cũng tiêu tốn củi, một bó củi có thể bán lấy tiền đổi lấy một bữa cơm, cho nên giữa việc ăn no cùng với tắm rửa, ai cũng biết làm ra lựa chọn như thế nào.
Hơn nữa người bình thường cũng không có nhiều quần áo, thay giặt phải mất hai ba ngày mới khô được. Giặt nhiều cũng dễ làm quần áo rách hỏng, nhìn chung việc tắm giặt không cần phải chú ý đến như vậy.
Từ đó việc Lý Quân Thiên mỗi ngày phải tắm một lần lộ ra khá là khác người, dần dần khiến cho Bạch Ngọc Vân cũng làm theo sau, cuối cùng cũng trở thành một người ưa thích sạch sẽ.
Lý Quân Thiên đánh tan khăn tay, đồ vật dùng Thiên Mộng Huyền Công sáng tạo ra mà thôi, đánh tan xong không để lại chút dấu vết nào.
“Nghỉ ngơi xong chưa?”
Bạch Ngọc Vân bị Lý Quân Thiên hỏi giật nảy cả mình, đôi mắt to tròn như hột nhãn, lóng lánh nhìn Lý Quân Thiên, bẹp miệng nói.
“Sư phụ, ta nghỉ ngơi tốt rồi”.
Lý Quân Thiên cười như không cười, ánh mắt híp lại nói.
“Vậy đứng dậy ta kiểm tra một chút kiếm pháp của ngươi”.
Bạch Ngọc Vân tung người trượt khỏi ghế dựa, ôm kiếm chạy đến giữa sân. Lý Quân Thiên niếp ngón tay một cái liền xuất hiện mấy cái lá cây lơ lửng quanh bàn tay của hắn.
Lá cây mỏng dài, nhỏ hẹp như lá trúc, trên lá ẩn chứa kiếm khí sắc bén có thể cắt đá phá cây. Lý Quân Thiên cong ngón tay bắn ra ngoài, ba phiến lá trúc bay qua không trung điểm về ba vị trí trên cơ thể của Bạch Ngọc Vân.
Bạch Ngọc Vân rút kiếm, một động tác rút kiếm đơn giản liền chặt đứt hai phiến lá trúc, sau đó tận dụng việc rút kiếm mà nghiêng đầu lệch sang trái một cái, lá trúc cứ như vậy bay lướt qua mái tóc của nàng, không thể tổn thương nàng mảy may.
Không có chiêu thức cụ thể nhưng uy lực được phát huy đến cực hạn, không thua kém bất cứ chiêu thức gì.
Lý Quân Thiên lại bắn ra năm mảnh lá tre, kiếm khí tung hoành khóa chặt năm vị trí yếu điểm. Bạch Ngọc Vân xoay kiếm một cái, liên tiếp chuyển ngoặt ba lần trong không trung, cắt ra ba kiếm.
Ba kiếm, lại có thể chém rụng cả năm phiến lá, nắm bắt thời cơ chính xác, góc độ xảo trá, tinh diệu tuyệt luân.
Lý Quân Thiên lại lần lượt bắn ra mấy chục phiến lá, lá trúc như vũ tiến bắn đến. Bạch Ngọc Vân đứng trong mưa công kích, bước chân dịch chuyển rất nhẹ, khi thì xoay người, khi thì nghiêng thân, né tránh đi tất những lá trúc kia. Đồng thời mỗi kiếm chém ra có thể đánh tan bảy tám phiến lá. Nếu như không kịp đánh tan mới né tránh, cho nên nàng nhảy múa ở trong mưa nhìn vừa ưu mỹ mà nhẹ nhàng.
Có mấy phần thong dong tự nhiên, lại sắc bén không để cho nguy hiểm tiếp cận. Nội lực của Bạch Ngọc Vân luyện ra khác biệt so với thông thường, có thể nói đó là kiếm khí luân chuyển trong người.
Chỉ cần điều động lượng nội lực rất nhỏ cũng có thể để kiếm chiêu trở nên sắc bén đến tận cùng, tiêu hao cực ít lại có thể chém ra hiệu quả sắc bén nhất.
Lý Quân Thiên không ngừng đẩy mạnh tốc độ công kích, muốn xem xem cực hạn của Bạch Ngọc Vân ở đâu. Bạch Ngọc Vân cũng không để cho hắn thất vọng, phát huy ra phong thái vô chiêu thắng hữu chiêu vô cùng rõ ràng.
Mỗi kiếm chém ra nhìn đơn giản đến cực hạn, thuần túy chỉ là chém cùng đâm mà thôi, không phải chiêu chiêu thức thức, điệp gia tầng tầng nhưng uy lực đều được ép đến mức độ cao cấp nhất.
Lý Quân Thiên tán đi kiếm khí, dừng tay lại. Kiểm tra một hồi đã không sai biệt lắm, hắn rất hài lòng với tiến bộ của Bạch Ngọc Vân.
“Không tệ”.
Lý Quân Thiên hài lòng cười cười, Bạch Ngọc Vân thở ra một hơi thu kiếm vào vỏ, chân váy theo động tác xoay người mà hơi xòe ra lại cụp vào, lộ ra mấy phần tiêu sái tự nhiên.
Bạch Ngọc Vân ôm kiếm lạch bạch chạy trở về, bước chân nhẹ nhàng giống như tung tăng nhảy cẫng. Trên thân không có một v·ết t·hương nào, đồng thời cũng không có một vết bẩn.
“Sư phụ, Kiếm Khí Quyết của ta đã sắp đại thành. Bao giờ người mới truyền cho ta công pháp mới”.
Nghe Bạch Ngọc Vân nói, Lý Quân Thiên mới nhớ ra. Hắn chưa sáng tạo ra công pháp tiếp sau, cho nên lấy đâu ra mà truyền cho Bạch Ngọc Vân. Nhưng Bạch Ngọc Vân đã đề cập thì hắn cũng tiện thể sáng tạo một chút.
Ngẫm nghĩ một hồi, Lý Quân Thiên xòe tay ra dùng lực lượng mộng ảo ngưng tụ ra một quyển công pháp. Văn tự chậm rãi hiện ra, ghi chép ở trên bìa của quyển công pháp là.
“Kiếm Chân Quyết”.
Công pháp có thể tu luyện ở Thác Hải Cảnh, đồng thời cũng rèn luyện thân thể, phụ trợ thẳng đến cấp bậc Bảo Thể.
Bạch Ngọc Vân nhảy nhót nhận lấy công pháp, còn chưa mở ra đã chép miệng nói.
“Sư phụ, ngươi lại lười đặt tên”.
Lý Quân Thiên ngả xuống ghế dựa, mi mắt hơi rủ xuống toát ra một vẻ lười biếng vũ mị giống như một con mèo nhỏ. Khe mắt lim dim giống như muốn nói “đúng là ta lười biếng thật mà”. Thấy sư phụ thái độ này, Bạch Ngọc Vân cũng không biết nói gì, từ ngữ đều phải nghẹn ở trong cổ họng sau đó đều nuốt xuống.
Nhưng nhìn thấy tư thái của Lý Quân Thiên lại khiến cho khuôn mặt của Bạch Ngọc Vân thoáng phiếm hồng, tròng mắt xoay chuyển mở công pháp ra duyệt đọc công pháp.
...
p/s: Ngập lụt mất nước, mất sóng quá các thư hữu ạ! Cầu đề cử!!!