Trung bộ của Yêu Châu là lãnh địa của bốn tộc đàn, phía bắc là địa bàn của tộc Mộc Linh. Mộc Linh lại không thể di chuyển quá xa gốc cây của mình, cho nên có rất nhiều yêu thú sinh hoạt ở trong địa bàn của mình.
Chỗ ở của Lý Quân Thiên vừa vặn thuộc vào biên giới của tộc này, cách hắn mấy quả núi liền tồn tại một cái Mộc Linh. Mộc thụ thành yêu, sinh ra linh trí, ngưng tụ thành hình đáng cho nên mới gọi là Mộc Linh.
Đại đa số Mộc Linh đều có tính cách ôn hòa, chỉ cần không đi công kích nó thì nó sẽ không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Ngày này Lý Quân Thiên đi vào dưới gốc cây Mộc Linh, không nghĩ đến đây lại là một gốc táo trắng thành tinh.
Mộc Linh ngưng tụ hình dáng là một con sóc trắng, chiếc đuôi trắng bông bông thật lớn đong đưa qua lại lộ ra mấy phần đáng yêu. Nó bị Lý Quân Thiên tóm gáy xách lên, lông mao đều dựng đứng lên lộ ra cơ thể càng căng tròn.
Nhìn như giương nanh múa vuốt nhưng không có bất cứ lực uy h·iếp gì. Lý Quân Thiên đánh giá Mộc Linh một chút, cảm giác không kỳ quái giống như “linh tộc” càng không phải rất ít xuất hiện linh trí như quỷ dị.
Khí tức của Mộc Linh rất ôn hòa mà không hỗn loạn, cũng không cường đại cực đoan mà khá yếu ớt, dựa trên khí tức ước chừng chỉ tương đương với Vọng Thiên Cảnh.
So sánh tương đương cũng là yêu thú có tu vi hơn nghìn năm, nhưng ở trong tay của Lý Quân Thiên đều không thể động đậy nổi, quơ quơ tay nhỏ nhưng giống như muốn nổ tung lại không thể lật nên sóng gió.
“Ngươi..ngươi là ai? Muốn làm cái gì?”
Sóc trắng run bần bật, sau khi vùng vẫy đủ loại thấy không làm nên trò trống gì liền sợ hãi, ấp úng hỏi lên. Lý Quân Thiên thấy nó có thể nói được tiếng người liền ném nó vào trong gốc cây.
Gốc cây táo mới là bản thể của sóc trắng, sóc trắng bị ném đến lại giống như nước trở về biển, lập tức dung nhập vào bên trong cây chứ không có va đập ra động tĩnh gì.
Lý Quân Thiên hơi kéo váy lên để chân váy hơi rút lại vừa đủ trùm đến mắt cá chân, lộ ra bàn chân trắng nõn, ngón chân tinh tế mịn màng, móng chân hồng hồng tràn đầy sức sống. Lý Quân Thiên nghiêng người về sau, chậm rãi ngồi xuống.
Nửa đường, bàn ghế chậm rãi xuất hiện vừa vặn đỡ lấy Lý Quân Thiên. Chân trái vắt lên chân phải, Lý Quân Thiên vươn tay tự mình nâng lên ấm trà, tự rót cho mình một chén.
Hương thơm nhẹ dịu ẩn chứa sinh cơ bổ dưỡng, sóc trắng ló đầu từ trong thân cây ra, đôi mắt chuyển ùng ục, nhìn chằm chằm về phía nước trà giống như có một chút mưu tính.
Lý Quân Thiên không thèm liếc sóc trắng cái nào, nhấp một ngụm trà lạnh nhạt nói.
“Ngươi có tên không?”
Sóc trắng nhảy ra ngoài, chuyển cành mấy lần cuối cùng nhảy đến đầu một cành cây gần Lý Quân Thiên, hai tay chắp trước ngực nói.
“Ngươi có thể gọi ta là Đỗ Lâm”.
Lý Quân Thiên gật đầu, lại hỏi.
“Mộc Linh các ngươi vì sao có thể tu luyện giống nhau, có truyền thừa sao?”
Sóc trắng nhảy xuống trên bàn đá, nâng lên một chén trà cao bằng nửa thân người của nó, hai chi trước nắm lấy chén trà uống xuống, ùng ục ùng ục.
Sau khi uống cạn mới bắt đầu nói.
“Chỉ cần tu vi đến tình trạng nhất định sẽ thức tỉnh ký ức truyền thừa, ta cũng không biết nguồn gốc truyền thừa từ đâu nhưng tất cả các giống loài Mộc Linh đều có phương hướng giống nhau”.
Lý Quân Thiên ngẩng đầu nhìn cây táo một chút, ánh mắt lấp lóe lại nhìn về phía bầu trời. Cánh tay nâng lên khẽ nắm một cái, một quả táo trắng bị vặt xuống, cương khí đảo qua một cái liền gọt sạch vỏ, đưa lên môi đỏ khẽ cắn.
“Ngọt không?”
Đỗ Lâm nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù đây là quả táo bị vặt xuống từ trên cây của nó, có thể nói là một phần cơ thể của nó. Quả táo đúng là để ăn, vặt xuống cũng không gây tổn thương đến nó..nhưng nói thế nào cũng cảm thấy hơi kỳ quái chứ.
Không biết vì lý do gì mà Đỗ Lâm lại hỏi ra câu đó, Lý Quân Thiên nhẹ nhàng nhấm nháp sau khi nuốt xuống mới nói.
“Chua”.
Đỗ Lâm: “...”
Nhìn thấy Lý Quân Thiên nhai ngon miệng như vậy, không nghĩ đến quả táo lại là chua? Đỗ Lâm quơ quơ chi trước ngắn nhỏ của mình gãi gãi đầu. Táo của nó thật sự chua à?
Lý Quân Thiên ăn xong quả táo liền nói.
“Ta cần một chiếc cành có chất lượng không tệ”.
Nếu như lúc trước lông mao của Đỗ Lâm chỉ là trắng thì hiện tại đã là màu xám, bạc màu thành tro xám, bị lời nói của Lý Quân Thiên dọa đến giật nảy cả mình. Cần một chiếc cành chẳng khác nào chắt tay cắt chân của hắn, thậm chí “chất lượng không tệ” ở đây là tiêu chuẩn như thế nào cũng là một chuyện phải cân nhắc cẩn thận.
Đỗ Lâm ấp úng run bần bật, mồ hôi giống như hạt đậu không ngừng chảy xuống, lông mao chậm rãi ẩm ướt, thấm ướt th·ành h·ạt lớn lớn lăn xuống.
Ngập ngừng nửa ngày, Đỗ Lâm ấp úng nói.
“Chuyện đó...ngươi muốn cành cây làm gì?”
Lý Quân Thiên không trả lời, Bạch Ngọc Vân đã được bồi dưỡng không sai biệt lắm, phong thái kiếm đạo đã tạo lập được nền móng đầu tiên, đã đến lúc có thể xông pha giang hồ.
Kiếm Diệt Ma không tệ, cũng rất phù hợp với Bạch Ngọc Vân, có thể đảm đương được kiếm bản mệnh của nàng. Nhưng thời điểm hiện tại còn quá sớm, Bạch Ngọc Vân chưa thể làm được bản mệnh kiếm, cũng chưa thật sự bước chân vào trong kiếm đạo.
Lý Quân Thiên muốn luyện chế một thanh kiếm cho Bạch Ngọc Vân, không phải một thanh kiếm thường dùng mà giống như một đồ vật bảo mệnh, đồng thời gặp được Mộc Linh cũng để Lý Quân Thiên cân nhắc có nên đưa lên một “lão gia gia” trợ giúp cho Bạch Ngọc Vân hay không.
Sở dĩ muốn luyện chế một thanh kiếm mà không phong tồn chiêu thức vào trên người Bạch Ngọc Vân, chủ yếu là tránh cho kiếm đạo của hắn ảnh hưởng đến Bạch Ngọc Vân. Hắn muốn duy trì sự thuần túy đến từ kiếm đạo của Bạch Ngọc Vân, chí ít phải để nàng hoàn toàn ngưng tụ ra kiếm ý mới có thể tiếp xúc những cái khác.
Nếu không kiếm ý của Bạch Ngọc Vân rất dễ bị ảnh hưởng mà thay đổi. Lưu ý là Kiếm Ý thuần túy chứ không pha trộn bất cứ thứ gì. Điều này rất khó có được, thuần túy, sắc bén, mỏng manh, cứng cỏi lại uyển chuyển.
Kiếm ý thuần túy chỉ có thể từ bản thân đi lĩnh ngộ, người ngoài không thể trợ giúp được, nếu không sẽ bị “ô nhiễm” bị ảnh hưởng đến. Cho dù là Lý Quân Thiên, ẩn ở trong kiếm của hắn cũng lẫn vào một chút gì đó, mang theo chủ quan đặc hữu của bản thân, không thể trợ giúp cho Bạch Ngọc Vân lĩnh ngộ ra kiếm ý thuần túy được.
Lý Quân Thiên cảm thấy mộc linh tên là Đỗ Lâm cũng không tệ lắm, khí tức rất thuần túy, không sợ hắn sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì ảnh hưởng đến Bạch Ngọc Vân, để hắn biến thành kiếm linh phụ trợ cho Bạch Ngọc Vân rất thích hợp.
Lý Quân Thiên suy tính luyện chế một thanh kiếm, càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, càng nghĩ càng khiến cho Đỗ Lâm cảm thấy lạnh cả người, chờ đợi Lý Quân Thiên trả lời mà làm cho Đỗ Lâm sợ co quắp không thở nổi.
Cuối cùng ánh mắt của Lý Quân Thiên cũng xê dịch xuống trên người Đỗ Lâm, lạnh nhạt nói.
“Luyện chế một thanh kiếm”.
Ngừng lại một chút, Lý Quân Thiên lại tiếp lời.
“Đem toàn bộ cây luyện thành kiếm, ngươi trở thành Kiếm Linh cũng được”.
Đỗ Lâm dùng hai tay bưng kín ngực, trực tiếp ngã ngửa ở trên bàn, giống như muốn lìa hồn khỏi xác. Không hẳn bị dọa ngất chỉ là cách biểu thị có hơi thái quá, nhưng đúng là bị kinh hãi hù dọa đến.
“Ta..ta có thể từ chối không?”
Lý Quân Thiên giống như suy nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó nói.
“Không thể”.
Đỗ Lâm: “...”
...
p/s: Cuối tuần sẽ cố gắng bù lại những chương bị thiếu. Cầu đề cử!!!