Lý Quân Thiên thi triển hành vi cường đạo đem Đỗ Lâm kéo trở về nhà nhỏ. Bản thể của Đỗ Lâm là cây táo trắng hơn nghìn năm tuổi, kích thước vô cùng khổng lồ. Chỉ tính riêng thân cây liền cao hơn hai mươi thước, gốc cây phải năm sáu người ôm mới hết, vô số cành cây đan xen vào với nhau tạo thành tán cây che rợp cả một mảnh khu vực.
Đỗ Lâm đã nằm bẹp ở trên cành cây, vẻ mặt không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.
Bạch Ngọc Vân thu kiếm nhìn về phía sư phụ của mình, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, nghi hoặc hỏi.
“Sư phụ, người định trồng táo sao?”
Lý Quân Thiên lắc đầu thả xuống cây táo trắng, vừa rồi mặc cho Đỗ Lâm “đủ kiểu phản đối” cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì Lý Quân Thiên đã nhận định chuyện như vậy.
Lý Quân Thiên nghiêm túc nói với Bạch Ngọc Vân.
“Võ đạo không thể chỉ vùi đầu khổ tu được, cũng cần phải có kinh nghiệm thực chiến, cho nên khi ngươi bước vào Thác Hải Cảnh liền đi ra ngoài xông xáo một chút đi”.
Bạch Ngọc Vân: “...”
Đứng bơ vơ trong gió lộn xộn, nàng thật không biết nên nói cái gì. Nàng mới có tám tuổi mà thôi, từ ngày bái sư nàng đã có thể đoán được sớm muộn gì phải đi xông xáo giang hồ, nhưng không nghĩ đến sẽ sớm như vậy.
Nàng luyện võ còn chưa đầy nửa năm.
Lý Quân Thiên tiện tay đưa ra ngoài, bàn tay làm giả động tác nắm bắt lấy cái gì đó. Chỉ thấy cây táo trắng lập tức giống như một nắm bột bị người nhào nặn, kéo bóp tạo thành hình đáng của một thanh kiếm.
Một thanh kiếm gỗ, lá cây bị vo vào một chỗ, cùng với quả đan xen lại thành hoa văn khắc ở trên lưới kiếm. Rễ cây vặn xoắn với nhau thành chuôi kiếm, màu sắc không quá phân minh nhưng cũng có khác biệt rõ ràng.
Thanh kiếm này tạo hình khá bình thường, ngoại trừ chuôi kiếm vặn xoắn có chút kỳ quái, lưỡi kiếm màu sắc xanh trắng cùng hoa văn đan xen khác thường ra thì không khác kiếm thông thường chút nào.
Nhìn như một thanh kiếm gỗ thông thường nhưng kiếm này có thể nặng đến mấy nghìn cân, đồng thời đứng ở một loại góc độ khác biệt mới có thể nhìn ra được đây là một cây táo, nếu chỉ đứng ở góc độ thông thường thì chỉ có thể nhìn ra một cây kiếm gỗ mà thôi.
Đây chính là đại đạo vô tướng, kiếm hóa vạn vật, vạn vật hóa kiếm. Đem cây táo biến hóa thành cây kiếm chứ không phải phá hủy cây táo này, luyện chế nó thành kiếm. Đây là dùng lực lượng đại đạo đi thay đổi hình cùng tướng, giống như cây táo “mọc” thành hình dáng như thế này, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Năm ngón tay khẽ nắm lại, bắt chặt lấy chuôi kiếm gỗ. Sau đó lực lượng không gian vặn vẹo, chậm rãi ngưng tụ phủ lên trên mặt kiếm. Thanh kiếm chậm rãi thu nhỏ lại, lực lượng không gian phủ lên trên kiếm giống như hóa thành vỏ kiếm che đi phong mang trên lưỡi kiếm.
Đồng thời kiếm gỗ cũng theo đó thu nhỏ lại, cuối cùng kích thước chỉ lớn chừng hai ngón tay.
Lực lượng quy tắc từ đại đạo diễn sinh đồng dạng phủ lên, chỉ cần kiếm còn ở trong vỏ vậy thì đây chỉ là một thanh tiểu kiếm, giống như đồ chơi mô hình, hơn nữa trọng lượng cũng cực kỳ nhẹ nhàng.
Lý Quân Thiên niết ngón tay một cái, một giọt máu từ trên người Bạch Ngọc Vân bị rút ra, hòa vào trong mộc kiếm. Ánh sáng nhu hòa dâng lên sau đó cấp tốc thu liễm lại, Đỗ Lâm lúc này từ trong kiếm nhảy ra ngoài, hoặc có thể nói là bị mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Đỗ Lâm không bị tổn thương gì, chỉ là bị khí tức đại đạo bao phủ xuống, nện cho choáng váng. Trên trán của bộ lông mao trắng muốt hiện lên một vệt màu đỏ, hình dạng giống như một giọt máu, mà giọt máu này tựa như in sâu vào trong chân linh của Đỗ Lâm.
Bị cưỡng ép thu phục.
Làm xong, Lý Quân Thiên đem kiếm gỗ ném cho Bạch Ngọc Vân, kiếm gỗ giống như một món đồ trang sức, Bạch Ngọc Vân dùng một sợi dây đeo lên cổ. Đỗ Lâm cũng bị Lý Quân Thiên ném cho Bạch Ngọc Vân làm quen.
Đỗ Lâm vẫn là một bộ sinh không thể luyến, ngoại trừ hô hấp ra không khác gì một con thú nhồi bông, bị Bạch Ngọc Vân bóp tới bóp lui thay đổi hình dạng. Mộc Linh ngưng tụ ra hình dáng cũng không giống như động vật thông thường, chỉ là ngoại hình tương tự mà thôi, thực tế hết sức mềm mại dẻo dai.
Sau đó nhân lúc Bạch Ngọc Vân không chú ý, Đỗ Lâm liền chui trở về trong kiếm, biến mất không thấy gì nữa, dọa cho tiểu cô nương luống cuống một chút, lật tung cả sân nhỏ cũng không tìm được tung tích của Đỗ Lâm.
Lý Quân Thiên không nhắc nhở, chỉ nói với Bạch Ngọc Vân.
“Không cần lo lắng, không mất đi được”.
Bạch Ngọc Vân không tìm được cũng đành thôi. Đến buổi tối nhân lúc Bạch Ngọc Vân luyện công, Lý Quân Thiên đóng gói cả ngôi nhà nhỏ, bao gồm cả ngọn núi cùng cùng với cây cối di chuyển đi, rời khỏi Yêu Châu.
Lý Quân Thiên quay về một khu rừng núi ở hạ du của Bạch Ngâm Giang. Không sai, ở một khu vực nào đó tại Văn Lạc Châu, khoảng cách ngọn núi mà năm đó Kiếm Ma bế quan ẩn tu không quá xa.
Lý Quân Thiên chuẩn bị để Bạch Ngọc Vân từ đây đi xông xáo giang hồ. Chẳng qua Bạch Ngọc Vân còn chưa đột phá đến Thác Hải Cảnh.
Muốn để Bạch Ngọc Vân ma luyện ngưng tụ ra Kiếm Ý còn cần trải qua chém g·iết thậm chí nguy cơ sinh tử. Nhưng Văn Lạc Châu không có yêu thú chứ đừng nói đến nguy cơ sinh tử.
Lý Quân Thiên đang suy nghĩ về chuyện bắt một chút yêu thú cường đại về cho Bạch Ngọc Vân rèn luyện. Nhưng nghĩ kỹ lại thôi, không quá cần thiết. Hắn sử dụng lực lượng mộng ảo sáng tạo ra một chút yêu thú, mặc dù không có chân linh nhưng sở hữu một chút trí tuệ cũng không khó.
Đầu tiên là thân thể mạnh mẽ, phòng ngự khó mà phá được, kích thước thân thể cùng lực lượng đều đạt đến Thác Hải Cảnh nhưng tốc độ không quá nhanh. Chỉ riêng phòng ngự cùng lực lượng cũng đủ cho Bạch Ngọc Vân đau đầu.
Nếu như có thể ngưng tụ kiếm ý thì có thể phá được phòng ngự rồi chém g·iết đối phương.
Loại yêu thú thứ hai tốc độ nhanh, công kích sắc bén nhưng phòng ngự không quá mạnh, chỉ cần nắm bắt chính xác thời cơ là có thể chém g·iết. Tuy rằng không bức thiết để người ta phải ngưng tụ ra kiếm ý, nhưng chỉ cần ngưng tụ ra kiếm ý lại có thể dễ dàng bắt được tung tích của đối phương.
Hai loại yêu thú như vậy là đủ cho Bạch Ngọc Vân tạo ngộ nguy cơ sinh tử, nghiền ép tiềm năng rồi. Ngoại trừ việc không quá thông minh, không biết biến báo ra thì hai loại yêu thú này chẳng khác yêu thú thông thường.
Sau đó hạn chế phạm vi hoạt động, khóa lại một khu vực cho đám yêu thú sinh hoạt ở bên trong. Đám yêu thú bị sáng tạo ra này không thể tăng trưởng, cũng không cần ăn uống gì, có chăng thì hấp thụ một chút linh khí bù đắp cho lực lượng mộng ảo bị tiêu hao, nhưng không nhiều, sẽ không tăng tiến lực lượng.
Làm xong tất cả, Lý Quân Thiên lại bắt đầu tham ngộ quỷ dị thời gian kia, tiếp tục tìm kiếm phương hướng tiến bộ cho đại đạo của mình.
Lý Quân Thiên bế quan, Bạch Ngọc Vân sẽ không làm phiền hắn. Nàng tự chay ra ngoài tìm yêu thú để rèn luyện kiếm đạo, cũng thuận lợi phát hiện hai loại yêu thú mới luẩn quẩn quanh đây.
Thời gian trôi nhanh, cứ như vậy yên bình vượt qua ba tháng. Đã vượt qua ý định ban đầu của Lý Quân Thiên, nhưng Lý Quân Thiên không thất vọng bởi vì thời gian này hắn không chỉ đạo Bạch Ngọc Vân mà tìm hiểu lực lượng thời gian. Cho nên cũng không tính là vượt qua ý định ban đầu.
Ngày này, Lý Quân Thiên rời đi. Tất nhiên cũng để lại lời nhắn cho Bạch Ngọc Vân, để nàng đi Cực Lạc Các ở Dục Hoan Đô tìm hắn. Đây coi như một phen thí luyện khi mà Bạch Ngọc Vân đã đạt đến Thác Hải Cảnh, chỉ cần đi đến được Dục Hoan Đô coi như thông qua kiểm nghiệm, cũng có thể Lý Quân Thiên dẫn lên đạo đồ.