Thời gian đại đạo hoàn chỉnh của thế giới bị hai cỗ lực lượng đại đạo kia câu ra ngoài, lực lượng thời gian đều bị xoắn lại, dòng thời gian xáo trộn đảo lộn hết cả lên.
Lý Quân Thiên chỉ thấy ở một phương thời gian xa xôi bị vặn vẹo trùng lặp vào trong đại đạo của hắn, một số cảnh tượng chậm rãi rõ ràng hiện ra.
Đồng thời, cũng có âm thanh truyền đến.
“Tỷ tỷ”.
Một bóng hình nhỏ bé nhảy nhảy nhót nhót chạy đến, cuôi cùng ngồi vào bên cạnh Lý Quân Thiên, vươn tay kéo kéo tay áo của hắn, cười ngọt ngào, đôi mắt đều híp lại thành nguyệt nha.
A Cửu?
Lý Quân Thiên kinh ngạc, không nghĩ đến A Cửu lại xuất hiện ở nơi này. Lúc trước nàng biến mất không có tung tích, Lý Quân Thiên có suy đoán đến thân phận chân thực của A Cửu, nhưng vào lúc này thì sự suy đoán kia có một chút lung lay.
Nhưng nghĩ kỹ lại, người này thật sự là A Cửu sao? Hoặc A Cửu này có phải là người mà trước kia Lý Quân Thiên quen biết không?
Lý Quân Thiên cảm ứng thời gian vặn vẹo, hắn cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng thời gian đại đạo hiện ra rõ ràng lại là một cơ hội để tham ngộ rất tốt, Lý Quân Thiên cũng phải cẩn thận đi lĩnh ngộ một phen.
Thời gian đại đạo bị câu ra hết sức rõ ràng cho nên dễ lĩnh ngộ hơn bình thường không biết bao nhiêu lần. Giống như một quyển sách bị người mở ra, phiên dịch ra văn tự thông dụng, ghi chép rõ rành rành, để người vừa đọc liền hiểu.
Lý Quân Thiên còn dư lực bảo vệ Tường Vi, đồng thời nhìn về phía A Cửu hỏi.
“Lúc trước ngươi chạy đi nơi nào?”
A Cửu lắc lắc đầu nói.
“Đi một địa phương rất xa, tỷ tỷ muốn đi xem một chút không?”
Lý Quân Thiên tất nhiên không thể rời đi, cơ hội lĩnh ngộ Thời Gian Đại Đạo không phải lúc nào xuất hiện, thậm chí có thể nói rằng trăm nghìn năm đều khó gặp.
“Hiện tại không được”.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt đáp lời, A Cửu chu chu môi nói.
“Chỉ có hiện tại có thể đi, nếu không liền không thể đi được”.
Lý Quân Thiên cau mày, chỉ có hiện tại mới có thể đi, vậy thì tám chín phần mười chính là có liên quan đến Thời Gian Đại Đạo. Nhất là điều kiện gì đó khiến cho thời gian vặn vẹo đến thời điểm nào đó mới gặp được A Cửu.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không rời đi. Chỉ cần hắn lĩnh ngộ được Thời Gian Đại Đạo, vậy thì hắn có thể chủ động vặn vẹo thời gian, hoàn toàn có thể tìm đến tung tích của A Cửu.
Lại nói Lý Quân Thiên không cần phải làm nhiều chuyện đến thế, hắn chỉ muốn hỏi A Cửu vài điều mà thôi.
A Cửu giống như biết rất nhiều chuyện nhưng lại không thể giải đáp thắc mắc của Lý Quân Thiên, giống chỉ có đáp án mà Lý Quân Thiên mong muốn là A Cửu không hiểu biết.
Vừa vặn trùng vào điểm mù tri thức của A Cửu, mà Lý Quân Thiên không hỏi ra được gì liền không nói nhiều nữa. A Cửu cũng không khó chịu khi Lý Quân Thiên hỏi nhiều, trả lời xong cũng không làm phiền Lý Quân Thiên mà giống như một con mèo nhỏ cọ cọ tay áo của Lý Quân Thiên, th·iếp th·iếp vào trên người hắn.
Lâm vào trong lĩnh ngộ lực lượng thời gian, không biết trải qua bao lâu, có thể là một cái chớp mắt, cũng có thể là nghìn năm vạn tháng, dài dằng dặc. Thời gian vào giờ phút này không đáng nhắc đến, không thể cảm nhận, không thể đong đếm.
Răng rắc!
Đột nhiên có một tiếng đứt gãy vang lên, đại đạo vào lúc này giống như núi lở, hai luồng đại đạo trực tiếp sụp đổ. Không gian vỡ nát, thời gian đứt đoạn, thế giới trực tiếp bị chọc thủng một mảnh, lực lượng cấm kỵ lan tràn trực tiếp quét sạch hư không.
Thế giới bị chọc thủng không phải rơi vào Hỗn Không Hải mà trực tiếp đâm thủng Hỗn Không Hải đi vào trong hư vô, lực lượng cấm kỵ theo sát phía sau bao trùm toàn bộ quanh thân Lý Quân Thiên cùng Thủy.
Thủy giống như người ngủ gật bừng tỉnh, lực lượng cấm kỵ cũng không thể tổn thương đến nàng nhưng hiểu nhiên cảm ngộ của nàng đã bị cắt đứt, thu hoạch không tệ nhưng vẫn để nàng có cảm giác không nguôi.
Tựa như món ăn ngon vừa để người ta thòm thèm lại hết, ăn không đủ đã miệng. Nhưng cho dù là ở trạng thái như vậy thì lực lượng cấm kỵ cũng không thể tổn thương đến Thủy.
Hư vô trống rỗng không có vết tích gì, chỉ có hắc lôi lăn lộn, lực lượng cấm kỵ bao phủ làm người vô cùng khó chịu.
Đại đạo hiển hóa bên ngoài b·ị đ·ánh tan nhưng cũng không tạo thành tổn thương, Thủy rất nhanh thấy rõ tình trạng hiện tại của mình. Lại đưa mắt nhìn về phía Lý Quân Thiên đã thấy đại đạo b·ị đ·ánh gãy liền hóa thành một phương thế giới.
Hồng trần cuồn cuộn, tinh thần mênh mông, ngày đêm luân chuyển. Kiếm Vĩnh Dạ cùng kiếm Tinh Thần gánh chịu lấy phương thế giới này diễn hóa sinh ra, bù đắp khoảng hư vô này.
Trong thời gian ngắn liền chống ra mảnh hư vô này, diễn sinh ra một mảnh tinh vân cuồn cuộn. Hiển nhiên đại đạo của Lý Quân Thiên hoàn thiện cực mạnh, cho dù tán dật ra cũng có thể dễ dàng hóa thành Hồng Trần Thiên, dựa theo tâm ý của Lý Quân Thiên mà bù đắp cả mảnh hư vô này.
Đột ngột, hồng trần tiêu tán, tinh không dập tắt, thế gian vốn đang mở rộng vào lúc này co rút lại, giống như tất cả mọi thứ ngược dòng quay trở về thời điểm bắt đầu. Hai thanh trường kiếm treo ở hai bên Lý Quân Thiên sau đó, đại đạo dâng lên, lực lượng cấm kỵ cũng tự hành tiêu tán.
Một mảnh thế giới từ trong hư vô sinh ra, bù đắp lại lỗ hổng mà lúc trước đại đạo xoắn nát.
Chỉ trong chớp mắt, Tường Vi, Thủy cùng Lý Quân Thiên đều quay trở về, ngồi ở trên bàn rượu bên trong Băng Tâm Hàn Đàm.
Thời gian đảo lưu, vạn sự nghịch chuyển!
Ánh mắt của Thủy lóe lên vẻ kinh nghi nhìn Lý Quân Thiên, thời gian vừa rồi nàng đắm chìm trong cảm ngộ đại đạo, thật sự không nhận ra thời gian đại đạo bị dẫn dắt ra ngoài, càng không thể cảm ngộ được cái gì.
Nhưng thao tác này của Lý Quân Thiên lại để Thủy có thể nhận ra, đây chính là thời gian đảo lưu. Không phải linh vực thiết lập lại, không gian quy hồi mà là chân chính thời gian đảo ngược. Cho dù mọi thứ hóa thành hư vô cũng có thể kéo ngược trở về.
Lý Quân Thiên kéo khu vực b·ị đ·ánh thủng trở về thời gian mấy giây phía trước chứ không phải ba người du hành thời gian về phía trước. Cả hai có sự khác biệt to lớn, việc đảo ngược thời gian tiêu hao lớn hơn, cũng khó khăn hơn rất nhiều.
Lý Quân Thiên lại dễ dàng có thể làm được, tuy chỉ đảo ngược có mấy giây nhưng đã là một thao tác vô cùng kinh người. Đồng thời Lý Quân Thiên còn triệt tiêu ảnh hưởng xấu đến thiên địa, tránh cho nơi này lại bị xóa bỏ thêm một lần nữa.
Lý Quân Thiên làm xong tất cả, Tường Vi mới lấy lại tinh thần. Nàng mặc dù không bị tổn thương chút nào nhưng cũng không nhận ra được quá nhiều chuyện, chỉ ẩn ẩn cảm thấy bất thường.
Thậm chí ký ức còn thoáng mơ hồ, trước mắt chỉ có thể trông thấy hai vết sáng lóe lên giống như ánh đèn lướt qua sau đó mọi thứ trở về như cũ. Đây không phải Lý Quân Thiên làm ra mà là thiên địa tự hành sửa chữa, bù đắp nhân quả thiếu sót, giống với khi Lý Quân Thiên đột phá đại đạo vô tướng.
Nếu không có Lý Quân Thiên bảo vệ, Tường Vi thậm chí có thể bị thiên địa gạt bỏ, bởi vì gạt bỏ nàng bù đắp nhân quả đơn giản hơn, chẳng qua bị Lý Quân Thiên dùng đại đạo bảo vệ cho nên chỉ có ký ức thoáng mơ hồ, không thể nhìn rõ mọi chuyện.
“Đảo ngược thời gian?”
Thủy kinh nghi hỏi Lý Quân Thiên, trong lòng đã có câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe được Lý Quân Thiên khẳng định chắc chắn.
Lý Quân Thiên gật đầu, mà Thủy cũng lấy lại được bình tĩnh rất nhanh, gật đầu một cái cũng không có hỏi lại. Vừa rồi lĩnh ngộ đại đạo, nàng cũng đã nhận ra được đại đạo tiến lên phía trước dính đến lực lượng thời gian.
Thậm chí đại đạo vô tướng dính líu đến nhân quả, cũng dính líu đến ký ức cùng thời gian, chỉ là không quá mức rõ ràng. Nhưng lại tiến thêm một bước phải tiếp xúc rõ ràng đến lực lượng thời gian hơn.
Cuối cùng có thể thao túng đảo ngược thời gian, thi triển tùy ý giống như Lý Quân Thiên lúc hiện tại.
Chỉ thiếu một tia liền để đại đạo có thể bước vào cảnh giới cao hơn.