Thiếu một bước nào mới có thể khiến cho đại đạo tiến thêm?
Thủy không biết, cũng không đoán được nhưng Lý Quân Thiên đã có năng lực đi chứng thực một phen. Thấy A Cửu biến mất không còn tung tích cũng gợi lên một chút ý nghĩ về phương pháp kia.
Nhưng Lý Quân Thiên không vội, không biết ba người ngộ đạo qua bao nhiêu năm tháng cho nên hắn muốn đi ra ngoài đi đi một chút, dạo dạo một chút, xem xét một chút.
Thủy thu hoạch cảm ngộ, Tường Vi cảm ngộ không nhiều nên cùng Lý Quân Thiên đi ra bên ngoài, hơn nữa còn là khoác tay mà đi, cực kỳ dính người. Lý Quân Thiên cũng không hiểu vì cái gì Tường Vi sẽ bày ra bộ dáng như vậy, cực kỳ quấn quýt hắn.
Nếu như là bởi vì chuyện năm đó...cũng không đáng nhắc đến chứ.
Tu luyện Hoan Mị Cực Lạc Công cũng không đến nỗi chỉ vì chuyện nhỏ đó mà phải quấn chặt lấy Lý Quân Thiên. Về tình về lý đều không thể nói thông được. Nhưng Lý Quân Thiên cũng không quan tâm lắm, không thể thay đổi được ý nghĩ của Tường Vi, cũng không ảnh hưởng đến bản thân hắn, cho nên không cần phải để tâm đến.
“Ba năm?”
Lý Quân Thiên thoáng kinh ngạc cảm ứng thời gian này, đồng thời thông qua đại đạo cảm ứng một chút vị trí của Bạch Ngọc Vân.
Quả không ngoài sự kỳ vọng của hắn, nàng đã đến được Cực Lạc Các. Tu vi tiến triển rất khả quan, từ ban đầu mới vào Thác Hải Cảnh, hiện tại đã Ngưng Cơ Nhập Đạo.
Không sai, Bạch Ngọc Vân dùng hai năm liền tích lũy đủ chân khí vượt qua Thác Hải Cảnh, lần lượt đột phá Vân Vũ, Sương Dương, Đại Hải ba tiểu cảnh giới, bước vào Vọng Thiên Cảnh.
Lại dùng thời gian một năm Minh Tâm Dưỡng Thế, một ngày đột phá liền có thể nhìn thấy đại đạo, bước vào Ngưng Cơ Kỳ, chân ý nhập đạo.
Nếu không phải lực lượng cảnh giới này chênh lệch quá to lớn, yêu cầu tích lũy lâu dài thì Bạch Ngọc Vân đã sớm đột phá. Năm đó Lý Quân Thiên có thể vượt qua cảnh giới này trong một thời gian rất ngắn, nhưng Bạch Ngọc Vân không có nội tình hùng hậu như vậy nên phải tích lũy mấy năm.
Nhưng nhập đạo về sau sẽ là một đường bằng phẳng, dù sao ngộ tính của Bạch Ngọc Vân cũng thuộc về hàng đầu, không thua kém Lý Quân Thiên là bao, trong vòng hai mươi năm liền có tư cách chứng đạo.
Chuyện tương lai quá xa, Lý Quân Thiên không đoán được chuẩn xác nhưng có một cái ước tính nhất định. Kỳ thực nếu như Lý Quân Thiên muốn nhòm ngó cũng không phải không thể thôi diễn, nắm giữ lực lượng thời gian cùng quy luật nhân quả có thể làm đến được điểm này.
Không phải nhìn thấy tương lai chân chính nhưng chênh lệch sẽ không chênh lệch quá mức.
Ba năm không thấy, Bạch Ngọc Vân vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười một tuổi, phấn điêu ngọc trác nhưng ánh mắt có mấy phần sắc bén, lăng lệ không che giấu được.
Hoàn thành Dưỡng Thế cùng Ngưng Cơ, khí thế không phải dễ dàng thu liễm như vậy, kiếm khí sắc bén phóng lên tận trời để người ta biết nàng không dễ chọc. Cho dù nàng chỉ là một tiểu cô nương còn chưa trổ mã cũng không có người nào dám khinh thị.
Tu vi của Bạch Ngọc Vân không tầm thường, cho dù xông xáo giang hồ cũng không thể ảnh hưởng đến nàng chút nào, thậm chí trong giang hồ đã lưu lại không ít truyền thuyết của Bạch Ngọc Vân, ẩn ẩn có đồn thổi nàng là “thiên hạ đệ nhất cao thủ” vô địch đương thời.
Dù sao người trong giang hồ cũng chỉ có thể biết được đến Vọng Thiên Cảnh, thật sự không thể tiếp xúc đến cảnh giới cao hơn. Nhưng nếu như Ngưng Cơ Nhập Đạo, có thể thông qua cảm ứng thiên địa, lờ mờ cảm nhận được Võ Đạo phản hồi mới có thể biết được cảnh giới phía sau nên đi như thế nào.
Chẳng qua nếu có cơ duyên thu được công pháp tiếp về phía sau, biết được tường tận về Hướng Thiên Cảnh cùng Đạo Thiên Cảnh thì cũng không cần phải tự thân đi cảm ngộ làm gì.
Bạch Ngọc Vân được Lý Quân Thiên dẫn đi dạo Dục Hoan Đô mười mấy lần làm cho tiểu cô nương vô cùng vui vẻ. Đồng thời tiểu cô nương đã đi ra con đường của mình, cũng tự sáng lập công pháp ở Vọng Thiên Cảnh, Lý Quân Thiên trợ giúp chỉnh lý một chút cho hoàn thiện hơn, lại truyền cho mấy chiêu kiếm thức.
Chỉ khi nhập đạo, tiểu cô nương mới lờ mờ cảm nhận được Lý Quân Thiên khủng bố đến thế nào, đại đạo cuồn cuộn cho dù chỉ hiển hóa ra thân hình cho người khác trông thấy ở trên thế giới, nhưng bởi vì Bạch Ngọc Vân sinh có cộng minh chặt chẽ với Kiếm Đạo mới có thể phát hiện ra được một chút xíu.
Về sau Lý Quân Thiên để Bạch Ngọc Vân đi tìm Vũ Nhu, tất nhiên cũng là một quá trình lịch luyện khác, cũng để Vũ Nhu có thể dẫn dắt cùng trợ giúp Bạch Ngọc Vân về sau.
Không biết Vũ Nhu có thể bảo vệ nàng bao lâu, nhưng đây là một con đường mà Bạch Ngọc Vân có thể lựa chọn. Hơn nữa Tường Vi cũng đã biết Bạch Ngọc Vân, tương lai xảy ra chuyện gì thì tiểu cô nương hoàn toàn có thể tìm đến.
Đồng thời Lý Quân Thiên cũng truyền lại Thiên Mộng Huyền Công cùng với Thiên Môn Đạo Thất Tiên Thức cho Bạch Ngọc Vân, đây chỉ là công pháp phụ trợ cho nàng, hoàn toàn có thể để cho nàng gia tăng kiến thức cùng thủ đoạn trong thời gian tích lũy sau này.
Làm xong tất cả, Lý Quân Thiên liền rời đi, chuẩn bị bước đột phá cuối cùng.
Lý Quân Thiên tùy ý hành tẩu ở trong Hỗn Không Hải, hắn nhảy ra khỏi Thế Giới Cửu Châu muốn chìm xuống sâu hơn Thế Giới Cửu Châu xem có tồn tại một phương thế giới nào lớn hơn hay không.
Hỗn Không Hải rộng lớn giống như vô biên vô tận, Lý Quân Thiên hướng về chỗ sâu chạy đi, cả người càng lúc càng chìm thấp xuống. Nhưng khi hắn hóa thành đại đạo phủ xuống Hỗn Không Hải lại có thể cảm thấy bản thân đang chạy đi nơi nào đó, hoàn toàn không thể “chìm” đến chỗ sâu của Hỗn Không Hải.
Hoặc nói rõ ràng hơn thì Lý Quân Thiên lĩnh ngộ ra được, Thế Giới Cửu Châu đã là nơi “sâu” nhất của Hỗn Không Hải, hoàn toàn không thể “chìm” đến nơi nào được nữa.
Nói một cách khác, Thế Giới Cửu Châu sở dĩ sẽ treo ở chỗ này bởi vì nơi này đã là thấp nhất, nếu như Hỗn Không Hải có chỗ nào sâu hơn thì Thế Giới Cửu Châu sẽ chìm đến nơi đó, chứ không phải Thế Giới Cửu Châu chỉ có thể chìm đến nơi này.
Lý Quân Thiên ở trong trạng thái hóa đạo có thể nhìn được rất nhiều thứ, không phải tầm mắt ở tầng thứ không gian thông thường có thể trông thấy. Lý Quân Thiên cuối cùng là từ bỏ việc cố gắng chìm xuống, đây không phải mục đích chủ yếu của hắn.
Hao phí thời gian nửa tháng chạy vòng vòng mấy nghìn tỉ dặm khắp Hỗn Không Hải đã là cực hạn, cũng đủ để Lý Quân Thiên trải vuốt ý tưởng của mình, chỉ còn thiếu bước chứng thực cuối cùng.
Chỉ thấy Lý Quân Thiên hiển hóa ra ngoài, bản tay khẽ vạch một cái liền bổ ra Hỗn Không Hải, vạch thành một vùng hư vô, lực lượng cấm kỵ theo đó đản sinh cuồn cuộn.
Lý Quân Thiên đưa mình đứng trong không gian hư vô, lực lượng cấm kỵ hóa thành hắc lôi cũng chỉ có thể vờn quanh, dịu ngoan như cún mà không thể thương tổn đến Lý Quân Thiên một chút nào.
Bàn tay nắm vào trong hư vô, nhẹ nhàng kéo một cái liền đem toàn bộ lực lượng cấm kỵ c·hôn v·ùi. Kiếm Quy Khư treo ở trước người, kiếm hóa thành đầu nguồn của đại đạo, đại đạo hóa thành một dòng sông phóng ra, như muốn xuyên thủng hư vô, chảy về hướng không rõ ràng.
Chỉ là “lượng nước dư thừa” từ dòng sông đại đạo này đã nhấn chìm mấy nghìn dặm hư vô xung quanh. Theo ý niệm của Lý Quân Thiên vừa động, đại đạo hóa thành một một dòng xoáy mạnh mẽ, dòng xoáy chậm rãi trở nên cuồng bạo. Tốc độ xoáy tròn càng lúc càng nhanh, dần dần hình thành một vòng mắt xoáy khổng lồ, bán kính vòng xoáy chậm rãi mở rộng đến mấy vạn dặm.
Từ trong trung tâm vòng xoáy giống như có vô số hắc lôi bắn ra ngoài, hòa cùng dòng chảy nhưng không tan vào bên trong, có xu thế thoát khỏi vòng xoáy mà phóng ra bên ngoài.
Rào rào!!!
Đột nhiên giống như có tiếng sóng vỗ truyền đến, từ trung tâm của vòng xoáy có một dòng sông phóng ra ngoài, cuốn phăng cả vòng xoáy nhập vào trong sông.
Lý Quân Thiên nhanh chân tan biến tại chỗ, đại đạo bị cuốn đi vào lúc này đột nhiên hiển hóa ra thân hình của Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên đứng ở trên mặt sông, dòng sông đen tuyền lật lên bọt nước trắng xóa. Trong mỗi một cái bọt nước lại có một khung cảnh giống như ảnh chụp xuất hiện.
Lý Quân Thiên chăm chút quan sát, có thể thấy được toàn bộ Thế Giới Cửu Châu ở trong bọt nước, hình ảnh rất rõ ràng, cho dù rất nhỏ bé nhưng vận dụng một chút lực lượng đại đạo là có thể phóng to ra, nhìn đến bất cứ nơi nào.
Một ý niệm là có thể nhìn thấy ở một tòa tửu lâu tại Dục Hoan Đô, Bạch Ngọc Vân đang há miệng cắn lấy một cái bánh bao lớn, chỉ là khung cảnh này hoàn toàn bất động, giống như ảnh chụp lại chứ không phải đang hoạt động.
Lại nhìn ngược về phía trước của bức ảnh, khung cảnh rất tương tự, nhưng Lý Quân Thiên biết được đây chính là “một nguyên trước” của bức ảnh vừa rồi, cũng chính là “quá khứ” của khung cảnh vừa rồi, mặc dù chỉ là quá khứ ở trước một nguyên.
Lý Quân Thiên câu câu môi, hết sức hài lòng về chuyện này. Hiển nhiên biện pháp của hắn là chính xác, nơi này đúng là chỗ mà hắn muốn đến.