Lý Quân Thiên thấy được Thời Gian Trường Hà này thật sự giống như một dòng sông, không biết bắt nguồn từ nơi nào nhưng đang chảy về nơi xa, cũng không biết cuối cùng đổ về đâu.
Lý Quân Thiên xoay người, nhìn về phía sau lưng, muốn nhìn thấy đầu nguồn của Thời Gian Trường Hà, nhưng tầm mắt nhìn càng xa thì càng không thấy được rõ ràng, giống như có một tầng yên hà che đậy ánh mắt của hắn. Mặc cho bản thân hắn đã là đại đạo vô hình vô tướng nhưng vẫn không thể nhìn được rõ ràng.
Nhìn xa không thấy, vậy thì chỉ có thể xích lại gần để nhìn cho rõ.
Lý Quân Thiên bước ra một bước, lội ngược dòng tiến lên. Hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực cản to lớn đẩy đến, giống như bản thân đang lội trên một dòng suối lớn, dòng chảy cản lại bước chân của hắn.
Không quá quan trọng, lực lượng của hắn có thể tiến lên được, lực cản rất lớn nhưng cũng không khó khăn.
Lý Quân Thiên thong dong bước đi, mặc cho lực cản lớn cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn. Đồng thời hắn còn rảnh rang ngắm nhìn khung cảnh trong từng bọt nước, từ đó suy diễn mốc thời gian mà hắn đi đến.
Một bước, hai bước, năm bước, mười bước...
Lý Quân Thiên đi ngược dòng hơn ba mươi bước, cuối cùng trông thấy một cảnh tượng quen thuộc. Cũng không phải Lý Quân Thiên chủ động đi ngó nhìn mà là Thời Gian Trường Hà giống như có sóng nổi, lật lên một mảnh bọt nước.
Thời Gian Trường Hà vào lúc này giống như chảy qua một mảnh gập gềnh mới nâng lật lên sóng gió, tạo ra một cái bọt nước rất lớn. Bên trong chuỗi bọt nước chính là khung cảnh ngày đó Lý Quân Thiên đảo ngược thời gian.
Lại tiến lên phía trước, bọt nước càng lớn, đến cuối cùng giống như đáy sông thủng một lỗ lớn, dòng sông đều bị rẽ nhánh chảy ra ngoài. Chính là khi hai luồng đại đạo v·a c·hạm dẫn ra Thời Gian Trường Hà hiện ra ở trong thế giới.
Lý Quân Thiên bình tĩnh vượt qua cũng không quan sát quá nhiều, chuyện này hắn đã trải qua, không cần thiết phải xem lại. Lý Quân Thiên cảm nhận được lực cản tăng lên một chút nhưng vẫn không quá đang kể, đại đạo của hắn hoàn toàn có thể gánh chịu được.
Lại tiếp tục tiến lên, Lý Quân Thiên có thể cảm giác được mối liên hệ giữa hắn cùng thế giới cực kỳ yếu ớt. Không có khung cảnh chiếu rọi ra ngoài, chỉ có đại đạo tán lạc trong thiên địa hình thành mối liên kết giữa hắn cùng thiên địa, nếu không Lý Quân Thiên đã sớm không còn dấu vết gì trên thế gian nữa.
Lại nhìn, lại nhìn, dần dần Lý Quân Thiên không còn trông thấy bản thân của mình xuất hiện, rõ ràng mốc thời gian là hắn đã trải qua, nhưng Lý Quân Thiên không hề xuất hiện. Hiển nhiên đây là lúc Lý Quân Thiên bước vào đại đạo vô hình vô tướng xóa đi nhân quả của bản thân, vạn pháp không nhiễm thân. Cho nên mọi sự diễn ra đều không có bóng dáng của Lý Quân Thiên.
Cũng không biết thế gian bù đắp ra làm sao, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như cũ, chỉ là không có bóng dáng của Lý Quân Thiên, có đủ loại nguyên nhân dẫn đến sự việc đó xảy ra.
Nhưng bên trong Thời Gian Trường Hà có vô số bọt nước, Lý Quân Thiên nhảy ra khỏi chuỗi nhân quả trong thiên địa, lại không thể hoàn toàn nhảy thoát thiên địa ghi chép, có vô số bọt nước tồn tại ghi chép lại tung tích của Lý Quân Thiên.
Không sai, chuỗi nhân quả đều bị thế giới chỉnh sửa, nhưng dấu vết vẫn lưu lại ở trong Thời Gian Trường Hà, có những bọt bước trôi nổi độc lập ở trên không trung, giống như bong bóng xà phòng lơ lửng mà không chìm vào trong dòng nước.
Lý Quân Thiên cười, nụ cười tươi tắn rạng rỡ giống như nắng đông, ấm áp chiếu rọi thế gian. Lý Quân Thiên rất vui vẻ, hắn đã suy đoán đến bước tiếp theo về đại đạo, hiện tại nhìn thấy bong bóng này quả nhiên phương pháp của hắn không có sai lầm.
Chỉ thấy Lý Quân Thiên vươn tay, kiếm Quy Khư chậm rãi lơ lửng đến phía trước. Hắn định dùng một kiếm chém đến, nhưng nghĩ nghĩ Lý Quân Thiên liên từ trong không gian kéo ra con quỷ dị thời gian kia.
Bàn tay khẽ bóp một cái, quỷ dị giống như bị người kéo ra, xoắn lại giống như một mảnh vải sau đó bóp thành một thanh kiếm. Trường kiếm màu đỏ nâu, hộ thủ có một con mắt đảo qua đảo lại, tròng mắt trắng bệch nhìn vô cùng kỳ dị.
Một thanh kiếm cứ như vậy bị Lý Quân Thiên dùng lực lượng đại đạo bóp ra. Sau đó Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, đem trường kiếm ném vào trong Tam Thiên Đại Thế Giới, trường kiếp lập tức bị tan ra, hóa thành thời gian bên trong Đại Thế Giới này.
Chỉ thấy kiếm Quy Khư lúc này nổi lên một số đường vân đỏ nâu, hoa văn giống như muốn kết thành một con mắt. Nhưng rất nhanh kiếm Quy Khư quay trở về hình dáng ban đầu, nửa trong suốt giống như ẩn chứa toàn bộ hư vô, trong suốt vô hình, tựa như không tồn tại.
Kiếm Quy Khư khẽ đâm ra một cái, toàn bộ bong bóng trôi nổi đột ngột vỡ tan, lực lượng thời gian cùng lực lượng xung kích không lồ lập tức quét ngang, tựa như muốn đem Thời Gian Trường Hà lật úp.
Tất nhiên Thời Gian Trường Hà không thể bị lật úp, chỉ là lực lượng thời gian từ trong sông bắn ra ngoài, muốn đánh tan Lý Quân Thiên. Đừng nói là Lý Quân Thiên hiển hóa hình dáng ra ngoài, cho dù chìm vào trong đại đạo, chân linh giấu ở nơi sâu nhất của đại đạo cũng sẽ không tránh khỏi bị tổn thương.
Thời gian làm tổn thương vừa vặn là loại mà Lý Quân Thiên ghét nhất, cho dù là một v·ết t·hương nhỏ cũng đủ khiến cho hắn đau đầu trong một thời gian dài.
Lý Quân Thiên nắm lấy kiếm Quy Khư, lật tay đập xuống trực tiếp ép lại sóng gió cuồn cuộn trên Thời Gian Đại Đạo, lực xung kích lập tức trừ khử thành hư vô, lực lượng thời gian chỉ giống như một cơn gió nhẹ phất qua, không thể tạo thành tổn thương gì.
Lý Quân Thiên chỉ cảm thấy bong bóng kia phá toái, lực lượng thời gian ở trong đại đạo của hắn vậy mà tăng trưởng một chút, đại đạo giống như đem thời gian hòa vào bên trong, lớn mạnh không ít.
Lý Quân Thiên cười gằn, kiếm Quy Khư lập tức phóng lớn, hóa thành một dòng lũ khổng lồ cuốn tới, nơi đi qua trực tiếp đập tan toàn bộ bong bóng, mấy nghìn thước trước mắt lập tức bị dòng l·ũ q·uét sạch, theo đó đại đạo lại vững chắc một chút, tăng trưởng thêm một chút.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên híp híp lại, lực lượng đại đạo sinh động giống như trái tim muốn nhảy lên, từng nhịp đập mạnh mẽ giống như muốn sống lại.
Dựa theo Lý Quân Thiên suy tính, lực lượng thời gian kết hợp hoàn thiện vào trong đại đạo liền có thể để cho đại đạo tiến vào bước tiếp theo. Mà bước tiếp theo của đại đạo, không thể để lại bất cứ dấu vết gì trong thiên địa, cho dù trong Thời Gian Trường Hà cũng không được.
Một khi toàn bộ dấu vết ở trong Thời Gian Trường Hà bị xóa đi, đại đạo triển để nhảy lên, bản thân không còn bất cứ trói buộc nào với thiên địa, hoàn toàn siêu thoát thời không.
Siêu thoát thời không, đồng thời xóa bỏ dấu vết quá khứ của mình cũng tương đương với Lý Quân Thiên không có “quá khứ” không có dấu vết, cũng không có nguồn gốc, không có bắt đầu.
Hắn chỉ có hiện tại, cùng tương lai, hoàn toàn thoát khỏi thân phận trước kia, cho dù là Lý Khuynh Thiên hay Kiếm Ma đều không còn mối liên hệ gì, không thể ảnh hưởng đến bản thân hắn.
Cũng không thể thông qua quá khứ đến tạo thành ảnh hưởng gì đến Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên tiếp tục lội ngược dòng nước, lực cản thật mạnh, Lý Quân Thiên điều động hơn nửa lực lượng trên cơ thể mới đi ngược về phía trước được.
Càng tiến lên, khung cảnh trong bong bóng xuất hiện càng nhiều. Trận chiến tiêu diệt ý thức thiên đạo, khung cảnh gặp mặt thiên đạo, trận chiếm chém g·iết mười bốn vương giả, Thương Võ Đại Lục chìm xuống nhập vào Thế Giới Cửu Châu, lại là lúc chém xuyên Hỗn Không Hải truyền tống trở về Thương Võ Đại Lục...
Vô số bọt nước, vô số sự kiện xảy ra, Lý Quân Thiên quét ngang một đường, đại đạo hóa thành dòng sông dọn sạch bong bóng, chém ngang nghiền nát, luyện hóa vào trong đại đạo.
Không biết Lý Quân Thiên ngược dòng bao nhiêu lâu, mấy trăm vạn bước vẫn là mấy nghìn vạn bước, không biết hiện tại hắn đang đứng ở ngày tháng năm nào nhưng Thời Gian Trường Hà vốn là một mặt sông bằng phẳng lao nhanh, vào lúc này lại xuất hiện một con thác.
Không sai, một con thác ghềnh cao mấy trăm thước sừng sững ở giữa Thời Gian Trường Hà lộ ra cực kỳ đột ngột, cũng cực kỳ quái lại. Việc này giống như ở giữa mặt biển đột nhiên xuất hiện một cột nước nối thẳng đến mây trời, lộ ra không phù hợp cùng quái lạ.
Thác nước này rất cao, nhưng cũng chỉ chiếm lấy một phần ba chiều rộng của Thời Gian Trường Hà, không phải chiếm hết toàn bộ chiều rộng nhưng cũng lớn đến vô biên, gần như không thể thấy được cuối cùng.
Lý Quân Thiên tạm ngưng lại một chút, khoảng cách thác nước có mười mấy thước nhưng lực cản đột nhiên tăng mạnh, giống như mạnh hơn không chỉ gấp mười, cho dù Lý Quân Thiên muốn xông lên cũng nặng nề như gánh vác cả một ngọn núi, cất bước vô cùng khó khăn.
Lý Quân Thiên rất nghi hoặc, tại sao nơi này có một cái thác nước?
Đi xa như vậy ngoại trừ một chút dòng xoáy nhỏ cùng gợn sóng lăn tăn ra lần đầu tiên Lý Quân Thiên thấy được thác nước tồn tại đấy.
Lý Quân Thiên đi vào thác nước mới có thể nhìn rõ ràng bọt nước đang tung bay ở đây. Chỉ thấy một hàng bong bóng thật lớn treo đầy thác nước, theo Lý Quân Thiên đến gần liền thấy những bong bóng này tụ lại, hợp thành một khối bong bóng thật lớn treo đến trước mặt của Lý Quân Thiên.
Khung cảnh bên trong bong bóng hiện ra. Trên đỉnh núi vô danh, rừng rậm vô danh có một người, hắc y nhẹ nhàng trong gió, tóc đen buộc gọn gàng, khuôn mặt tinh mỹ mà bén nhọn như băng.
Khí thế sắc bén, cao ngạo, lạnh lùng, ánh mắt trong suốt mà bén nhọn. Lúc này nữ tử tuyệt mỹ khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như có thể vượt qua thời không đối mắt cùng Lý Quân Thiên.
Bốn con mắt trùng điệp vào với nhau, nữ nhân trong bọt nước khẽ câu lên khóe miệng, tay phải trùm lên chuôi kiếm, đột ngột xuất kiếm, chém về phía bầu trời.
Khanh!
Trường kiếm ngâm vàng, một vầng nguyệt nha phá không bay lên, trực tiếp đem tầng mây chia đôi, bầu trời cũng theo đó chém thành hai mảnh, bong bóng cũng vào lúc này vỡ ra làm hai nửa.
Lực lượng thời gian cùng đại đạo xông ra ngoài, hóa thành một vòng kiếm khí chém xuống, giống như nguyệt nha cắt đôi sông dài.
Lý Quân Thiên kinh ngạc môt phen, hai ngón tay điểm ra ngoài nhấn về phía kiếm khí.
Ầm ầm!!!
Kiếm khí sụp đổ, hóa thành từng mảnh bụi mịn giống như đom đóm tiêu vong, chìm vào trong đại đạo của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên nhíu nhíu mày thu tay lại, đưa ngón tay quan sát một chút. Đầu ngón tay có một v·ết t·hương nhỏ đang nhanh chóng khép lại, một giọt máu cũng không chảy ra ngoài nhưng v·ết t·hương có thể nhìn thấy màu đỏ rõ ràng.
Hắn, thế mà b·ị t·hương.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng không kinh sợ, trái lại khẽ cười một tiếng, trong miệng lẩm nhẩm.