Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 317: Vượt qua thời không



Chương 317: Vượt qua thời không

Không nghĩ đến Lý Quân Thiên vẫn có thể b·ị t·hương, nhưng chung quy lại hắn còn chưa siêu thoát khỏi thời không, đại đạo còn chưa hoàn toàn bước tiến thêm một bước để bản thân trở thành bất tử bất diệt.

Nhưng cũng chỉ là một v·ết t·hương nhỏ, không đáng nhắc đến. Thứ đáng nhắc đến chính là Lý Khuynh Thiên năm đó dùng một kiếm vấn thiên vậy mà thông qua Thời Gian Trường Hà đả thương đến Lý Quân Thiên.

Lại thêm cái ánh mắt kia, giống như có thể xuyên thấu thiên địa, vượt qua thời không đến đối diện một ánh mắt với Lý Quân Thiên.

Lý Khuynh Thiên năm đó...rốt cục xảy ra chuyện gì?

Lý Quân Thiên thật sự nghĩ mãi mà không rõ, ban đầu chỉ coi như một nhân vật vô địch thiên hạ trong thế giới võ hiệp nhỏ bé thôi, tuy rằng rất mạnh nhưng thật sự cũng chỉ mạnh hơn người thường chừng mười mấy hai mươi lần mà thôi.

Nhưng càng về sau, Lý Quân Thiên thông qua đủ loại dấu vết lại gặp được tung tích của Lý Khuynh Thiên để lại, càng phát hiện ra nữ nhân này thật sự không tầm thường, quá mức không tầm thường, cực kỳ không hợp với cái thế giới võ hiệp nhỏ bé.

Lý Quân Thiên nhảy lên hai ba lần, vượt qua thác nước đi về phía quá khứ. Hắn muốn nhìn xem những chuyện xảy ra với Lý Khuynh Thiên năm đó, xem nàng có bí mật gì ở trên người.

Nhưng vượt qua thác nước đi ra rất xa, Lý Quân Thiên hoàn toàn không thể tìm được dấu vết của Lý Khuynh Thiên, hoàn toàn không có chút bọt nước lơ lửng nào, đồng thời bọt nước của hắn cũng không thấy được.

Lý Quân Thiên: “...”

Quả nhiên, trước đây hắn đã nghi ngờ Lý Khuynh Thiên đạt đến cấp bậc đại đạo vô hình vô tướng. Tuy hơi khó tin nhưng hiện tại xem ra trí tưởng tượng của hắn còn không đủ phong phú.



Nàng đây nào có phải là vô hình vô tướng, dấu vết trong thời gian trường hà cũng đều bị xóa đi, hiển nhiên chính là cấp độ cao hơn của vô hình vô tướng.

Chính là vô căn vô thủy.

Bản thân vô căn, không có quá khứ, không có gốc rễ, đại đạo vô thủy, không có bắt đầu, không có nguồn gốc. Vô thủy cũng vô minh chính là thế gian chưa sinh, bản ngã chưa tỏ, có thể coi như không tồn tại trên thế gian.

Không cảm nhận được, không tìm thấy, không nhận biết thì không thể tổn thương, không tồn tại thì bất diệt, chưa sinh ra thì bất tử. Bất diệt bất tử thì bất bại, cũng vô địch.

Lý Quân Thiên ngừng lại một chút, đại đạo của hắn còn chưa đạt đến cấp độ vô thủy, nếu không vừa rồi cũng sẽ không bị một kiếm kia chém b·ị t·hương.

Thế nhưng...hắn lúc này không có bọt khí quá khứ á!

Toàn bộ Thời Gian Trường Hà đều không có bọt khí, rõ ràng đã chém hết quá khứ, lại luyện hóa hết vào trong đại đạo, nhưng đại đạo vẫn không thể trở thành cấp bậc vô thủy.

Như vậy chỉ có một câu trả lời duy nhất, chính là bọt khí “quá khứ” vẫn còn tồn tại. Dù không ở nơi này, nhưng gốc rễ sâu xa vẫn còn tại ở đâu đó trong Thời Gian Trường Hà, cho nên đại đạo của hắn mới không thể tiến vào cấp độ vô thủy.

Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn về phía đầu nguồn của Thời Gian Trường Hà, tuy rằng không thể nhìn ra quá xa nhưng hiển nhiên bọt khí quá khứ của hắn đoán chừng đang ở một khúc nào đó của Thời Gian Trường Hà.

Chỉ cần tiến lên, chắc chắn sẽ gặp được.

Lý Quân Thiên gánh vách lấy áp lực giống như nâng lên cả một vùng thế giới không ngừng tiến lên, một bước chân đạp xuống giống như một dẫm sụp thời gian trường hà, đạp nát vô số lực lượng thời gian, chấn động bắn ra không ít bọt khí.



Không biết đi được bao xa, Lý Quân Thiên chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình muốn hòa tan vào trong Thời Gian Trường Hà, đại đạo vẫn vậy nhưng có một loại cảm giác b·ị b·ắn thủng trăm nghìn lỗ, héo úa không sức sống.

Nhìn như tiêu điều sắp c·hết nhưng Lý Quân Thiên hoàn toàn có thể gánh chịu được, chỉ là lặp đi lặp lại động tác tiến lên có chút giống với xác sống. Đột nhiên, trong tầm mắt của Lý Quân Thiên liền hiện lên một cái bong bóng lơ lửng trong không trung.

Ánh mắt của hắn hơi sáng, giống như sức sống được đốt cháy trở lại. Nhìn lướt qua bong bóng, Lý Quân Thiên tưởng rằng đây chính là “quá khứ” mà hắn đang tìm kiếm.

Nhưng nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên trong bọt khí bắn ra ánh sáng chói lóa, hừng hực giống như biển lửa. Lý Quân Thiên nghi hoặc, không biết rốt cục đây là thứ gì, hoặc nói cách khác không biết đây là hình ảnh về thứ gì?

Lý Quân Thiên rất kỳ quái, nghĩ nghĩ liền cảm thấy đi ngược Thời Gian Trường Hà mãi cũng nhàm chán, nhất là việc này còn không nhìn thấy điểm kết thúc ở đâu. Lý Quân Thiên lập tức rút kiếm.

Không phải chém nát bọt khí này mà trực tiếp cắm vào bên trong bọt khí, lại xuyên thủng qua bọt khí cắm vào trong Thời Gian Trường Hà.

Sau đó cơ thể của hắn giống như hóa thành dòng nước chảy dọc theo trường kiếm, lần lượt xuyên thấu qua bọt khí cuối cùng nhập vào sông lớn.

...

Đại Thiên Thế Giới, Hỗn Không Hải rộng lớn vô biên vô tận.



Ngang li~!!!

Một luồng sáng rực từ không biết được khoảng cách xa xăm bao nhiêu vạn dặm vẫn truyền đến luồng sáng khổng lồ, giống như miệng giếng treo ở trước mặt. Hơn nữa nguồn sáng này còn không ngừng phóng lớn, giống như càng lúc càng tiếp cận đến trước mặt Lý Quân Thiên.

Lý Quân Thiên từ trong Thời Gian Đại Đạo nhảy ra ngoài liền đứng ở trong Hỗn Không Hải, nhưng không phải Hỗn Không Hải khi hắn rời đi mà là Hỗn Không Hải ở trong năm tháng nào đó ở “quá khứ”.

Nói là “quá khứ” cũng không quá đúng, kỳ thực đây là một tiết điểm thời gian nào đó mà Lý Quân Thiên nhảy đến, dựa theo Thời Gian Trường Hà thì nó là quá khứ của thời đại mà Lý Quân Thiên sinh sống, nhưng dựa theo bản thân Lý Quân Thiên thì nó là “hiện tại” cùng “tương lai”.

Những sự việc xảy ra ở đây là “tương lai” của Lý Quân Thiên, lại bởi vì nhân quả không nhiễm thân cho nên trong lịch sử cũng sẽ không lưu lại dấu vết của hắn, thay vào đó là thế giới điên cuồng nắn chỉnh để cho sự việc có thể diễn ra có đủ nhân quả nối liền mà không bị đứt gãy.

Hiện tại Lý Quân Thiên chỉ mới xuất hiện thôi, còn chưa làm bất cứ chuyện gì đều đã cảm nhận được trên cơ thể đeo lên gánh nặng khổng lồ, không những là áp lực đến từ thế giới còn có lực ép của lực lượng thời gian đè lên trên người mình.

Điều này chứng tỏ hắn không thể lưu lại thời đại này quá lâu, hơn nữa chỉ cần hắn có hành động gì gây ra biến động cho thế gian thì sức ép sẽ càng lúc càng gia tăng gấp bội.

Không phải Lý Quân Thiên không gánh vác được sức ép này, thế gian đã có rất ít sức mạnh có thể ảnh hưởng đến hắn cho nên thật sự thì Lý Quân Thiên không có lo lắng quá nhiều.

Nhưng phải biết một điều, chính là Lý Quân Thiên tồn tại càng lâu, thế giới phải tiêu hao càng nhiều lực lượng đi bù đắp nhân quả, khôi phục quy tắc bị vặn vẹo. Loại tiêu hao này sẽ càng lúc càng lớn, bởi vì nhân quả là một chuỗi càng xếp càng dày, mỗi một nguyên trôi qua đều tính là một lần sinh diệt, cũng coi như một tầng nhân quả.

Cứ như vậy chỉ trong một giây liền ẩn chứa vô số nguyên, cũng tích lũy vô số tầng nhân quả, tiêu hao lực lượng cũng khổng lồ đến khó mà đo đếm được. Lý Quân Thiên chỉ cần tồn tại mấy chục đến trăm năm, liền sẽ khiến cho thế giới tiêu hao quá lớn mà sụp đổ.

Không sai, thế giới cuối cùng sẽ sụp đổ, nhưng cho dù thế giới sụp đổ thì Lý Quân Thiên cũng không c·hết được, chẳng qua không đáng để làm như thế. Nếu như thế giới sụp đổ, toàn bộ lực lượng từ thế gian, nhân quả, thời gian đều đập vào trên người thì Lý Quân Thiên cũng phải chịu trọng thương mà ngủ say.

Lại nói chỉ vì hắn cố chấp ở lại mà làm cho cả thế giới băng liệt thì thật sự không đáng. Lý Quân Thiên cũng chỉ muốn chạy đến nơi này giải sầu một chút, tiện xem bọt khí biển lửa kia là cái gì. Sau đó hắn sẽ tiếp tục đi tìm “quá khứ” của mình, để cho đại đạo hoàn toàn bước vào cấp độ vô thủy, chứ sẽ không ngừng mãi ở nơi này.

...

p/s: Cầu đề cử!!!